Bát Phú Lâm Môn

Chương 125

Sau cơn mưa, ánh nắng hồng chiếu trên hồ sen sáng long lanh.

Đột nhiên, Viễn Trần đứng dậy, sắc mặt hơi trắnghắn cụp mắt xuống cho nên không nhìn rõ ánh mắt lúc này của hăn, nhưng từ hai hàng lông mày xoắn lại, có thể cảm giác được sự đau khổ quấn quít trong lòng hắn, ống tay áo vung lên, che lên gương mặt tuấn mỹ của hắn.

“Viễn Trần thân thể không được khỏe, xin phép cáo lui.” Hắn… rời đi.

Khung cảnh vừa rồi mới như một bức tranh thủy mặc mông lung, sắc mặt Viễn Trần trắng bachj, bóng dáng hắn dần dần biến mất trong khung cảnh mông lung này, có phải hôm nay ta nói hơi nhiều?

Khẽ nhíu mày, chẳng lẽ là ta quá gấp gáp ?

Nhưng, Viễn Trần hành động như thế chưa chắc là vì bài hát của ta, có thể câu nói của ta đã động vào tầng sâu nhất trong lòng hắn,cho nên hắn mới có thể như thế.

Chuyển mắt nhìn về phía Phong Thanh Nhã, nàng chỉ Niên Hoa rồi mỉm cười: “Phật nói Niêm Hoa mỉm cười, lại không nghĩ nghĩ rằng bọn ta thế nhưng lại không sống sung sướng bằng môt phong trần nữ tử, a…” Phong Thanh Nhã đứng lên , nhìn về phía ta, “Phiêu cô nương, cám ơn ngươi.”

Ta giả vờ kinh ngạc: “Phu nhân nói quá lời, Phiêu chịu ân huệ của phu nhân , thấy phu nhân luôn co mặt cau mày, Phiêu cũng chỉ là lo lắng cho người.”

“Vậy sao… Đưa ngươi vào cung, thật sự là một sai lầm rồi…” Không biết sao , Phong Thanh Nhã lại nói ra một câu như vậy, lúc xoay người, vạt áo của nàng nhẹ nhàng đong đưa.

“Tiểu Nhược, đi, đã lâu rồi ta không có đi dạo phố .” Phong Thanh Nhã ngẩng mặt nhìn ánh mặt trời lưng thẳng tắp, hướng phía trước bước đi

“Thê chủ!” Tiểu Nhược vội vã cầm lấy cây dù, hướng ta thi lễ.”Cám ơn ngươi Phiêu cô nương, thê chủ đã lâu rồi không có được tâm tình thoải mái như vậy .”

“Ách…” Ta nói còn chưa nói hoàn, tiểu nếu như đã chạy xa. Ai, ta nghĩ nói đi dạo phố mang ta a, thật sự là không có lương tâm đồ.

Viễn Trần đi. Phong Thanh Nhã cũng đi, cuối cùng chỉ còn một mình ta .

Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, bỗng, một đầu chó xuất hiện ở đối diện cầm án , ta kinh ngạc, nhìn xung quanh một phem, mới đưa ánh mắt lại lần nhin con chó. Là Long Hoàng!

“Sao ngươi lại tới đây, quá nguy hiểm.”

Chân trước của Long Hoàng bán lên trên mặt bàn đá, mở miệng, lè lè mấy cái, một tờ giấy từ trong miệng nó rơi ra, sau đó, nó rời khỏi bàn đá đi tới bên cạnh ta, ngẩng đầu nhìn.

Long Hoàng nghiêm trang ngồi ở đó, ánh mắt màu lam lục nhìn thẳng, vẫy vẫy đuôi chăm chú nhìn ta, không khí trở nên quỷ dị.

Nhìn lại món đồ mà Long Hoàng vừa nhổ ra. Nói thẳng ra…… Vẫn còn mang theo mùi vị của Long Hoàng. . ..

