Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 413

Chương 413: Quân Nhân Chắn Đường

'Chủ nhân..! Thổ Long Thần Ngọc nó liên quan đến bí mật quá lớn của Yêu Thần Thế Giới nơi đây..! Với tu vi của chủ nhân anh bây giờ, nếu biết chỉ hại người hại mình, còn có thể làm liên lụy đến người thân xung quanh..!' Thái Na Trát lắc đầu, nàng biết khá nhiều về Thổ Long Thần Ngọc này, thế nhưng càng biết nhiều lại càng sợ hãi.

Nhìn xem nàng đường đường là Thánh Giả, nhưng đối với lại Thổ Long Thần Ngọc cũng run sợ thấy bà, cũng đủ hiểu bí mật bên trong của nó là lớn đến như thế nào.

Nàng dám chắc nếu mà Trần Vân Thanh biết rõ về Thổ Long Thần Ngọc trong tay, chắc chắn là y sẽ phải chịu diệt vong, không sớm thì cũng muộn thôi.

Đương nhiên, nếu mà Trần Vân Thanh muốn biết, nàng cũng chỉ có cách nói cho hắn biết, còn hậu quả như thế nào, vậy nàng cũng không biết được rồi.

'Như vậy tạm thời bỏ qua đi..!' Trần Vân Thanh thở dài một cái, qua đấu tranh tâm lý, cuối cùng lý trí của hắn cũng thắng được sự hiếu kỳ.

Như vì chuyện này hắn đối diện với nguy cơ, hắn cũng không có sợ, nhưng nó lại liên quan đến những người xung quanh, đặt biệt là người thân của hắn, như vậy chuyện này có vẻ không được ổn lắm.

Thôi chờ đợi một thời gian, khi tu vi của mình vừa đủ, thì sẽ tự khắc tìm hiểu được bí mật bên trong, còn bây giờ thì thôi tạm dừng đi vậy.

"Cạch..! Rầm ... ! A..!"

"Trời đánh Sùng A Giản..! Anh điều khiển xe ngựa kiểu gì vậy..?"

Bên trán phải của Ngô Tiểu Diễm bây giờ lại sưng thêm một cục do bị va vào thành xe tạo nên, chỉ hai lần trong vòng một ngày, nàng phải chịu hoàn cảnh y hệt tương tự, không cần phải nói hiện bây giờ nàng là bực mình đến cái trình độ nào.

Cái tên Dương An vừa rồi không có thực lực gì cao, phía trước còn có cao thủ chặn đường, y điều khiển xe bị vấp nàng cũng không có nói.

Nhưng Sùng A Giản này là Yêu Sĩ ngũ trọng hậu kỳ, lực lượng cơ thể mạnh vô song, nàng không tin điều khiển có hai con ngựa liền có thể làm khó y.

Lần này chắc chắn là Sùng A Giản cố ý, tên to con này cố ý trả thù chuyện vừa rồi nàng dùng Định Thân Thủ Pháp khống chế y, cho nên mới đi dùng cách này để mà trả thù, thật sự là quá đáng mà.

"Đại ca..! Trước mặt chúng ta có một vị quân nhân chắn đường..! Dường như có ý nhờ vã...!" Sùng A Giản không có mấy quan tâm đến phản ứng phẫn nộ của Ngô Tiểu Diễm, hắn liền quay đầu vào bên trong báo cáo cho Trần Vân Thanh biết một tiếng.



Sùng A Giản hắn tuy là một Tán Tu, nhưng rất là sùng bái quân nhân, những người vì giữ gìn bình yên cuộc sống cho dân chúng Lạc Việt Vương Quốc, không quản ngại hy sinh xương máu của mình.

Nên khi nhìn thấy người quân nhân thanh niên phía trước mắt của mình ra hiệu dừng xe, hắn không một chút do dự thắng lại, hắn thật sự là muốn giúp đỡ vị quân nhân kia.

"Xoẹt..!"

"Không biết vị đại ca đây ngăn cản xe ngựa của chúng tôi là vì mục đích gì?" Trần Vân Thanh xuống xe, khá là khách khí đối với người thanh niên vừa ngăn cản đường đi của hắn đây lên tiếng hỏi.

