"Sầm tổng, người đàng hoàng không nói chuyện mờ ám. Tôi có lý do mới tìm đến nơi này, tôi nghĩ cô cũng đoán ra được mà, đúng không?" Người phụ nữ mặc váy sơ mi, ngồi phía dưới bên trái Sầm Lộ Bạch, vẻ mặt điềm tĩnh như đang hỏi tội.
Cô ta đang trong giai đoạn cực kỳ tức giận khi lần đầu tiên biết được sự thật vào ngày hôm qua. Năm ngón tay đặt trên đầu gối siết chặt lại, nhưng giọng nói lại đầy kiềm chế.
Gần hai năm sống như phu nhân nhà giàu nuôi dưỡng cô ta trở nên đẫy đà hơn. Chỉ cần nhìn hình thể bên ngoài, quả thực là một người có nét thanh tú xuất chúng, chẳng trách năm đó mê hoặc được Khương Chiếu Tuyết.
Sầm Lộ Bạch ngồi tại ghế chính bên trên, nhếch đôi môi đỏ mọng, bắt chéo chân, nhàn nhạt nhìn cô ta, giả vờ khó hiểu: "Bà Lý, tôi hoàn toàn không biết cô đang nói gì cả."
Ánh mắt cô lộ ra vẻ trào phúng.
Ngọn lửa mà Minh Nghiên cố dằn lại bỗng dưng bùng lên dữ dội.
Cực kỳ vô sỉ!
Cô ta cắn răng nhịn lại, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ quyền quý trước mặt, trầm giọng nói:" Lý Viêm đã nói cho tôi rồi."
"Anh ta được tuyển dụng, thân phận của anh ta hoàn toàn là do cô bịa đặt ra. Cô đã biến một con vịt thành một người đàn ông vàng độc thân, sắp xếp anh ta đến quyến rũ tôi, lừa gạt tôi, chỉ để chia rẽ tôi và Chiếu Tuyết để đạt được mục đích của mình, là giành được Chiếu Tuyết."
"Cô đã hủy hoại cả cuộc đời tôi!" Cô ta gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
Vẻ mặt của Sầm Lộ Bạch không hề dao động.
"Cô có bằng chứng gì không?" Cô nhấp một ngụm cà phê, tao nhã và bình tĩnh đến mức khiến người khác giận sôi.
Móng tay của Minh Nghiên lún sâu vào lòng bàn tay, trên mu bàn tay còn nổi rõ những đường gân xanh.
Cô ta cố gắng bình tĩnh để không bị Sầm Lộ Bạch dẫn dắt cảm xúc:" Tôi không có bằng chứng. Ôi, cô và giám đốc Sầm làm việc rất sạch sẽ."
Lý Viêm không dám đứng ra làm chứng chống lại họ.
Thậm chí anh ta còn quỳ xuống cầu xin trước khi cô ta ra ngoài, bảo cô ta đừng đến tìm Sầm Lộ Bạch, đừng tìm đến đường chết, lấy trứng chọi đá.
Chỉ cần cô ta xem như không biết, bọn họ có thể sống mãi như thế này.
Sống mãi cái con mẹ gì!
Anh ta cho rằng cô ta thực sự yêu mình sao!
Cô ta nhớ lại hai năm khom lưng cúi đầu, xu nịnh đi làm ăn cùng hắn. Nhớ lại những ngày từng bước suy luận, xác minh rồi phát hiện ra sự thật, nhưng vẫn cảm thấy sốc đến ngất đi.
Giống như vừa thức dậy khỏi giấc mộng đẹp, lại giống như vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng kia.
Khi cô ta nghĩ đến việc mình chịu khổ nằm dưới thân một đống rác rưởi như vậy trong hai năm, nghĩ đến việc mình bị Sầm Lộ Bạch chơi đùa tùy ý suốt hai năm, cô ta bỗng cảm thấy ghê tởm, muốn nôn mửa.
Cô ta nuốt không trôi chuyện này.
Cô ta chứng minh:" Nhưng tại sao Bách Nạp lại thuê một người không thân cũng chẳng quen, bỏ học vào thời cấp 3, từng bán dâm để kiếm sống làm giám đốc công ty con của mình và đưa cho anh ta hàng trăm nghìn tệ tiền lương hàng năm để cho anh ta ăn không ngồi rồi, cho anh ta xe, cho anh ta nhà, lo liệu hôn lễ cho anh ta? Nói đi, ôi, ai cũng sẽ nghĩ Bách Nạp là nhà từ thiện lớn, đúng không?"
