Bát Phú Lâm Môn

Chương 85

“Nếu như trong lòng ngươi thật sự không nỡ,như vậy lấy ca ca của hắn đi: Thuần Vu Tử Thần, tài nghệ nấu nướng của hắn còn hơn hẳn Thuần Vu San San một bậc đấy.”

“Ta sẽ không …”

“Hừ… Nếu ngươi muốn khóc thì khóc đi, ta nhất định sẽ không cười nhạo ngươi.”

“Ai nói là ta muốn khóc, ta tác hợp Lãnh Nguyệt Dao với Thuần Vu San San, điều đó làm ta hài lòng vô cùng, ta còn muốn ca hát đấy!

“….Đời này còn dang dở

Tâm lại chẳng có phiền não gì

Thầm nghĩ chắc cũng đổi được nửa đời tiêu dao

Khi tỉnh cười với người

Vào mộng thì quên tất

Trách trời sao đến đêm quá sớm

Kiếp sau khó mà tiên liệu

Thôi thì yêu hận cứ một đường xóa bỏ

Cùng rượu vang ca, ta chỉ nguyện vui vẻ đến già

Gió có lạnh cũng chẳng cần phải tránh

Hoa có đẹp cũng chẳng muốn động vào

Cái chính là được một mình phiêu du

Trời càng cao, tâm càng nhỏ

Không cần biết có bao nhiêu nhân quả

Mình ta say khướt

Hôm nay khóc, ngày mai cười

Chẳng cần ai phải hiểu thấu lòng ta

Một thân kiêu ngạo

Hát thật to, múa thật cuồng

Đêm dài đằng đẵng bất giác hiểu ra

Mình đang tìm kiếm một niềm vui….”

Ở khiếp trước kia của ta, bản thân ta làm cách nào để quên đi chuyện bị thât tình à? Đương nhiên chính là càng điên cuồng làm việc. Mặc dù lần này cũng không được tính là thất tình, nhưng cảm giác bây giờ so với lúc đó thật không khác gì nhau.

Nếu tất cả quay trở lại lần đầu gặp gỡ, ta cùng với Thuần Vu San San dưới cây hoa đào trong rừng, hắn mặc bộ quần áo diễm lệ , trên người mùi hương phấn nồng đậm. Sau đó hắn bị ta phạt bắt đi phơi vàng, làm cho hắn mệt đến nghiến răng nghiến lợi,sau khi San San rời đi những chuyện về hắn trước đây lại hiện lên rõ ràng trong đầu ta.

Thật lâu trước đây , ta với hắn lần đầu gặp nhau trong rừng đào, hiện tại rừng đào vẫn như trước. Nhưng người đã vắng bóng.

Hoa tàn theo gió bay đi,

Mới đào lục trong sinh.

Từng có hồ ly đa tình

Nay lại quy Lãnh phủ.

Ta thật là một người ngu dốt!

Nhưng, cho dù ta cùng với Thuần Vu San San thực sự yêu mến nhau, thì kết cục sẽ như thế nào đây? Phong Thanh Nhã nàng sẽ không can thiệp sao? Nam Cung Thu Nguyệt sẽ không can thiệp sao? Chỉ sợ rằng là ngay cả Hiên Viên Dật Phi cũng sẽ can thiệp, đến lúc đó nói không chừng sẽ làm cho Thuần Vu San San gặp nguy hiểm.

Nguyên nhân chính là như thế, trái tim này, ta không thể cho phép nó tùy tiện dành cho bất kỳ một ai. Bất kể là một người đàn ông nào đó trong Hộ Quốc phủ, ta mãi mãi cũng sẽ không có phần thắng. Giờ này khắc này, ta ngược lại hy vọng ngày hôm sau khi tỉnh lại ta sẽ là một a Miêu a Cẩu nào đó, chỉ cần người đó không phải là Phong Thanh Nhã.

Nhưng mà bản thân ta được làm Hộ Quốc phu nhân không tốt sao? Mà ngay cả Nam Cung Thu Nguyệt cũng đã từng công nhận rằng bản thân ta cách hành xử thực sự là một vị Hộ Quốc phu nhân, ta có thể dùng cái thân phận này bảo vệ cho dân chúng, vì cái thiên hạ này làm được rất nhiều chuyện, chỉ là bản thân ta phải cẩn trọng giữ chặt con tim của mình mà thôi.

“Ngươi làm sao vậy? Từ khi trở về đến bây giờ liền buồn bã không vui? Chẳng lẽ tỷ tỷ của ta gây khó khăn cho ngươi?” Tiểu Cửu đi tới bên cạnh ta, bên cạnh hắn là Nam Cung Thu Nguyệt.

“Không có gì?”

“Vậy là tốt rồi. Chuyện Ninh Tiểu Điệp ngươi tính toán nên xử lý như thế nào?”

“Ninh Tiểu Điệp?” Hai tay ta để ra phía sau, Ninh Tiểu Điêp là ai, sao lại có chuyện gì xảy ra nữa ah?

