Bắt Lấy Người Đàn Ông Lạnh Lùng

Chương 10

Căn cứ vào tin tức của báo chí đưa tin, ca sĩ mới nổi Lê Nhã tối hôm qua lúc đang biểu diễn hát ca khúc con mắt trong buổi biểu diễn ca nhạc, đột nhiên tuyên bố rút khỏi giới ca sĩ, khiến cho những người hâm mộ không khỏi xôn xao, dưới sân khấu còn có người khóc, sau khi buổi biểu diễn kết thúc vẫn còn ở lại rất đông lần lữa không chịu rời đi

Dựa vào tin tức phóng viên phỏng vấn, Lê Nhã nói đưa ra quyết định này, hoàn toàn là do suy nghĩ tích cách của bản thân không thích hợp với việc ở lại trong giới nghệ sĩ, nên quyết định rút lui, xin những người hâm mộ tôn trọng quyết định của cô

Về phương diện công ty đĩa nhạc, là bày tỏ dựa vào việc tôn trọng ý nguyện của ca sĩ, bọn họ quyết định ủng hộ Lê Nhã

Một tháng sau khi buổi biểu diễn ca nhạc kết thúc, giới truyền thông không hề đeo báo phỏng vấn Lê Nhã nguyên nhân cô rút lui khỏi giới nghệ sĩ nữa, điều này làm cho Lê Nhã thở phào nhẹ nhõm

Rời khỏi cuộc sống ánh đèn sân khấu, kỳ thực cô rất là thích ứng, mỗi ngày không cần vì công việc mà ngày đêm điên đảo............

Ách...... được rồi! Có lúc cô cũng bị Thượng Trí làm ồn đến nửa đêm không thể ngủ! nghĩ đến ban đêm triền miên, mặt của cô bỗng nhiên đỏ ửng lên

"Đang suy nghĩ gì đó?" Phong Thượng Trí đang xử lý công việc ngẩng đầu lên, liền thấy cô đang ngồi ở đằng kia khuôn mặt đỏ bừng

"Không có, Không có gì a!" Cô lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu nói

"Tới đây!" Hắn ngoắc ngoắc ngón tay muốn cô đi qua

"Làm gì?" Mặc dù hỏi lại, Lê Nhã vẫn ngoan ngoãn từ trên ghế sofa đứng dậy, đi tới bàn làm việc

"Ngồi xuống" Hắn chỉ chỉ vào đùi mình

"Không được! Nếu có người đi vào thì làm sao?" Mặc dù quan hệ của bọn họ đã thân mật không dứt nhưng một số hành động vẫn làm cô thấy có chút xấu hổ

"Ngồi xuống" Phong Thượng Trí đâu để ý nhiều như vậy, liền nắm tay kéo cô ngồi vào trên đùi của mình

"Thượng Trí" Lê Nhã không nghe theo đánh hắn một cái

"Nói cho anh biết, em vừa nghĩ đến cái gì?" Hắn ôn nhu hỏi, không muốn để cho cô có chuyện lừa gạt hắn

"Không có nghĩ chuyện gì!" Lê Nhã ra sức lắc đầu. Cô mới không cần nói ra hình ảnh xấu hổ chết người kia

"Không có? vậy tại sao em phải nghĩ đến đỏ mặt?" Phong Thượng Trí căn bản không tin lời cô nói, vừa suy nghĩ, hắn đột nhiên mờ ám mà cười

"Không lẽ em nghĩ đến hình ảnh anh yêu em sao!" Hắn cố ý ở bên tai cô nói

"A!" Khuôn mặt Lê Nhã đột nhiên đỏ bừng

Tại sao hắn có thể nói trắng trợn như vậy?

