Bất Kể Âm Hay Dương Bổn Vương Chỉ Thích Người

Chương 18

 Ninh Vương [Ngoại truyện]

Chuyện hôn sự với Khương Yển, Bổn Vương quả thực đã hao tốn không ít công sức. 

Tại ai khi nàng đi trốn, bao nhiêu nơi không đi, lại cứ thích trốn trong thanh lâu cơ chứ.

Ta nói: 「Vừa đi vừa nói .」

Cuối cùng vẫn là nàng cơ trí, để Bổn Vương tìm Khánh Dương Hầu nhận nàng làm nữ nhi, nói nàng là đích nữ thất lạc nhiều năm.

Lòng ta ấm ức khó chịu, giờ phút này nhìn chằm chằm nàng đang đội khăn voan đỏ, rất muốn đè nàng lại, đánh cho một trận tơi bời.

 「Lừa ta là nam nhân, lại lừa ta là nữ nhân ,lừa tới lừa lui nàng chỉ là một tên lừa đảo nhỏ thôi.」

Ta giận dữ nói:

 「Bây giờ nàng đã bước chân vào cửa, xem ta xử lý nàng thế nào.」

Ta nói hồi lâu, nàng lắng nghe yên tĩnh, thật sự rất ngoan ngoãn.

Lòng ta dịu đi một chút, vén khăn voan đỏ của nàng.

Nàng khẽ nhếch mày, ngước nhìn ta, cười như không cười nói: 

「Vương gia vừa nói gì, thiếp vừa thiu thiu ngủ, không nghe rõ.」 

「Muốn xử lý thiếp sao?」

Tim ta đập thình thịch vài nhịp, những lời muốn nói quên sạch từ lâu: 

「Buồn ngủ mệt mỏi rồi? Vậy sớm tắm rửa nghỉ ngơi đi.」

 「Quả thực rất mệt, Vương gia tháo phượng quan giúp thiếp đi.」

Phượng quan quả thật rất nặng, ta giúp nàng tháo xong, nàng lại đấm vai, ta vội vàng tiến lên bóp vai cho nàng. Nàng chỉ vào bên trái: 

「Dịch sang bên này một chút, lực mạnh hơn nữa.」

Cái thân hình nhỏ bé này, nếu ta xử lý nàng, nàng ngay cả một đấm của ta cũng không chịu nổi.

Ta gọi người mang đồ ăn khuya đến.

Nàng ngồi đối diện ta ăn cơm. Dưới ánh nến, mày mắt nàng tinh tế như họa, nhưng tư thế ăn lại chẳng hề thanh lịch chút nào, mới ăn vài miếng đã bị nghẹn.

Ta đưa nước cho nàng. Nàng xuôi hơi, mở miệng liền nói: 

「Sổ sách trong nhà, sổ sách kho còn có khế đất mua bán điền trang, cửa hàng của chàng đều giao cho thiếp đi.」

 「Đã chuẩn bị xong cả rồi.」

Ta đưa cái hộp cho nàng: 

「Còn vài thứ khác, ngày mai kiểm kê có được không?」

Nàng gật đầu, mỉm cười với ta. Lòng ta lại xao động: 

「 Nàng ăn chậm thôi.」

Nàng gắp một miếng thịt đưa cho ta, nghiêng đầu nhìn ta. 

Ta mở miệng ăn, nàng lại đột nhiên nghiêng người qua hôn ta. 

Môi nàng rất mềm, trên người cũng rất thơm.

「Vương gia!」

Nàng vòng tay ôm cổ ta. Lòng ta mềm thành một vũng nước, chỉ muốn dính lấy nàng, nhìn nàng: 

「Gì?」

 Nàng cười nói: 

「Sau này ở nhà, Vương gia phải nghe lời ai?」

 「Của nàng.」

Ta buột miệng nói, nói xong liền biết mình đã mắc bẫy của nàng, nhưng thực ra cũng chẳng sao cả. 

Nàng là Khương Yển, là thê tử của ta. Ta nghe lời nàng thì có gì sai đâu chứ..

Bình Luận (0)
Comment