Ánh mắt Tiểu Cửu hiện lên vẻ nghi hoặc, nhìn về phía Nam Cung Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt, ngươi vẫn chưa nói cho hắn sao?” ( Sw : sợ mng quên mình muốn nhắc là Tiểu Cửu tức Phong Thanh Nhã thật vẫn luôn nghĩ rằng Thư Thanh Nhã nữ 9 của cta là nam nhé cho nên mới gọi n9 là hắn )

Ta nghi hoặc nhìn về phía Nam Cung Thu Nguyệt. Hắn nhíu nhíu mi, lại là bộ dáng nghiêm trọng, hắn chính xác là không có cơ hội nói cho ta biết, vì trên đường về ta chỉ ngâm nga hát ầm ỹ.

“Mặc dù vẫn còn không tìm được chứng cớ chứng minh Ninh Tiểu Điệp là nội tặc, nhưng mà , nàng đã lên đường quay về kinh, nhưng lại là len lén quay về kinh. . .”

“Quay về kinh? Quay về kinh làm cái gì?”

“Tìm Cổ Thiếu Hoa.”

Nam Cung Thu Nguyệt đã nói như vậy mà ta vẫn không hiểu được: “Các ngươi không có bất cứ… chứng cớ gì, tại sao ại hoài nghi người tên Ninh Tiểu Điêp này vậy?”

Dưới ánh trăng. Tiểu Cửu cùng cùng Nam Cung Thu Nguyệt với nhìn thoáng qua nhau, Tiểu Cửu nói: “Ninh Tiểu Điệp chính xác là tình nhân của Cổ Thiếu Hoa, hiện tại ngươi đã hiểu chưa?”

Thì ra là thế!

“Nhưng hiện tại bọn họ lại là quan hệ chỉ giống như tình nhân, Ninh Tiểu Điệp một lòng muốn được gả vào Cổ phủ.” Nam Cung Thu bổ sung.

Trong không khí xuất hiện một tia mùi vị mập mờ.

“Ngươi có tính toán như thế nào?” Tiểu Cửu có điểm không thể chờ đợi được, “Nếu như tìm được chứng cớ chứng minh chỉ sợ mất thêm thời gian, đến lúc đó chỉ sợ sơn trại đã bị công phá. Một khi bị định tội. Muốn lật lại bản án phải trải qua rất nhiều trình tự phức tạp , rất hao phí nhân lực, vật lực.”

“Ý của ngươi là tốt nhất ở trong hai ngày này vạch mặt chúng?” Ta hỏi.

Tiểu Cửu gật đầu. Ánh mắt lóe sáng giống trời đêm đầy sao: “Đối phó vô lại chỉ có vô lại, ý đồ xấu xa trong đầu ngươi có rất nhiều,ngươi nghĩ thử xem có cách nào trong vòng hai ngày này tìm được chứng cớ hay không.”

Vô lại? Mặc dù trong lòng ta có điểm không phục, bất quá hiếm khi nào nhìn thấy được bộ dáng tôn trọng ta của Tiểu Cửu và Nam Cung Thu Nguyệt, ta quyết định phải nghĩ được một cái chủ ý thật tốt a.

Bỗng một con châu chấu nhảy lên phía trước tầm nhìn của ta, mà trên lưng nó lại u chính là một con châu chấu khác , thật sự là xuân hạ vội vàng giao phối, thu đông sống chết vội vàng.

“Tình cảm NinhTiểu Điệp đối với Cổ Thiếu Hoa có sâu đậm không?”

Nam Cung Thu Nguyệt đi tới bên cạnh ta: “Một chữ thôi: si.”

“Vậy Cổ Thiếu Hoa đối với Ninh Tiểu Điệp thì sao?”

“Hừ, có khả năng là không.”

“Ninh Tiểu Điệp tính tình như thế nào?”

“Vẫn chỉ là một chữ: Bạo.”

“Nếu như nàng nhìn thấy Cổ Thiếu Hoa tán tỉnh một cô nương khác thì thế nào?”

“Ghen.”

“Rõ ràng rồi .”

“Rõ ràng ?” Tiểu Cửu hỏi.

Ta tiếu: “Ân, đúng.”

Tiểu Cửu kinh ngạc: “Cái này đúng gì chứ?”

Ta gật đầu: “Là, như vậy đó, bất quá ta cần một nữ nhân tới hỗ trợ.”

Nhìn Tiểu Cửu, nhìn Nam Cung Thu Nguyệt, ánh trăng quyến rũ, hương hoa bốn phía.

Nam Cung Thu Nguyệt đột nhiên bắt được cánh tay của ta: “Lần này ngươi không thể tự thân xuất mã, quá nguy hiểm.”

“Ta sẽ không để hắn chiếm tiện nghi.”

“Vậy cũng không được!” Xem ra Tiểu Cửu cũng đã biết ta muốn làm như thế nào, “Đây là thân thể của ta!”

“Tốt lắm, vậy chúng ta tìm người khác là được.” Thấy hai người bọn hắn kích động như thế , ta ngồi trên chiếu, nguyệt quang sáng tỏ,cây đào trước sân thấm đẫm sương đêm. Gió nhẹ lướt qua, nhẹ nhàng phủ lay động những phiến lá đào,lộ ra màu xanh khả ái.

