Bát Phú Lâm Môn

Chương 119

Dần dần, rời khỏi nơi phố xá sầm uất, mà đi tới một con hẻm nhỏ, Trong ngõ hẻm, khắp nơi đều là những tên ăn mày, khi bọn hắn nhìn thấy ta thì lên tiếng rì rầm với nhau, có người còn đến kéo làn váy của ta.

“Cô nương —- xin cô thương xót —- “

“Gâu!” Long Hoàng đem bọn họ bức lui đi, ta mới có thể tiếp tục đi. Nam Cung Thu Nguyệt là người yêu thích sạch sẽ như vậy ,sao lại có thể ở lại một chỗ như vậy?

“Gâu!” Long Hoàng dừng ở trước cửa một căn nhà. Hai bên cửa vẫn còn kha khá những tên ăn mày, nhưng so sánh với lúc trước khi bước vào nơi này , thì chỗ này có nhiều người trẻ tuổi hơn, hơn nữa trông bọn hắn vô cùng có tinh thần

“Gâu! Gâu!” Long Hoàng lại sủa thêm hai tiếng.

Chi nha, cánh cổng hé mở một khe rất nhỏ, bên trong xuất hiện một con mắt.

“Gâu! Gâu Gâu!”

Cánh cửa lập tức mở rộng ra, một lão ăn mày xuất hiện, hắn nhìn ta từ trên xuống dưới đánh giá một phen: “Này, sao mày lại đem một nữ nhân trở về đây thế hả! Chủ nhân của ngươi cần chính là thuốc…” Long Hoàng không thèm để ý tới cái…lão ăn mày này, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào cửa, lão ăn mày mặt mày đen ngòm, mặc dù da mặt của hắn thực sự là đã rất đen rồi.

“Lão Lưu, người xem đi bây giờ ngay cả chó cũng xem thường người á.” Tên ăn mày ngồi cạnh cửa thò tay túm lấy ống quần của lão ăn mày, ta bỗng có cái cảm giác kỳ quái, chẳng lẽ ta đang đi tới địa phương trong truyền thuyết Cái Bang sao?

“Gâu!” Long Hoàng lại sủa thêm một tiếng, ta nhìn qua nó, nó đang đứng ở trong viện chờ ta, ta cũng cùng với lão ăn mày kia đều giống nhai. Mặt mày đen xì, đầu năm nay, người phải nghe theo chó. . . . .

“Lão Lưu, ngươi không nhận ra người kia sao? Con chó kia thế mà lại xách về được một vị thần tài đó, con chó này khôn thật.”

“Tài thần… á?“

“Người đó chẳng phải là Phiêu cô nương sao.”

“Ai da! Thật đúng là thần tài…”

Đây là một cái tứ hợp viện. Long Hoàng dẫn ta đi vào đại phòng ở phía bắc, bên trong phòng cửa trái cửa phải đều được đóng chặt, giữ cửa là một ông lão quần áo trên người cũng được gọi là sạch sẽ nhưng mà đầy những mụn vá, khi hắn ngước mắt nhìn thấy ta, lập tức giật mình hỏi : “Ai!”

Ông lão râu bạc trắng như tiên ông, một tiếng quát này vô cùng chói tai, lập tức sát khí nổi lên bốn phía.

“Gâu ! Gâu!” Long Hoàng đứng ở trước mặt của ta, sát khí của ông lão giảm mạnh. Nhìn Long Hoàng một lúc, lại từ trên xuống dưới đánh giá ta một phen, đột nhiên, một tên ăn mày trẻ tuổi thì thầm vào tai ông lão, ông lão nhìn ta rồi chuyển sang ánh mắt kinh ngạc.

“Không nghĩ tới người này là… Lão phu đã biết .” Hắn nhìn về phía Long Hoàng, “Ngươi tìm nàng tới là để hỗ trợ sao?”

Long Hoàng nhìn ông lão một hồi, quay đầu lại đi tới trước cửa bên trái đang đóng chặt , chân sau khịu xuống, ngồi ngay ngắn ở trước cửa. Chẳng lẽ phía sau cánh cửa kia chính là…

“Phiêu cô nương.” âm thanh của ông lão gọi tầm mắt của ta trở về, hắn vươn tay.”Cô nương là ái cơ của hoàng thượng, thân phận không tầm thường, mời ngồi.”

Ngẩn người, nụ cười của ông lão rất hiền lành.

“A. Cám ơn.” Tiện tay đem cái giỏ thức ăn để lên bàn,kéo váy mà ngồi.

“Thứ cho lão phu nói thẳng, cô nương quen biết với con chó kia sao?” Ông lão giở tay nhấc chân có khí phách của bậc trưởng giả.

“Lão nhân gia người hiểu lầm rồi, là con chó kia trộm bánh bao của người ta, ta thấy nó đáng thương, cho nên mới thay thế nó thanh toán tiền bánh bao, sau đó nó lại dẫn ta đi đến đây.” Hiện tại tình huống không rõ ràng, ta vẫn không nên thừa nhận biết Long Hoàng là tốt nhất.

