Người ở bên ngoài
nhìn Phong Thanh Nhã thì nghĩ là nàng hạnh phúc, có tam phu tứ thị làm
cho người ta phải hâm mộ. Cũng như mọi nam nhân khác, Phong Thanh Nhã có thể đối đãi với bọn họ như một nữ nhân phong lưu .Những người biết được sự thật là những lang quân này chỉ dùng để trang trí bao gồm một số
người của Phong gia ,Hiên Viên Dật Phi, Lãnh Nguyệt Dao chắc hẳn cũng
được Thuần Vu San San nói cho biết.
Chuyện này xảy ra đột ngột
làm cho ta nhất thời không biết phải xử lý thế nào, lúc này ta vẫn đang
nhìn bóng lưng chuẩn bị rời đi của Lãnh quận vương, ta dần dần tỉnh táo
lại. Cổ Minh Khải vẫn còn đang nắm tay của ta, giống như an ủi: “Thanh
Nhã a, yên tâm đi, việc này biểu cữu sẽ làm chủ cho ngươi, mời Hoàng
Thượng cho ngươi một cái công đạo!”
“Như vậy thật là cảm ơn người biểu cữu!” Ta trở tay lại cầm thật chặt lấy tay của hắn, lớn tiếng nói
rõ ràng , “Nhưng mà thế này ta có thể cùng với thị lang của ta nói đôi
câu được hay không?”
“Đương nhiên!” Cổ Minh Khải rốt cục cũng
buông ta ra,đứng lại gần các quan viên than ngăn thở dài, vừa nói Lãnh
quận vương hôm nay tức giận không phải là nhẹ.
Ta nhớ kỹ lời Nam
Cung Thu nguyệt đã nói qua,CỔ Minh Khải rất muốn xử lí được hai gia tộc
đó chính là Lãnh gia và Thuần Vu gia,Lần này yêu đương vụng trộm mặc dù
không thể đem hai nhà đuổi khỏi triều đình, nhưng có thể làm cho hai nhà mất hết mặt mũi,đó cũng là việc có thể làm cho tâm tình hắn dễ chịu hơn một chút. Kỳ thật đầu sỏ gây nên vẫn là ta.
Nếu như không phải
ta trêu đùa co hắn, làm cho hắn mất hết mặt mũi, hắn cũng không làm cái
trò hề này đem tro trát vào mặt ta như thế. Còn tiện thể đem Lãnh quận
vương vào cùng nữa.
Những quan viên vẫn như trước không rời đi, bọn họ đang chờ đợi trò hay diễn ra.
Ta đi rất chậm, trong đầu tính toán thật kỹ lưỡng, kỳ thật chuyện này có
chút không đúng, dựa theo tính thình của Cổ Minh Khai chắc chăn hắn sẽ
không làm cái trò mèo nhỏ nhoi này, mà còn dẫn theo một đám quan viên
tới xem náo nhiệt, hắn có phải là vẫn còn mục đích hác hay không? Rốt
cuộc là cái gì?
Thị vệ lùi lại nhìn đường, ngẩng mặt, nhìn Lãnh Nguyệt Dao phía trước,Lãnh Nguyệt Dao chính nghĩa nói: “Chúng ta trong sạch!”
Bốn mắt nhìn nhau, mắt nàng như là đang phát điện,ngược lại ta lại chảy
nước mắt, Lãnh Nguyệt Dao sưng sốt, ta cầm lấy tay nàng, thâm tình chân
thành nói: “Nguyệt Dao a, ta biết tất cả chuyện này đều là hiểu lầm…”
Lãnh Nguyệt Dao không biết có phải vì bị kinh hãi quá độ hay không, mà nàng
nghĩ muốn rút tay về, ta liều chết mà kéo lại, mà ngay cả Cổ Minh Khải ở bên cạnh các quan viên đang luôn miệng nói gian tình này nọ cũng im
phăng phắc.
Ta nắm chặt tay của Lãnh Nguyệt Dao: “Thật ra là do
ta nói San San mời ngươi tới có chuyện rất quan trọng muốn nói với
ngươi,ta không có ý định muốn tự mình nói cho ngươi nên muốn nhờ San San chuyển lời. Nhưng, hiện tại hại Lãnh quận vương hiểu lầm , cũng làm
nhiều quan viên hiểu lầm như vậy , tình huống cụ thể thế nào, ta sẽ tự
mình đi tìm Hoàng Thượng giải thích.”
Ta đem hai chữ Hoàng thượng nói thật to lên, hơn nữa vẻ mặt ta mập mờ, ta nghĩ, ta sẽ làm cho những quan viên này phỏng đoán ta có phải hay không coi trọng nhi tử của Lãnh quận vương , cũng là đại ca của Lãnh Nguyệt Dao . Mặc dù ta không nhớ
rõ tên hắn là cái gì, dù sao thì hình như hắn ở tận phương bắc trấn thủ
biên cương, cũng chưa về đây. Này đều không quan trọng, chỉ cần có thể
làm bọn họ hiểu lầm, như vậy có thể đem nguy cơ này giải hóa.
