Bất Quá Tư Quân

Chương 74

Quân Thành Thu ôm cổ y một hồi thấy mỏi lại tụt xuống, ở trong hỏa cầu đi một vòng dò xét tiện ngắm nghía luôn xem có cách nào chém đứt được xích Thiết Tru đang trói thượng thần hay không.


Nhưng con mẹ nó dây xích rung một cái cũng không thèm rung cho hắn!


Đây là loại chất liệu gì! Sao có thể có sợi dây xích cứng đơ như đổ khuôn vậy chứ?!


Quân Thành Thu kinh sợ cảm thán.


Mà thượng thần ngài cũng thật trâu quá! Có thể kéo được sợi xích này leng keng leng keng, uốn éo đủ loại tư thế ôm hắn. Quân Thành Thu vừa tưởng tượng ra dáng vẻ vừa rồi của y mà đã thấy đau nhức toàn thân.


Bên này tình chàng ý thiếp qua đi vẫn phải quay lại chuyện chính. Ly Quang vốn vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần điều tức thần mạch, như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, không mở mắt nói chuyện: "Thành Thu."


Quân Thành Thu a một tiếng ứng lời, cũng không quay đầu lại, vẫn chổng đang mông nghiên cứu tình thế.


Thanh âm của Ly Quang trầm trầm rành mạch rót vào tai: "Chuỗi hạt trên cổ em kia là thế nào?"


Quân Thành Thu đang đánh đu trên đầu rồng, nghe thế chợt sửng sốt nhớ ra trên cổ mình vẫn còn đang tròng chuỗi hạt chết tiệt của Phí Thanh Trì, xấu kinh khủng, xấu không nỡ nhìn thẳng.


Tâm trạng đột nhiên xấu đi không rõ, rất muốn kể lể với Ly Quang một phen thế này thế nọ nhưng lại sợ người nhà lo lắng. Vậy nên cắn môi nửa ngày Quân Thành Thu vẫn là dùng giọng điệu thản nhiên thuật lại đơn giản hết sức:


"Chuỗi hạt này hả, là Phí Thanh Thanh làm đó, ngài biết Phí Thanh Thanh không? Chính là cái tên đưa em đến chỗ này. Y sợ đánh không lại em nên mới dùng hạ sách."


Nói xong phụ họa chậc chậc hai tiếng, cảm thán, "Ngài thấy đó, vì tài hoa hơn người nên lúc nào cũng có kẻ tiểu nhân đề phòng, khổ biết bao."


Ly Quang nghe ra được đại khái tình hình, biết được quá trình cũng không hề dễ chịu như lời Quân Thành Thu nói. Lòng y dậy sóng một trận, tâm tư khó mà một lời nói rõ.


Quân Thành Thu vì chạy đi tìm y mà ăn đắng không ít. Vậy mà lúc chạy đến đây rồi vẫn còn không chịu nói thật, không chịu mềm yếu một chút trước mặt y. Cả người đầy mình thương tích vẫn còn giả bộ như không có việc gì. Gồng cái gì chứ, giọng điệu vừa đùa vừa nói kia của hắn nghe mới càng đau lòng.


Thượng thần cau đầu mày, tình thâm gọi: "Thành Thu, lại đây."


Quân Thành Thu đang toan tính làm sao để thảo mai khó bị phát hiện nhất thì nghe người nhà gọi, uốn éo hai cái ôm dây xích tụt xuống, cả người đu trên lưng y thổi hơi nói: "Em đây."


Thượng thần đứng một tư thế này đã lâu rồi, vốn là không biết mỏi nhưng từ lúc có Quân Thành Thu ở đây hai ba bước lại treo lên người y một cái khiến cơ bắp toàn thân cứ căng cứng không rõ, cả người đều cảm giác dính dấp nóng bỏng không được.


Thượng thần hơi ngoảnh mặt sang, đôi môi thoáng lướt qua gò má mềm mại của Quân Thành Thu, phong tình vạn chủng hỏi han: "Có phải rất ủy khuất không?"


Đệ nhất ngọt ngấy hào hoa phong nhã của Tiên giới Quân Thành Thu nghe vậy đầu tim thoáng rung lên nhè nhẹ, da mặt cũng đều tê dại một trận. Hắn tách cái bật ra hai giọt nước mắt, ưu thương nói: "Chứ còn gì... Con hàng này siết rất đau đấy."


