Bát Phú Lâm Môn

Chương 123

Một cơn gió đêm thổi vào tâm phế, nơi đó giống như bị băng sương xâm nhiễm, là vì Hiên Viên Dật Phi mà đau lòng, vì hắn mà bi thương. Kỳ thật ta biết hắn cô đơn, hiểu được sư cô độc của hắn, cho nên mới có thể nửa cố tình nửa vô ý đùa giỡn hắn, làm hắn hài lòng, ta không thích nhìn bộ dáng vạn năm không thay đỏi của hắn.

Lẳng lặng , để cho hắn ôm, im lặng , giống như muốn đem sự ấm áp của chính mình truyền đưa cho hắn, cái… ôm này giống như thiếu hắn đã lâu, hắn ở bên tai của ta hô hấp thật sâu , ôm chặt giống như ở trên người ta nhận lấy sự ấm áp đó. Chỉ đơn giản như vậy, ta lại có được đế vương tâm, ông trời đối với ta không tệ.

Ta cũng không làm gì nhiều cho hắn, chỉ với sự quan tâm, ôn nhu, cùng niềm vui của ta, mà hắn cho ta nhiều hơn những thứ ta đem cho hắn.

“Dật Phi, chàng như vậy rất tiện nghi cho ta .” Ta nói, là Hiên Viên Dật Phi làm vậy đối với ra thật không đáng giá.

“Tiện nghi?” Hắn buông tay, nghi hoặc nhìn.

Ta cười phá lên: “Ta nếu như ta đối với nam nhân nào cũng như vậy, bọn hắn chỉ vì như thế mà thích ta, chẳng phải là rất mệt à ?”

“Không.” Hắn ngược lại trở nên chăm chú, “Chính bởi vì nàng đối với ai cũng như thế, ta mới thích nàng, ta thích tính tình nghĩa của nàng. Nếu như nàng chỉ đối với một mình ta như thế này, ta sẽ thực sự hoài nghi, nàng có phải có mục đích với ta hay không.”

“A? Ha ha ha…” Che môi mà cười, trong lòng tư vị hỗn độn, sao đêm nay những điều hắn nói lại dễ nghe như thế.

“Hài lòng à?”

“Ừm ừ!” Ta che miệng cười gật đầu. Những lời này của Hiên Viên Dật Phi thật đáng yêu.

“Vậy nàng có thể ở lại bên ta không?” Hắn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay trên môi ta. Đột nhiên, không khí chung quanh tựa hồ trở nên mập mờ, hơi thở khác thường của ta và hắn luân chuyển trong không khí.

Chút ngây ngốc, ta lại bị đôi mắt đẹp như thủy tinh kia hấp dẫn , ta có nên đáp ứng hắn không? Nhưng, ta còn chưa có chuẩn bị tốt…

“Phiêu, ta cũng không phải là muốn giam nàng bên người. Nàng vẫn thể đi du lcih mọi nơi, hơn nữa, hiện tại người ta tín nhiệm chỉ có nàng, cho nên có rất nhiều chuyện, ta sẽ cho nàng đi xử lý, nàng sẽ trở thành một chủ nhân khác của Hiên Viên vương triều!”

Ta kinh ngạc, Hiên Viên Dật Phi đang nói cái gì? Hứa cho ta nửa giang sơn sao?

“Lúc nàng đi ra ngoài , ta cho phép nàng mang theo Hậu Huyền, à. Hậu Huyền hôm nay như sao không đưa nàng về?”

Hiên Viên Dật Phi rốt cục nghĩ tới Hậu Huyền, ta lấy lại tinh thần, nhưng đầu óc vẫn còn vì nửa giang sơn mà nóng lên: “Bạn của hắn đến kinh thành.”

“Thì ra là thế, bạn hắn đến thực sự rát đúng luc. Phiêu, nàng đứng lên một chút đi.”

“A.” Ta nghe lời đứng dậy , sau đó nhìn Hiên Viên Dật Phi ngồi lên cái ghế của ta, ta nháy mắt, Hiên Viên Dật Phi ngồi rất tự nhiên, lngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi, này, này. Cái này cũng quá…

Bỗng, hắn kéo tay của ta lại, vô cùng tự nhiên đem ta ôm vào trong lòng, làm ta ngồi ở trên người của hắn, vẻ mặt vẫn không thay đổi, hơn nữa tiếp tục nói: “Tiểu tử này hắn không có tiền. Cho nên nàng mới đem tiền của nàng cho hắn dùng.”

