Bất Quá Tư Quân

Chương 88

Quân Thành Thu tỉnh lại trên một cái giường mây trắng phau êm ái. Đầu giường đốt một cái lư hương, không rõ là hương loại nào, chỉ biết là tác dụng an thần rất tốt. Hắn mới tỉnh lại đầu đau như búa bổ, hít hà một hơi lại muốn nằm vật xuống.


Tất cả như một giấc mơ hoang đường, chỉ có thân thể đau nhức là thật.


Trong người cuồn cuộn một làn sóng vô hình, hình như có thứ gì đó đã thay đổi.


"Còn đau đầu?" Thanh tuyến trầm trầm, ngữ khí sủng nịch.


Quân Thành Thu kinh ngạc mở to mắt, bật dậy.


Chẳng là trước mắt nhìn không thấy, trên vai đã nhiều thêm một cái đầu. Hai tay thượng thần vòng qua thắt lưng hắn. Bàn tay dày dặn khô ráo, sờ hắn đến nóng rực cả người. Mà bàn tay trái của y, có vẻ không khôi phục được sắc da bình thường, vẫn như cũ đeo một chiếc thủ giáp vụng về.


Rất nhiều rất nhiều lời ở khóe môi đều không trào ra nổi, vành mắt đỏ hoe cay xè. Quân Thành Thu chạm nhẹ vào sườn mặt của người phía sau, run giọng: "Người..."


"Thật là người đấy ư?"


Tóc của y ti ti nhiễu nhiễu chạm vào má, vào tai làm hắn ngứa ngáy. Da thịt y nóng bỏng làm hắn xốn xang. Trên má rạng lên hai áng mây hồng. Chưa đợi thượng thần lên tiếng, Quân Thành Thu đã dứt khoát xoay người lại. Hai tay giữ chặt y, mạnh mẽ hôn lên.


Đôi mắt người ở trước mắt hắn xanh biếc, lóng lánh ý cười. Bàn tay y ở thắt lưng hắn siết càng chặt. Đôi môi càng dây dưa, làm cho nụ hôn này càng sâu thêm.


Đây, gọi là tiểu biệt thắng tân hôn.


Không biết hôn hôn thế nào, Quân Thành Thu mơ mơ màng màng thấy mình ngã xuống giường mây. Cả người lâng lâng như đang trôi giữa đại dương. Thần trí mơ hồ, môi lưỡi mỏi nhừ ê ẩm. Trong vạt áo, đột nhiên có nhiều thêm một bàn tay...


"Thượng thần!"


Tỉnh táo vào phút chót, Quân Thành Thu quắc mắt đẩy y ra. Các giác quan lập tức khôi phục linh hoạt như thường ngày, ríu rít như một con chim sao nhảy bổ lên người y, ôm chầm lấy y.


"Thượng thần."


"Đúng là ngài chứ?"


Người ở bên tai ứng lời một tiếng, bàn tay không ngừng vuốt ve thắt lưng hắn vỗ về.


Quân Thành Thu sụt sịt: "Em rất nhớ ngài."


Ly Quang hôn lên vành tai của ai đó, tình thâm đáp lại: "Ta cũng vậy, rất nhớ em."


Lại là một cái hôn sâu nữa.


Đến khi tách ra hai cánh môi Quân Thành Thu đã sưng đỏ không chịu nổi. Hắn ngồi trên đùi thượng thần, hai tay đặt hờ trên vai y dồn dập chất vấn:


"Mọi chuyện ngoài kia thế nào rồi? Kỷ Hà... Kỷ Hà có sao không? Chúng ta, thắng rồi chứ? Sao em lại ở đây, đây là đâu? Rốt cuộc là thế nào? Ngài còn muốn giấu em!"


"Hôm nay ngài mà không nói rõ thì không xong với em đâu!"


Ly Quang ha ha cười nhẹ hai tiếng, ánh mắt vẫn chăm chú dán chặt lên khuôn mặt người trong lòng. Đôi môi hồng nhuận liến thoắng khép khép mở mở. Đôi mắt đào hoa dữ dằn trừng y. Còn cả thân nhiệt hừng hực tràn trề nhựa sống đang dán lên người y nữa.