Đau, đau đến đắng lòng. Đau đến mức rụng cả tóc.


Sau đó vốn còn đang định kể lể thì bỗng có tia chớp lóe qua đầu, Quân Thành Thu sực nhớ ra chuyện gì đó, vội vã nói: "Mà cái này cũng quá khả nghi rồi thượng thần. Gần đây mấy ma giáo đầu em gặp tên nào cũng có pháp bảo của Tiên giới cầm chơi! Từ hàng sơ cấp đến thứ cấp không thiếu món nào. Ngài rõ sự tình nội bộ hơn em ngài thử nói xem rốt cuộc mấy cái thứ này làm sao lại lưu lạc được tới tận đây?"


Nói xong còn sợ y không tin, chỉ chỉ chuỗi hạt đen thui trên cổ: "Đây ngài xem, chuỗi hạt này cũng là lấy Thiết Tàm Ti xâu. Pháp bảo của em đó, tóc của em làm ra đấy!"


Không xót xa làm sao được!


Ly Quang ngược lại dường như có tâm sự không hề tỏ vẻ ngạc nhiên hay tức giận. Y trầm ngâm nhìn hắn hai giây, "Thiết Tàm Ti này của em có phải có thể dùng kiếm của Tiên gia chém đứt không?"


Quân Thành Thu không rõ y có ý tứ gì nhưng cũng không quên tâng bốc sản phẩm của mình một phen, "Nào có phải cứ kiếm Tiên gia chém liền đứt, ngài quá coi thường em rồi đấy! Muốn chém đứt chí ít cũng phải là kiếm hàng tu vi Lục Vân trở lên, Lục Vân đổ xuống đừng hòng nói chuyện!"


Thượng thần nghe khẩu khí như pháo nổ của hắn thì hơi ngẩn ra, hai giây sau mới phản ứng lại cười một tiếng. Y hất hất cằm, bảo: "Được rồi, biết em uy vũ rồi. Thử mở tay áo càn khôn ra xem xem hình như ta còn giữ quà trong đó cho em."


Quân Thành Thu nghe thế thì kinh hãi hô lên một tiếng "Còn có quà cơ à?!" rồi vội vã thò tay vào trong ống tay áo lục lọi.


Y phục này vốn là của thượng thần cho nên vật dụng trong tay áo càn khôn cũng là của y. Quân Thành Thu vừa mở ra đã cảm khái một hơi, đúng là hàng của người nhà hắn ngăn nắp gọn gàng chuẩn thương hiệu Thập Tam Vân, tuyệt đối không đựng bậy rượu chè như hắn.


Quân Thành Thu vừa cẩn thận tìm tòi vừa tò mò hỏi, "Ngài là chuẩn bị quà gì cho em thế? Có ăn được không?"


Thượng thần đang bận việc hệ trọng trong cõi vô thần bị câu hỏi này làm cho choáng váng mặt mày, ỡm ờ hai tiếng mới đáp: "Em cứ tùy ý tìm đi, là cái hộp gỗ son nạm vàng."


Nghĩ nghĩ lại bổ sung: "Cạnh cái hộp gỗ đó, trong ngăn kéo thứ một trăm lẻ tám còn một phần quà khác nữa cho em."


Thượng thần dặn dò xong thì nhắm mắt lại, trên mặt tự động nổi lên một lớp sương mù dày đặc. Quanh thái dương có hai viên đá không biết chui ra từ đâu vèo vèo lượn quanh đầu y. Một viên màu đỏ một viên màu đen, trông qua hắc trăm phần trăm.


Quân Thành Thu vừa mở tay áo càn khôn ra đã như chỉ hận không thể chui luôn cả người vào, trầm trồ oa oa không ngớt nên không để ý trạng thái bên kia của thượng thần.


Trong không gian huyền huyễn vô tận, đủ các loại giá sách ngăn kéo tủ gỗ trăm ô trôi nổi bên trong một cách có quy củ. Quân Thành Thu đông sờ tây ngó, nhoáng cái đã như lạc mất thần trí, vui vẻ nhảy chân sáo đi tham quan tay áo càn khôn của Ly Quang.


Nhưng mà, cái gì thế này!