"Anh đoán đúng rồi" Cô không chút nào che giấu được vẻ mặt khiến cho Phong Thượng Trí cười to

Trêu chọc cô, thật sự là một chuyện rất vui

"Không được cười nữa! ghét quá! Không cho phép!" khuôn mặt Lê Nhã đỏ bừng mà đánh hắn

Thật đáng ghét! làm sao trước kia cô có thể cho rằng hắn rất lạnh lùng, không thích nói chuyện? Hiện tại căn bản hắn cái gì cũng dám nói, còn thích trêu đùa cô, rõ ràng chính là người hai tính cách!

"Chuyện này có gì đáng xấu hổ chứ?" Tiếng cười của hắn không giảm

"Có người nào có da mặt dày giống như anh đâu!" Vẻ mặt cô đỏ hồng nói

"Đúng vậy nha! Da mặt của anh tương đối là dày! những mà, đó cũng chỉ là đối với em!" Thích nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô, nhưng Phong Thượng Trí lại không kìm được lòng mà hôn lên gò má trên khuôn mặt cô

"Thượng Trí........" cảm giác nhồn nhột khiến cho cô liều chết tránh né

Hắn hôn xong gương mặt lại tấn công chóp mũi của cô, ánh mắt, trán, cho đến khi hôn tất cả các nơi trên mặt, hắn mới hôn môi của cô, cho đến lúc hai người thở dốc, mới dừng lại

Hiện tại không đươc. Phong Thượng Trí cau mày thầm nghĩ, chỉ đành phải đem dục hỏa tràn ngập trong lòng mình đè xuống, bởi vì chưa tới ba mưởi phút nữa, hắn sẽ cùng FBI của nước Mỹ phái tới ký kết hợp đồng hàng năm giúp hỗ trợ đào tạo nhân viên mới, thu xếp cho bọn họ đồng ý nhận máy vi tính, hủy đi hợp đồng nhiệm vụ huấn luyện

"Thật xin lỗi!"

"Tại sao đột nhiên lại nói xin lỗi em?" Lê Nhã không hiểu ngẩng đầu lên nói

"Gần đây không có thời gian ở cùng em" Ở vào vị trí bây giờ, công việc của hắn rất nhiều, cơ hồ không phân thân ra mà bận rộn từ sáng sớm đến khuya, cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày dẫn theo lên nhã đến công ty làm việc, bởi vì hắn muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy được cô

"Không sao! Anh cũng không phải là cố ý" Lê Nhã rất thông cảm cho khó khăn của hắn

"Chờ một có thời gian nữa! Khi anh rảnh rỗi một chút sẽ dẫn em đi du lịch" Phong Thượng Trí hứa

"A, vậy em có thể giúp anh chia sẻ công việc một chút không?" Cô không muốn như bây giờ không có việc gì để làm

"Không cần, em chỉ cần ở bên cạnh anh là tốt rồi" Hắn cười nói

"Không thích! Người ta muốn phụ giúp công việc cho anh! Nếu không mỗi ngày chờ đợi ở chỗ này cũng rất nhàm chán! Cũng không biết nên làm cái gì nữa" Lê Nhã làm nũng nói

"Em thật sự muốn làm việc?" Hắn nhướng mày lên hỏi

"Ừ" Cô dùng sức gật đầu một cái

"Được rồi! Làm thư ký cho anh được không?" Hắn nghĩ, dù sao chỗ làm việc của thư ký cũng ở ngay ngoài cửa, bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể nhìn thấy cô

"Thượng Trí, cảm ơn anh!" Cô mặt mày rạng rỡ nói

"Cảm ơn, không phải dùng miệng nói qua loa một chút là xong" Phong Thượng Trí chỉ chỉ gương mặt trơn nhẵn của cô một cái

"Cảm ơn anh!" Nhìn thấy ánh mắt vui vẻ của hắn, Lê Nhã ngẩng đầu hôn gò má trên mặt của hắn

"Lê Nhã, thành ý rất quan trọng" Hắn lắc đầu một cái, không hài lòng với lời cảm ơn của cô

"Được rồi! Vậy anh muốn thế nào?" Cô cong miệng lên nói

"Buổi tối xem em biểu hiện thế nào đã!" Phong Thượng Trí nở nụ cười vô cùng mờ ám nói

"Thật sao" Hiểu ý tứ của hắn, mặt Lê Nhã đỏ bừng nói

Đêm khuya................

