Bất Quá Tư Quân

Chương 50

"Quân Thành Thu. "


"Quân Thành Thu. . ."


"Quân huynh, . . Quân thượng, Quân Thành Thu!"


Quân Thành Thu cảm giác có người gọi tên mình, thần hồn còn đang điên đảo vội vã loạng choạng trở về từ chốn hư không mông lung.


Bên tai vù vù như muỗi kêu. Mấy tiếng gọi loáng thoáng mơ hồ kia cũng không phân nổi là ai, nam hay nữ. Quân Thành Thu động động đầu mày, bất quá hai mi mắt tựa như đeo trì không sao nhấc lên nổi. Hắn yếu ớt ở trong đầu quăng chén đũa, hờn giận nghĩ.


Con mẹ nó lại là cái quỷ gì nữa thế! Vẫn chưa tha cho lão tử à!


Toàn thân tê cứng đau đớn không động đậy nổi. Trong đầu như có một đàn ngựa hoang đang quần ma loạn vũ, hung hăng dẫm đạp lên đầu hắn. Mấy con ngựa đó con nào con nấy béo híp cả mắt, vừa đạp vừa hân hoan hí vang trời. Quân Thành Thu thổ tào, đem mấy con ngựa trong đầu ra đánh mông hết một lượt mà đau đớn vẫn chưa giảm xuống.


Đau đớn bén nhọn trên đầu khiến hắn chao đảo thần trí. Nhưng khó nhịn nhất lại là cảm giác bị xuyên đến tan xương nát thịt trước ngực.


Đau, đau đến muốn rống to một tiếng.


Không, là đau đến không còn sức để thở.


Quân Thành Thu cắn răng gồng mình, gắng sức cựa đầu ngón tay nhưng hiển nhiên là không xê dịch gì. Trước mắt bỗng nhiên trắng xóa, trong đầu loáng cái xuất hiện một màn mưa hoa, loáng cái đảo qua quét sạch tâm trí hắn.


Quân Thành Thu nằm bất động thanh sắc, cơ bắp dần tan rã. Cả người ướt đẫm mồ hôi, y phục nóng hầm hập dính sát vào người. Không qua bao lâu, bên tai văng vẳng truyền đến có tiếng người thì thầm.


"Mông lung hoa lê, Loan Nha toái vũ.


Giữa lúc hoa rơi gặp lại cố nhân."


Giọng nói kia phi thường huyễn hoặc, phảng phất tựa làn khói. Cứ như vậy lặp đi lặp lại trong đầu hắn. Âm thanh lúc to lúc nhỏ, như xa như gần. Mà nghĩ cũng thật lạ, Quân Thành Thu thế mà lại không phân nổi kia là giọng của nam nhân hay nữ nhân.


Quân Thành Thu đầu đau như búa bổ, buồn bực nghĩ. Loan Nha, Loan Nha là nơi nào chứ? Nói cái trứng gì vậy? Hắn có bao giờ hội ngộ cố nhân ở Loan Nha đâu?


Nhưng không cho hắn thời gian bất bình, trong đầu lại bắt đầu xuất hiện những thứ kì dị.


Quân Thành Thu ban đầu nhìn thấy một làn sương mù tử sắc. Sau đó sương mù chậm rãi tan đi, hắn mơ hồ nhìn thấy một bờ vịnh nước tung bọt trắng xóa.


Hải triều từng đợt từ biển xô vào dữ dội. Thực vật mãnh liệt rung động. Thậm chí có mấy cây nhỏ trơ trọi đã bị đánh cho bật rễ. Tiếng hoa phật linh bị gió đánh va vào nhau, đinh đang đinh đang không ngớt.


Bên bờ, cát trắng bị gió xoáy tung lên mù mịt khắp trời khiến tầm mắt hắn bị cản trở không ít. Dưới chân tựa như đang đứng trên đống than hồng. Quân Thành Thu còn mạc danh kì diệu có cảm giác, lòng bàn chân hắn đã xì xèo bốc khói, cắt ra rắc muối liền có thể ăn.


Dần dần khắp nơi bốn bề từ từ nổi lên dị thanh gầm gừ gào thét dữ tợn, lấn át tiếng hoa phật linh đang run rẩy xô vào nhau. Bờ vịnh gió không quá lớn nhưng cát vẫn bị cuốn tung lên, táp vào mặt, vào mắt đặc biệt đau đớn.