Kì trân dị bảo tiên thảo thần dược đâu?! Sao toàn là sách thế này?! Nhiều như vậy, mang theo hơn vạn quyển sách trong người, thượng thần ngài đúng là!


Quân Thành Thu hai tay điên cuồng mở các ngăn kéo của y ra, vụt vụt vụt trước mặt bày ra toàn là cổ thư quyển trục. Hắn đỏ mắt lật một quyển ra, thế mà mẹ nó đây lại là cái gì đây?!


Kí tự này là sao? Đọc kiểu gì đây? Mật mã thượng cổ?


Quân Thành Thu (tự cho là) học thức hơn người mấy vạn năm đột nhiên trở thành mù chữ có chút không chịu nổi đả kích này mà ôm ngực thổ huyết. Hai tay dùng tốc độ đập cánh bay lên của Tần Tư Uyên mà lật ra thêm hơn ngàn quyển nữa, kết quả vẫn là loại kí tự xa lạ chưa thấy qua bao giờ kia.


Cái này, ừ thì coi như thượng thần ngài thường thức hơn người, chúng tiên xách dép chạy theo cũng không kịp.


Nhưng mà, hơn ngàn quyển này hắn tiện tay lật ra, quyển nào quyển nấy cũng chi chít chữ chen chúc nhau trên trang giấy. Quân Thành Thu xoắn lông mày thắc mắc, cả quyển sách dày hàng gang như này đến một cái tranh minh họa cũng không có, đọc không thấy khô khan sao, không thấy buồn ngủ sao?


Thân là trường phái mắt thấy tai nghe tay sờ được, Quân Thành Thu biểu thị không thể hiểu nổi.


Xung quanh còn dựng mấy chục giá sách tương tự, Quân Thành Thu đi dạo thêm hai vòng nữa, bỗng nhiên triệt để giác ngộ được cái gì gọi là "Có những chuyện vẫn là không nên biết thì tốt hơn."


"..."


Lúc này hai chân thượng tiên đang run bần bật. Đầu gối đón gió lung lay. Hai vai cùng bàn tay như phải bỏng mà cũng như bị đông cứng, cả người vã mồ hôi lạnh toát, vẻ mặt cứ như vừa nuốt phải cân thuốc nổ.


Đây, đây, đây...


Đây con mẹ nó không phải là xuân... không, đông cung đồ sao?!


Cuốn sách dày cỡ một đốt, bìa ngoài phổ thông xanh thẫm, bên trên đề một hàng chữ đen rõ ràng: Đông cung đồ hàng tuyển chọn lọc mới nhất.


Hàng này bỏng quá, cầm không nổi!


Quân Thành Thu như bị lôi đánh, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bàng hoàng đáp chứng cứ đen trong tay đi, tránh như tránh tà lùi về sau hai bước, lòng không ngừng kinh hoảng.


Nhịp tim này, muốn nổ lồng ngực.


Tay này, bây giờ chặt đi có còn kịp hay không?


Đạo mạo đứng đắn muộn tao hàng đầu lục giới thế mà lại lén tàng trữ đông cung đồ! Lưu hành ấn phẩm đồi trụy!


Bại hoại! Vô liêm sỉ! Không ra thể thống gì!


Quân Thành Thu trong giây lát máu lên não không đủ, cho rằng mình vẫn còn ở trong Tống Lăng trận bàn chuyện bát quái với mấy lão già cổ hủ Ngũ Vân, theo thói quen vờ vịt phê bình một phen.


Nhưng là, bình tâm nghĩ lại, hàng này là của lão lang quân nhà hắn giấu.


Thổ huyết a thổ huyết.


Cuốn đông cung đồ hàng tuyển hiếm hoi của lục giới lượn một vòng trên không trung, 'sách' một tiếng đáp xuống đất. Trang giấy mở ra tán loạn, loạch xoạch hai cái lật ra trang giữa.


Trong phút chốc miệng khô lưỡi đắng không nhịn được mà nhón chân nghiêng người lại nhìn, Quân Thành Thu bất ngờ phát hiện ra mẹ nó hai mắt chó này mù rồi.


Cái gì chấn động lục giới, rung chuyển hồng hoang, mưa rền gió giật.


Đều không bằng một bức vẽ này có điểm nét bút tiêu sái của ai đó, phóng khoáng đề một chữ — Chấm.


