Bát Phú Lâm Môn

Chương 110

“Các ngươi bớt tranh cãi đi, nói như thế nào đi chăng nữa nàng cũng là người Hộ Quốc phu nhân tặng cho Hoàng Thượng.”

“Như thế thì sao chứ, mỹ nhân trong cung nhiều như vậy, nhưng cũng chỉ là để làm cảnh mà thôi. Hoàng thượng rất ít khi ở trong viện các mỹ nhân qua đêm, tối hôm qua người tới nơi này chính là đã cho Hộ Quốc phu nhân mặt mũi rồi .”

“Nói thế nào cũng được, mặc dù chắc chắn là nàng sẽ không được sủng ái, nhưng được vào cung ăn uống không lo, như thế nào cũng tốt hơn so với lúc làm kỹ nữ.”

“Đúng vậ, đúng vậy.”

Thật sự là ghê tởm mà! Ta phẫn nộ đẩy cửa phòng ra, “Xoẹt” một tiếng, cửa phòng đụng vào tấm ván gỗ bên cạnh rồi bắn ngược trở lại .

Dưới trời chiều, đám cung nữ nhìn ta hoảng hốt.

Ta vung tay, chỉ hướng bên ngoài : “Cút !”

Cung nữ lấy lại tinh thần, có chút kinh hoảng, lại có điểm khinh thường, có điểm sốt ruột, có điểm khinh bỉ.

“Trời ạ, chỉ là một người còn thấp hơn cả Mỹ Nhân, vẫn còn là một người không phẩm cấp, gọi ngươi là Mỹ Nhân đã cho ngươi mặt mũi rồi, ngươi hiện tại, cấp bậc cũng không cao hơn chũng ta là bao ,dựa vào cái gì mà ngươi được ăn được ngủ cơ chứ.”

“Các tỷ muội,mặc kệ nàng đi, chúng ta tới hầu hạ nàng đã là quá lắm rồi.”

“Thúy hà, Hoa Lan, đừng nói nữa, nàng cũng là chủ tử của chúng ta.”

Hai tiểu cung nữ đảo tròng mắt, trừng mắt nhìn ta, rất tốt, ta đi đến trước mặt bọn họ , vung lên tay, không chút khách khí mà đánh.

“A!” Cung nữ Thúy Hà sợ hãi che mặt lại, ta cười lạnh: “Ta không có đánh ngươi mà.”

“Không có? Không có.” Thúy hà vuốt mặt, Hoa Lan bên cạnh trợn tròn ánh mắt.

Hai tay ta khoanh lại, lạnh lùng mà cười: “Cho dù xuất thân trước đây của ta là gì, nhưng hiện tại. Ta là chủ nhân của các ngươi, các ngươi nhất định phải hầu hạ ta,nếu các ngươi không muốn, có thể cút đi, nói thật rằng. Ta một chút cũng không vừa mắt các ngươi, từng người đều là xuất thân đại gia khuê tú,nhưng lại chạy vào cung làm nha đầu, trong lòng luôn luôn tâm niệm được Thiên Tử nhìn trúng, một cái bay lên đầu cành. . .”

Tất cả cung nữ đều hoảng sợ, mặt mũi trắng xanh.

Ta hất tay chỉ vào trên đỉnh đầu của Thúy Hà: “Trên đầu ngươi là cái gì?”

“A?” Thúy Hà sợ run một phen, mọi người nhìn lại trên đầu của Thúy Hà, lập tức sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“Thúy Hà! Trâm cài của Hoàng hậu nương nương thưởng cho Phiêu Mỹ nhân ,tại sao lại ở trên đầu của ngươi.”

“Thúy Hà. Ngươi không muốn sống nữa phải không! Đồ đạc của chủ tử mà ngươi cũng dám trộm!”

“Mau trả lại cho chủ nhân.” Đám cung nữ ba chân bốn cẳng đoạt lại chiếc trâm cài, khóe môi ta khẽ nhếch lên đứng im xem kịch.

“Phiêu, Phiêu chủ tử.” Thúy Hà nơm nớp lo sợ đem trâm gài tóc giơ lên cao đến trước mặt của ta, ta thu hồi lại, nhãn nhã cầm chiêc trâm trong tay thưởng thức: “Tay ngươi không được sạch sẽ, không cần bước vào trong Ngưng Hương viện nữa.”

“Oan, oan uổng a! Nô tỳ không có trộm! Không có trộm!”

“Vậy làm sao no lại ở trên đầu của ngươi?”

“Nô tỳ, nô tỳ…” Thúy Hà khẩn cấp đến đỏ mặt, lo lắng nhìn về phía người khác, nhưng tất cả những cung nữ khác đều bo bo giữ mình. Tất cả đều im lặng cúi đầu.

“Hừ.” Ta hừ lạnh một tiếng xoay người đi.