Hắc tuyến treo đầy mặt. Tự nhiên biết đó là cái gì, ta chắc chắn sẽ không tự kỷ cho rằng đây là thư tình đâu. Tờ giấy này hơn phân nửa là Hậu Huyền bảo Long Hoàng đem tới. Bởi vì chủ nhân của Long Hoàng , không có khả năng viết tờ giấy này cho ta.

“Gâu.” Long Hoàng hạ giọng gầm nhẹ một tiếng, nhắc nhở ta phải xem mảnh giấy , ta nói: “Biết rồi biết, ta đang đợi nó khô lại, trên mặt toàn là nước miếng của mày thôi.” Ta nghiêm túc nhìn Long Hoàng, nó nháy một cái ánh mắt, quay mặt qua một bên. Ý tứ không thừa nhận, nó và chủ của nó đều sĩ diện như nhau.

Dùng móng tay của ngón cái và ngón trỏ, đem tờ giấy kia đến trước mặt, dè dặt mở ra, may là giấy dai, chữ viết không có bởi vì nước miếng của Long Hoàng làm mờ. Có lẽ là Long Hoàng chỉ cắn nó mang đến đây. Khi vào trong này mới ngậm vao mồm.

Trên mảnh giấy là hàng chữ to oành. Nói to là còn Hậu Huyền cho mặt mũi, tiểu tử này vóc người thì nhỏ còn bày đặt học người ta viết chữ to. Kết quả lại không giống ai, so với chữ của ta còn xấu hơn.

Khẩn cấp Nhân Sâm , cứu mạng a —-

Hắc tuyến lại lần nữa treo đầy mặt, càng ngày ta àng hối hận khi biết Hậu Huyền, hắn không chỉ có ăn trọn số tiền mà ta có, bây giờ còn coi ta là tiệm thuốc ! Nhưng nếu Hậu Huyền đã viết là Nhân Sâm báo nguy, thì đương nhiên là nhâm sâm còn lại trong kinh thành đã bị bọn họ thu mua.

Nhân Sâm……

“Hậu Huyền sao lại không đến?” Ta hỏi xong thì có điểm hối hận, coi như Long Hoàng hiểu,nhưng nó cũng nói không được a.

Nhưng không nghĩ tới, Long Hoàng lại ngồi lên bằng hai chân sau, hai cái chân trước bám lên trên đùi của ta, sau đó đẩy đẩy mấy cái , sau đó, nó nằm vật xuống, lè lưỡi thở hồng hộc như muốn chết đến nơi.

Mà ta, sau khi nhin thấy thì toàn thân cứng đơ.

Khi ta vẫn còn chưa kịp hồi hồn,thì Long Hoàng đã khôi phục lại bộ dáng, sủa nhỏ với ta: “Gâu!”

Mẹ nó Long Hoàng mày thành tinh rồi đúng không ,Long Hoàng hẳn là đang nói Hậu Huyền vì chữa thương cho i Nam Cung Thu Nguyệt, mà mệt được không đi. Rốt cuộc Nam Cung Thu Nguyệt bị thương thế nào, lại có thể làm cho những người chữa thương cho hắn mệt nhọc như vậy?

Chẳng lẽ!

Nam Cung Thu Nguyệt hút khô tinh khí của bọn họ rồi!

Đầu óc lại bay đi rồi! ! !

Nam chủ luyện công OOXX, sau khi bị thương phải cùng ai đó XXOO sau đó mới có thể phục hồi như cũ, đây tuyệt đối là công phu tuyệt đỉnh ngang ngửa với trọng sinh.

Nam Cung Thu Nguyệt là công hay là thụ nhỉ?

Ách. . . Hiện tại mạng của hắn còn chưa nhặt được về, thôi thì không nên nghĩ bậy về hắn nữa!

“Đã biết, xế chiều ta sẽ tìm cách đưa cho mày.”

Long Hoàng nháy mắt một cái, đứng lên, nhanh như chớp biến mất trong vườn hoa, biến mất không thấy. Thật nhanh!

Muốn nhân sâm sao.. chỉ có cách hồi cung .