Thượng thần - phái hành động, đột nhiên không muốn nói gì nữa.


Mắt to trừng mắt nhỏ.


Được rồi, y thua.


Ly Quang ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh mà dẻo dai của ai đó, đưa hắn bay lên. Y đưa một tay vén mây, thình lình hiện ra ở trước mắt một khung cảnh...


Nói thế nào đây, chưa nhìn thấy bao giờ.


Quân Thành Thu: Σ(°ロ°)!


Này, này, này, này cũng quá ngầu rồi!


Trong mây mây mênh mông vô tận, lững lờ ẩn hiện một vịnh Loan Nha đặc sắc sống động như thật.


Sao lại như thật?


Bởi vì đây là hàng giả!


Hắn há hốc miệng tụt khỏi tay Ly Quang, lảo đảo chạy hai ba bước tiến lên giơ tay ra muốn sờ soạng lại bị y kéo trở lại, thì thầm: "Chỉ được nhìn, không cho sờ."


Nơi rạng mây ấy tỏa ra ánh sáng vàng kim lóng lánh hoa lệ. Từng tốp từng tốp tiên nữ váy áo thướt tha đang bay qua bay lại. Một rừng nhan sắc như hoa, tiếng đàn réo rắt. Mà công việc trên tay các nàng... là đang vá mây.


Trong rạng hoàng vân kia chính là vịnh Loan Nha hàng nhái có tâm nhất trên đời, tinh xảo đến mức nếu hắn biến nhỏ lại, đứng giữa khung cảnh đó cũng không thể nào hoài nghi được. Mà cái vịnh nhái này, kinh hỉ nhất ở chỗ: còn giữ nguyên hiện trường hắn chặt đầu Hồ Mạn Bắc!


Quân Thành Thu bụm miệng trừng mắt, níu lưỡi chỉ vào một nhân hình mất đầu đang quỳ cứng đơ trên thềm mây. Mắt đảo qua đảo lại liên hồi.


Clgt! (Cần lời giải thích!)


Không chỉ có hiện trường chặt đầu huy hoàng. Đây chiến địa ma tộc và tiên tộc choảng nhau hự hự loạn thất bát tao hãy còn nguyên đây. Sóng nước dập dềnh. Chân thực đến từng thớ thịt.


Quá! Kinh! Ngạc! Rồi!


Ly Quang nhìn mặt hắn xanh đỏ tím vàng bùm bụp đổi màu thì không nhịn được cười, từ bi giải thích:


"Tất cả những chuyện em vừa trải qua, đều ở chỗ này."


Quân Thành Thu nắm vai y lắc lắc: "Là sao?! Ngài nói rõ chút coi!"


Thượng thần bị quấy rầy, dứt khoát chắp hai cổ tay hắn lại, cầm một sợi mây buộc chắc. Rồi lại ôm người vào lòng, ôm đến chặt chẽ không kẽ hở. Thấy hắn không còn có thể cục cựa gì nữa mới tiếp tục kể.


Y chỉ tay vào 'mô hình', nói: "Nhìn thấy thông đạo ở kia chứ?"


Quân Thành Thu bé ngoan gật đầu như giã tỏi. Thông đạo đó là lúc ma tộc chui lên, tự bọn họ đào đường đến.


Ly Quang nói: "Cái đó là ta đào."


"Hả?" Không nhịn được ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt sùng bái.


Ai đó được nhìn đến mức hai vành tai đều đỏ, hắng giọng: "Từ thời điểm bị lôi vào Điển Lao Hỏa Ngục đã bắt đầu chuẩn bị những chuyện này."


Quân Thành Thu giật nảy người, nếu không phải y mạnh tay ôm chắc thì đầu hắn đã húc cằm y lật ra sau rồi.


"Ngài làm?! Ngài nhắm mắt rồi chạy đi mất, là làm cái này?!"


Thượng thần thật thà gật đầu, điểm điểm trán hắn: "Vậy nên mới nói em đừng chạy theo làm gì, nguy hiểm nhiều như vậy. Ngộ nhỡ em làm sao thì ta biết làm thế nào."