“Phiêu chủ tử, nô tỳ thật sự không có trộm! Thật sự không có, nếu như để cho Nhượng mama biết nô tỳ trộm đồ của Hoàng hậu nương nương , nô tỳ khẳng định sẽ chết. Sẽ chết…” Nàng bùm một tiếng quỳ gối ở phía sau lưng ta, ta nghiêng mặt, mắt nhìn xuống nàng: “Ta sẽ không nói ngươi trộm đồ, ngươi đi đi, còn có các ngươi, tất cả đều đi thôi, ta không cần.” Nói xong, không nhìn bọn họ nữa. Cho đến lúc bọn họ lo sợ run rẩy mà rời đi.

Lặp lại động tác tay vừa nãy, thì ra ảo thuật là như vậy, các đốt ngón tay linh hoạt, thủ pháp thuần thục, động tác rất nhanh làm cho người khác cảm giác mê hoặc mờ ám. Ta trong lúc đó sử dụng thuật này n, người không biết quỷ không hay, đem trâm gài tóc kia cắm lên trên búi tóc của Thúy Hà. Hai bàn tay này của ta đến tột cùng là có thể làm được những gì?

Bàn tay ảo thuật sao… Ta có thể làm được tất cả những thứ muốn làm hay không? Tại sao bàn tay của ta lại làm được như vậy?

Ánh mắt ta nhìn chằm chằm vào ly trà trên bàn. Tùy ý lấy ra ba cái chén, láy hoa văn trên ly trà. Hoa văn trên đó không giống nhai, vừa lúc dùng làm ký hiệu.

Lấy xuống hoa tai của mình , vào trong một cái chén, thì bàn tay của ta đã rất nhanh làm những đông tác mê hoặc,, ta giật mình , trố mắt đứng nhìn, ta, ta, ta lại thành ảo thuật gia sao! Đừng nói tay, mà ngay cả đầu óc cũng tự động cho biết phải làm như thế nào.

Kích động, quá kích động ! Ta thành ảo thuật gia! Không được, ta không thể để cho bọn họ biết ta còn có này tuyệt chiêu này, khi quan tọng, ta còn muốn dựa vào cái…này để cứu mạng.

Bên tai đột nhiên truyền đến nhẹ nhàng tiếng bước chân, ta vội vàng đem cái chén thu thập xong, đeo lại hoa tai, phát hiện ra mười ngón tay của mình lại trống trơn, lần sau chắc hẳn nên đem thêm chút nhẫn , vòng tay, để dùng làm đạo cụ ảo thuật.

Có người vội vã đi tới bên cạnh ta, đem một cái giỏ để xuống … , ta hé mắt nhìn nàng một chút ,là một trong bốn cung nữ kia hinh như kêu là Tiểu Đào , nàng không có đi, lại đêm cơm tối tới cho ta.

“Thỉnh Phiêu mỹ nhân đến dùng bữa tối.” Nàng nhanh nhẹn lấy thức ăn ra, ta nhìn nàng: “Ngươi tại sao lại không đi?”

Tiểu Đào tay dừng một chút, tiếp tục nói: “Không dám dối gạt Phiêu chủ tử, nô tỳ là Hoàng hậu nương nương phái tới để chiếu cố chủ tử.”

“A như vậy sao.”

“Hoàng hậu nương nương có thông báo mới, Hoàng hậu nương nương hy vọng chủ tử có thể làm cho Hoàng Thượng vui lòng.” Tiểu Đào cung kính đứng đối diện ta, ta nhíu mi: “Tại sao?”

Tiểu đào mở trừng hai mắt, vẻ mặt có chút khó khăn.

Ta cười: “Nếu như ngươi không nói rõ ràng nguyên nhân, ta làm sao biết làm như thế nào để lấy lòng Hoàng Thượng, để cho người vui vẻ được? Hoàng thượng cũng không phải người háo sắc, chỉ sợ Phiêu đành chịu bó tay.”

Tiểu Đào suy nghĩ một chút, nói: “Tiểu Đào đã hiểu , bởi vì trước đây, Hoàng thượng đối với Hộ Quốc phu nhân quá lưu ý, khi đó Hoàng hậu nương nương rất là lo lắng, sau đó thì gặp được Phiêu cô nương, cảm giác được cô nương mười phần cơ cảnh, cho nên Hoàng hậu nương nương mới cho tiểu Đào truyền lời cho Phiêu cô nương, không cần khẩn trương, chỉ cần làm cho Hoàng thượng niềm vui, làm cho hắn mau chóng dời chú ý ra khỏi Hộ Quốc phu nhân là được.”

“A?” Thì ra Hoàng Hậu là dùng ta để dời đi chú ý của Hiên Viên Dật Phi đối với Phong Thanh Nhã. A, Hiên Viên Dật Phi chú ý Phong Thanh Nhã cũng là bởi vì ta.

