Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 136

Chỉ có Lâu Chủ của bọn họ, tin tưởng vào truyền thuyết vượt qua ba lần truy sát Nguyệt Ảnh Lâu chắc chắn sẽ thành cường giả, nên mới phá lệ một lần.

Chung quy, năm xưa Lâu Chủ cũng là người từng vượt qua ba lần truy sát kia mà, đối với những người cùng chung cảnh ngộ, trước giờ ngài ấy vẫn luôn có cảm tình.

"Xin nói trở lại với Lâu Chủ của các vị, ý tốt của ngài ấy Vân Thanh khắc ghi trong lòng, rất tiếc là tôi không thể nào nhận ngài ấy là sư phụ!"

"Như vậy thì tốt rồi, cậu mau theo tôi trở lại Nguyệt Ảnh Lâu một lần gặp qua Lâu....!”

“ Khoan đã, cậu vừa nói cái gì..?"

Trung Qua Phi đang thao thao bất tuyệt nói đến chuyện muốn đưa Trần Vân Thanh hồi lại Nguyệt Ảnh Lâu một chuyến gặp qua Lâu Chủ, hắn vốn là chắc chắn như đinh đóng cột là thế nào Trần Vân Thanh cũng sẽ đồng ý.

Nhưng khi nghe kỹ lại một lần, hắn liền trợn trừng mắt nhìn Trần Vân Thanh, một vẽ mặt không thể nào tin được.

Thiên địa ơi! Trên đời này còn có người dám từ chối không muốn bái Lâu Chủ của Nguyệt Ảnh Lâu làm sư phụ, như truyền ra bên ngoài, chắc chắn sẽ làm kinh động đến toàn bộ Nam Hoang Chi Địa.

Lâu Chủ của bọn họ là ai?

Đây là tuyệt thế cường giả của Nam Hoang Chi Địa, người mà được rất nhiều Yêu Vương cường giả bàn luận là có hy vọng đột phá Yêu Hoàng cảnh lớn nhất, kể từ sau thời đại của Lạc Hoàng Đại Đế.

Làm đệ tử của cường giả như thế, dù cho là ký danh đệ tử, thân phận cùng địa vị cũng tuyệt đối không có thua kém gì bất kỳ một cái Hoàng Tử nào của mấy đại Vương Quốc đứng đầu Nam Hoang Chi Địa cả.

Có quyền lợi như thế. Có địa vị như thế. Trần Vân Thanh lại đi từ chối. Cái tên Trần Vân Thanh có phải là đầu óc có vấn đề hay không? Làm sao có thể đưa ra quyết định ngu xuẩn đến như thế này.

"Không sai! Tôi không muốn nhận Lâu Chủ của Nguyệt Ảnh Lâu các vị làm sư phụ!" Trần Vân Thanh gật đầu xác nhận thêm một lần nữa đối với lại Trung Qua Phi này nói.



"Trần Vân Thanh! Là đệ tử của Lâu Chủ, thân phận cực kỳ cao quý, ngày sau cậu còn có khả năng lên làm Lâu Chủ của Nguyệt Ảnh Lâu nữa!"

"Cậu nên suy nghĩ cho thật kỹ, cơ hội chỉ có một lần, nếu như đi qua, liền mãi mãi sẽ không thể nào quay lại được nữa!" Xác nhận Trần Vân Thanh không có nói nhầm sau, Trung Qua Phi sau một hồi tiêu hóa cái tin tức làm cho người ta khiếp sợ này, liền là lên tiếng khuyên bảo nói.

Hắn khá là hiểu tính cách của Lâu Chủ bọn họ, như đã đưa ra lời mời, người khác không có chấp nhận, như thế ông ấy là sẽ không bao giờ phát ra lời mời lần thứ hai.

Hắn thấy Trần Vân Thanh người này Yêu Hồn tuy không cao, nhưng một thân cốt khí làm cho hắn khá là yêu thích, rất là mong muốn tên tiểu tử này sẽ về dưới trướng của Lâu Chủ. Thế nên hắn mới đặc biệt khuyên bảo Trần Vân Thanh thêm một lần, như người khác liền là không có cửa đâu.