Quân Thành Thu nhíu mày, miệng lưỡi nhanh nhảu bắt bẻ: "Không đúng! Em đã kiểm tra ngài, thương thế của ngài rất nặng. Sao có thể dư thừa tinh lực làm chuyện này chứ? Hay là..."


"Là giả, giả thôi." Thượng thần hơi mất tự nhiên quay đầu đi, "Ta là nhân vật trọng điểm. Để Hồ Mạn Bắc bắt được mà không bị thương, em nói nghe có thuyết phục không? Cái đó ta cũng phải ngụy trang đôi chút mới có thể khiến quỷ đa nghi đó tin tưởng."


Thở phào một cái, Quân Thành Thu điềm điềm dựa vào ngực y nói: "Vậy may quá, ngài không sao là tốt rồi. Còn hại em tốn cho ngài bao nhiêu nguyên khí, lo lắng đến mức tóc còn rụng mất."


Nhưng mà...


"Lúc ngài dùng Chiêu Hồn thuật chạy đến gặp em, có phải hay không cũng không có bị thương?!"


Ly Quang cứng đờ nhìn hắn, đột nhiên trầm mặc.


Quân Thành Thu vừa nhìn đã biết là loại đức hạnh gì, tức giận dùng đầu húc y.


"Ngài lừa em!"


Nếu lúc đó không phải y yếu ớt chạy đến trước mặt hắn làm một bộ sinh ly tử biệt thì hắn còn lâu mới mềm lòng mà đồng ý y!


Lừa đảo!


Thượng thần toát mồ hôi lạnh, hai tay lần nữa dùng sức ôm chặt người đang ngọ nguậy trong lòng, cực lực rời đi sự chú ý của hắn: "Không muốn nghe tiếp sao?"


Quả nhiên, Quân Thành Thu tạm thời thỏa hiệp, trật tự nghe.


"Chuyện này nếu nói ngắn thì cũng không có gì khó hiểu cả. Chỉ là ta phong thanh biết được mưu đồ của Hồ Mạn Bắc nên chạy đến nằm vùng nghe ngóng một thời gian. Nghe ngóng được chính xác rồi liền bắt đầu đào thông đạo cho gã vào đường chết. Một bên chạy về Nhất Vân đúc cái vịnh này. Ta dẫn gã đến đây, chuyện còn lại là của Kỷ Hà. Trong quá trình đó không thể đi tìm em, bởi vì không thể để lộ sơ hở cũng không thể bỏ mặc hàng giả này. Ta phải dính với nó từng tấc từng thước để duy trì nguyên trạng thứ này, cũng là để kiểm soát không có thứ gì lọt ra ngoài, ảnh hưởng Tam giới."


"Đó vốn là kế hoạch ban đầu của ta, chẳng là trong quá trình này lại nhảy ra một vị Quân Thành Thu." Y nói hết lời, sủng nịch cúi đầu xuống hôn hôn trán hắn.


Quân Thành Thu nghe xong mụ mẫm cả người.


Không ngờ, không ngờ lâu nay hắn lại phiền toái như thế...


Xấu hổ quá.


Ai đó nghe được suy nghĩ này không khỏi nhíu mày. Y nắm cằm hắn xoay lại, đôi môi mát lạnh phủ xuống. Thanh tuyến nùng liệt ái tình: "Cảm ơn em vì đã đến. Nếu em không đến, chắc ta cũng không có động lực đến vậy."


Ngượng ngùng đến nỗi cái mặt già đều hồng thấu, Quân Thành Thu hơi đẩy y ra, đảo sang đề tài khác: "Vậy Kỷ Hà, Kỷ Hà thế nào rồi? Không phải chết thật rồi chứ?" Đầy mặt toàn là khiếp sợ.


Ly Quang cười khẩy: "Chết thế nào được, giả đò ấy mà."


"Ồ, vậy mà làm em lo chết." Quân Thành Thu thở phào.


"Khoan."