Trời bắt đầu nóng lên, sau trận mưa ánh mặt trời bắt đầu chiếu xuống nóng như lửa, ngửa đầu nhìn về phía kia ánh mặt trời, không nghĩ tới mùa hè oi ả đã đến, nơi này không có điều hòa thì làm sao mà sống đây? Mà bây giờ phải về cung, tất nhiên so sánh bình thường sớm hơn nửa ngày, cũng không có Thuần Vu Tử Thần tới đón . Giờ này khắc này, trái lại ta lại nhớ nhung rừng trúc của Viễn Trần .

Bỗng tiếng tiêu trong trẻo truyền đến, tiếng tiêu rõ ràng như là ở ngay bên cạnh, chính là bài 《 hướng về nhau 》vừa rồi của ta, Ly Ca học rất nhanh.

Ly Ca…

Tiếng tiêu rất gần, ngay sâu trong vườn bách hoa này, ta đi lên phía trước. Đã thấy bóng lưng của vị thiên hạ đệ nhất mỹ nam này, hắn ngồi giữa bách hoa sau cơn mưa, giống như hòa vào làm một với hoa lá xung quanh đâylàm cho người ta hoài nghi có phải là hắn thổi tiêu làm cho bách hoa đua nở hay không, hay là bách hoa nơi đây tạo nên mỹ nam như hắn.

Bên cạnh mỹ nam là một ngọc tiêu. Một bực họa diễm lệ và thanh tú, làm cho bất luận kẻ nào đang nhìn thấy hắn lần đầu tiên, đều không thể dời đi tầm mắt.

Nhưng, ta không phải lần đầu tiên nhìn thấy vị… mỹ nam tử này. Hơn nữa, hiện tại Hậu Huyền còn chờ ta cứu mạng, ta không thể trọng sắc khinh bạn được. Đứng ở trước vườn hoa nhìn một hồi, ta liền xoay người rời đi. Kia tiếng tiêu kia , dần dần biến mất.

Hồi cung trước thế này. Chuyện kỳ quái như vậy chỉ sợ Hiên Viên Dật Phi sẽ tra khảo, ta cũng không định dấu diếm hắn, “Gian tình” của ta với Hậu Huyền hắn cũng không phải hắn không biết, cho nên ta không đi gặp Hiên Viên Dật Phi trước, mà là trực tiếp đi đến ngự y viện.

Sau khi vào cửa một tiểu thái giám bưng một khay đậy nắp đi ra, ta đinh đi đến bên cạnh, chợt nghe thấy bên trong có người hô: “Trà mát cho Hoàng Thượng đã có chưa —- “

“Còn chưa có —- đợi lát thêm một lát nữa —- “

“Vậy ngươi phải nhanh tay lên một chút.”

“Biết rồi —- “

Có một tiểu dược đồng ở trong viện nấu thuốc, trong viện hương thuốc lan tỏa.”Lão Lương a, Hoàng thượng gần đây thân thể rất nóng nảy, đã lâu rồi người không có bị thế. Liệu có liên quan gì đến những thứ bẩn thỉu không?” Người nói chuyện là một lão ngự y.

“Không giống a, Hoàng thượng mấy năm rồi chưa có bao giờ bị cảm nắng, thái giám chấp sự của hoàng thượng ghi chép rất đầy đủ những việc người làm hàng ngày, rất là bình thường. Nhìn không ra manh mối, lửa này của Hoàng Thượng bắt đầu từ khi người vào ở Ngưng Hương viện, sợ là vị mỹ nhân kia bát tự không hợp với Hoàng Thượng?”

“Yêu! Vậy phải mời quốc sư nhìn xem, nếu như mỹ nhân này bát tự tương khắc với Hoàng thượng, thì phải để người tránh xa nàng ra mới tốt.”

Hư hỏa vượng? Khó tin thật?

Phốc! Ta thiếu chút nữa bật cười, đúng vậy, chính xác là bát tự không hợp. Nói không chừng Hiên Viên Dật Phi là mệnh mộc, ta là mệnh hỏa. Hỏa là ta đây sẽ thiêu cho hắn cháy không còn một mảnh.