Quân Thành Thu thấy mình sức cùng lực kiệt, dựa vào Càn Đình chống đỡ hổn hển đứng lên. Vừa muốn lê lết thêm vài bước lại bị gió thổi bạt lại. Hắn đưa tay muốn chắn cát bay vào mắt. Bất quá cánh tay vừa giơ lên đã bất lực buông thõng xuống.


Đậu xanh có linh, bản thượng tiên không được rồi . . .


Quân Thành Thu yếu ớt giật giật mí mắt nghĩ.


Khung cảnh xung quanh hết sức lạ lẫm. Quân Thành Thu khẳng định mình chưa từng tới qua nơi này. Hơn nữa tầm nhìn lại hạn chế, không thể phán đoán được gì nhiều.


Đột nhiên mây đen kéo đến đầy trời. Mặt đất tối sầm lại trong tức khắc. Từng đợt sóng biển như miệng con quái thú chứa đầy răng nanh nhọn hoắt, nhào đến muốn xé toạc hắn. Âm thanh gầm gừ càng lúc càng rõ ràng, còn pha thêm tiếng hét chói tai. Tiếng hét bén nhọn như hai cây kim chọc thẳng vào tai Quân Thành Thu. Cùng lúc đau đớn khiếp đảm như tiền triều cũng từng cơn xô đến.


Quân Thành Thu không nhịn được giơ tay muốn ôm đầu. Bất quá cũng không được bao lâu vì một tay còn lại vẫn phải bám trụ vào Càn Đình búa mà còn bám không chắc. Cho nên Quân Thành Thu không còn cách nào khác đành buông tay ôm đầu, gượng hết sức lực toàn thân dựa vào Càn Đình đã biến lớn.


Sau khi thả tay một khắc, Quân Thành Thu nghe thấy âm thanh như có gì trong đầu hắn vừa bị đâm thủng.


Hai tai hắn bắt đầu đổ máu.


Máu từ trong tai chảy ra, từng dòng từng dòng trượt dài bên sườn mặt rồi nhỏ xuống vai áo ướt đẫm một mảng.


Quân Thành Thu hiếm có căng cứng cơ thể, run rẩy đưa tay lên chạm vào vết máu trên tai. Trong lòng cực kì không muốn thừa nhận một thoáng sợ hãi vừa mới bùng lên.


Những âm thanh kia vẫn chưa ngừng. Gió lớn nổi lên. Cát quất vào mặt đau rát khó tả nhưng cũng không bằng cảm giác từng hạt cát tiểu xảo găm vào mắt. Đau xót đến khóc ra.


Khóc ra hai dòng lệ huyết tanh mặn đắng chát.


Máu chảy ra từ hốc mắt. Hai mắt Quân Thành Thu đỏ ối, vạn vật như bị một đạo huyết quang bao phủ. Con ngươi như có hàng ngàn hàng vạn cây kim đâm vào.


Quân Thành Thu đầu óc trống rỗng, chỉ biết vịn chặt vào Càn Đình chống đỡ cơ thể đứng thẳng. Huyết lệ vẫn tuôn không ngừng, từng giọt từng giọt đọng lại trên khuôn cằm tiêm mảnh của hắn, lại vô pháp nhắm mắt lại.


Phía trước bỗng truyền đến một tiếng hét cao vút, phá lệ đặc biệt rõ ràng giữa những âm thanh mê mang mờ mịt. Cùng lúc có một luồng cát xoáy nổi lên.


Từ trong luồng cát xoáy dày đặc, Quân Thành Thu mơ hồ nhìn thấy một bóng người. Chỉ là một bóng người, cũng chẳng rõ y trông ra làm sao. Y mặc y phục màu gì, dáng vẻ, mặt mũi đều không nhìn rõ. Chỉ nhìn rõ duy nhất là chiếc lưỡi đỏ lòm, dài đến kinh hãi đang lúc lắc trước miệng y.


Quân Thành Thu không làm cách nào nhấc nổi gót chân, chỉ đành đứng đó nhìn người nọ từ từ tiến lại phía mình. Cảm giác kinh hãi vừa mới bị cưỡng chế ép xuống lại bắt đầu nổi lên. Cả người kín đáo run lên từng hồi.


Y càng tiến lại gần, cảm giác áp lực xung quanh càng lớn. Quân Thành Thu cau mày, lục phủ ngũ tạng đảo lộn từng cơn, phun ra một búng máu đen.


