Bất Lộ Thanh Sắc

Chương 63


Tim em có thể thiên vị được
*
Cây lá đung đưa.

Trong thế giới tĩnh lặng, chỉ còn lại những tiếng xào xạc.

Không biết cơn mưa đầu hạ đã bắt đầu ngoài hiên nhà từ lúc nào.
Trên giường lớn, cánh tay trắng nõn của Sầm Lộ Bạch đang đặt lên vòng eo thon thả của Khương Chiếu Tuyết, ôm nhau ngủ.

Mặt mày xinh đẹp cũng bất giác nhíu chặt khi nghe thấy tiếng mưa ồn.
Cô lại nằm mơ.
Trong giấc mơ, cô đã quay về ngày mưa gió năm mình mười một tuổi.

Sầm Tiềm lái chiếc xe máy nhỏ của mình và đâm vào cô, lặp đi lặp lại những việc ấy, kéo dài suốt nhiều năm.

Sau khi được mang về từ biệt thự cũ, bà ngoại chỉ để lại cho cô một ký ức duy nhất—— chú chó con sống nương tựa lẫn nhau.
Chú chó con bị rọ mõm, xích lại, buộc vào trụ cạnh chuồng chó, liên tục bị đánh đập, nghiền nát.

Nó không thể tránh khỏi, thậm chí không thể phát ra một tiếng sủa đau đớn, chỉ biết rên rỉ nhìn về phía xa xăm, than khóc.
Cô mang cặp sách, cố gắng lao đến từ phía xa, nhưng lại bị nhốt trong một chiếc lồng kính.

Dù có cố hết sức vùng vẫy, đấm đá nhưng vẫn không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó dần yếu ớt, trút hơi thở cuối cùng.
Khóe mắt như muốn nứt toạc ra, mùi máu tanh rỉ ra từ cổ họng.

Cuối cùng, cô mềm nhũn ngã xuống đất, dùng ngón tay cào cấu trong cơn mưa to, mãi cho đến khi móng tay và da thịt rách nát, máu chảy đầm đìa.
"Hạnh phúc? Mày cũng xứng à?", " Mày chỉ là con của đĩ điếm, mày thật sự nghĩ rằng mày là chị gái của tao à?", " Nó chỉ là một con chó thôi, mày vì nó mà làm em trai mày đau, mày có còn là con người không?", "Hồ đồ, tao không ngờ rằng mày là đứa con không biết nặng nhẹ đấy." Sự chửi rủa điên cuồng của Sầm Tiềm, sự quở trách đầy ghê tởm của bố mẹ, xen kẽ những lời trách móc đầy thất vọng của ông nội cứ văng vẳng bên tai cô hết lần này đến lần khác.
Cô ôm lấy xác chú chó con, quỳ rạp xuống trong đêm mưa, như thể cô cũng đã chết vào ngày xuân ấy giống như chú chó con này vậy.
Đó là dấu chấm hết cho tuổi thơ của cô.
Cô nhận ra rằng sự nhẫn nhịn và bao dung sẽ không có tác dụng ở nơi này.

Trong mắt bọn họ, cô chỉ có thể là một con chó.
Một con chó không cắn người, cam chịu bị đánh đập và la mắng, khi đến mùa sẽ được thả ra để giao phối.
Sao một con người lại có thể cam tâm làm một con chó đây?
Cô nhìn thấy bản thân trườn lên từ giấc mơ, ôm lấy chú chó rồi xúc đất trong sân tại ngọn núi phía sau.

Nước mưa cọ rửa xác chú chó, bùn đất và máu me dính đầy tay và mặt cô.
Cô không cảm thấy gì, toàn thân ướt đẫm, không một giọt nước mắt nào rơi ra.
Không biết vì lý do gì, thi thể của Sầm Tiềm và Trang Tâm Vân dần xuất hiện trên mảnh đất.


Bọn họ bị trói vào hố như một con chó, và cô đang dùng xẻng để đào xác họ ra.
Cô không thoải mái một chút nào, nhưng cũng chẳng sợ hãi.
Chỉ đào bới trong chết lặng.
Sầm Tiềm và Trang Tâm Vân than khóc, nhưng cô chẳng nghe thấy gì, và cũng không bận tâm.

