Bất Nhị Chi Thần

Chương 19



Thật ra lần này Tưởng Thuần hạ quyết tâm phải nâng cấp bản thân, cũng là để cho chính mình ra đường đầy khí chất, hung hăng ác liệt.
Đêm đó, khi Quý Minh Thư tát bông hoa trắng kia bị rất nhiều người chụp ảnh quay video lại, tuy rằng Trương nhị cũng kiểm tra rồi yêu cầu xóa sạch trước khi bữa tiệc kết thúc, nhưng vẫn có cá lọt lưới.
Không quá hai ngày, chuyện bạch liên hoa là tiểu tam bị ăn tát đã bị đưa lên mạng bàn tán.
Cô ta cũng coi như là người nổi tiếng có chút tiếng tăm, trên mạng tự nhiên có những người hóng hớt drama cùng nhau thảo luận.
Bông hoa đó cũng không hiểu đã bán thảm với Nghiêm Úc kiểu gì, Nghiêm Úc cứ như bị trúng bùa ngải, vô cùng tức giận vì hồng nhan, lên mạng nói rằng mình và bông hoa nhỏ đó đang đường đường chính chính hẹn hò, còn vì cô ta mà tìm đến nhà họ Tưởng, cảnh cáo Tưởng Thuần không được giở trò.
Tưởng Thuần lúc đó thiếu chút tức đến ngất đi, hận không thể đi mua thủy quân, mua hot search bôi đen hai người họ, làm hai người đó dính phốt đến không thể tẩy trắng!
Nhưng ba Tưởng làm việc tác phong khéo léo, hủy hôn trong hòa bình, còn đi ngăn Tưởng Thuần không cho cô gây chuyện, chỉ nói về sau còn rất nhiều cơ hội làm cho Nghiêm Úc hối hận.
Tưởng Thuần không như ba, tính cách nóng nảy, hận không thể khiến cho Nghiêm Úc gia nhập hội tra nam đi tìm chết.
Vì thế, cô mặt dày mày dạn quấn lấy Quý Minh Thư, nhờ cô hỗ trợ giúp đỡ, phẫn uất mà nói muốn thay đổi bản thân để chèn ép nghiền nát con nhỏ trà xanh kia, rồi sau đó đi tìm một anh đẹp trai giàu có như Sầm Sâm, để Nghiêm Úc hối hận đến chết, quỳ xuống gọi ba.
Đối với yêu cầu muốn tìm một anh trai nhà giàu khác để Nghiêm Úc tức chết, ba Tưởng hai chân hai tay tán thành.
Cô nhỏ hơn Quý Minh Thư ba tháng, mấy năm gần đây trong nhà phất lên, thứ không thiếu nhất chính là tiền, vì vậy cũng chẳng ai yêu cầu cô phải đi tìm công việc, làm ăn đàng hoàng.
Ba Tưởng chỉ có một nguyện vọng duy nhất, đó là có thể tìm cho cô một gia đình danh môn vẻ vang môn đăng hộ đối để gả cô, chỉ là lúc đó cô sống chết thích Nghiêm Úc, ba Tưởng không hài lòng lắm.


Hiện tại cô có thể tỉnh ngộ, ba Tưởng rất vui mừng, liên tục sắp xếp những bữa ăn tối gia đình nhưng thật ra là có ý đi xem mắt, lần này là buổi thứ sáu.
-
Đối tượng xem mắt mà ba Tưởng sắp xếp cho Tưởng Thuần kia Quý Minh Thư cũng biết, Quý Minh Thư đã sớm xem ảnh anh ta, nhìn khá đẹp trai, văn nhã anh tuấn, vừa nhìn liền biết là người có văn hóa.
Trải qua một vòng huấn luyện khắc nghiệt, Tưởng Thuần bây giờ nhìn cũng gia dáng một tiểu thư danh viện.
Quý Minh Thư một bên chọn đồ cho Tưởng Thuần, một bên lại nói, "Nhà họ Đường người ta đều là thành phần tri thức, cậu mà không hiểu thì đừng nói linh tinh, không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu."
Người nhà quê Tưởng Thuần gật đầu như gà mổ thóc.
Thứ sáu, cô mặt chiến bào mà Quý Minh Thư đã chọn cho, hiên ngang đi đón trai đẹp.
-
Tối thứ sáu, Quý Minh Thư ngủ sớm, cũng quên không hỏi Tưởng Thuần xem buổi xem mắt diễn ra như nào.