Ly Quang nhìn hắn, đầy mặt viết bốn chứ 'sẵn sàng giải đáp'.


Quân Thành Thu quắc mắt: "Kỷ Hà, Kỷ Hà có phải là lại lừa em không?!"


Lại là lừa đảo! Cấp cao các vị thật biết dùng người!


Quân Thành Thu phẫn nộ lật bàn, thế mà lại lừa hắn cống hiến chém đầu Hồ Mạn Bắc!


Tuy rằng giây phút đó, đúng là có điểm huy hoàng thật. Hê hê.


Thượng thần nhìn biến hóa trên mặt hắn, biết cửa này qua rồi mới nhẹ nhõm đôi chút.


"Vậy mấy vị thần quan kia..."


Ly Quang biết hắn muốn hỏi gì, đáp liền: "Là bị thương thật."


Quân Thành Thu gật đầu, không hỏi nữa. Đâu có chiến tranh nào mà không có mất mát và đau thương. Ly Quang dàn xếp thế này đã là ổn thỏa lắm rồi, không có gì để lăn tăn nữa.


Trong lúc nói chuyện, mây đã trôi đi thật xa từ lúc nào không hay.


Hai người hòa hợp chìm trong thế giới riêng tư phát cơm chó, không hề hay biết nơi xa xa Tri Lăng cung đang lần nữa bùng nổ.


[Tống Lăng 666 - Tiên nữ vá mây số 1]:


"Cả cả cả thế giới ra kia mà xem Quân Thành Thu và Ly Quang công khai phát cơm chó!"


Một câu này phát ra, Lăng Lam đầu rơi máu chảy. Cả chín tầng mây không có ai ngồi yên được.


Lăng Lam gồng cả hai vai chống đỡ kết giới, mắt long sòng sọc, rống: "Quân Thành Thu, ngươi đợi đấy!!!"


Quân Thành Thu ở nơi xa gối đầu lên bả vai Ly Quang, hai người tình chàng ý thiếp ăn nhập lặng im không nói.


Một năm này hắn đã đi nhiều nơi quá, lúc nào cũng tất bật hối hả, hết chuyện này lại đến chuyện kia. Mất đi một vị bằng hữu, thu về được một nương tử vừa ôm.


Quân Thành Thu nghĩ thế, chột dạ liếc mắt sang nhìn Ly Quang.


May quá, y không có bắt bẻ mình.


Quân Thành Thu lần nữa tựa đầu lên vai y, mỉm cười.


Tạm biệt nhé, Tần Tư Uyên.


***


Khoan khoan khoan, vẫn còn!


Hố nhiều như vậy, không lấp hết cũng phải lấp vài cái chứ!


Đó là chuyện của mấy trăm năm sau, vào một ngày mưa dầm gió buốt. Quân Thành Thu nằm lười ở trong nhà không muốn ló mặt ra. Thời điểm đó Thập Tam Vân đã biến thành hậu cung của Quân Thành Thu, ra vào như ruồi. Ly Quang ngồi ở đầu giường, lấy thân làm gối phục vụ cho Quân thượng, tay nhanh nhẹn bóc nho bỏ vào miệng hắn.


Đang bóc đột nhiên nói: "Kì thực từ trước đây rất lâu rất lâu, ta đã có một mảnh duyên phận với em rồi."


Quả nhỏ trong họng Quân Thành Thu đột nhiên tắc lại.


Sau đó gió cuốn mây bay, chuyện cũ qua đầu lưỡi thượng thần biến thành thần thoại li kì.


Đại khái là từ khi khai trời lập đất, Ly Quang một thân một mình đối chọi lại đủ thứ ma vật yêu quái, không tránh khỏi một lần sơ sảy rơi vào Ác Trần động. Một thân thương thế, tứ cố vô thân, Ly Quang bị giam ở trong đó liền vài ngày. Bên ngoài mây đen phủ kín âm thịnh dương suy, phen này xem ra muốn hỏng rồi.


Chính là lúc đó, Quân Triết Minh mới có đôi chục năm tu vi ở đâu nhảy ra, một đường cảm tử vô cùng dũng mãnh xông vào Ác Trần động!