Quân Thành Thu sợ hãi ôm ngực ngã vật ra đất, đầu không ngừng bổ não chữ chấm này có nghĩa là gì.


Còn có thể có nghĩa là gì, không lẽ ngài, thượng thần ngài đây là chấm cái tư thế này? Hả? Không thể nào!


Quá mặn!


Quân Thành Thu bỗng dưng nhuyễn chân không đứng nổi, cả người cứ lay lắt héo hon đi trông thấy. Dưới mông thoáng ê ẩm không rõ, ngay cả thắt lưng cũng đột nhiên kháng nghị liên hồi.


Hắn khó khăn lắm mới tụ được tiên khí vào đầu ngón tay, vẩy vẩy hai vòng trong không trung đem số sách kia hoàn lại chỗ cũ toàn bộ.


Ba hồn bảy phách của Quân Thành Thu bay toán loạn trong không trung, mãi vẫn chưa thể hồi thần. Thân là thượng tiên ăn đan dược cống phẩm hàng năm của chúng tiên khắp nơi, Quân Thành Thu tự nhận mình cũng là một loại kim thân khó hỏng vậy mà cư nhiên hôm nay sau khi nhìn thấy 'bí mật động trời' của lang quân nhà hắn, Quân Thành Thu có cảm giác bùn nhão sâu sắc.


Hắn vỗ vỗ má hai cái lấy lại tinh thần, đầu không ngừng niệm quên đi quên đi, chuyện chính còn ở phía trước, quà không thể để lâu...


Vừa nghĩ ngón tay vừa mò mẫm nhặt hàng tuyển hiếm hoi kia lên, nghiêm túc khoanh chân ngồi xếp bằng mặt mày ngưng trọng, lật xem lại từ trang bìa.


Hỏa nhãn kim tinh đã từng luyện qua vô số bộ xuân cung đồ ở Nhân giới, Quân Xuân Thu, sau khi mặt không đỏ tim không đập mông không co rút, tỉ mỉ xem xong yên tâm gấp sách lại mà kết luận rằng:


Cái này, đáng tin.


Lang quân trộm học cái này hắn cũng không thiệt.


Quân Thành Thu sau khi khám phá ra được một bí mật mới của đệ nhất thanh tao của lục giới thì vui vẻ không dừng lại được cứ tủm tỉm cười mãi, chính mình cùng tay cùng chân đi đi lại lại mà cũng không biết.


Hộp gỗ son nạm vàng rất nổi bật trong chiều không gian này, đi qua mấy ngàn ngăn sách của thượng thần thì tự nhiên liền thấy.


Vì dư âm của mấy bức họa kia quá mãnh liệt nên lúc nhìn thấy cái hộp kia Quân Thành Thu không khỏi có một tia nghĩ bậy.


Cái gì đây, ha ha còn bày đặt thần bí, có phải cái gì không dám cho người ngoài xem không, ha ha nghĩ gì thế chứ, Quân Thành Thu ngươi biến thái quá.


Hắn lắc lắc đầu cho khỏi ù tai, tát tát mình hai cái, hít sâu lấy tinh thần rồi mới ôm hộp lên.


Hộp gỗ này dài hơn một thước, chiều ngang cỡ một gang tay. Cầm lên khá nặng, lắc cũng không thấy rung, không đoán ra được là cái gì.


Quân Thành Thu vừa đỏ mặt thẹn thùng vừa cười đê tiện, xấu hổ vung tay lật cái nắp lên——


Kim quang chói lọi, vạn trượng quang mang!


Tư Niệm kiếm!


Niệm Niệm, ba ba nhớ ngươi!


Quân Thành Thu há hốc mồm nhìn thanh kiếm phát quang đỏ rực trong hộp gỗ, lật trước lật sau một hồi vẫn chưa dám tin đây là hàng của mình ngày đó. Nếu không phải trên vỏ kiếm khắc hai chữ Tư Niệm bằng nét bút rất quen thuộc nào đó Quân Thành Thu tuyệt nhiên không dám nhận hàng.