Mãi cho đến khi thoáng nghe thấy một tiếng gọi rất nhẹ:" Lộ Bạch..."
Cô ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Khương Chiếu Tuyết đang đứng cách đấy không xa và nhìn vào cô, thanh thuần, nhưng lại đầy sợ hãi, nhanh chóng lùi về phía sau.
Chỉ trong chốc lát, dòng máu bỗng chảy ngược trở lại, chân tay lạnh ngắt.
Cô giật mình tỉnh giấc.
Ánh sáng trong phòng nhạt nhòa, khó có thể phân biệt được thời gian.

Khương Chiếu Tuyết gối đầu lên chiếc gối, đôi môi thoáng cong lên, ngủ rất ngon.
Sầm Lộ Bạch ngơ ngác nhìn nàng, sương mù trong đáy mắt dần tan đi, cũng dần bình tâm lại.

Cô đưa tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng phác họa lông mày của Khương Chiếu Tuyết, nhưng Khương Chiếu Tuyết lại bỗng dưng mở mắt ra, dùng ánh mắt trong veo như nước mỉm cười với cô:" Lần này em bắt được chị rồi."
Giọng nói trêu ngươi của nàng hơi khàn.
Sầm Lộ Bạch cũng bất giác cong môi, đầu ngón tay di chuyển xuống sống mũi, chạm vào đầu mũi, véo nhẹ một chút rồi tiến đến gần, hôn lên trán nàng.
Khương Chiếu Tuyết có thể cảm nhận được sự yêu thương của cô.

Lúc nhớ ra điều gì đó, nàng bỗng cảm thấy ngượng ngùng và hạnh phúc, chỉ biết cắn môi, lẳng lặng mỉm cười.
"Còn khó chịu không?" Sầm Lộ Bạch quan tâm.
Ngày hôm qua, cô không kiềm chế nên có hơi quá mức.

Lúc ở trong phòng tắm, Khương Chiếu Tuyêt chịu không nổi, nắm lấy tay cô, khẽ làm nũng, nói rằng nàng hơi đau.

Lúc đấy, cô mới bất giác nhận ra, thực sự mình đã làm quá nhiều và quá nhanh.
Cô dần chìm vào giấc ngủ trong khi giúp Khương Chiếu Tuyết xoa bụng dưới để thư giãn.
Khương Chiếu Tuyết không kịp phòng ngừa, mặt đỏ đến tận mang tai.
"Không sao ạ." Nàng đáp theo bản năng, đầy mơ hồ.
Sầm Lộ Bạch lo lắng:" Chút nữa tôi ra ngoài mua ít thuốc nhé?"
Cơ thể Khương Chiếu Tuyết sắp bốc hỏa:" Không nghiêm trọng đến vậy đâu."
Nàng vừa ngọt lại vừa ngượng, bèn vòng tay qua eo Sầm Lộ Bạch, giấu mặt vào hõm cổ cô, tỏ ra ngại ngùng, ý bảo Sầm Lộ Bạch đừng hỏi nữa.
Lúc này, Sầm Lộ Bạch mới cảm thấy nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười.
"Chị có cảm thấy không thoải mái không?" Ngược lại, Khương Chiếu Tuyết lại hỏi han.
Sầm Lộ Bạch mỉm cười:" Không."
Cô khen nàng:" Em làm rất tốt."
Như đang khẳng định nhân viên xuất sắc, cũng giống như đang cổ vũ bạn nhỏ.
Khương Chiếu Tuyết vừa ngượng ngùng vừa buồn cười.
Tại sao còn bình luận nữa? Người phụ nữ xấu xa này, sao có thể không cảm thấy chút ngại ngùng nào vậy?
Mấu chốt là, tại sao lúc nghe cô nói những lời này, nàng không thể không mặt đỏ tim đập, thậm chí còn rạo rực?

Nàng thực sự thích bộ dáng điềm tĩnh, kiềm chế nhưng đầy trầm luân của cô.
Nàng cầm lòng chẳng đặng hôn lên ngực Sầm Lộ Bạch một cái.

