Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 223

Chỉ là khi nhìn đến trước không xa một chút, hắn là nhìn đến tấm biển Nghiêm Gia Thư Các liền dừng lại...

Hai người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, không biết từ khi nào, đã đi đến nhà của Nghiêm Linh Nhi lúc nào cũng không có hay.

"Đến nhà rồi sao?Như thế nào lại nhanh như vậy!" Nghiêm Linh Nhi nhìn lên trên, không khỏi có chút buồn bã nói nhỏ.

Theo sau, nàng nhìn về phía Trần Vân Thanh, không hiểu nghĩ như thế nào, liền là đến ôm chặt hắn một cái.

"Linh Nhi! Em làm gì vậy...!"

Trần Vân Thanh hơi ngạc nhiên, cô gái này khi không biểu hiện rất là khác thường, ôm hắn thì cũng thôi đi, còn khóc lóc làm cái gì, như hai người bọn họ phải sinh ly tử biệt một dạng.

"Vân Thanh đại ca! Anh yên lặng một chút đi, em có chút mệt mỏi, muốn mượn vai anh nghĩ một chút!"

Nghiêm Linh Nhi không muốn buông Trần Vân Thanh ra, nàng muốn tại như thế này, bên cạnh hắn mãi mãi, không được thì một khoảnh khắc bình yên cũng không sao.

"Được! Như em muốn, anh để cho em lợi dụng một chút!" Trần Vân Thanh cũng lấy hai tay ôm Nghiêm Linh Nhi.

Ôm người đẹp như hoa thế này vào trong lòng, nhưng lần này, Trần Vân Thanh lại không có một tia tạp niệm nào với lại Nghiêm Linh Nhi cả, trong lòng chỉ có ý nghĩ yêu thương cùng bình an.

Một khoảnh khắc bình an rất hiếm hoi từ khi hắn bước chân vào thế giới này đến nay, nếu mà được, hắn cũng là muốn khoảnh khắc này dừng lại mãi.

"Được rồi! Vân Thanh đại ca! Anh trở về trước đi, em muốn nhìn thấy anh rời đi trước !"

Không có buổi tiệc nào không tàn, dù không muốn đến đâu, Nghiêm Linh Nhi cũng hiểu, không thể cứ ôm lấy Trần Vân Thanh mãi mãi như vậy được.

Nàng không sợ ánh mắt của người xung quanh chỉ trỏ, chỉ là Trần Vân Thanh còn có rất là nhiều chuyện cần làm, Nghiêm Linh Nhi nàng cũng vậy, hai người bọn họ vẫn là phải tạm thời chia tay đi vậy.

"Linh Nhi! Anh đi đây! Có thời gian, anh nhất định sẽ đến nơi này thăm em!"


Trần Vân Thanh có chút tiếc nuối cái cảm giác này, nhưng rất nhanh, nghĩ đến mình còn rất nhiều chuyện phải làm, hơn nữa hai người bọn họ chỉ là tạm thời chia xa một khoảng thời gian mà thôi, cũng không phải là sau này không có gặp lại.

Không những vậy, hắn còn biết, hai người bọn họ sẽ rất sớm gặp lại nhau mà thôi, hắn còn là phải đến Nghiêm Gia Thư Các này làm nhiều chuyện nữa mà.

"Cháu gái ngoan! Tên tiểu tử này không xứng với cháu, không cần ngóng trông như thế!"

Nghiêm Lỗ Á không biết từ khi nào đã đến sau lưng Nghiêm Linh Nhi, hắn nhìn cô cháu gái của mình thẩn thờ như người mất hồn nhìn tên tiểu tử họ Trần kia đi, Không khỏi mắc đầu một cái.

Bình thủy tương phùng, có cái gì lưu luyến đâu, đứa cháu gái của hắn cũng tên tiểu tử kia quen nhau không đến một tuần mà thôi, Không có lâu gì cho lắm, thế nào nó lại thành ra thế này đây.

Trần Vân Thanh này theo hắn thấy ngoài cái mã bề ngoài thì cũng không có gì xuất sắc cho lắm, tu luyện cả chục năm trời, nhưng cũng chỉ là Yêu Sĩ nhị trọng, Yêu Hồn thức tỉnh còn là rác rưởi trong rác rưởi, loại phế vật này, ngay cả làm quét dọn vệ sinh cho nhà của hắn cũng là không có xứng.