Vật này kể từ lần cuối hắn nhìn thấy đã thay đổi không ít. Lúc trước hắn rèn thô ở chỗ Ly Quang, tuy là ngoài ý muốn thu được trân bảo nhưng vẻ ngoài vẫn còn rất khó để cho điểm. Vậy mà cái thứ hôm nay hắn cầm đây, tinh tế mĩ lệ! Phấn ngọc điêu mài! Xinh đẹp như hoa!


Cái này, thành ngữ dùng chắc là không sai đi?


Xem đây, vỏ kiếm làm từ hồng ngọc trong suốt ánh đỏ. Chuôi kiếm khảm đá đen đào từ núi lửa Hồng Lĩnh. Lưỡi kiếm bóng loáng sáng choang, phảng phất như còn soi gương được.


Quân Thành Thu cầm kiếm, bỗng ngộ ra dụng ý của món quà này.


Hắn nhẩm kiếm quyết, lưỡi kiếm tức thì nhận linh trí mà dựng đứng lên, nghiêm chỉnh thẳng tắp chờ nhận lệnh. Quân Thành Thu hài lòng vỗ vai (chuôi) nó, rướn cổ lên chỉ chỉ.


"Niệm Niệm, có nhớ ba ba không?"


"Niệm Niệm, nghe hiểu hay không? Đến cắt cái này cho ba ba, làm tốt có thưởng!"


"Nào, thể hiện đi Niệm Niêm, ba ba sẽ phong ngươi là đệ nhất mỹ nữ trong giới Kiếm Tiên!"


Niệm Niệm giữ im lặng tuyệt đối.


Quân Thành Thu không nản, "Hiểu chứ? Cắt cái này cho ba ba, nghe hiểu không?" Tiếp tục rướn cổ thật dài.


Niệm Niệm thẳng như cột nhà chợt lung lay hai cái, bay lên.


Lưới kiếm vô tình nước chảy mây trôi múa hai cái trong không trung rồi vun vút lao đến.


Cắt cổ Quân Thành Thu.


Quân Thành Thu: "Éeeee! Niệm Niệm, mẹ nó ta bảo ngươi cắt cái gì sao ngươi lại cắt cổ ta! TND nhà ngươi Niệm Niệm ngươi chán sống rồi, đồ ngu ngốc nhà ngươi!!"


Quân Thành Thu vừa tru tréo vừa giãy đành đạch, một tay bưng cổ một tay túm chuôi Niệm Niệm đập xuống đất. Vừa đập vừa bù lu bù loa, tức phụt khói đầu mắng:


"Niệm Niệm ngươi không phải con ta!"


Niệm Niệm bảo sao nghe vậy đột nhiên bị ghét bỏ trơ trọi nằm trên mặt đất, lặng lẽ khóc.


Nó đúng là có cha sinh mà không có cha dưỡng, thật bi ai.


Quân Thành Thu tra Niệm Niệm vào vỏ rồi cất lại vào trong hộp gỗ, sờ lên cổ lại sờ được một tay máu tươi thì tức mình lắm. Hắn hằm hằm nhìn hộp của Niệm Niệm, gầm gừ, "Con với cái, tức chết ta!"


Cũng may Niệm Niệm có linh trí hơn người (vật), đồng thời đã cắt đứt chuỗi hạt đen thui trên cổ hắn. Hạt ngọc Án Dạ đen bóng như con ngươi lạch cạch rớt xuống đất rồi lăn ra tản mát. Quân Thành Thu không thèm nhặt, bàng quan bước qua đi tìm cái "ngăn kéo thứ một tăm lẻ tám" mà thượng thần dặn.


Ngăn kéo thứ một trăm lẻ tám có đánh số, rất dễ dàng đã tìm ra. Quân Thành Thu ba phần mong bảy phần chờ mở ra xem, kết quả là ngoài ý muốn thu về một trận kinh hỉ nữa.


Gì đây, mười, không, trăm vò Xuân Tửu túy?


Rượu? Ly Quang còn tàng trữ cả rượu?


Con ngươi Quân Thành Thu đột nhiên bật ra hai cái trái tim, cười ngu nhìn đống rượu trước mắt mà chảy nước miếng, không biết qua bao lâu mới hoàn hồn.


Hắn mang theo tâm trạng thư sướng trăm phần trăm mà chui ra khỏi tay áo càn khôn này, việc đầu tiên chính là chạy ra ôm cổ ai đó hôn một cái.


12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bình Luận (0)
Comment