Quân Thành Thu cả người chấn động, hư thoát ghì lấy cán của Càn Đình, không nhịn được tròn mắt sợ hãi. Hắn cả người cạn kiệt sức lực, thất khiếu chảy máu, như cá nằm trên thớt phải dựa vào Càn Đình để đứng mà còn không vững. Cảm giác chật vật đã lâu không nghiệm mạnh mẽ công kích vào nơi sâu nhất trong lòng hắn.


Quân Thành Thu rầu rĩ không thôi, mạnh mẽ đè ép trống ngực đập liên hồi. Trong lòng thầm khấn vái Thập Tam thánh mẫu đang không biết ở nơi nào.


Thập Tam thánh mẫu cứu khổ cứu nạn, độ lượng từ bi. Xin đừng rời xa tiểu bối, xin hãy che chở tiểu bối. Tiểu bối hứa sẽ kiêng phun tào một tháng cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ chê người ăn nhiều nữa. Xin người ở trên cao có mắt, giúp tiểu bối đi qua khổ ải này.


Quân Thành Thu mấp máy đôi môi ngậm máu, cực lực rời đi sự chú ý của mình lên người nọ.


Ngược lại người nọ cũng không vì thế mà chậm lại bước chân, càng lúc càng tiến lại gần, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt hắn. Chiếc lưỡi đỏ lòm của y vẫn chưa thu lại. Y nhìn hắn, thống khoái nở một nụ cười khó coi. Đôi môi đỏ đến bất thường.


Y đứng đó hồi lâu, thủy chung nhìn chằm chằm Quân Thành Thu. Sắc mặt thản nhiên vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Con ngươi y ánh lên hai đốm lửa nhỏ đang hoan hỉ nhảy nhót.


Chợt y vung tay, móc trái tim Quân Thành Thu ra.


Quân Thành Thu giật mình mở mắt.


. . .


Hai giây sau khi Quân Thành Thu vừa mở mắt đã lập tức bị khuôn mặt phóng đại kề sát ngay trước mắt dọa cho hồn bay phách lạc.


Quân Thành Thu: ". . . Má nó Tần Tư Uyên ngươi dọa chết lão gia ! !"


Con ngươi Tần Tư Uyên phóng to đến cỡ hai hột nhãn, đảo đi đảo lại trước mắt Quân Thành Thu. Sau khi xác nhận hắn đã tỉnh lại, Tần Tư Uyên mới thu hồi lại khuôn mặt phong lưu mĩ miều của mình. Y đứng thẳng người từ trên cao nhìn xuống Quân Thành Thu vẫn đang nằm trên đất, khóe môi co quắp run rẩy lắp bắp nửa ngày mới thốt ra được một câu.


Quân Thành Thu vẫn còn kinh động không thôi bởi giấc mộng quá đỗi chân thực vừa rồi. Phát hiện bản thân đã động đậy được đôi chút nhưng cũng chưa dám làm loạn. Yên lặng nằm đó phì phò thở. Răng môi run rẩy lập cập va vào nhau. Hắn trừng mắt nhìn vào hư không. Trong đầu hoàn toàn bị những hình ảnh vừa rồi chiếm cứ.


Tóc mai ướt đẫm bết dính vào sườn mặt. Trên trán vã một tầng mồ hôi mỏng, ngay cả chóp mũi cũng dính một lớp mồ hôi tinh mịn. Hai má cùng môi đặc biệt hồng. Trông qua giống như đang phát sốt.


Mà còn đáng sợ hơn nữa là trên trái cùng trước ngực trái của hắn vẫn còn đang đau chết đi được!


Quân Thành Thu trái tim nhỏ bị dọa cho phanh phanh nhảy loạn trong lồng ngực. Hô hấp cũng cứ thế mà dồn dập theo.


Tần Tư Uyên phe phẩy quạt giấy trong tay, quan sát hắn một hồi rồi hết sức bỡn cợt hỏi: "Sao thế? Say quá sảng?"


Quân Thành Thu không để ý lời y nói. Hai cánh môi mỏng mấp máy một hồi mới yếu ớt nói với lên: "Tần Tư Uyên, lão gia . . . lão gia vừa mơ thấy ác mộng."