Phong Thanh Nhã, ngươi đã đã nằm trong danh sách tại ngoại rồi mà, nhưng hẳn là bọn họ cũng không ngại nhiều hơn một người đâu.
“Có đúng hay không, San San?” Ta làm cho chính mình tràn ngập đau thương,
hơn nữa là hỗn loạn cùng với một tia thâm tình, trong thâm tình lại mang theo một phân tưởng niệm , nhìn hướng Thuần Vu San San, lập tức, ta
phát hiện hắn toàn thân cứng đờ, giống như là bị Thiên Lôi xỏ xuyên qua, hai mắt hắn trợn tròn, chỉ biết gật đầu.
“Thanh Nhã, Thanh Nhã…” Cổ Minh Khải tiến lên vỗ vỗ vai của ta , “Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?”
Ta xoay người, Cổ Minh Khải nhìn dáng vẻ của ta cũng đang ngẩn ngơ, ta đau thương nói: “Đang nói một chuyện rất quan trọng!” Lập tức, ta lớn tiếng nói, “Các vị, việc các người nhìn thấy Lãnh quận chúa và Thuần Vu thị
lang chỉ là hiểu lầm mà thôi!”
“Hiểu lầm a ” Cổ Minh Khải giả vờ
kinh ngạc há to miệng, hắn mở hai tay, bắt đầu đivòng quanh bãi , “Là
hiểu lầm, mọi người biết chưa? Đây là hiểu lầm…”
Động tác với vẻ
mặt của Cổ Minh Khải đều không đổi, hơn nữa làm cho lòng ta nhộn nhạo,
ta quay đầu lại nhìn về phía Thuần Vu San San, hắn ánh mắt lóe ra một
phen rồi lại cúi mặt xuống, điều này hiển nhiên là chột dạ. Chẳng lẽ ở
lúc ta ngã xuống cây còn có chuyện gì mà ta không biết?
“Nếu như
chỉ là hiểu lầm, tại sao bọn họ lại ôm chặt lấy nhau như là dính liền
thành một khối như vậy?” Cổ Minh Khải nói ra như là sét đánh giữa trời
quang, ta lần này thực sự bị sét đánh ngã rồi.
Ta nháy nháy mắt, ôm? !
“Các ngươi ôm nhau!” Ta rồi đột nhiên xoay người chất vấn Thuần Vu San San,
Thuần Vu San San ánh mắt dao động, thủy chung không dám nhìn ta, ta
quát: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi! Dù ngươi có đem Lãnh quận
chúa như muội muội thân thích, cũng không có thể quá phận! Các ngươi dù
sao cũng là không có quan hệ huyết thống !”
Thuần Vu san san thân thể ngẩn ra , hắn cùng Lãnh Nguyệt Dao cùng nhau nhìn về phía ta, ta
nhíu chặt hai hàng lông mày nhìn bọn họ, việc này nghiêm trọng thế nào
trong lòng bọn họ tự biết, mặc dù lí do của ta có chút gượng gạo, nhưng
ta là Hộ quốc phu nhân một mực chắc chắn đó là một hiểu lầm, đánh chết
không thừa nhận chuyện bọn họ là gian tình, dù không tốt lắm nhưng cũng
còn hơn.
“Thật xin lỗi…” Thuần Vu San San người đầu tiên lên
tiếng, hắn lộ ra thần sắc tự trách , “Thê chủ, cám ơn ngươi, nhưng kỳ
thật…” Nghe khẩu khí của Thuần Vu , ta có cảm giác xấu, hắn lần này cũng nhìn ta, “Là do Thuần Vu câu…”
“Câm mồm!” Ta lớn tiếng cắt đứt
lời của Thuần Vu, phẫn nộ chỉ vào mũi hắn, “Ngươi đi vào thiên lao ở đó
suy nghĩ lại thật tốt cho ta!”
“Thê chủ! Lãnh Quận chúa là..”
“Im lặng! Nguyệt Dao, đừng cho hắn nói nữa !” Ta lại lần nữa cắt đứt lời
Thuần Vu, tựa như mới vừa rồi Cổ Minh Khải cắt đứt lời nói của ta. Nhìn
bộ dáng của Thuần Vu San San , đã biết là hắn nghĩ muốn một mình gánh
chịu, nói chính mình quyến rũ Lãnh Nguyệt Dao, bảo toàn Lãnh Nguyệt Dao, Lãnh quận vương. Nhưng, như vậy ai cũng không giữ được. Không bằng
trước hết đem tình thế ổn định lại rồi nghĩ biện pháp.