Khi Phong Thượng Trí giải quyết xong công việc, tắm xong, lúc bước vào trong phòng, Lê Nhã đã sớm nằm ngang ở trên giường ngủ say

Khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa, hắn nhào vào trong giường, cả người trùm lên cơ thể cô

"A......... sao vậy? Có chuyện gì xẩy ra vậy?" Đột nhiên xuất hiện chấn động lớn, khiến cho Lê Nhã từ trong giấc mộng tỉnh lại, muốn cử động cơ thể lại phát hiện không thể nào nhúc nhích

"Em không phải là quên mất buổi chiều đã nói cái gì rồi đó chứ?" Hắn thổi vào tai cô nói

"Cái gì?" Cô đang buồn ngủ muốn chết, căn bản không kịp phản ứng trước những lời hắn nói

"Còn chưa nhớ ra sao?" Ánh mắt hắn buồn bã, hơi thở phất qua gò má cô

"Hả" Cô sửng sốt, nhìn vẻ mặt xấu xa của hắn hiện lên, người cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lập tức hiểu hắn đang nói chuyện gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng theo đó mà đỏ bừng

"Nhớ ra rồi sao?" Hắn đưa ngón tay lướt qua gò má trên mặt cô

"Ừm.........." Cô xấu hổ khẽ gật đầu

"Vậy em muốn làm sao đây?" Hắn bưng mặt cô nói

" Vậy anh muốn em như thế nào?" nghĩ đến tình huống sắp phát sinh, cô mắc cỡ ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên

"Xem em biểu hiện a!"

"Nhưng mà, người ta sẽ không........." Hình ảnh cấm trẻ em dưới mười tám tuổi càng khiến cho mặt cô đỏ hơn

"Quên đi! Tha cho em" Dù sao còn nhiều thời gian, một ngày nào đó cô sẽ chủ động

Phong Thượng Trí cúi đầu hôn lên đôi môi căng mọng của cô, lặng lẽ cởi áo ngủ trên người cô, bên trong lộ ra chiếc áo ngực màu hồng đào

"Ừm....." một luồng khí nóng từ trong bụng dâng lên, khiến cho Lê Nhã thở dốc tim đập dồn dập, cũng không giống như lần đầu tiên vừa kinh vừa sợ. Bàn tay nhỏ bé của cô chậm dãi đặt ở trên vai hắn "Anh thích lúc âm thanh em phát ra khi anh đụng vào người em, giống như con mèo nhỏ" Hắn trầm thấp nói, ở trên cổ cô tỉ mỉ hôn

"Người ta mới không có" Cô thở dốc nói

"Không sao?" Hắn giống như trừng phạt khẽ cắn xương quai xanh gợi cảm của cô

"Ái......" Cô lập tức nhạy cảm giẫy giụa cơ thể mền mại

Đem cô đặt dưới thân, tiếp đó liền cởi tất cả những thứ che chắn cơ thể cô ra, kể cả chính hắn cũng vậy

Trong lúc Lê Nhã còn chưa phản ứng kịp, cả người hắn đã nằm úp sấp quỳ gối trên lưng của cô, cánh tay của hắn ôm lấy cô thật chặt, tạo thành tư thế vô cùng mập mờ

"Thượng Trí, anh muốn làm gì vậy?" Lê Nhã cảm thấy thật kỳ lạ, trong lòng không khỏi rối loạn

"Em nói thử xem?" Hắn trầm thấp cười nói, lần nữa cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi của cô...............