“Ta đã biết.” Không nghĩ tới tất cả chúng ta đều đem chuyện làm cho phức tạp thêm , ta cùng Hiên Viên Dật Phi, tất cả đều là hiểu lầm, chúng ta đều cho là Phong Tuyết Âm là muốn ở bên cạnh Hiên Viên Dật Phi cài người, kết quả là mục đích của nàng vô cùng đơn giản, dẫn dắt sự chú ý của Hiên Viên Dật Phi dành cho Phong Thanh Nhã ra chỗ khác.

“Hoàng, Hoàng thượng!” Tiểu Đào giống như là không thể tin nổi hô lên, nàng vội vàng quỳ xuống, ta vội vàng đứng dậy, bả vai lại bị người đỡ lên, âm thanh cũng tùy thời mà đến: “Xem ra trẫm tới đúng lúc.”

Hiên Viên Dật Phi tới sát bên cạnh ta, mùi hương thơm ngát sâu kín của hắn truyền đến.

“Ngươi đi xuống đi.” Hiên Viên Dật Phi cho tiểu Đào lui xuống, sau đó hai tay lại cắm vào ống tay áo ngồi ở đối diện với ta, lập tức, ta cảm giác gió mát từng cơn, mà ngay cả thức ăn nóng hổi cũng không còn nóng nữa, cũng tốt, giảm nóng, thức ăn mà nóng quá cũng không ăn được nhiều.

Hiên Viên Dật Phi một câu cũng không nói chỉ ngồi đối diện với ta, vẫn không nhúc nhích, hắn gần như vậy, ta lại có cảm giác hắn ở rất xa.

“Cầm đã lấy được chưa ạ?” Ta phá bỏ đi sựu yên lặng đáng sợ này, Hiên Viên Dật Phi gật đầu, ta yên tâm, sau đó nói, “Hoàng Hậu chỉ là muốn Phiêu đem sự chú ý của Hoàng thượng dời đi khỏi Hộ Quốc Phu nhân mà thôi, cho nên Phiêu cũng không phải thân tín của Hoàng Hậu, a, nếu như thân phận của tiểu nữ thật sự là thân tín chỉ sợ sẽ không công khai như vậy .”

“Ừ?Điều ngươi biết cũng rất nhiều.”

Trong lòng hốt hoảng một phen, vội vàng cúi thấp mặt, chung quanh lại lần nữa lâm vào yên tĩnh.

“Hừ…” Hiên Viên Dật Phi lại phát ra một tiếng tiếng cười, cùng với tiếng cươi đêm đó như nhau, lộ ra niềm vui vẻ không đoán được.

“Hoàng thượng người rất vui vẻ sao?” Ta hỏi.

Hiên Viên Dật Phi hé mắt nhìn ta, nhìn lướt qua trên thức ăn trên bàn: “Hầu hạ trẫm ăn cơm.”

“Dạ?” Nháy ánh mắt, Hiên Viên Dật Phi nên không phải muốn ta hầu hạ hắn ăn cơm chứ.

Nếu như dựa theo tính tình dĩ vãng của ta, chắc chắn là tuyệt đối không chịu, Hiên Viên Dật Phi có tay có chân, còn muốn ta hầu cơm! Bất quá,hiện nay, ăn nhờ ở đậu.

Bưng chén cơm ngồi vào bên cạnh Hiên Viên Dật Phi, lam quang trong mắt chợt lóe, ánh vào chiếc nhẫn bảo thạch kia, chiếc nhẫn kia thật tuyệt, tuyệt đối phản quang.

“Ngươi thích chiếc nhẫn này?” Có người hỏi, ta gật đầu: “Thích thích.”

“Cầm đi.” Người nào đó lấy xuống đem đến trước mặt của ta, ta lúc này ném chén cơm đi,cầm lấy chén ở trong tay, bắt đầu đối sánh với trời chiều mà lật xem, thứ tốt a thứ tốt, sao lại có thể có viên ngọc bích lớn đến như vậy cơ chứ? Chạm trổ này, hoa văn này, thần a , thế giới này sao lại có kỹ thuật gia công đẹp đến nhường này cơ chứ?

“Quả nhiên là ngươi.”

“A?”

“Ngươi còn chưa hầu hạ trẫm dùng cơm? !”

“A, đúng đúng đúng, đa tạ phần thưởng của Hoàng thượng.” Ta thật vui vẻ đeo chiêc nhẫn vào, đừng nói là bắt ta hầu cơm, hầu tắm hầu rửa nữa cũng được luôn. Ân? Ta sao lại có thể hèn hạ như vậy chứ ? Nhưng mà Hiên Viên Dật Phi khác nha, người đẹp mà, da tay hắn đẹp như vậy, nếu như hầu tắm cho hắn, được vuốt vuốt làn da sáng bóng kia… Háo sắc a, háo sắc a, thật sự là sắc nữ vô địch a, ha ha ha
Bình Luận (0)
Comment