Tần Tư Uyên quạt giấy trong tay thoáng chậm lại. Y đăm chiêu nhìn Quân Thành Thu, do dự một chút mới vén vạt áo ngồi xuống cạnh hắn. Vẻ mặt còn hiện rõ chán ghét, "Chậc chậc, vạt áo của ta . . . hỏng hết rồi."


Tần Tư Uyên không để tâm vẻ mặt kì thị của người đang nằm dưới đất, kề sát mặt lại gần Quân Thành Thu, không nói không giằng dùng tay lật hai mí mắt hắn lên.


Quân Thành Thu vẫn còn sợ hãi cảnh tượng vừa rồi hắn khóc ra máu. Cả người run lên bần bật, suy nhược thổ tào: "Ngươi. . ngươi mẹ nó làm gì, có nghe lão gia nói không?"


Tần Tư Uyên cau mày chăm chú vạch mí mắt hắn một hồi mới thả ra, lầm bầm nói một mình: "Kì quái, đúng là hàng thật ở đây nhưng sao lại cảm thấy không đúng?"


Quân Thành Thu mất kiên nhẫn, "Không đúng cái gì chứ?! Ngươi còn hồ đồ đến mức không nhận ra ta à họ Tần!"


Tần Tư Uyên nghiêm túc nhìn hắn năm giây, sau đó bùm một tiếng biến ra một nụ cười treo trên mặt. Y gấp quạt giấy lại, vỗ vỗ trán Quân Thành Thu, ngữ khí hết sức quen thuộc, "Không đùa ngươi nữa. Xem, ngươi sợ thành cái dạng gì rồi. Mồ hôi khắp người, bẩn quá đi mất." Sau đó ghét bỏ xòe quạt che nửa mặt.


Quân Thành Thu nhìn y, trong đầu không tự giác phát lại hình ảnh Tần Tư Uyên đứng trong biển lửa ở Ung kinh. Hai con ngươi trắng dã, một tay phóng tiễn xuyên tim hắn. Vừa nghĩ lòng chợt lạnh, không biết phải nói gì mới phải.


Hắn lúc này có rất nhiều nghi vấn, trong lòng rất loạn, không biết phải bắt đầu nghĩ từ đâu.


Nhưng Quân Thành Thu cũng có một thoáng thở ra yên tâm đôi chút. Vì Tần Tư Uyên trước mặt này chắc chắn là hàng mà hắn quen biết lâu nay, không phải tên tiểu tử đầy mình sát khí kia. Tần thượng tiên có một thứ liếc mắt đã nhận ra, không giống với Tần Tư Uyên hồi thiếu thời. Đó là từ hai trăm năm nay Tần Tư Uyên đã bỏ cây quạt lông hắn dùng suốt mấy vạn năm qua để cầm quạt giấy của Quân Thành Thu hắn.


Thấy Quân Thành Thu chăm chăm nhìn mình, mặt hết xanh lại trắng. Tần Tư Uyên không nhịn nổi quay qua giải thích, "Cái ngươi mơ thấy . . . ác mộng gì chứ. Đó là cơn say của Sinh Ly túy."


Quân Thành Thu biểu cảm hết sức vi diệu, ngờ vực hỏi lại: "Cơn say của Sinh Ly túy?"


Tần Tư Uyên gật đầu, "Đúng vậy, đây mới chính là thứ khiến Sinh Ly túy nổi danh khắp lục giới a Quân huynh. Sau khi say không chỉ bị tư vị lúc chia ly giày vò mà còn bị cuốn vào mộng cảnh đẹp đẽ nhất của ngươi ở Bắc Miên nữa."


Quân Thành Thu nghe vậy liền nhớ ra trước khi trôi dạt hết mộng này cảnh kia hắn là đang ở Bắc Miên uống rượu với Đông Đản. Nghĩ lại lúc đó, hình như khi hắn say thì Tần Tư Uyên chưa kịp đến, cho nên đến lúc thiếp đi rồi vẫn chưa gặp được y. Quân Thành Thu hỏi y, "Đông Đông đâu? Hắn chẳng phải cũng uống say sao?" Sao không ở đây cùng chúng ta?


Tần Tư Uyên nhún vai hời hợt trả lời, "Không biết, lúc ta đến thì huynh đã say bí tỉ rồi. Ta chỉ uống với Đông Đông mấy chén rồi cũng say. Ta cũng vừa mới ở mộng cảnh tỉnh lại đã thấy hai chúng ta ở đây rồi."