Sau mấy ngày liên tục làm việc, Phong Thượng Trí rốt cục cũng có được mấy ngày rảnh rỗi dẫn Lê Nhã đi du lịch

Đi một mạch từ bắc tới nam, hôm nay, bọn họ đi tới một bãi biển

Nhìn thấy đại dương rộng lớn bao la, Lê Nhã vui vẻ nhảy xuống xe chạy tới bờ cát

"Thượng Trí, nhanh lên một chút"

Cô còn chưa nhớ ra đúng không? nhìn nơi có chút quen thuộc này, khóe miệng Phong Thượng Trí lộ ra nụ cười khổ, bước nhanh đi về phía cô

Khía hậu đầu mùa đông, dọc bờ biển chỉ có tốp năm tốp ba người đang tản bộ, mà Lê Nhã liền lập tức đi xuống nước chơi đùa

"Oa...... nước thật lạnh nha!"

"Đừng nghịch, cẩn thận kẻo lạnh" Phong Thượng Trí đi tới bờ cát chỗ cô ngoắc tay

"Mới không cần đấy"

Lê Nhã vui vẻ không chịu lên bờ, còn cúi người xuống hai tay vốc nước hắt hắn, Phong Thượng Trí không kịp né tránh liền bị nước biển làm cho ướt hết

"Được lắm! em rất nghịch nghợm nha!” Phong Thượng Trí dứt khoát cởi bỏ giầy, áo khoác, cùng cô chơi đùa trong nước

"Ha ha......." hàng loạt nước biển hắt tới khiến cho Lê Nhã còn vừa gọi vừa cười, hai tay cũng phản công lại, quần áo của hai người rất nhanh chóng bị làm cho ướt hết

Đột nhiên, cô bị trượt chân, cả người ngã ngồi ở trong nước "Ái......."

"Cẩn thận" Phong Thượng Trí nhanh tay lẹ mắt mà bắt được thân thể của cô

"Hì hì......" Rất là hoảng sợ, nhưng tình cảnh như vậy rất tức cười, bám vào cánh tay của hắn Lê Nhã bất giác bật cười ra tiếng

"Em đó nha! Cẩn thận một chút!"

"Hắt xì!" Còn chưa mở miệng, cô đã hắt hơi một cái

"Đừng nghịch nữa" Không nói gì nữa, Phong Thượng Trí trực tiếp ôm cô lên bờ

"A! Để em xuống! Có người nhìn kìa!" Lê Nhã giật mình vội vàng ôm chặt cổ hắn, để tránh bị té xuống

Phong Thượng Trí thở dài, để cô xuống, khom lưng đem áo khoác khoác lên người cô

"Thượng Trí, chúng ta qua bên kia xem một chút, được không?" Lê Nhã chỉ chỉ một mỏm núi ở hướng khác nói

Không nói thêm gì, hắn gật đầu một cái, liền dẫn cô cùng đi

Mặt trời đã gần hạ xuống phía tây bắt đầu từ từ chuyển thành màu đỏ, chiếu rọi khắp mơi, tạo thành vầng sáng nhàn nhạt

"Thượng Trí, nói cho anh biết nhé, em trước đây từng cùng bạn học tới đây chơi đùa nha" Bước lên mỏm núi, nhìn cảnh biển, Lê Nhã đột nhiên nhở lại quá khứ

"Vậy sao?" Phong Thượng Trí nở nụ cười thần bí, theo cô bước lên mỏm núi. Còn tưởng rằng một chút cô cũng không nhớ

"Đúng vậy! Em còn nhớ em cùng bạn học ở chỗ này chụp một tấm hình đó! Chính là đứng ở chỗ này, tấm hình kia........" Nói đến hình, Lê Nhã đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Phong Thượng Trí

"Sao vây?" Nụ cười của hắn không giảm: trong lòng biết cô nhớ ra cái gì đó

"Không có gì, Em chỉ là đột nhiên cảm thấy anh thật giống như........... Giống người năm đó giúp chúng em chụp bức hình đó nha!" Lê Nhã bám chặt vào bờ vai của hắn, càng nhìn càng cảm thất hắn giống người đó

"Là anh" Phong Thượng Trí từ trong miệng nói ra hai chữ

"Cái gì! thật sự là anh" Lê Nhã bất ngờ, kêu to thành tiếng: "Chờ một chút! Bây giờ anh nói cho em biết, anh đã sớm nhận ra em? Nhận ra lúc nào?”