Sáng sớm thứ bảy, cô lại nhận được liên hoàn call của Cốc Khai Dương gọi đến để mượn váy.
Tạp chí của Cốc Khai Dương mời một cặp đôi màn ảnh đến chụp ảnh, bên nữ bỗng nhiên có vấn đề với trang phục, hiện tại đang phải vội vàng tìm một chiếc váy tương tự để hoàn thành buổi chụp.
Váy là kiểu dáng thu đông mới của năm nay, Quý Minh Thư đúng lúc cũng có một chiếc, mới mặc qua một lần, cô cũng không thích lắm nên chiếc váy đó đã sớm bị biếm vào "lãnh cung", bây giờ nghe Cốc Khai Dương nói, đương nhiên cô cũng không do dự mà nhận lời.
Cốc Khai Dương vốn định bảo trợ lí đến nhà cô lấy váy, nhưng đúng lúc Quý Minh Thư rảnh rỗi không có việc gì, liền bảo để chính mình đem đến.
Trên đường đưa váy đến chỗ Cốc Khai Dương, Quý Minh Thư rốt cuộc cũng nhớ đến bạn thân mới Tưởng Thuần, liền gọi điện hỏi thăm.
Tưởng Thuần nhận điện thoại rất nhanh, chỉ là giọng nói uể oải, ủ rũ, Quý Minh Thư bên này cũng nhận ra.
Quý Minh Thư: "Có chuyện gì thế, ra quân gặp bất lợi à?"
"Cũng đúng là không có lợi lắm, tớ cũng không biết mình đã làm gì sai, dù sao anh ấy mỗi lúc nhìn tớ, luôn là..

cười như không cười, cười đến mức làm tớ cảm thấy tê dại luôn."
Tưởng Thuần không rời giường, nằm trên chiếc giường cao cấp, kể lại cho Quý Minh Thư nghe từ đấy đến cuối.
Cô ấy nhớ lại rất cẩn thận, nhớ cả buổi sáng dùng son nào, bữa trưa ăn gì, ăn mấy bát cơm, đều được cô kể lại rất chi tiết.
Quý Minh Thư không kiên nhẫn mà ngắt lời, bảo cô nói vào trọng điểm.
Cô ấy dừng lại một chút, liền nhảy đến thời điểm lúc hai người ăn tối riêng.

"Anh ấy hỏi tớ thích họa sĩ nào, tớ làm gì biết họa sĩ nào, nhưng là tớ nhớ đến lúc trước cậu nói, chồng cậu có mua mấy bức tranh của Bát Đại Sơn Nhân, tớ liền nói tớ cũng khá thích Bát Đại Nhân Sơn, họ vẽ rất đặc biệt, cũng không dám nói nhiều hơn."
"Từ từ," Quý Minh Thư cho rằng chính mình nghe lầm, "Cậu cảm thấy cậu nói rất ít à?"
"Tớ đâu có nói nhiều chứ, chẳng lẽ không đặc biệt sao? Tớ nói mơ hồ thế mà cũng sai ư?"
"Không phải, cậu cho rằng Bát Đại Sơn Nhân là Trúc Lâm thất hiền* hay là Dương Châu bát quái*? Lại còn" họ "nữa, đó là một người, không phải tám người! Tớ đã nói là không biết nói gì thì im lặng rồi cơ mà!"
(*) Trúc Lâm thất hiền là tên dân gian gọi nhóm bảy học giả, nhà văn và nhạc sĩ theo trường phái Đạo giáo sống trong rừng trúc đầu thời nhà Tấn.

Còn Dương Châu bát quái là 8 vị thư họa gia nổi tiếng thời nhà Thanh, Trung Quốc.

Ở đây, Quý Minh Thư đang mằng Tưởng Thuần nhầm chữ "Bát" trong Bát Đại Sơn Nhân mang ý nghĩa là 8 người, giống như Trúc Lâm thất hiền hay Dương Châu bát quái.