Nhắc tới tiền. Ta lập tức lấy lại tinh thần, hoàn toàn không hề.có ý nghĩ là mình đang ngồi trên người Hiên Viên Dật Phi. Hắn cũng không thèm để ý giữ chặt cái eo của ta, ta vung nắm tay: “Không sai! Nhưng mà Dật phi, ta là nể mặt lão nương phong hoa tuyệt đại của hắn, ta thích đọc sách của Thiên Mộ Tuyết. Cho nên, Dật Phi, cái…kia… hắn mượn hết tiền của ta rồi, ta đi ra ngoài không có tiền sao được…” Một loại tội ác tự nhiên sinh ra, ta vì Nam Cung Thu Nguyệt mà lừa gạt Hiên Viên Dật Phi.

“Ha hả, Phiêu, nàng biết Hậu Huyềncùng với ta có quan hệ gì không?”

“Quan hệ gì?” Có chút khẩn trương, Hiên Viên Dật Phi lại cùng Hậu Huyền có quan hệ, ai nha nàng xoa xoa tay , chẳng lẽ là song tính luyến! Thèm vào, Lão Tử muốn cùng song tính bảo trì cự ly. Không đúng, Tiểu Phi nếu là song tính luyến cũng sẽ không ăn dấm chua của Hậu Huyền. Chắc không có khả năng là cha con chứ.

¥# ¥… Nghĩ xa quá rồi. Mặc dù trong đầu ta một đống YY, nhưng mặt của ta vẫn là nghiêm trang, cái này làm cho Hiên Viên Dật Phi không hề biết ta đang nghĩ bậy hắn và Hậu Huyền ,: “Mẫu hậu của ta, cũng họ Thiên.”

“Nàng, nàng, các nàng…”

“Chúng ta là ah em họ.”

“A, a…” Ta giật mình không trả lời được.

Hiên Viên Dật Phi nhếch khóe môi: “Cho nên Tuyết di để tiền ở chỗ của ta, bởi vì Tuyết di biết tiểu tử Hậu Huyền này không biết tiêu tiền.”

“Kia, kia, kia Hậu Huyền có biết không?”

“Không, hắn không biết, tính cách hắn kiêu ngạo thế , nếu như hắn biết được thì loạn mất!”

Trong đầu hiện lên vẻ mặt vênh váo của Hậu Huyền, đúng vậy, tiểu tử này chỉ là võ công cao cường cả ngày chỉ bết bám theo người , nếu như cho hắn biết mình còn là hoàng thân quốc thíchnhư vậy hắn lại không cưỡi lên đầu Hiên Viên Dật Phi mà ngồi sao.

“Phiêu, không được nghĩ đến tên tiểu tử kia nữa, nghĩ đên vấn đề của chúng ta đi.”

“V ấn đề gì cơ?”

“Làm phi tử của ta.”

Thât trực tiếp. Ta cúi mặt, nhìn về phía chiếc nhẫn trên ngón tay cái của mình: “Quá nhanh .”

“Ta… biết , chờ việc Viễn Trần kết thúc rồi nói.”

“Viễn Trần…” Nói về Viễn Trần, ta lại lần nữa lâm vào ưu phiền, “Xin lỗi, ta hình như cùng hắn… Không thể nói chuyện…”

Một cánh tay nhẹ nhàng ở cánh tay của ta vuốt nhẹ, giống như đang cổ vũ ta: “Chuyện này không vội được, ta đang cố gắng tìm Thiên hoàng muội.”

“Thiên? muội muội của Viễn Trần?” đưa mắt nhìn Hiên Viên Dật Phi, ta ngồi ở trên người hắn, cao hơn hắn một cái đầu.

Hắn gật đầu, khuỷu tay để lại trên tay vịn ghế, xoay mặt nhìn sang, cùng ta lâm vào ưu phiền: “Đúng vậy, nếu là có thể tìm được Thiên hoàng muội, có lẽ là có thể đả động được Viễn Trần.”

“Nhưng, ta có cảm giác Viễn Trần không giống như là người muốn cướp đoạt giang sơn của ngươi.”

“Viễn Trần là vô tâm, nhưng, thân bất do kỷ.”

“Là sao? Còn có người hiếp bức Viễn Trần à?”

Hai hàng lông mày của Hiên Viên Dật Phi nhíu lại: “Đúng thế, là lão bộ hạ của hoàng thúc, bọn họ không thể xem như là đoạt giang sơn, mà là báo thù, mà năm đó phụ hoàng đem Viễn Trần nhét vào hộ quốc phủ, cũng châm cho Viễn Trần ngòi lửa giận, tuy nói cái thế giới này ai cũng có thể gả , bất kể nam nữ, nhưng nam gả nữ, vẫn là không chịu cam tâm.”

“Cho nên Viễn Trần bị những… lão bộ hạ này khiêu khích, liền quyết định làm phản ?”