Người này là Yêu Sư thất trọng trung kỳ cường giả, theo lý mà nói ở trong quân đội cũng làm được một vị thiên phu trưởng cấp bậc quân nhân trở lên, là người chỉ huy một chi quân đội không nhỏ.

Tuy nhiên bây giờ y đang bị thương, cũng mang quân phục của một tên binh kín bình thường, hắn nghĩ đối phương chắc là có chuyện khó nói, cũng có thể là đang trốn tránh cái gì, nên cũng thuận theo, che giấu đi thân phận của đối phương theo ý người ta.

"Không giấu người anh em..! Tôi là binh sĩ của Trường Sa Quân Đoàn, vì một số nguyên nhân nên là đã bị người của Chân Lạp Vương Quốc truy sát, bây giờ đang cần gấp con Độc Giác Mã của người anh em để chạy trở lại Chấn Nam Thành, mong người anh em giúp đỡ, tồi sẽ không bao giờ quên ân nghĩa của người anh em hôm nay..!" Nguyễn Dư Khúc không có vì mình thân phận địa vị cao, đi dùng nó để ép buộc người khác làm theo ý của mình, hắn vẫn rất là lịch sự nói ra khó khăn của mình một cách nhanh chóng nhất.

Hai ngày hai đêm chạy trốn, từ cái lúc Nguyễn Thụ Quang thay hắn chịu chết đánh lạc hướng đám người của Chu Ma Chốc, hắn vẫn luôn nhắm thẳng hướng nam của Chấn Nam Địa Sơn thẳng tiến.

Nhưng cũng không ngờ đến, người của Chân Lạp Vương Quốc tìm ra dấu vết cùng đuổi theo quá nhưng đi, phải rất vất vả, hắn mới có thể chạy được đến nơi này.

Mắt thấy chỉ còn vài chục cây số nữa liền có thể đến được Chấn Nam Thành bên trong, hắn có thể bình an, tuy nhiên hiện tại trong cơ thể của hắn Ngũ Tuyệt Độc của Chu Ma Chốc bắn đi ra lại tái phát, hắn là không có còn sức đâu để mà đi, đúng lúc nhìn thấy chiếc xe ngựa của Trần Vân Thanh đi đến, hắn cảm thấy mình cơ hội đã đến, một cơ hội duy nhất có thể bình an trở lại Chấn Nam Thành, nên hắn không muốn bỏ qua.

"Quân binh đại ca! Chiếc xe ngựa này tôi tặng nó cho anh, anh muốn dùng nó ra sao cũng không thành vấn đề..!" Trần Vân Thanh rất là sảng khoái, bảo Ngô Tiểu Diễm cùng Thái Na Trát xuống xe, giao nguyên cả xe ngựa cho Nguyễn Dư Khúc xử lý, y muốn làm gì chiếc xe ngựa này cũng được cả.

"Người anh em..! Thật sự cám ơn cậu..! Yên tâm đi, chuyện này qua đi, tôi sẽ báo đáp cậu thật tốt..!"

Nguyễn Dư Khúc hết sức là cảm động, thật hiếm khi mới gặp được một người tràn đầy nghĩa khí như Trần Vân Thanh, hắn sẽ khắc ghi trong lòng, tiếc là bây giờ quỹ thời gian của hắn còn lại không có được nhiều, nếu không mà nói, hắn nhất định sẽ cùng Trần Vân Thanh trò chuyện thêm chút nữa, hắn thấy người này thật sự rất hợp với lại tính cách của hắn đây.



"Quân binh đại ca..! Anh khoan đi đã..!"

"Người anh em..! Không biết chú gọi tôi lại là vì chuyện gì..?" Nghe Trần Vân Thanh gọi lại, Nguyễn Dư Khúc cũng dừng lại xe ngựa.

Hoàn cảnh bây giờ của hắn rất là nguy hiểm, đám người Chân Lạp Vương Quốc binh sĩ bất kỳ lúc nào cũng có thể tìm tới hắn đây, rời đi chậm một giây thì sẽ có một giây nguy cơ.

Nhưng hắn cũng không thể không dừng lại, Trần Vân Thanh này là người cho hắn mượn cả xe lẫn ngựa, hắn nhìn đối phương cũng vô cùng hợp mắt, cũng chỉ có thể dừng lại đôi chút xem đối phương muốn nói cái gì vậy.

