Kho lương thực của
Hoàng Gia sao, ở Thanh Châu là nguồn lương thực chính sao ,Thanh Châu
được nghe nói là nơi chủ yếu cung cấp lương thực cho Hiên Viên Vương
triều, nguyên nhân chính là nơi đó mưa thuận gió hòa, Hiên Viên Vương
triều mới có lương thực dư để đi tiếp tế các tiểu quốc xung quanh,ví như tiểu quốc Đông Lai vì sống ở trên quốc đảo.
Cổ Minh Khải chẳng lẽ hắn muốn thâu tóm được Thanh Châu? Nhưng kho lương
của hoàng gia thuộc sở hữu của triều đình, giá cả lương thực cũng là từ
triều đình đặt ra, hắn lại không thể ép giá để thu mua, bán lại cho
triều đình với giá cao, Cổ Minh Khải muốn có được nơi đó làm cái gì? Chả lẽ muốn tạo phản? không lẽ là Phong gia muốn tạo phản?
Toàn thân ta một hồi run rẩy, nghĩ đến hình như có điểm thái quá, ta dự
đoán hắn cũng sẽ không có cái sự can đảm kia,Phong gia cũng sẽ không
cuồng vọng như vậy. Nếu muốn tham ô thì nơi nào cũng sẽ muốn nhúng tay
vào, nếu như là ta, ta sẽ như thế nào? Người…kia muốn chiếm làm của
riêng Thư Thanh Nhã sẽ làm như thế nào? Đó chính là làm thiếu báo cao
sản lượng, sau đó đem đi bán riêng, không sinh y tốt a.
“Thê Chủ… Hôm nay người giúp Thuần Vu lão đại nhân giải vây?”
Ta lập tức cúi đầu, như thế nào lại có cảm giác Nam Cung Thần là được Tiểu Cửu phái tới để hỏi tội ta vậy, Cổ Minh Khải là người của Phong gia ,
ta hôm nay đắc tội với Cổ Minh Khải chính đắc tội với người của Phong
gia , bất kể từ phương diện nào thì Thuần Vu gia tộc vẫn là địch nhân
của Phong gia , chớ nói chi là họ Thuần Vu thong dong vẫn còn là người
nhỏ bé.
Bảo trì sự trầm mặc, phải nghĩ biện pháp chạy trốn.
“Thê chủ, ngươi đừng quá lo lắng, Phong gia không có ý gì với kho lương “
Bị hắn nhìn thấu sao?
“không có ý?” Không khỏi ngửa mặt nhìn Nam Cung, hắn chắc là phải cao hơn một
mét bảy tám ý, độ cao của Phong Thanh Nhã vừa vặn đến cằm của hắn , ánh
mắt của hắn vẫn như bình thường, hắn cùng Phong Thanh Nhã rốt cuộc đã
nói chuyện gì, hắn hiện tại đối với ta là có mục đích gì?
Phải hỏi rõ ràng, bằng không sẽ rất khó chịu.
“Thê chủ, trên mặt của ta có cái gì sao?”
Ta nhìn quang bốn phía, đêm im ắng, không bóng người, bên cạnh là một cái
hồ nhân tạo của Hộ Quốc phủ, bên hồ có một chòi nghỉ mát. Ta liền kéo
hắn đi tới chòi nghỉ mát.
Vạt áo của y phục bới vì sự lo lắng gấp gáp của ta mà bay lên, thân thể tựa hồ biến nhẹ
nhàng, bước đi như bay.
Nam Cung Thần không
phát ra một tiếng động mặc cho ta lôi kéo, ta cảm giác được dưới lớp áo là một cánh tay khỏe mạnh cứng rắn.
“Ngươi nhận ra đã bao lâu rồi?”Buông tay hắn ra quay lại nhìn thẳng vào mặt hắn.
Một con chuồn chuồn từ chỗ chúng ta đứng bay qua,cặp cánh trong suốt dưới
ánh trăng lộ ra ánh sáng màu bạc trông giống như tinh linh vậy rất thu
hút ánh mắt người.
“Ngươi rất hay thất thần .”