“Ừ.”

“Vậy chàng tìm Hiên Viên Thiên , Viễn Trần biết không?”

Hiên Viên Dật Phi giơ lên mí mắt, nhìn thẳng vào mắt của: “Nàng cho rằng ta nói , Viễn Trần sẽ tin sao?”

Ta ngẩn ra, đúng vậy, Viễn Trần sẽ tin sao? Không thể nào.

Hai gò má xuất hiện một bàn tay ấm áp, hắn nhẹ nhàng mà qua vuốt ve, rất cẩn thận, cẩn thận như sợ kinh động đến ta.

“Phiêu, nàng là dũng khí cùng sự tin tưởng của ta, khi ta phát hiện lúc kê biên tài sản của Cổ phủ Phong Thanh Nhã không hề có biểu hiện như nàng nữa, lần đầu tiên trong đời ta cảm thấy bất lực, hàng đêm không thể ngủ.”

Phanh! Tim đập trong lồng ngực thật mạnh, ta vừa mới khôi phục lại tiếng lòng, lại lần nữa bị Hiên Viên Dật Phi kích thích. Cúi đầu xuống, dùng mái tóc dài che lại gương mặt đỏ hồng của ta, không có cách nào miễn dịch được với Hiên Viên Dật Phi.

“Phiêu, đêm nay ta có thể ở lại không?”

Ô cái mặt, Hiên Viên Dật Phi cái tên ngu ngốc này sao lại có thể hỏi cái vấn đề ý nhị đấy trực tiếp như thế chứ, xoa xoa má, ngẩng đầu, hít vào một hơi thật dài.

Một nam nhân toàn tâm toàn ý thương ta, một nam nhân cố gắng lấy lòng ta, còn là một người sống sờ sờ, hơn nữa lớn lên đẹp mắt như vậy, ta còn muốn đẩy hắn đi sao?

Cho hắn một một cơ hội, cũng là cho mình một một cơ hội.

Ta ở trên người hắn xoay người, cắn môi dưới trơ mắt nhìn hắn, toàn thân phát ra sát khí hừng hực như hỏa diễm làm Hiên Viên Dật Phi lập tức giật mình .

“Lần sau không được phép hôn trộm khi ta đang ngủ!” Ta trịnh trọng cảnh cáo, hắn hôn như vậy, làm cho ta không có cảm giác, còn không biết được là ai ?

“Ta…” Hiên Viên Dật Phi cụp mắt, lông mi thật dài che che lại anh sang trong đôi mât của hắn, “Ta lúc ấy nhìn nàng nghiên cứu bản đồ cho mà mà ngủ gật, nhất thời kìm lòng không được…”

“Không kìm được cũng phải kìm, ta không biết!” Ta nắm lấy mặt của Hiên Viên Dật Phi, ở trên môi của hắn “Bẹp” một cái. Chỉ một cái, “Như vậy mới công bằng !” Ta nhảy xuống khỏi đùi của Hiên Viên Dật Phi, đỏ mặt, nhếch mép, hài lòng giống ăn vụng được vậy.

Bởi vì Hiên Viên Dật Phi bị hành động của ta làm cho biến thành khúc gỗ thật sự.

Đêm nay, Tiểu Phi lại lần nữa trở về giường, nhưng ta ngủ giường lớn nhưng cũng không ngủ được, sự tồn tại của Hiên Viên Dật Phi vì hắn thổ lộ càng trở nên rõ ràng, mà ngay cả không khí cũng giống như loãng hơn, không đủ để thở.

“Xem ra ngày mai phải phái người đưa nàng đi Hộ Quốc phủ.” Trong phòng tối như mực truyền đến âm thanh của Hiên Viên Dật Phi, hắn còn đang suy nghĩ đến chuyện của ta.

“Ta không thích người lạ.” Trở mình xoay người, mặt hướng vách tường.

“Tử Thần được không?”

“Thuần Vu Tử Thần? Hắn sẽ không ngại chứ.”

“Sẽ không…”.

Ban đêm yên tĩnh, là Hiên Viên Dật Phi nhẹ nhàng hô hấp, ta chậm rãi mở mắt, nhẹ xoay người, mượn ánh trăng nhàn nhạt nhìn gương mặt hắn đang ngủ, trầm tĩnh như vậy, bình thản như vậy, Hiên Viên Dật Phi, vị đế vương của Hiên Viên Vương triều, từng là người bị ta cho là khối băng, người đá, mà nay, lại đem trái tim nóng bỏng giao cho ta.

Cám ơn chàng đã yêu ta, Hiên Viên Dật Phi.
Bình Luận (0)
Comment