Ông lão gật đầu: “Cô nương thật sự là người lương thiện. Không dối gạt cô nương nói, chủ nhân của con chó này bị thương nặng, bang chủ ta cùng các vị trưởng lão…”

“Bang chủ? Trưởng lão?” Thật sự là Cái Bang. .

“Cái này…” Trên mặt ông lão một hồi trắng xanh, làm như nói lỡ miệng, vội vàng nhỏ giọng nói, “Không dối gạt cô nương. Chúng ta chính là giang hồ đệ nhất bang phái Cái Bang. Nơi này,chính là phân đà ở Kinh thành. Xin cô nương hãy giữ bí mật.”

Ta gật đầu, lão đầu này không có tâm cơ gì, rất chân thành.

“Chủ nhân của con chó này bị thương rất nghiêm trọng, cần phải sử dụng dược liệu trân quý ngâm mình sau đó cần có người vận chân khí đả thông huyết mạch trong cơ thể nhưng không thể ngắt đoạn được, ai, bang chủ cùng ba vị trưởng lão đã vì hắn chữa thương suốt ba ngày ba đêm .”

Trong lòng ta hoảng hốt, Nam Cung Thu Nguyệt lần này tại sao hắn lại bị thương nặng đến thế? Chẳng lẽ quãng thời gian vừa qua hắn sống không được tốt, nhưng hắn cũng không nên đem thân thể hành hạ đến mức này chứ!

Không được, ta phải xem xem rốt cuộc là hắn bị thương ra sao. Tim đập nhanh hỗn loạn, lúc đứng dậy ta lại do dự, nhìn hắn thì làm được gì? Ta lại không giúp được gì cho hắn ngược lại làm bại lộ chính mình, Nam Cung Thu Nguyệt nếu là biết rằng là ta đến trước mặt hắn như vậy, hắn còn có thể an tâm dưỡng thương được sao? Hiện tại đã có bang chủ cùng trưởng lão của Cái Bang, ta hẳn là yên tâm mới đúng. Sau đó làm việc bản thân mình có thể làm, mới thật sự là giúp Nam Cung Thu Nguyệt a.

“Con chó này cũng là một con chó biết tình biết nghía, nó nghe hiểu được bọn ta đang thiếu nhiều tiền để mua dược liệu cho chủ nhân nó cho nên nó mới muốn đi ra ngoài, bọn ta đã nhiều lần ngăn cản nhưng không thể được, nhưng tính tình của nó thật sự là vô cùng cố chấp, cho nên mới để mặc nó đi, hôm nay nó đem cô nương mang đến đây, nhất định là hy vọng muốn cô nương mượn tiền, để chữa khỏi cho chủ nhân của nó.” Ông lão nhìn về phía Long Hoàng, vẻ mặt than thở.

Sau đó, hắn nhìn về phía ta: “Cô nương xin yên tâm đi, Cái Banh ta là một bang biết giữ chữ tín, chủ nhân của con chó này cũng là người hiểu lễ nghĩa, tương lai chắc chắn sẽ đem bạc trả lại cho cô nương!”

Thì ra là thế, kỳ quái, tại sao Nam Cung Thu Nguyệt không trở về Hộ Quốc phủ? Chẳng lẽ này lần bị thương này lại không muốn cho Phong Thanh Nhã biết?

“Lão nhân gia, ta đã biết.” Ta đưa tay định tháo trâm cài tóc, “Không được, trang sức nếu bị thiếu Hoàng Thượng chắc chắn sẽ khả nghi, lão nhân gia, ta sẽ đem con chó này theo để lấy tiền.”

“Vậy lão phu thay mặt chủ nhân con chó kia tạ ơn người , còn có, vẫn xin cô nương giữ bí mật.”

“Xin lão nhân gia yên tâm, việc hôm nay ta sẽ không nói cho bất kỳ một ai.” Lão đầu cũng an tâm gật đầu, ta đứng dậy nhìn về phía Long Hoàng, “Này, đi thôi!”

Long Hoàng nghiêng đầu sang chỗ khác, lạnh lùng nhìn ta, hiển nhiên là đối với cách gọi này của ta vô cùng bất mãn

“Cô nương, con chó này chỉ nghe mệnh lệnh của chủ nhân nó, chỉ sợ…” mặt Ông lão lộ vẻ lo lắng, “nếu không để cho lão phu kêu hai tên đệ tử bang phái đi theo cô nương…”

“Không cần đâu, lão nhân gia, con chó này nó hiểu tiếng người.” Việc này ta muốn tiếp xúc với càng ít người càng tót, cũng hy vọng sau khi hôm nay chấm dứt, ta có thể hiểu rõ về việc này.