Quân Thành Thu chợt giật mình nhìn xung quanh, lúc này hiển nhiên mới nghĩ đến chuyện đây là nơi nào.


Chỗ này thoạt nhìn giống một cái hố sâu, rất sâu. Vì từ đây nhìn lên không thấy quang ảnh thiên vân rõ ràng mà chỉ thấy mấy luồng sáng mơ hồ rọi thẳng xuống chỗ bọn hắn. Chung quanh bốn bề gồ ghề, không gian không tính là rộng.


Nơi quỷ nào đây chứ?


"Không thoát ra được sao?" Hắn nghi hoặc nhìn Tần Tư Uyên.


Tần Tư Uyên cũng ngẩng đầu nhìn luồng sáng trên cao, "Không ra được. Cái đó không phải lối ra. Chỉ là một khối ngọc phát sáng thôi. Quanh đây cơ bản đều là kín kẽ không chỗ hở. Bên ngoài dường như còn đan một tầng kết giới, không ra nổi."


Nói xong còn như sợ hắn không tin, Tần Tư Uyên xòe quạt phóng ra một kích vào hư không. Pháp quang màu tím của y đánh trúng vách đá, bụp một tiếng tan thành làn khói mỏng. Mà xung quanh chẳng mảy may động tĩnh gì.


Quân Thành Thu thấy thế lông mày nhíu nhíu, chật vật bò dậy, ngồi khoanh chân dựa lưng vào một tảng đá trầm ngâm nghĩ ngợi.


Thật ghê gớm, nhốt được hai vị thượng tiên của Tiên giới ở đây. Cái hố này cũng quá uy vũ rồi.


Quân Thành Thu âm thầm bĩu môi cảm thán.


Lại nói đến cơn say của Sinh Ly túy hắn cũng đã nhớ ra đôi chút về chuyện này. Đúng là sau khi say sẽ bị cuốn vào mộng cảnh của chính mình. Nhưng không phải nói mơ thấy kí ức tươi đẹp nhất sao? Sao giấc mơ của hắn lại kinh khủng thế? Lẽ nào lúc rót rượu tư thế sai rồi?


Còn cái đoạn mộng mị kinh hoàng vừa rồi. . Quân Thành Thu nhất trí cho rằng do thần kinh hắn quá căng thẳng nên tự sinh ra, không nhất định là có ẩn tình gì.


Cho nên lúc này nghi vấn lớn nhất là đây là nơi nào? Tại sao chỉ có hắn và Tần Tư Uyên sau khi thoát mộng Sinh Ly lại trôi dạt đến chỗ này?


Quân Thành Thu buồn bực với đống lộn xộn trong đầu, bắt đầu ngựa quen đường cũ đi tìm người nói chuyện tào lao để giải tỏa. Hắn sáp lại gần Tần Tư Uyên đang nghiền ngẫm nghiên cứu khối ngọc trên cao, ra vẻ lơ đãng hỏi: "Thế, vừa rồi ngươi mộng thấy đoạn nào? Ta mơ thấy đoạn ta với ngươi giúp Đông Đông đi trông chừng Phí Thanh Trì ở Ung kinh."


Tần Tư Uyên sắc mặt đổi đổi nhưng chỉ trong chớp mắt đã khôi phục như thường. Y nheo nheo mắt, vẫn đang ngắm luồng sáng trên cao, "Còn có chuyện đó nữa à? Lâu quá rồi. . . Ta mơ thấy đoạn chúng ta kết nghĩa huynh đệ bên bờ Bắc Miên giang."


Quân Thành Thu có chút thất vọng vì y đã quên chuyện nọ ở Ung kinh. Nhưng nghe thấy vế sau lại tàm tạm hài lòng.


Đúng, phải mơ đoạn đó chứ. Đoạn đó thâm tình biết bao.


Quân Thành Thu tự nói chuyện một mình. Lược lại hết đoạn thời gian kể từ khi hắn ở Bắc Miên uống rượu. Đột nhiên lại nhớ ra một chuyện kinh thiên động địa.


Thiên a, hắn là đi cùng thượng thần đến Bắc Miên đó!


Quân Thành Thu ngươi lá gan cũng to lắm. Dám bỏ mặc thượng thần ở đó rồi đi uống đến say bí tỉ, say còn quên đường về!


Trọng điểm là, lúc đi thượng thần còn đang dỗi hắn đó!

Bình Luận (0)
Comment