"Trần Vân Thanh! Mới đầu vào cậu chỉ là ký danh đệ tử. Nhưng nếu như thể hiện tốt, sau này được Lâu Chủ nhận làm chính thức đệ tử hoặc chân truyền đệ tử vẫn là có khả năng!"

Trung Qua Phi nhìn thấy Trần Vân Thanh vẫn không có động lòng, muốn quay bước rời đi, hắn còn nghĩ đây là vì Trần Vân Thanh không có hài lòng việc Lâu Chủ của mình chỉ nhận y là ký danh đệ tử đâm ra bất mãn, thế nên hắn liền lên tiếng giải thích một chút.

Gần mấy chục năm nay, theo như hắn biết, Lâu Chủ bọn họ là chưa nhận qua bất kỳ một người đệ tử nào, dù cho đó là ký danh đệ tử, Trần Vân Thanh này xem như là trường hợp đầu tiên.

Theo chiều hướng tích cực, như Trần Vân Thanh thể hiện tốt, cái danh ký danh đệ tử chỉ là tạm thời, đệ tử chính thức mới là bổn ý của Lâu Chủ muốn đưa ra khi thu nhận Trần Vân Thanh. Hắn thật sự không muốn chỉ vì một chút xíu hiểu lầm mà Trần Vân Thanh bỏ qua đi cơ hội trăm năm hiếm có như vậy.


"Qua Phi đại nhân! Ý tốt của anh Vân Thanh tôi xin được cảm tạ, chỉ có điều Vân Thanh trong lòng đã có quyết định không muốn bái bất kỳ người nào làm sư phụ!" Trần Vân Thanh ôm quyền đáp tạ Trung Qua Phi một tiếng, sau đó liền là quay đầu đi thẳng.

Ký danh đệ tử! Nói trắng ra chỉ là một cái ngoại nhân, nó không ó khác gì mấy so với lại Trần Phủ Ngoại Viện tạp dịch khu là mấy, như hoàn cảnh của Trần Vân Thanh hắn trước đây một dạng.

Cái này thành ý mà Lâu Chủ của Nguyệt Ảnh Lâu cũng nghĩ ra được, Trần Vân Thanh hắn thật sự là bái phục.



Như có thành ý mà nói, liền là nhận hắn làm chân truyền đệ tử ngay lập tức, may ra hắn còn có thể suy nghĩ lại.

Còn ký danh đệ tử này, rõ ràng là trong lòng có ý định xem thường Trần Vân Thanh hắn đây.

Người nào xem thường hắn, đừng nói là Lâu Chủ của Nguyệt Ảnh Lâu, dù cho là Chí Tôn của Nam Hoang Chi Địa nơi đây, Trần Vân Thanh hắn cũng là không có để ý đến.

Với lại hắn cực độ ghét cái tướng cao cao tại thượng của Trung Qua Phi người này khi đại diện Lâu Chủ Nguyệt Ảnh Lâu thu hắn là ký danh đệ tử. Cứ như là trong mắt của đám người này, bọn chúng là thượng đẳng nhân, trong khi xem Trần Vân Thanh hắn như một người thấp kém.

Cứ như được Lâu Chủ của bọn chúng nhìn trúng, nhận làm ký danh đệ tử dẽ rách, đó là công đức tu hành mười tám kiếp của Trần Vân Thanh hắn mới đạt được đến một dạng. Loại này tư thái, xin lỗi Trần Vân Thanh hắn không có thời gian đi tiếp.

Không những là như thế, hắn đây không có tin tưởng, không bái người khác làm sư phụ, hắn liền không thể trở thành cường giả.

Trong tay của hắn có Thần Bí Ngọc Bài, có công năng nghịch thiên của nó trong tay, cộng thêm quyết tâm của mình, hắn là không tin không thể cùng với lại những cường giả đứng đầu nơi đây tranh phong.