Sầm Lộ Bạch nhấp một ngụm cà phê, không trả lời.
Sầm Dao bên cạnh đã nói thay cô:" Bà Lý không biết gì rồi. Bách Nạp thực sự là một nhà từ thiện lớn đấy, năm nào chị tôi cũng đứng đầu danh sách từ thiện cả."
Cô ấy môi đỏ răng trắng, cười đến mức vô hại.
Huyệt thái dương của Minh Nghiên nhảy dựng, cơn giận xộc thẳng lên đỉnh đầu.
"Sầm tổng," Cô ta tăng âm lượng, gằn từng chữ:" Tôi không biết người khác có tin hay không, nhưng cô đoán xem, liệu Chiếu Tuyết có tin hay không?"
"Cô nói xem, Khương Chiếu Tuyết sẽ cảm thấy như thế nào khi biết người bên gối mình là một kẻ sẽ làm bất cứ thứ gì để đạt được mục đích của mình?"
Cô ta biết Khương Chiếu Tuyết, cũng hiểu bản chất của nàng.
Cho dù Sầm Lộ Bạch có hoàn mỹ đến đâu, chỉ cần cô còn quan tâm đến Khương Chiếu Tuyết, cô vẫn sẽ có tử huyệt.
Sầm Lộ Bạch chẳng buồn nâng mí mắt lên, cười lạnh, không dao động:" Cô đoán xem, phu nhân của tôi sẽ tin tưởng tôi, hay là tin một người ngoài cuộc hơn?"
Minh Nghiên hoảng loạn trong giây lát.
Nhưng ngay sau đó, cô ta đã bình tĩnh lại.
Cô ta cá rằng Sầm Lộ Bạch chỉ đang giả vờ.
Cô ta ngồi thẳng lưng, vờ như đầy tự tin:" Tôi không phải chỉ là người ngoài cuộc, tôi là bạn gái cũ của cậu ấy, người mà cậu ấy từng trao tất cả yêu thương."
Nói năng rất hùng hổ.
Ánh mắt Sầm Lộ Bạch hoàn toàn sắc lạnh.
Cô đặt tách cà phê trên bàn, nhẹ nhàng khuấy chiếc thìa dài và chậm rãi nói:" Vì bà Lý muốn tất toán với tôi, nên thật ra, tôi cũng có một khoản muốn tính với cô đấy."
Cô ngước mắt lên, nở một nụ cười như có như không. Giọng điệu lạnh lùng đến mức không có chút ấm áp nào:" Theo tôi được biết, khi cô và phu nhân của tôi quen nhau, trước khi chia tay, cô đã trao đổi với bạn bè trên mạng về việc nên đi đâu để có thể dễ dàng tìm kiếm đối tượng. Một bên hôn nhau, một bên nhận lấy những món quà quý giá mà Chiếu Tuyết gửi qua trăm biển ngàn trùng cho cô vì ăn mặc cần kiệm."
"Một bên bước ra khách sạn cùng người đàn ông khác, một bên nhận cuộc điện thoại lo lắng của em ấy, rồi buộc tội em ấy chuyện bé xé ra to, không cho cô đủ không gian."
"Có phải cô vẫn muốn tính xem nên lừa em ấy như thế nào không? Nói như thế nào để thuyết phục em ấy chờ cô, khiến em ấy cảm thấy có lỗi với cô, rằng em ấy không đủ tốt, không đủ ưu tú, mới khiến cô bất đắc dĩ phải kết hôn cùng một người đàn ông khác?"
"Cô nói xem, cô làm Chiếu Tuyết phải chịu nhiều tổn thương như vậy, tôi nên giải quyết chuyện này với cô như thế nào đây?"
Cô nhìn chằm chằm vào cô ta, giống như đang nhìn một kẻ sắp chết.
Minh Nghiên sởn tóc gáy.
Sao cô có thể biết được?!
Cô ta ngoài mạnh trong yếu, rối loạn:" Cô nói hươu nói vượn!"
"Đây là chuyện riêng giữa tôi và cậu ấy, liên quan gì đến cô?!"
Sầm Lộ Bạch xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của mình và gật đầu:" Nói rất đúng."
"Vậy chuyện giữa cô và Lý Viêm, liên quan gì đến tôi?"