Âm thanh của Nam Cung Thần truyền tới làm ta dời mắt khỏi con chuồn chuồn, hắn nhàn nhạt nhìn ta: “Đây là điểm khác biệt rất lớn giữa ngươi và
phu nhân, ngươi rất dễ dàng bị thất thần.” bổng nhiên, hắn vung lên ống
tay áo xẹt qua trước mắt ta, con chuồn chuồn kia đã bay tới trước mặt
của ta , từ đầu đến cuối, tầm mắt của hắn không có rời khỏi khuôn mặt
ta.
Hai ngón tay của Nam Cung Thần túm vào hai
chiếc cánh còn đang rung động của con chuồn chuồn, ở trong đêm yên tĩnh
phát ra một tiếng âm thanh “xoẹt xoẹt” nhẹ nhẹ, ta nhẹ nhàng mà tiếp
nhận nó, sau đó thả cho nó bay đi, nhìn nó lại lần nữa đắm chìm vào
trong ánh trăng đêm, như dát thêm một lớp bạc.
“Cho dù là mất trí nhớ đi chăng nữa, thói quen và sinh hoạt trong cuộc sống
cũng không thể thay đổi, ngươi cùng với Thanh Nhã, hoàn toàn không
giống nhau.Tính của nàng rất trầm ổn còn ngươi rất hay xúc động.”
“Nàng hay kiêng ăn,còn ngươi cái gì cũng có thể ăn, nàng thích những thứ
trong trắng tinh khiết,còn ngươi thì thích những vật xinh đẹp, vẫn còn
có một đặc điểm khác biệt lớn nhất…” Nam Cung Thần nhíu chặt đôi lông
mày dầy mà gọn gàng lại, trong mắt hiện ra một tia sầu não.
“Là cái gì?” Ta không nhịn được mà hỏi.
Ánh mắt của Nam Cung Thần lại lần nữa rơi xuống khuôn mặt ta: “Ngươi rất hay cười.”
Có chút chấn động, ta nghiêng người một chút, một tay chống ở phía sau,Mặt trăng chiếu xuống hồ nhìn giống như một chiếc mâm bạc lạnh lẽo,con
chuồn chuồn kia bay tới xà xuống trên mặt chiếc mâm bạc,mặt hồ bắt đầu
tỏa ra những chấn động nhỏ.
“Nàng là do có nỗi khổ trong lòng cho nên không thể cười nổi mà thôi.”
“Xem ra ngươi rất hiểu nàng, nhưng nàng thì lại không như vậy.”
“Đó là điều đương nhiên,hiểu rõ thì như thế nào…” Ta lập tức im bặt, suýt nữa thì lộ mất.
“Thì như thế nào cái gì?”
Nam Cung Thu nguyệt nhẹ nhàng hỏi tới, mang theo âm thanh tràn ngập từ
tính, dụ dỗ con người âm thanh đó thật là có thể làm cho người ta mở
lòng mà nói hết tất cả. Bỗng nhiên trước mắt xẹt qua một cái bóng màu
tím, ta lập tức chỉ tay: “A! Là Hậu Huyền!”Mau chóng chuyển sang đề tài
khác thôi.
“Hắn như thế nào có cửa mà lại không đi!” Nam Cung Thần bên cạnh phẫn nộ ,ta len lén liếc mắt nhìn hắn, phát hiện ra trên người của hắn tỏa ra sát khí.
Hậu Huyền từ trên bức tương chuẩn bị bay xuống, giống như không có phát
hiện ra sự tồn tại của chúng ta , lúc này hắn đang chuẩn bị đạp vào Ánh
Trăng trong hồ thì ta rất không hợp thời mà hô lớn: “Hậu Huyền,ngươi
chơi đùa như vậy có hài lòng không?”
Vì vậy mà!
“Bùm!”
Bọt nước văng khắp nơi.
Ta còn nhớ rõ trước khi Hậu Huyền rơi xuống nước hắn nhìn ta mang theo vẻ
mặt kinh ngạc, hắn lại chật vật leo được lên bờ để chỉnh lại y phục của
mình một phen thì, lại trượt chân tiếp tục ngã vào trong hồ nước.