Nên nhớ tại bên kia thế giới, người mà theo đuổi cháu gái của hắn, thấp thì có Đế Triều hoàng tử cao thì lên đến Cổ Tộc thế gia, những người kia lấy ra bất kỳ một ai, luận gia thế hay thực lực cũng là có thể đem tiểu tử họ Trần này bỏ xa mấy cái con phố.

Hắn không biết đứa cháu này của mình chấm thằng nhóc kia tại điểm nào nữa.

Có thể đây là rung động của tuổi trẻ, qua đi sẽ không còn, năm xưa Nghiêm Lỗ Á hắn không phải cũng là gặp được một cô gái, vừa gặp đã yêu sao, nhưng sau này nghĩ lại, khi đó hắn cũng chỉ là rung động nhất thời, không phải thật thích đối phương.

Bằng chứng là sau này hắn lấy người khác, cô gái kia cũng nên gia lập thất, hai người gặp lại cũng là vui vẻ trò chế đó thôi.

Cháu gái của hắn chắc chắn cũng nằm trong số này, chỉ cần rời xa tên tiểu tử kia một thời gian, mọi thứ nhạt dần, cũng liền sẽ quên đi đối phương thôi.

"Ông nội! Không cho ngài nói Vân Thanh đại ca như vậy!" Nghiêm Linh Nhi quay lại, đối với lại Nghiêm Lỗ Á hung tợn nói.

Trần Vân Thanh không phải là phế vật trong suy nghĩ của ông lão này, mà là một đại thiên tài ngàn năm hiếm thấy.

Thử hỏi trên đời này có một người nào tại Yêu Sĩ nhất trọng lại có thể đem hai môn Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ luyện đến viên mãn cảnh giới.

Thử hỏi thế gian này, có người nào chỉ mất chưa đến hai ngày thời gian liền đem hơn ba ngàn quyển Trận Pháp Thư Tịch đọc thuộc toàn bộ, còn là trở thành Nhị Giai Hạ Phẩm Trận Pháp ngay sau đó không lâu.



Thử hỏi nếu như Trần Vân Thanh là một tên phế vật, làm sao một đại cường giả như Ô bà bà kia tìm đến hạ mình hợp tác cho được.

Đây chỉ là một trong số rất là ít ưu điểm của Trần Vân Thanh mà thôi, y còn nhiều tiềm năng to lớn mà nàng còn chưa được biết.

Trong mắt của Nghiêm Linh Nhi nàng, Trần Vân Thanh mới là đệ nhất thiên kiêu, không thua kém gì cho Huyết Mẫu Đơn vị kia cả, nếu đi so với lại một đám thiên kiêu của Đế Quốc hay là Cổ Tộc đệ tử, Trần Vân Thanh là vượt lên quá xa.

Cùng trang lứa mà nói, chỉ cần thêm một chút thời gian, không có người nào có thể chống lại được Trần Vân Thanh của nàng đâu, đi đem Trần Vân Thanh so với lại một đám vô dụng kia, đó là làm nhục Trần Vân Thanh a.

"Được rồi! Được rồi! Ta không nói! Ta không nói nữa!" Nghiêm Lỗ Á đối mặt với lại ánh mắt giận dữ của Nghiêm Linh Nhi, liền là xua tay chịu thua.

Từ khi cha mẹ của nó qua đời, hắn là chăm sóc nó từ nhỏ đến lớn, tính cách của nha đầu này như thế nào, hắn là hiểu quá rõ, một khi giận lên, ngay cả lão già như hắn đây, con bé này cũng không có cho chút mặt mũi nào.

Hắn lại sợ nhất là nó giận, nên thôi, nó muốn làm cái gì cũng được, nó nói cái gì cũng đúng, hắn không thể cải lại được, ai bảo hắn chỉ có mỗi một đứa cháu gái như thế này làm gì.

"Ông nội! Chúng ta lần này phải rời đi hay sao?"

Nghiêm Linh Nhi cũng không muốn đào sâu vào chuyện của Trần Vân Thanh nữa, nàng là muốn biết, lần này ba người bọn họ có thể ở lại đây không đi được không, nơi đây phong cảnh rất đẹp, con người lại thân thiện hay giúp đỡ nhau nữa, mới đến có mấy tháng, nàng thật sự không muốn rời đi cho lắm đâu.