Mọi người cùng nhau ngồi xuống, suy nghĩ xem nên tìm một nữ nhân thích hơp nào đó đi quyến rũ Cổ Thiếu Hoa.

“Ngươi lần này dùng kế phản gián?” Tiểu Cửu tựa vào phía bên phải của ta , ta thuận thế tựa vào bên cạnh người Nam Cung Thu Nguyệt, trận gió đêm nay, ấm áp mềm nhẹ.

“Nữ nhân này phải cực xinh đẹp.”

“Nhưng nơi này chúng ta không có nữ nhân.” Nam Cung Thu Nguyệt duỗi chân, tay phải tùy ý đặt ở trên đầu gối.

“Không biết nếu như gọi Tiểu Nhược gấp gáp trở về có được hay không.” Tiểu Cửu nung nấu ý định bán đứng Tiểu Nhược, nếu như nàng biết chủ nhân của nàng có ý định này không biết rằng nên khóc hay cười đây.

“Cũng không nhất định phải người của mình, vẫn có một nữ nhân mà Cổ Thiếu Hoa nhớ mãi không quên.” Nam Cung Thu Nguyệt khóe môi gợi lên nụ cười nhạt.

“Ai a?” Ta ngửa mặt hỏi hắn, trên người của hắn có mùi hương thơm ngát dễ ngửi , hắn cúi mặt xuống, trong mắt mang theo một tia giảo hoạt: “Hoa Liễu.”

“Hoa Liễu sao? ! Nàng kỹ nữ đó ư?”

“Không hẳn, nàng cùng lắm chỉ được gọi là kỹ nghệ mà thôi, bán nghệ không bán thân, Nguyệt, ta đã biết ý nghĩ của ngươi .”trên mặt Tiểu Cửu cùng với Nam Cung Thu Nguyệt cùng hiện lên nụ cười ranh mãnh, ta nhìn trái rồi lại sang phải, sao càng nhìn càng có cảm giác dư thừa vậy nhỉ…

Lần này ta tuyệt đối không có cơ hội lên tiếng nữa, Nam Cung Thu Nguyệt cùng với Phong Thanh Nhã đã có cùng ý định. Ta liền đứng đậy ,nên Tiểu Cửu đang tựa vào người ta liền thuận thế đổ ngã vào người Nam Cung Thu Nguyệt , Nam Cung Thu Nguyệt đỡ lấy Tiểu Cửu ngồi dậy : “Nhưng Hoa Liễu rất có cá tính, chuyện nàng không muốn làm cho dù có đem van lượng hoàng kim ở trước mặt nàng nàng cũng sẽ không thèm liếc mắt, cho nên Cổ Thiếu Hoa cho đến tận bây giờ đối với nàng vẫn luôn thèm nhỏ dãi.”

Nam Cung Thu Nguyệt cùng Tiểu Cửu vẻ mặt dần dần sầu lo, ta cười cười: “Ta biết ai có thể giúp chúng ta?”

“Ai?” Nam Cung Thu Nguyệt cùng Tiểu Cửu trăm miệng một lời.

Chậm rãi nhìn phía viện của Hậu Huyền: “Dù sao Ninh Tiểu Điệp kia vẫn còn chưa về tới kinh thành , chuyện này không vội. Ta đi ngủ trước ” ai nha ta bắt đầu khôi phục lại bộ dáng vô lại , duỗi thắt lưng, “Hôm nay chạy một ngày, mệt chết ta, à mà, Tiểu Cửu à, ngươi viết cho ta phong hưu thư nhé, để ta đem qua cho Thuần Vu San San.”

“Cái gì? Hưu thư?” Tiểu Cửu cùng với Nam Cung Thu Nguyệt còn chưa biết đến chuyện ta muốn lấy hưu thư.

Ta quăng một cái mị nhãn cho Tiểu Cửu: “Ta đang giúp ngươi lọa bỏ một mật thám của Hiên Viên Dật Phi đó nha, ngươi có nên biểu lộ tâm ý một chút hay không?”

Tiểu Cửu giận tái mặt, hai tay chắp ở phía sau, vênh cằm không thèm để ý tới ta nữa.

Không thèm để ý đến ta? Chọc chọc hắn. Ta nhanh chóng tiến lại ôm lấy Tiểu Cửu, lấy hành động như tia chớp hôn một cái thật mạnh lên gương mặt nõn nà của hắn, hắc hắc, ha ha mềm như khối đậu hũ, cái này coi như là đền bù cho lòng ta bị tổn thương bởi san san đi.

Ân? Tại sao da mặt hắn lại thô cứng vậy nè ? Thu hồi lại miệng của ta ! Nam Cung Thu Nguyệt lại lấy tay lại che ở trước mặt tiểu Cửu , ta lại đi hôn vào mu bàn tay của Nam Cung Thu Nguyệt sao…!
Bình Luận (0)
Comment