"Có liên quan hay không, cô là người rõ nhất!" Minh Nghiên tức muốn hộc máu, giọng nói có chút run rẩy.
Cô ta muốn nói những lời cay nghiệt, nhưng không dám thực sự chọc giận Sầm Lộ Bạch.
Sầm Lộ Bạch bình thản nhìn cô ta.
Sầm Dao tiếp lời, tống cổ cô ta:" Nói đi, yêu cầu hôm nay của cô là gì?"
"Chắc là không phải đòi tiền đâu nhỉ? Nghe nói bà Lý cũng là sinh viên thủ khoa của một trường Đại học nổi tiếng, chắc cũng không mất phẩm giá như vậy đâu ha?" Cô ấy cười tủm tỉm nói móc.
Không phải nhục nhã, mà còn hơn cả nhục nhã.
Minh Nghiên đang hừng hực lửa giận, phổi cô ta căng phồng lên như sắp nổ tung.
"Tôi muốn bồi thường tinh thần." Cô ta siết chặt các đốt ngón tay đến mức run rẩy, nhưng lại là người cùng đứng dưới mái hiên, vẫn là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lựa chọn việc vô liêm sỉ.
"Chỉ cần các cô có thành ý, tôi đảm bảo Chiếu Tuyết sẽ không bao giờ biết về những việc này." Cô ta hứa hẹn.
Sầm Lộ Bạch phát ra tiếng cười rất nhẹ.
Sầm Dao cũng mỉm cười: "Cô có nghĩ chúng tôi sợ không?"
"Bà Lý, tôi nghĩ cô phải hiểu rõ một việc rồi. Nếu chúng tôi sẵn lòng cho cô cái gì, cũng không phải là để bồi thường cho cô, mà là xuất phát từ lòng nhân đạo, thay mặt chị dâu đáng thương của tôi để thương hại cô thôi."
"Cô gặp người không tốt, không biết nhìn người thì vẫn nên tự trách mình thôi. Có phải làm chuyện xấu nhiều rồi gặp báo ứng không ta?"
Minh Nghiên tức giận đập bàn:" Sầm Dao, cô đừng quá đáng!"
Cô ta run lên vì đau.
Sầm Dao cười khúc khích, nhắc nhở:" Cái bàn này quý lắm đó cưng."
"Khấu trừ tiền bồi thường là được." Vẻ mặt Minh Nghiên đầy ủ rũ.
Sầm Lộ Bạch có vẻ rất thích thú, hỏi:" Cô muốn bao nhiêu?"
Minh Nghiên há mồm to như miệng sư tử, nói ra một con số.
Sầm Lộ Bạch không ngừng cong môi, đi đến máy lọc nước để lấy nước ấm.
Sầm Dao thở dài:" Chị, thực sự xem chị như nhà từ thiện rồi kìa."
Cô ấy cầm tập tài liệu đã được Sầm Lộ Bạch đặt sẵn trên bàn bước đến bên cạnh Minh Nghiên, mở ra rồi đặt nó trên chiếc bàn thấp bên cạnh tay Minh Nghiên, dùng đốt ngón tay gõ nhẹ hai lần rồi cảnh cáo:" Bà Lý, lòng tốt của chúng tôi cũng có hạn. "
Minh Nghiên nhíu mày, cơ má vì dùng sức mà nhô ra. Cô ta nén giận, đọc nhanh như gió, rốt cuộc cũng không kìm lại được nữa, tức giận đứng lên:" Sầm Lộ Bạch, cô khinh người quá đáng rồi!"
Số tiền trong hợp đồng thấp hơn nhiều so với mức giá mà cô ta đưa ra, khác gì để tống cổ ăn xin đâu.
Sầm Lộ Bạch bước đến bệ cửa sổ với cốc cà phê trên tay, đổ hết cà phê vào chậu cây vừa mới nảy mầm trên bệ cửa sổ, tỏ vẻ thờ ơ:" Cô Minh cũng là người thông minh, nên biết làm gì để tốt nhất cho nhau mà đúng không? "
Cà phê nóng hổi được tưới lên những chồi non xanh mơn mởn, và những chồi non non nớt ấy héo rũ ngay lập tức, chỉ còn lại âm thanh xèo xèo của nước nóng và làn khí trắng trong veo quanh quẩn trong căn phòng điều hòa lạnh lẽo.
Sầm Lộ Bạch không nhẹ không nặng:" Hai năm cuộc đời đã lãng phí, có lẽ cô Minh sẽ không muốn lãng phí thêm vài năm kế tiếp ở những nơi không nên lãng phí, đúng không?"