Ánh mắt cũng vô tình nhìn đến vết sẹo dài và mờ, gần như không thể nhìn thấy nếu không quan sát kỹ trên xương sườn của cô, rồi chợt nhớ ra điều gì đó.
"Lộ Bạch." Nàng dịu dàng gọi.
Cổ họng Sầm Lộ Bạch khẽ động, hỏi:" Hửm?"
Khương Chiếu Tuyết hôn lên vết sẹo, sau đó ngẩng đầu lên, dùng đầu ngón tay vuốt ve vết sẹo ấy rồi hỏi:" Đây cũng là hậu quả của vụ tai nạn xe cộ kia sao?"
Giọng nói của Sầm Lộ Bạch thoáng trầm xuống:" Ừm."
Hàng mi Khương Chiếu Tuyết khẽ run lên, do dự: " Em muốn hỏi chị một câu.

Nếu chị không tiện trả lời, thì có thể không cần phải trả lời em."
Sầm Lộ Bạch ấm áp nói:" Ừm."
Khương Chiếu Tuyết cân nhắc lời nói, hỏi:" Vụ tai nạn đó có liên quan đến...!Sầm Tiềm không?"
Rất lâu trước đây, nàng đã nghi ngờ về việc này.
Dường như Sầm Lộ Bạch không ngờ đến.

Nụ cười nơi đáy mắt cô đọng lại, nhưng không hề do dự, nhanh chóng đáp lại:" Ừ."
Lòng Khương Chiếu Tuyết dường như bị thứ gì đó chặn lại trong giây lát.
Tình chị em trong những gia đình bình thường là máu mủ, là dựa dẫm vào nhau.

Vậy, chị em trong nhà họ Sầm là cái gì? Là kẻ thù sao?
Rốt cuộc, Sầm Lộ Bạch đã trưởng thành trong môi trường thế nào vậy?
Tim nàng đau nhói, tiếp tục ôm lấy Sầm Lộ Bạch, cảm thấy rất đau lòng.
Lòng Sầm Lộ Bạch mềm nhũn.
Cô vuốt ve phần tóc sau gáy nàng và hỏi:" Sao thế?"
Khương Chiếu Tuyết không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng hôn rồi lại hôn lên vết sẹo của cô, hai mắt cũng phủ đầy sương.
Ánh mắt Sầm Lộ Bạch cũng trở nên ấm áp như nước.
Một nỗi đau và sự bất an thầm kín len lỏi trong trái tim cô, hòa cùng sự viên mãn quá mức viển vông này.
Cô nhìn Khương Chiếu Tuyết, cổ họng đau đớn.
"Mông Mông." Cô trầm giọng nói: " Nếu tôi không hoàn toàn vô tội, liệu em có còn hiểu cho tôi không?"
Nghe có vẻ bình thường, nhưng dường như lại có ý nghĩa gì đó.
Khương Chiếu Tuyết khó hiểu:" Vâng?"
Sầm Lộ Bạch nói:" Có một số việc, sẽ có qua có lại."
"Hắn ta tính kế tôi, tôi cũng sẽ tính kế lại hắn."
Cũng giống như việc Sầm Tiềm tìm người động tay động chân vào xe của cô, và cô cũng đã sắp xếp một người bạn tâm giao ở bên cạnh hắn từ lâu.

Cô biết rằng hắn đang chó cùng rứt giậu muốn cô chết đi, nhưng cô vẫn tương kế tựu kế.
Cô cần một con bài tẩy để khiến Sầm Tiềm hoàn toàn đứng ngoài cuộc chơi.

Cô sẽ làm bất cứ thứ gì để đạt được mục đích của mình.
Khương Chiếu Tuyết cái biết cái không.
Nhưng nàng vẫn tin vào Sầm Lộ Bạch.
"Tất nhiên em sẽ hiểu cho chị." Nàng hoàn toàn không phòng bị gì, mở lời.
"Em không phải là thẩm phán, nên tim em có thể thiên vị được."
Nàng cũng không phải là thánh mẫu.