Nhưng thực ra, Bát Đại Nhân Sơn là tên của một người.
Quý Minh Thư quả thực bị cô nàng chọc tức đến bật cười.
Tưởng Thuần ngốc nghếch hỏi, "Thế vì sao mà anh ấy không vạch trần tớ, còn rủ tớ đi siêu thị, hay là anh ấy cũng không biết?"
"Chính mình ngốc nghếch thì cũng đừng đổ cho người khác!"
Quý Minh Thư tức giận, Tưởng Thuần liền im lặng.
Khiêm tốn nhận sai xong, cô ấy lại nhớ đến thời điểm đi dạo siêu thị.
"Khi đó chúng tớ đi đến khu trái cây, anh ấy liền nói tên vài loại trái cây mà tớ chưa từng nghe tên, nói là rất thích ăn.

Sau đó lại hỏi tớ thích ăn gì.

Tớ liền cảm thấy mình không thể thua kém, liền nói thích ăn lê, bây giờ đang hot lắm, sĩ đa ti lê*, nhưng đi dạo một vòng cũng không tìm được loại lê này.."
* * *?
Tưởng Thuần vẫn còn ở đó lải nhải.
Quý Minh Thư vẻ mặt vô cảm, dùng phát âm tiếng anh tiêu chuẩn, ngắt lời cô ấy: "Strawberry, cậu nghe kĩ một chút, strawberry, cậu hỏi tiểu học chưa vậy? Dâu tây, Strawberry là dâu tây, không phải lê."
(*) sĩ đa ti lê là phiêm âm tiếng trung của strawberry

Tưởng Thuần: "..."
Quý Minh Thư: "Cậu ra đường, ngàn vạn lần đừng nhận là chị em của tớ, xin cảm ơn."
Làm phiền rồi.
Tưởng Thuần yên lặng tự giác cúp điện thoại.
-
Khi đến địa điểm chụp tạp chí, Quý Minh Thư vẫn cảm thấy vừa tức giận lại vừa buồn cười.
Người ở nơi này vì cô với Cốc Khai Dương quen biết nên đều biết cô, thấy cô đến, đều đứng dậy chào hỏi.
Quý Minh Thư trong đầu vẫn đang vang lên ngôn ngữ phèn chúa của Tưởng Thuần, tùy ý chào hỏi vài câu, nhất thời cũng chưa kịp chú ý đến biểu cảm kì quái trên mặt của bọn họ.
Trong văn phòng của phó tổng biên tập, nhìn thấy Cốc Khai Dương, cô phát hiện Cốc Khai Dương không bận như mình nghĩ, hơn nữa vừa thấy cô đến đã đứng dậy bưng trà rót nước, thần sắc cẩn trọng.
Quý Minh Thư tháo kính râm xuống, kì quái hỏi: "Chị không bận chụp ảnh à?"
Cốc Khai Dương: "Bên trên vừa thông báo xuống, bảo không chụp nữa."
Cô thuận miệng hỏi: "Sao lại không chụp nữa thế?"
"Chuyện đó, bên nữ mới có chuyện, vừa có tin tức mới bị đăng lên mạng.."
Cốc Khai Dương giọng nói rất nhỏ nhẹ mơ hồ, cứ như đang chột dạ chuyện gì.
Thanh âm thực nhẹ, cũng cực kỳ mơ hồ, cho người ta một loại đặc biệt chột dạ cảm giác.
Quý Minh Thư cảm thấy khó hiểu, "Chị có chuyện gì thế? Kỳ kỳ quái quái."
Cốc Khai Dương thấy bộ dáng không biết gì của cô, trong lòng đang tự đấu tranh dằn vặt, vô cùng dày vò.
Nhưng nghĩ đến việc sớm muộn gì cô cũng biết, vì thế chuẩn bị tâm lí, mắt nhắm mắt mở nói một hơi liền mạch --
"Được rồi, chị nói, đứa con giá không biết xấu hổ tên Trương Bảo Xu kia mới có scandal cùng với Sầm Sâm, vừa bị người ta khui ra hai mươi phút trước!"
"Bây giờ bên ngoài vẫn còn chưa ầm ĩ, là bọn chị nhận được tin tức trước, chị thấy hay là em thử gọi điện hỏi chồng em một chút, không chừng trong chuyện này có hiểu nhầm ở đâu đó, ngàn vạn lần em đừng xúc động!".


Bình Luận (0)
Comment