Nhưng nhảy vào rồi cũng không ra được.


Thượng thần không đếm xỉa đến Quân Triết Minh, mặt lạnh dưỡng thương, nóng lòng muốn ra ngoài.


Cũng li kì, chính vào lúc đó đám cát vân đầu tiên của thiên hạ hấp thụ linh khí ở đâu không hấp, hấp chính ở trong cái động này. Mầm mống sinh sôi, nở ra nhân loại đầu tiên của Lục giới, chính là mẫu thân của ai thì hẳn đã rõ như ban ngày.


Vậy nên, tình cảnh lúc ấy là ba người cùng ở trong hũ nút. Bên này Quân Triết Minh và nương tử tình chàng ý thiếp ấy ấy phát cơm chó. Bên này lão độc thân mặt lạnh dưỡng thương. Khung cảnh đó, khó ai ngờ rằng lại đẻ ra được một mối hảo hữu ba chấm.


Sau đó thương thế của thượng thần hồi phục hơn đôi chút, cộng với chút giúp sức của phu thê Quân Triết Minh, cả ba thành công đập tan cái Ác Trần động đó.


Thượng thần ghi nhận một ân tình này, tiếp tục vung lên Trạch Thanh bình ổn Lục giới.


Vài trăm năm sau, không nghi ngờ gì Quân Thành Thu đã được nặn thành hình người.


Quân Triết Minh phải lo dàn xếp Tiên giới. Nương tử của hắn phải dàn xếp Nhân giới. Hồng hoang thuở mới khai sơ cũng chưa an toàn như bây giờ. Nhìn khắp nơi cũng không có mấy mống người thân có thể tin tưởng được. Hai vợ chồng bàn tới bàn lui, quyết định mặt dày mày dạn bế Quân Thành Thu còn mặc tã lên Thập Tam Vân, nhét vào tay Ly Quang. Sau đó chân như bôi mỡ nhanh chóng đi giải quyết chuyện của Tam giới.


Ly Quang lão xử nam năm đó vừa mới kinh qua một trận mưa máu gió tanh, không biết cái gì gọi là mềm mại ôn noãn cũng chưa bao giờ thấy trẻ con. Lần đó trả ân tình cho Quân Triết Minh khiến thượng thần một mảnh khiếp sợ.


Y trên người vẫn còn mặc giáp cứng đanh, tay còn cầm kiếm, cả người vấn vương mùi máu tanh trộn lẫn mùi tử thi. Vậy mà trên tay phải của y, là một thằng cu còn mặc tã!


Thằng cu đó béo tròn mập mạp, trắng trẻo hồng hào, thơm ngát mùi sữa. Từ đỉnh đầu đến gót chân chỉ dài bằng cẳng tay y. Nó ngo ngoe hai tiếng mở mắt. Hai mắt lúng liếng tròn xoe long lanh mắt to trừng mắt nhỏ với y.


Thượng thần: "..."


Một lần này làm bảo mẫu của thượng thần, dài đến mấy chục năm.


Quân Triết Minh bỏ đi không nói tên tự cho y, Ly Quang tự đặt cho thằng nhóc một cái nhũ danh.


Gọi Quân Thụy Anh.


Quân Thụy Anh lớn lên, đất trời thái bình được ba mẹ đón về. Trước khi đi còn hăng hái vẫy tay với y, hôn lên má y lanh lảnh nói: "Thúc thúc, đợi ta lớn thêm vài năm, nhất định sẽ quay lại thăm thúc!"


Lòng thượng thần mềm thành vũng nước, thành tâm chờ đợi cái hẹn vài năm của thiếu niên.


Vậy mà Quân Thụy Anh một lần này vỗ cánh bay đi, đi tận vài vạn năm không thấy quay lại.


Lần đó y hạ Lục Vân nghe ngóng tình hình, phát hiện Quân Thụy Anh thế mà quên sạch rồi!


Cái quỷ gì!


Đã hẹn vậy mà!


Thượng thần một thân lửa giận bừng bừng

Bình Luận (0)
Comment