Nàng không nghĩ rằng Sầm Lộ Bạch có thể phát triển đến tận bấy giờ trong một hang cọp như nhà họ Sầm mà lại không hề có bất cứ toan tính nào.
Chỉ cần có giới hạn là được.
Nàng nghiêm túc nói:" Em tin chị làm việc gì cũng đều có lý do."
Tư thái tin tưởng hoàn toàn.
Đôi môi đỏ mọng của Sầm Lộ Bạch khẽ mấp máy.

Một lúc sau, cô khẽ mỉm cười:" Nếu đã nói vậy, tôi sẽ xem như là thế."
Cô không tin nàng à?
Khương Chiếu Tuyết bất mãn:" Những gì mà em nói đều là sự thật cả đấy."
Sầm Lộ Bạch chỉ mỉm cười, nhưng không nói lời nào.

Cô chăm chú nhìn nàng hai giây, sau đó cúi người xuống, hôn lấy nàng, như thể đang khen thưởng, hoặc đang chứng minh một điều gì đó.
Khương Chiếu Tuyết nhanh chóng bị phân tâm.
Cả hai âu yếm trên giường một lúc lâu, mãi cho đến khi suýt nổ súng cướp cò mới kiềm chế lại, rời giường để rửa mặt.
Khương Chiếu Tuyết vào phòng tắm để thay quần áo.

Lúc vừa thay xong, đang định rửa mặt thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân.

Sầm Lộ Bạch cầm ly đánh răng, đứng cách đấy không xa, dịu dàng nhìn vào nàng:" Chúng ta có thể rửa cùng nhau được không?"
Cô vẫn còn mặc váy ngủ, có vẻ như chỉ về phòng mình để lấy đồ vệ sinh rồi qua đây ngay.
Ánh mắt Khương Chiếu Tuyết dán chặt vào dấu hôn lờ mờ trên xương quai xanh của cô trong vài giây, sau đó mỉm cười và gật đầu.
Sầm Lộ Bạch đến gần, đặt chiếc cốc đánh răng xuống bồn rửa mặt.
Khương Chiếu Tuyết ý thức nhường ra một nửa vị trí.
Sầm Lộ Bạch nhìn nàng trong gương, mỉm cười.
Cô vươn tay lấy bàn chải điện của Khương Chiếu Tuyết, thản nhiên bóp kem đánh răng giúp nàng rồi đưa lại cho nàng, hỏi ý kiến:" Tôi có thể nhờ người thay bồn rửa đôi được không? "
Lời ít ý nhiều, hiểu rõ trong lòng nhưng lại không nói ra.
Khương Chiếu Tuyết cầm lấy bàn chải đánh răng, độ cong nơi khóe môi cũng bất tri bất giác đong đầy.
"Thay ở bên này ạ?" Nàng không trực tiếp trả lời.
Sầm Lộ Bạch nói:" Tôi sao cũng được cả.

Hai bên đều thay, em thích bên nào, chúng ta sẽ ở bên đấy nhé?"
Thật ra Khương Chiếu Tuyết cũng vậy.

Chỉ là nàng có chút lo lắng.

Liệu bước vào giai đoạn hoàn toàn sống thử thế này nhanh như vậy có tốt không?
Nàng lấy nước bằng chiếc cốc đánh răng, mỉm cười, không nói gì.
Sầm Lộ Bạch ôm lấy nàng từ phía sau, thảo luận cùng nàng:" Tôi sẽ gửi kiểu cho em, em chọn một cái nhé?"
Khương Chiếu Tuyết sa vào hơi thở của cô.

Không phải nàng không muốn giống như hai ngày này.

Mỗi ngày, trước lúc ngủ và thức giấc đều có thể nhìn thoáng qua gương mặt của Sầm Lộ Bạch.
Có thể cảm nhận được Sầm Lộ Bạch cũng có mong muốn này đối với bản thân, nàng cũng không phải không vui.
Nàng đầu hàng:" Chị chọn là được rồi, em tin vào gu thẩm mỹ của chị."
Mặt Sầm Lộ Bạch giãn ra:" Được rồi."
*
Khương Chiếu Tuyết nghĩ rằng, cũng sẽ phải mất một khoảng thời gian để có thể lắp đặt hoàn chỉnh bồn rửa đôi.