Như vậy không được, thân thể của Hiên Viên Dật Phi liên quan rất nhiều đến an nguy của quốc gia, tốt nhất là đêm nay không cho hắn ngủ trong phòng ta nữa , nếu hắn có mệnh hệ gì, đầu nhỏ của ta cũng không giữ được.

“Xin hỏi vị…này…” Trước người xuất hiện tiểu dược đồng. Hắn nghi hoặc nhìn ta. Không biết nên xưng hô thế nào, bởi vì ta cũng không mặc phục sức của cung nữ.

“Ta là Phiêu mỹ nhân của Ngưng Hương viện. Mà những người ở đây vừa nói tới.”

“Ngươi chính là Phiêu mỹ nhân?” Tiểu dược đồng la oai oái, , “A, ta đi vào bẩm báo một phen, người.v..v….”

Tiểu dược đồng cẩn thận từng bước đi, ta đi vào đánh giá chính điện . Trong đều có những tiểu dược đồng hối hả xắc thuốc tò mò nhìn ta, ta mỉm cười gật đầu, bọn họ cười càng thêm hài lòng, bọnhọ dù sao cũng vẫn chỉ là những đứa bé mà thôi.

Sau đó, ta nhìn bên trong phòng, tiểu dược đồng đang thông báo cho hai lão ngự y, tiểu dược đồng chỉ hướng ta đnag đứng, lão ngự y nhìn qua, kinh ngạc kinh liền gõ vào đầu của dược đồng, hình như là mắng vài câu, bọn họ vội vã ra đón.

“Xin Phiêu mỹ nhân thứ tội, tiểu đồng kia không biết lễ nghĩa, lạnh nhạt chủ tử.” Lão ngự y hiển nhiên so với…dược đông kia biết đối nhân xử thế hơn, bất quá ta không những thứ gọi là hình thức này.

“Lão ngự y không có vấn đề gì, Phiêu muốn đến đây xin các vị một cây nhân sâm.”

“Nhân Sâm sao…” Hai vị lão ngự y khó khăn nhìn nhau một chút.

“Sao thế? Không được sao?”

“Cái nàykhông phải, Phiêu mỹ nhân có chỗ không biết, những dược liệu này đều phải qua sự quản lý của phòng thuốc ghi chép lại, để tiện quản lý, không có đơn của phòng thuốc chúng thần không dám lấy, à không thể tùy tiện lĩnh.”

“A, vậy phòng thuốc kia ở đâu?”

“Phòng thuốc ở tỏng phủ nội vụ, chuyện như vậy Phiêu mỹ nhân chỉ cần căn dặn người hầu là được.

Ta một bên nghe, một bên gật đầu, hình như rất nhiều thứ phiền toái.

“Còn có, Nhân Sâm này thuộc về dược liệu trân quý, đợi phê duyệt chỉ sợ rất là phiền, Phiêu mỹ nhân nếu muốn lĩnh, không bằng thông qua Hoàng thượng…” Lão ngự y rất biết ăn nói, biết ta gần đây được sủng ái.

“Hoàng thượng a…” Ta không muốn tìm Hiên Viên Dật Phi chính là không muốn làm phiền hắn, không nghĩ tới cuối cùng lại phải dựa vào hắn, ta mỉm cười cảm tạ: “Đa tạ lão ngự y, Phiêu cáo từ.”

“Phiêu mỹ nhân tạm thời.v..v…, gần nhất Hoàng thượng vẫn luôn tại Ngưng Hương viện dùng bữa tối, liệu có xảy ra vấn đề gì khuất tất hay không.” Lão ngự y hỏi thật sự cẩn thận, ta nghĩ đến chuyện bọn họ nói lúc trước, cười nói: “Ta sẽ khuyên Hoàng thượng ăn nhiều rau dưa.”

“Vậy làm phiền Phiêu mỹ nhân .” Lão ngự y lộ ra nụ cười yên tâm.

Ăn rau dưa? O()O ha ha cũng chỉ là trị phần ngọn không trị nổi phần gốc.
Bình Luận (0)
Comment