"Nhận ra ngay từ đầu, khi anh nhận vụ án của em, lúc nhìn thấy ảnh của em, anh nhận ra ngay" Phong Thượng Trí cười nói

"Cái gì? Vậy sao anh nói cho em biết từ sớm? Lê Nhã dậm chân nói. Nói không ra cảm giác trong lòng phần lớn là kinh ngạc, còn có phần vui mừng rất nhiều, hắn đã nhận ra cô từ sớm, mà cô cư nhiên đến bây giờ mới nhớ ra

"Bây giờ nói cũng không muộn a" hắn đưa tay ôm lấy cô vào trong ngực

"Ghét quá! cư nhiên không chịu nói với em" Cô hờn dỗi mà đánh hắn một cái. Trong lòng kinh ngạc không ngờ bọn họ lại có duyên như vậy

Phong Thượng Trí chẳng qua là cười không nói

"Thượng Trí, chúng ta thật sự là có duyên, đúng không? cho nên từ nhiều năm trước đã từng biết nhau" Một lúc lâu sau, cô mở miệng nói

"Đúng vậy! Duyên phận vốn dĩ làm cho con người ngạc nhiên, điều này chứng tỏ, em nên gả cho anh" Phong Thượng Trí cười nói

"Hả?" Hắn đang nói cái gì? Lê Nhã sửng sốt

Hắn là đang cầu hôn cô sao?

"Gả cho anh, được không?" Hắn lui về phía sau mấy bước, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ vải nhung màu đen

"Này............" Đây là hắn cố ý sắp xếp sao? Đầu tiên là mang cô tới nơi này làm cho cô nhớ lại, sau đó cầu hôn cô, điều này làm cho cô hết sức vui mừng. Trong lòng Lê Nhã không ngừng vui sướng

"Mở ra xem" Phong Thượng Trí ôn nhu nói

Lê Nhã khẽ đưa tay ra run run cầm lấy chiếc hộp, mở ra xem, bên trong hiện ra chính là chiếc nhẫn kim cương sáng chói rực rỡ mà óng ánh

"Thật là đẹp!" Cô che miệng nói, khen ngợi chiếc nhẫn kim cương

"Gả cho anh" không để cho cô có cơ hội do dự, Phong Thượng Trí nhanh chóng cầm chiếc nhẫn lên, trong lúc cô không kịp phản ứng, đem chiếc nhẫn đeo vào ngón tay áp út của cô

"A! làm gì có người như vậy, em còn chưa có đồng ý, không tính không tính!" Lê Nhã không đồng ý mà nói

"Chẳng lẽ em không muốn gả cho anh?" Phong Thượng Trí hỏi ngược lại

"Không phải vậy!" Lê Nhã lo lắng nói

"Vậy thì đúng rồi! Lê Nhã, anh yêu em, cho nên hi vọng chúng ta có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ" Hắn thu hồi nụ cười, đáy mắt nồng đậm tình yêu

"Thượng Trí............" Trong lúc bất chợt, Lê Nhã bị đôi mắt của hắn thu hút, lời kháng cự trong miệng cứ như vậy mà biến mất như một làn khói

Quên đi! Không phải là cô yêu hắn sao? Cô cần gì phải so đo nhiều như vậy?

"Anh yêu em" trong ánh tà dương của buổi hoàng hôn chiếu rọi, Phong Thượng Trí cúi đầu hôn môi cô, hình ảnh ngọt ngào của hai người in trên bờ cát, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp

- THE END -
Bình Luận (0)
Comment