Nhưng không ngờ, ngoài lời tỏ tình ra, Sầm Lộ Bạch lại tiếp tục cho thấy tác phong làm việc như sấm cuộn gió rền của mình—— Trưa hôm đó, lúc nàng vẫn đang nói chuyện cùng Dung Trĩ, Sầm Lộ Bạch đã nhắn tin đến.
Cô nhắc nhở nàng:" Một lúc nữa sẽ có người gõ cửa, là người giao bồn rửa mặt và thợ lắp đặt, hi vọng sẽ không phiền đến em."
Khương Chiếu Tuyết đã rất ngạc nhiên, lập tức trả lời:" Sẽ không, không có gì đâu ạ."
Trước khi nàng kịp phản ứng, chuông cửa đã vang lên.

Sau đó, vài chiếc hộp lớn được chuyển vào nhà, theo sau là hai người thợ lắp đặt và nhân viên, trông giống như giám sát và vệ sĩ.
Không lâu sau, bồn rửa đôi đã được lắp đặt, rác rưởi cũng được mang đi, phòng tắm cũng được dọn dẹp sạch sẽ, trông như mới.
Trước sau chưa đầy một tiếng đồng hồ.
Khương Chiếu Tuyết đứng tại ngưỡng cửa phòng tắm, ngây ngẩn cả người.

Những ngày qua, nàng luôn cảm thấy đây giống như một giấc mơ vậy.
Nàng cầm lòng chẳng đặng duỗi tay, chạm vào bồn rửa mặt, mỉm cười.
"Thay xong rồi." Nàng chụp hai bức ảnh rồi gửi chúng cho Sầm Lộ Bạch.
Sầm Lộ Bạch đang ở văn phòng tổng giám đốc trên tầng 28 của Ảnh nghiệp Bách Nạp.

Cô nhanh chóng trả lời:" Đẹp."
Sau khi nghĩ nghĩ, cô lại truy cập vào giao diện trò chuyện với Sầm Dao, tìm biểu tượng cảm xúc "hôn hôn", lưu lại rồi gửi cho Khương Chiếu Tuyết.
Khương Chiếu Tuyết cũng đáp lại bằng biểu tượng hôn hôn rất đáng yêu.
Sầm Lộ Bạch thoáng cong môi, dừng lại hai giây rồi đặt điện thoại xuống, ngừng cười, tiếp tục nhìn người đang đứng đối diện bàn làm việc.
Sầm Dao – người đã chứng kiến toàn bộ quá trình biến sắc của cô:"..."
"Tin nhắn của chị dâu hỏ?" Cô ấy gần như dùng giọng điệu trần thuật.
Sầm Lộ Bạch kiệm lời như vàng:" Ừm."
Trở về việc chính, cô ký tên vào tài liệu rồi sắp xếp:" Em đã tung tin giả rằng chúng ta đang gặp khó khăn trong dự án với bên Sầm Đỉnh chưa?"
"Vâng?"
Ánh mắt Sầm Lộ Bạch sắc lạnh, cong môi:" Nếu không làm hắn điên cuồng trước, sao có thể khiến hắn diệt vong được?"
Đứng đủ cao, mơ mộng đủ lớn, mới có thể ngã thật tàn nhẫn.

Sầm Dao hiểu đạo lý này.
Cô ấy làm một cử chỉ OK.
Nụ cười của Sầm Lộ Bạch dần tắt.
"Dao Dao." Cô tiếp tục nói, nhưng vẻ mặt đã không còn bình thản như vừa rồi:" Tìm người dần thu lưới phía bên Minh Nghiên lại đi."
Mộng đẹp cũng hưởng thụ quá lâu rồi, đã đến lúc Minh Nghiên nên tỉnh lại.
Sầm Dao ngỡ ngàng:" Ôi, gấp như vậy sao? Vậy...!về phần chị dâu..."
Cô ấy muốn nói lại thôi, vẻ mặt ánh đầy lo lắng.
Sầm Lộ Bạch rũ mắt, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của bản thân.
Một lúc lâu sau, cô nói:" Chị chưa bao giờ nghĩ đến việc giấu em ấy suốt đời cả.".

Bình Luận (0)
Comment