Lại lần nữa nhìn thoáng qua kia cánh cửa phòng đang đóng chặt kia, kiềm chế sự bồn chồn lo lắng trong lòng xuống, kỳ thật bản thân mình rõ ràng, là sợ hãi bị Nam Cung Thu Nguyệt nhìn thấy, nhưng nghĩ đến bộ dáng hắn bị thương, trong lòng cũng bất an theo, thật vất vả mới có được môt cuộc sống an tĩnh, ta không muốn vì vậy bị phá hỏng. Nam Cung Thu Nguyệt, không phải là ta không quan tâm tới ngươi, thật sự là ngươi đối với ta chính là điểm yếu,ta không dám đi trêu chọc ngươi a.

Có đôi khi, ta sẽ nghĩ rằng, nếu như Nam Cung Thu Nguyệt cùng với Hiên Viên Dật Phi hai nam nhân đứng ở trước mặt của ta, ta sẽ chọn ai? Ta nghĩ, ta sẽ chọn Hiên Viên Dật Phi. Bởi vì Nam Cung Thu Nguyệt vừa chính vừa tà, khi thì là thiên sứ ôn nhu, khi thì là ma quỷ tà ác, làm cho ta rất sợ hãi hắn.

Nữ nhân muốn cái gì? Kỳ thật chính là mong muốn có một nam nhân làm cho bản thân mình có cảm giác an toàn, nhất là khi ta đối với nơi này lại là một thế giới hoàn toàn xa lạ. Nói không khủng hoảng, không sợ hãi, không cô đơn là không phải, chỉ có ta biết rằng bản thân mình đã cố gắng chống đỡ ra sao, sau đó học quên, cố gắng thay đổi làm cho mọi thứ đơn giản hơn, đơn giản đi coi trọng người đối tốt với mình, nếu không sẽ bị như Nam Cung Thu Nguyệt, hắn làm cho ta đau lòng.

Nam Cung Thu Nguyệt hắn chỉ nghĩ muốn khống chế ta, bởi vì ta đối với cái thế giới này mà nói chỉ là một người ngoài, là một sự tồn tại hi hữu, hắn giống như thu thập một món đồ Thượng Cổ, đem ta buộc chặt vào bên cạnh hắn. Đáng tiếc ta không phải một nữ nhân dùng để bày biện, cho nên ta cùng với Nam Cung Thu Nguyệt, vĩnh viễn đối đầu .

Long Hoàng thành thật theo sát ở phía sau của ta, điều này làm cho lão nhân kia rất kinh ngạc. Lão đầu nói với ta năm thứ dược liệu, những dược liệu hắn cần có vẻ khá hiếm thấy. Xem ra lần này Nam Cung Thu Nguyệt bị thương rất nặng.

“Ta đem ngươi đi gặp Hậu Huyền.” Ra khỏi cái ngõ kia, ta mới nói cho Long Hoàng, Long Hoàng ngẩng đầu lên, đôi mắt nó long lanh sáng rực rõ, nó biết Hậu Huyền, xem bộ dáng của nó, có vẻ rất thân thiết.

Xuyên phố xá, ta lập tức nhìn thấy xe ngựa của mình, đến gần thì, thấy Hậu Huyền đang nhãn nhã tựa vào xe đọc tiểu thuyết, thật sự là làm cho người ta đau khổ, không thấy ta ở đâu hắn cũng không thèm đi tìm ta, còn có tâm trạng đọc sách!

“Tiểu Huyền Tử!”

Hậu Huyền giật mình, buông cuốn sách xuông nhìn thấy ta, lập tức cười cười ngả ngớn: “Thê chủ,cuối cùng người đã chịu về!”

“Ngươi chẳng ngươi không lo lắng rằng ta sẽ bị bắt cóc sao?”

“Ai mà dám bắt cóc lão nhân gia người cơ chứ.” Hậu Huyền cợt nhả, “Ta không có tìm thấy người thì biết ngay là người lén lút đi chơi riêng, ngươi thật không tốt nha, không thèm dẫn ta đi cùng, nhất định là ghét bỏ ta đây là thái giám mà…” Hậu Huyền lại uốn uốn éo éo, thật sự là vu oan trắng trợn.

“Hử? Cái gì đây?” Hậu Huyền nghi hoặc nhìn ra sau lưng ta, nhìn thấy Long Hoàng, “Long, Long Hoàng!” Long Hoàng đang dùng mặt cọ vào ống quần Hậu Huyền.

“Này, thê chủ, ngươi, ngươi sao lại ở cùng với Long Hoàng?”

“Suỵt!” Ta lập tức nhìn trái nhìn phải, hai phía đều là người đi đường, hầu như đều là người địa phương, ngược cần phải an toàn, ta lên xe ngựa, Hậu Huyền vội vàng lên theo, Long Hoàng cũng nhanh nhẹn chui vào theo, nằm gục trên người Hậu Huyền, đầu nó vô tình dựa vào người Hậu Huyền, trong cổ họng phát âm thâm ư ử, âm thanh nghe vô cùng thương tâm., —-! ! !
Bình Luận (0)
Comment