“Thanh Nhã,
làm sao mà ngươi lại không cho Thuần Vu thị lang nói chuyện vậy ?”,Cổ
Minh Khải đùa cợt, ta cười lạnh: “Hắn hiện tại vẫn còn có tư cách để nói chuyện sao? Làm ra hành vi quá khích làm cho bổn phu nhân cùng Lãnh
quận vương phải hổ thẹn,có thật sự là tình huynh muội bây giờ cũng không nói rõ ra được. Cho nên xin mời biểu cữu đem hắn áp tải vào đại lao, để cho hắn cải tỉnh lại một chút. Xế chiều, ta phải cùng hoàng thượng giai thích về việc này, để xem hoàng thượng định đoạt thế nào.”
Cổ Minh Khải cười mà miệng như không cười: “Tình huynh muội?”
Ta trợn mắt: “Đương nhiên! Bằng không sao ta có thể để cho San San đi lấy lòng Lãnh quận chúa?”
“Thanh Nhã chẳng lẽ ngươi lại coi trọng Lãnh gia?”
Cổ Minh Khải nói một câu khiến cho mọi người ầm ầm cười to.
“Phu nhân cũng thật là phong lưu không ai bằng a.”
“Như vậy xem ra Lãnh gia cùng Phong gia chuyện tốt sắp tới a.”
“Ánh mắt của phu nhân cũng không tệ, Lãnh đại công tử dũng mãnh thiện chiến, thân thể khoẻ mạnh.”
Vì hồ ly Thuần Vu này mà mặt mũi của ta đều mất hết a. Là linh hôn xuyên
qua thật là tốt, tốt vì người ta nhìn là nhìn vào Phong Thanh Nhã ,
không phải là ta, cho nên bây giờ hiện tại ta mặt không đỏ, hơi thở vẫn
bình thản.
“Phạch Phạch phạch” lại là cái con chim sáo kia, Cổ Thiểu Hoa đứng ở phía xa cười cười đắc ý.
Việc này chỉ cần Lãnh Nguyệt Dao không thừa nhận, Thuần Vu San San không
thừa nhận, ta không thừa nhận, đánh chết tất cả đều không thừa nhận,cuối cùng,việc này sẽ không có việc gì. Thà để cho người ngoài đồn thổi ra
vào còn hơn là để bị mất đầu.
Chỉ cần đóng cửa lại, những lời đồn đãi cũng sẽ dần dần bị phai nhạt. Nhưng mà sinh mệnh, một khi mất đi sẻ không có thể vãn hồi.
Hy vọng sự giam cầm có thể làm cho Thuần
Vu San San tỉnh táo lại, mà sẽ không nhất thời xúc động làm một người
anh hùng, như vậy chắc chắn sẽ liên lụy Thuần Vu gia. Thanh Châu mất
lương, Người ở kinh thành lại vụng trộm yêu đương, đại công tử , tiểu
công tử đều lần lượt gặp chuyện không may, những chuyện này đủ để gây
khó khăn cho Thuần Vu gia.
Mà Thuần Vu gia lại là bằng hữu của
Lãnh gia, mà lại xảy ra chuyện yêu đương vụng trộm, chỉ sợ như Lãnh quận vương đã nói, lúc thượng triều cũng không chiếm được sự tương trợ, lực
lượng trợ giúp sẽ cực ít.
Nháo hồi lâu, thì ra đây chính là mục
đích của Cổ Minh Khải. Không nghĩ tớichuyện cực kỳ nhỏ bé , lại có thể
ảnh hưởng lớn tới uy tín của hai nhà. Gia đình bình thường, chuyện yêu
đương vụng trộm, sẽ bị láng giềng quê nhà cười nhạo, khinh thường.
Mà ở những nhà khá giả,quyền lực, thì sự ảnh hưởng càng cao dần, dân tâm
cũng bị tác động. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu như ta chỉ
là một người dânchúng bình thường , không biết chuyện thật sự bên trong, chỉ nghe qua chuyện yêu đương vụng trộm này, ta tất nhiên sẽ cười nhạt. Đây chính la vấn đề tại sao sau này tạo được mối quan hệ một vợ một
chồng,nên chuyện yêu đương vụng trộm đều phải lén lút, một khi lộ cho
người khác biết, chức vụ của bọn họ khó mà giữ được.
Ở nơi này
cũng không thể xem thường chuyện yêu đương vụng trộm, nhỏ thì chỉ mất đi thể diện, lớn hơn thì mất chức mất quyền, nếu ở thế giới của ta,công
nghệ phát triển, nhà nhà người người đều có thể lên Internet tìm tòi.
Thật sự là kinh khủng gấp bội.Chỉ là một chuyện yêu đương vụng trộm cũng khiến cho cả đất nước lên án hành vi đạo đức!
Đây là một trận đánh ác liệt, ta phải chuẩn bị cho thật tốt.
Đi tìm Nam Cung Thu Nguyệt, đúng, biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Làm ra chuyện lớn như vậy, ta phải thỉnh Tiểu Cửu rời núi!
Nam Cung Thu Nguyệt