Cô quay đầu lại nhìn Minh Nghiên, đôi con ngươi sâu thẳm tựa như biển, tối mịt, chỉ cần liếc mắt một cái, đã khiến Minh Nghiên cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Cô ta chợt hiểu tại sao Lý Viêm lại sợ cô như vậy.
Cô ta thoáng mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không dám, sắc mặt cũng u ám theo. Cuối cùng, cô ta không nói gì nữa, đóng sầm cửa lại với bản hợp đồng rồi rời đi.
Sầm Lộ Bạch lấy máy ghi âm di động thu nhỏ từ cổ áo sơ mi ra và tắt nó đi, Sầm Dao cũng tắt máy ghi âm dự phòng trong ngăn kéo của chiếc bàn thấp.
"Chị, nếu cô ta ký tên, chị thật sự muốn đưa tiền cho cô ta sao?" Sầm Dao phẫn nộ.
Sầm Lộ Bạch đưa lưng về phía cô ấy, nhìn những chồi non trở nên mềm nhũn vì bị bỏng bởi nước nóng, mặt mày ảm đạm:" Ừ."
Những thứ mà tiền có thể giải quyết được là những thứ dễ dàng nhất.
Cô không có điểm mấu chốt về đạo đức, nhưng Mông Mông thì có.
Cảm giác mềm lòng và tội lỗi, cô không muốn Khương Chiếu Tuyết lãng phí cho Minh Nghiên thêm nữa.
Cô vươn tay vu.ốt ve mầm non đầy dịu dàng.
Sầm Dao lo lắng: "Chị, có muốn tìm người theo dõi cô ta không?"
Cô ấy sợ cô ta sẽ đến tìm Khương Chiếu Tuyết, thêm mắm dặm muối.
Sầm Lộ Bạch đáp lại: " Ừ, đừng để cô ta đến gần Mông Mông."
Cô sợ rằng cô ta sẽ làm điều gì đó quá khích và làm tổn thương Khương Chiếu Tuyết.
Sầm Dao đồng ý rồi lại nghĩ ngợi, nhưng vẫn lo lắng:" Còn những người khác thì sao?"
Sầm Lộ Bạch đứng trong bóng tối, hàng mi thoáng run rẩy, nói:" Thuận theo tự nhiên đi."
Sầm Dao ngạc nhiên:" Vậy lỡ như cô ta thật sự phát điên, không cần tiền nữa, một hai phải làm loạn đến mức cá chết lưới rách, liên lạc với chị dâu qua phương tiện khác rồi nói hươu nói vượn, đặt điều về chúng ta thì sao?"
Sầm Lộ Bạch im lặng.
Một lúc lâu sau, cô hỏi:" Dao Dao, em có nghĩ rằng trên đời này sẽ có người yêu chúng ta vô điều kiện không?"
Yêu tất cả thuộc về chị.
Giống như hỏi Sầm Dao, cũng giống như hỏi người khác.
Cô rũ mắt nhìn con đường được che phủ bởi ánh mặt trời, giống như một cây tre mảnh mai sinh ra trong thung lũng tối mịt của khu rừng.
Sầm Dao không dám đáp lại.
Cô ấy là một người sẵn sàng sống ngốc đi một chút. Có rất nhiều thứ, chỉ là vấn đề được chăng hay chớ.
Nhưng chị của cô ấy không phải.
Đôi khi cô ấy cảm thấy rằng chị gái mình giống như một kẻ vừa khờ khạo, vừa kiêu hãnh khi nhắc đến Khương Chiếu Tuyết.
Cho dù Khương Chiếu Tuyết yêu hay không yêu cô, hoặc đang ở bên ai, cô vẫn sẽ yêu nàng như cũ. Có một số việc, có một vài câu trả lời, nếu đã biết được đáp án, tại sao cứ phải tự tìm lấy đau thương?
Những người quá tỉnh táo thường không hạnh phúc.
Cô ấy không trả lời, và Sầm Lộ Bạch cũng thực sự không mong đợi cô ấy sẽ đáp lại.
Cô đặt bút ghi âm vào trong ngăn kéo của văn phòng, lặng lẽ nhìn hình LEGO mà Khương Chiếu Tuyết đã tặng cho mình trên bàn làm việc, sóng mắt chợt ánh lên một tình cảm mềm mại và dịu dàng.
- -