'Mong là anh bạn trẻ này không có đòi lại xe ngựa..!' Nguyễn Dư Khúc trong lòng âm thầm cầu nguyện.

Hắn thấy Trần Vân Thanh là người tốt, là người có nghĩa khí, rất hợp với mình, ấn tượng của hắn về đối phương là vô cùng tốt, dù đây chỉ là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau.

Nhưng nếu như đối phương lên tiếng lấy lại xe ngựa, như vậy những gì tốt đẹp nhất hắn đạn cho đối phương sẽ không còn sót lại chút gì cả. Khi đó hắn cũng thật lâm vào hoàn cảnh hết sức khó xử là nên đi tiếp hay trả lại. Thật sự mong sao anh bạn trẻ này không làm cho hắn phải khó xử.

"Quân binh đại ca..! Nơi đây của tôi có một ít giải độc Đan Dược..! Tặng cho anh..!" Trần Vân Thanh đưa ra một cái lọ ngọc có chứa nhiều viên Đan Dược bên trong, giao cho Nguyễn Dư Khúc.

Trần Vân Thanh hắn dù không có truyền thừa từ Thất Giai Luyện Đan Sư Phương Hùng, tuy nhiên lấy ánh mắt thần y mấy năm của hắn, vẫn có thể nhìn ra được, Nguyễn Dư Khúc này đang trúng độc, còn là trúng độc không hề nhẹ nữa.

Loại độc này hỗn hợp nhiều loại độc tố tạo thành, khá là bá đạo, với Trần Vân Thanh hắn bây giờ chỉ nhìn ra được độc này tầm Tam Giai.

Bên trong những viên Đan Dược mà hắn đưa, chỉ có nhị giai giải độc đan, cùng với lại một ít thuốc giải độc của Tam Chỉ Hồng. Khá lắm chỉ có thể áp chế lại đôi chút.

Một chút ít thời gian kia, hắn nghĩ cũng đã đủ cho Nguyễn Dư Khúc đi đến Chấn Nam Thành tìm kiếm sự giúp đỡ. Nếu mà không, nhìn tình trạng của Nguyễn Dư Khúc bây giờ, chưa đi đến được Chấn Nam Thành, y đã ngã xuống mất tiêu rồi.

Nói thật bây giờ Trần Vân Thanh hắn còn chưa phải là Tam Giai Luyện Đan Sư, nếu không chút ít độc kia sẽ không làm khó được hắn. Bây giờ hắn chỉ có thể giúp đỡ cho y đến bước đường này thôi.



"Người anh em..! Đa tạ..!" Rất nhiều lời muốn nói, nhưng Nguyễn Dư Khúc chỉ có thể nói được một câu như vậy.

Nghĩ đến vừa rồi suy nghĩ có nên hạ Trần Vân Thanh để cướp đi xe ngựa này hay không, Nguyễn Dư Khúc trong lòng vẫn còn cảm thấy xấu hổ.

Đối phương quan tâm lo lắng cho hắn như vậy, thế nhưng hắn còn là nghĩ cách đem đối phương diệt đi để tìm đường sống cho bản thân, thật sự là không bằng cầm thú.

May là hắn khống chế lại được cảm xúc của mình, nếu mà không lần này hân sẽ ray dứt lương tâm suốt cả đời.

"Dã..Vút..! Hý...Hý..!"

Nguyễn Dư Khúc sau khi gật đầu với lại Trần Vân Thanh một cái, cũng không dám nhiều chuyện thêm được nữa, thúc ngựa rời khỏi nơi này.


Hơn ai hết hắn hiểu tình cảnh của mình bây giờ là nguy hiểm như thế nào.

Trong người trúng độc chưa thể giải được, phía sau đám người Chân Lạp Vương Quốc đuổi giết không tha, không trở lại Chấn Nam Thành sớm, chỉ sợ là không kịp nữa rồi. Ân tình của anh bạn trẻ này, chờ sau khi trở lại Chấn Nam Thành, hắn sẽ hồi báo cho đối phương sau vậy.


"Chết..! Có nguy hiểm...!"

"Xẹt .... Ong..! Rầm rầm..!".



Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc
Bình Luận (0)
Comment