"Haiz..!Linh Nhi! Cháu cũng biết, chúng ta không thể nào ở lại đây lâu mà!" Nghiêm Lỗ Á khẽ thở dài một tiếng, sau đó liền là lên tiếng đối với Nghiêm Linh Nhi nói.

Không lâu trước đây hắn đụng phải cường giả của tà đạo liền bị thương, cần đến Đan Dược bên kia thế giới đến trợ giúp.

Mới nhất không lâu là Tử Thiên Sư gặp phải cái Ô bà bà thần bí khó lường, thực lực ngay cả hắn cũng liền không thể đong đếm nỗi, Tử Thiên Sư cũng qua đó bị thương nặng, nó còn là bị thương nặng hơn cả lão già hắn nữa kìa.

Thật lòng mà nói, hắn trong lòng là kiên kỵ cái bà lão họ Ô kia hơn, đây là một người mà hắn không thể nhìn thấu nhất kể từ khi hắn xuất đạo đến nay, thực lực của người này nghĩ đến còn trên cả Huyết Mẫu Đơn kia đôi chút.


Bà ta đã xen vào chuyện của hắn, còn ngụ ý bảo hắn phải rời đi, hắn nào dám nói một chữ không đâu.

Nếu không có bà lão kia, mọi chuyện liền có thể giải quyết ổn thỏa được rồi, hắn vẫn có thể làm theo những gì hắn muốn, quá là đáng tiếc..

"Ông nội! Vậy chúng ta đi thôi!"

Nghiêm Linh Nhi không phải là người không hiểu chuyện, nàng là biết hoàn cảnh nghiêm trọng của mấy người bọn họ đây, cơ hồ là không đi không được.

Có chút không tha, nhưng nàng tự nhủ với mình, nàng sẽ trở lại nơi này sớm thôi, dù sao qua bên kia cũng là đã có Truyền Tống Trận đặt sẵn, chỉ cần bỏ một ít Linh Thạch vào là được rồi, xong việc chữa thương cho Tử Thiên Sư cùng gia gia hai người, nàng liền sẽ quay lại.

Trong thời gian này, hy vọng cái tên khốn kiếp Trần Vân Thanh kia không có đem nàng quên đi mới tốt, cũng không cần ra bên ngoài kiếm thêm những cô gái khác, nếu không sau khi trở lại, nàng liền sẽ cho tên kia đẹp mặt.

"Tiểu tử..! Cố gắng lên! Hy vọng lần sau chúng ta gặp lại, cậu sẽ để cho ta nhìn bằng con mắt khác!"

Nhìn Nghiêm Linh Nhi không gây phiền toái cho hắn liền chạy vào thu xếp hành lý, Nghiêm Lỗ Á gật đầu khá là hài lòng, con bé này tuy bướng bỉnh chút, nhưng là người rất là hiểu chuyện mà.

Trước khi đi vào cùng Nghiêm Linh Nhi chuẩn bị thu dọn, Nghiêm Lỗ Á liền là quay mặt về một hướng nói ra vài câu khá khó hiểu liền thu hồi ánh mắt, không có một người nào biết, cái tên tiểu tử mà trong miệng Nghiêm Lỗ Á vừa đề cập đến lại là ai.
...

"Năm ngàn ba trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch! Linh Nhi chết tiệt, em giám lừa anh sao?"

Sắp rời khỏi địa giới của Nam Hắc Thị, Trần Vân Thanh chợt nhớ ra, mình cũng chưa kiểm tra bên trong Như mà Nghiêm Linh Nhi đưa cho hắn, hắn nghĩ lại, cũng là đến lúc tính toán đem số lượng lớn như vậy Hạ Phẩm Linh Thạch dùng vào chuyện gì rồi nên mới lấy ra kiểm tra.

Không kiểm tra không biết, một khi đếm lại, hắn là giận tím người, bên trong nào phải năm ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch cái gì, mà nó rõ ràng là năm ngàn ba trăm viên, ba trăm viên thừa ra kia, không nói cũng biết là do cô gái ngốc Nghiêm Linh Nhi kia đã đưa cho hắn rồi.

Thật là, cái cô gái kia sao lại quá ngốc như vậy, rõ ràng mấy trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch kia là của cô ta, là hắn mượn của cô ấy, nào có phải là cướp giật gì đâu, vì cái gì một hai không chịu nhận lấy kia chứ.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc
Bình Luận (0)
Comment