Chờ xem, cho hắn thêm một ít thời gian, nhất định hắn sẽ làm cho đám người không đặt mình vào trong mắt phải nhìn lại với một cái ánh mắt khác.

"Haiz..!Đáng tiếc! Thật sự là quá đáng tiếc a!"

Nhìn Trần Vân Thanh dứt khoát rời đi mà không mổ chút do dự gì, Trung Qua Phi liền là thở dài một tiếng, rất là tiếc hận cho Trần Vân Thanh, nên biết cái cơ hội lần này là không có bao giờ trở lại lần thứ hai với lại Trần Vân Thanh a.

"Thiếu Lâu Chủ! Mỗi người một chí hướng! Không có gì là đáng tiếc cả!" Không biết từ khi nào, bên cạnh Trung Qua Phi là xuất hiện một ông lão lưng gù, tiến đến lại phía sau cách Trung Qua Phi Không đến ba mét, cung kính lên tiếng nói.

Ông lão này tuy có chút già, nhưng đôi mắt lại sáng như hai vầng thái dương, có thể phá tan đêm tối, tinh khí thần nội liễn, rõ ràng đây là một đại cường giả có tu vi thông thiên.



Người như thế, lại cam chịu làm hạ nhân cho Trung Qua Phi, nghĩ đến Trung Qua Phi thân phận cũng tuyệt đối không đơn giản.

"Cù lão! Tôi chỉ là có chút đáng tiếc vì không có một vị huynh đệ mà thôi, cũng không có ý nghĩ Trần Vân Thanh chọn lựa là sai!"

Trung Qua Phi dường như cũng không có bất ngờ lắm vì sự xuất hiện quá mức đột ngột của Cù Lão vị này. Với thân phận Thiếu Lâu Chủ của Nguyệt Ảnh Lâu, hắn được một vị Yêu Vương nhất trọng cường giả như Cù Lão này đi theo bảo hộ cũng là chuyện đương nhiên.

Không có sai! Hắn Trung Qua Phi chính là nhi tử của Lâu Chủ Nguyệt Ảnh Lâu Trung Qua Minh, vốn không lâu trước đây hắn vẫn còn tại Cổ Loa Thành bên kia rèn luyện một chút, lần này đến nơi đây là nhận được tin tức từ tổng bộ, nói phụ thân hắn muốn nhận một người đã vượt qua được ba lần truy sát của Nguyệt Ảnh Lâu làm ký danh đệ tử.

Như chuyện này trở thành sự thật, hắn liền là sẽ có thêm một vị sư đệ, nên là hắn đem mọi sự vụ tại Cổ Loa Thành bên kia tạm thời gác lại, đi đến nơi đây một chuyến nhận người sư đệ này, đáng tiếc không được như ý nguyện, Trần Vân Thanh người này thật sự rất cứng đầu, Không chịu làm ký danh đệ tử của phụ thân hắn, hắn cũng không có cách nào.

"Cù Lão! Xung quanh nơi đây chuyện, ông đã giải quyết ổn thỏa rồi chứ?" Trung Qua Phi cũng là muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây, trước khi đi, như nhớ đến chuyện gì, hắn liền là lên tiếng hỏi Cù Lão vị này.

"Thiếu Lâu Chủ an tâm! Những người xung quanh nơi đây tôi đã xử lý sạch sẽ rồi!" Cù Lão vuốt nhẹ chòm râu, mỉm cười trả lời.

Chuyện liên quan đến cơ mật của Nguyệt Ảnh Lâu, làm sao có thể để cho người ngoài nghe được.

Ngoài chuyện làm ra một cái cấm chế cách âm không để cho người ngoài nghe được bên trong hai người Trung Qua Phi cùng Trần Vân Thanh nói chuyện ra, những người có ý định nghe ngóng, hắn liền là diệt thẳng tay.

Người nào nên đánh bất tỉnh liền đánh bất tỉnh.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Bình Luận (0)
Comment