Ta ôm mặt cười trộm,Hậu Huyền bất kể toàn thân cao thấp so với bọn Nam
Cung Thần cũng đều là nhỏ bé nhất, nhưng cũng được hơn một mét bảy.người được thiên hạ đồn đãi là cao thủ võ lâm mà cũng có lúc trượt chân mất
mặt như thế này.
“Bùm!” Lại tiếp tục thêm một
âm thanh từ hồ nước vang lên, bọt nước ở dưới ánh trăng giống như lúc
hoa quỳnh chớm nở, Hậu Huyện từ giữa hoa tâm nhảy vọt ra, trên đỉnh búi
tóc được buộc lên cao còn có một con cá đang giãy dụa.
Hắn nhảy xuống bên bờ, tiêu sái vươn tay ra bắt lấy cá nhỏ, sau đó tráng lệ bỏ xuống hồ .Phủi phủi quần áo, vẻ mặt không có chút điểm chật vật nào
cả.
“Hậu Huyền! Ngươi lại trèo tường sao!” Nam
Cung Thần chuẩn giọng quát lại Hậu Huyền đang chuẩn bị chạy lấy người ,
Hậu Huyền xoay người lại, quần áo ướt đâm bám chặt vào người hắm, thân
thể gợi cảm của hắn lộ ra.
Hậu Huyền bắt chéo
hai tay trước ngực ,nhướn mi một chút nhìn ta cùng Nam Cung Thần, khóe
miệng nhếc lên, hắn hừ hừ mũi nói: “Xem ra hôm nay là ta quấy rầy nhị vị thưởng hoa dưới ánh trăng.”
“Hậu Huyền, mặc dù thê chủ đồng ý cho ngươi được tự do, ngươi cũng phải biết ý mà che giấu kín đáo một chút chứ, hàng đêm lưu luyến tại thanh lâu như vậy còn ra
thể thống gì!”
Hậu Huyền không nhịn được được
gãi gãi lỗ tai: “Đây là chuyện của ta … ngươi chỉ là một tiểu thị lang
thì có tư cách gì mà xen vào chuyện của ta.”
Ngay lập tức độ ấm trong không khí liền giảm xuống, sát khí nồng đậm, Nam
Cung Thần bên cạnh cúi đầu xuống, mí mắt nhíu chặt, không ngăn lại được
tia sát khí trong mắt bắn ra.
“Hừ, như thế nào, ngươi muốn đánh nhau sao?” Hậu Huyền nhẹ nhàng xắn ông tay áo ,mỉm cười khinh miệt , “Ngươi có chắc là đánh lại được ta không?”
Rất là kiêu ngạo a.
Nhìn lại Nam Cung Thần, hắn chắn chắn là không có động thủ, hắn sẽ không
cùng Hậu Huyền đánh nhau, Nam Cung Thần thành thục làm sao có thể làm ra cái chuyện như là tiểu hài tử như vậy được?
“Vừa lúc tay của ta gần đây…” Những lời nói này của Hậu Huyền còn chưa kịp
nói xong, một thanh vỏ kiếm đột nhiên bay sát qua mặt của hắn bay về
phía sau, Ầm !Một tiếng, đâm vào cây tùng phía sau cách hắn không xa, vỏ kiếm đâm chặt vào thân cây. Động tác cực nhanh, giống như là tia chớp
vậy.
Ta kinh ngạc nhìn Nam Cung Thần, hắn ra tay từ bao giờ thế?
Mà giờ phút này, khóe miệng Nam Cung Thần giơ lên nhưng vẫn duy trì nụ
cười theo thói quen của hắn, hắn nhìn Hậu Huyền: “Ta xem là ngươi đang
ngứa da.” Âm thanh không lạnh không nóng, không nhanh không chậm, lạnh
nhạt mà lại tràn ngập sự uy hiếp.
“Rất tốt, rất có ý tứ! Nhìn xem xem rốt cuộc là ai ngứa da!” Lúc này Hậu Huyền rút
thanh đoản kiếm từ trong lòng ra, đại chiến lập tức bộc phát!