Chương 4: Nguyện vọng của vương giả
"... Cái chết của Mocha đại ca đã đánh thức tôi, cho nên, tôi liền đã chạy trốn." Leola không hề bảo lưu nói ra hết mỗi một chuyện, cũng bất chấp người nghe trước mắt là dân chúng bình thường, cộng với kỵ sĩ của Long Hoàng đế quốc.
Kể chuyện xong, hiện trường lại là một mảnh an tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp của bầy rồng đang vang vọng khắp quảng trường, bầu không khí có thể nói là một mảnh tĩnh mịch. Chẳng qua, cũng khó trách, câu chuyện uẩn khúc ly kỳ thế này nào phải điều dân chúng bình thường gặp được? Những kỵ sĩ trong quá trình nghe truyện, nhiều lần lộ ra thần tình kinh ngạc, nhất là khi nghe đến chân tướng của trái tim Long Hoàng, đó chừng như là nghe mà rợn cả người.
"Đây đúng thật là không phải bí mật thông thường." Phỉ Nhĩ cười khổ, hắn vốn chỉ là hi vọng Leola giải thích rõ nguyên nhân hành vi lúc trước của hắn, tránh cho dân chúng và kỵ sĩ hiểu lầm, nhưng bây giờ lại kéo ra bí mật kinh người như thế, đây thế nhưng... thật không biết là tốt hay là xấu?
"Thì ra là như thế à, tóm lại, cậu chính là bị Long Hoàng khống chế, cho nên mới làm ra chuyện như thế, vậy thì không thể trách cậu rồi, hẳn nên trách Long Hoàng... không đúng, muốn trách phải trách quả tim Long Hoàng kia." Lão Bộ tặc lưỡi nói: "Không ngờ trên thế giới vậy mà có trái tim cổ quái như thế, hiếm lạ ôi hiếm lạ."
"Nhưng những chuyện xấu kia đích xác là do tôi làm, tôi không có lời nào để nói." Leola quay mặt đi, không muốn nhìn thần tình chán ghét trong mắt của người khác.
Không ngờ đến, trên đầu của hắn lại chịu một cú đấm, Lão Bộ bực mình nói: "Nói bậy cái gì vậy hả, chẳng lẽ tôi ăn đau bụng, không đi trách đầu bếp, lại trách bồi bàn bưng đồ ăn tới? Nào có đạo lý này chứ."
Leola kinh ngạc sờ đầu, dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm kia khiến người bên cạnh đều bật cười, nhưng Bảo Lợi Long lại không cười, nó dùng sức nhào một cái, bổ ngã Lão Bộ xuống đất, kêu lớn: "Không được đánh papa ta!"
"Ui da, ta đâu có đánh papa ngươi chứ, ta là nói đùa với cậu ta, nói đùa thôi... Ui da! Đừng đánh nữa." Lão Bộ chật vật trốn tránh móng tay của Bảo Lợi Long, mặc dù nó đã biến thành hình người, móng tay không có sắc bén như móng vuốt của rồng, nhưng cũng đủ cho Lão Bộ chịu rồi, chỉ thấy trên mặt hắn đều là vết cào đỏ máu, giống hệt như là ngoại tình bị bắt, bị vợ cào ra.
"Bảo Lợi Long đừng như thế." Leola giật mình, vội vàng bò người dậy, ôm lấy Bảo Lợi Long, tránh cho nó tiếp tục tổn hại Lão Bộ, chỉ là hắn bây giờ khí lực dùng cạn, mới ôm đến một nửa, liền vô lực ngã sang bên cạnh. Lão Bộ phát hiện Leola ngã xuống rồi, vội vàng muốn đi túm hắn lại, chỉ là mình vừa mới bò dậy, nào có thể bắt được người, kết quả ba người ngã thành một đống.
Mọi người đều ngây ngẩn, nhất thời, vậy mà không có người nghĩ đến phải đỡ bọn họ dậy. Lão Bộ thở hổn hển nói: "A... Lão Bộ ta đời này đều chưa từng nghĩ đến sẽ vinh hạnh như thế, lại có thể cùng vấp té với thái tử."
"Phụt" một tiếng, không biết là ai bật cười trước, chỉ thấy tiếng cười giống như là gợn sóng do hòn đá ném vào trong hồ tạo lên, dần dần khuếch tán ra, cuối cùng biến thành một vùng tiếng cười đầy trời, bất luận là kỵ sĩ hệ Quang Minh, kỵ sĩ hệ Hắc Ám, hay là phụ nữ đeo tạp đề, ông chủ quán rượu ôm theo toàn bộ gia sản của mình, mọi người tất cả đều cười thành một đống.
Mọi người cười một hồi, mới miễn cưỡng ngừng lại tiếng cười. Phỉ Nhĩ vừa buồn cười, vừa đỡ thái tử lên, nói với hắn: "Vất vả cho ngài một mình bảo hộ những dân chúng này rồi, tôi đỡ ngài đi nghỉ ngơi nào."
Tiếp đến, Phỉ Nhĩ nói với những người khác: "Người còn lại trước hết hãy giúp những dân chúng này chỉnh lý nhà cửa một chút, đừng quên chuẩn bị một ít đồ ăn cho bọn họ ăn đấy!"
"Không vấn đề, Phỉ Nhĩ, cậu trước hết mang thái tử điện hạ đi nghỉ ngơi đi." Chúng kỵ sĩ mỉm cười lớn tiếng hồi ứng.
Phỉ Nhĩ dìu Leola vào một căn nhà tương đối hoàn hảo, đầu tiên để hắn ngồi xuống ở bên bàn, sau đó nói: "Ngài trước tiên ngồi một chút, tôi đi giúp ngài trải giường."
Leola gọi Phỉ Nhĩ lại, chờ khi người sau quay đầu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, hắn mới nói: "Đừng dùng kính ngữ với tôi, anh biết... tôi không phải một thái tử, không đúng, hẳn nên nói tôi không tính là một vương tử, không giống như Lansecy hoặc là Cappuccino, anh biết..." Leola có chút nghèo từ, không biết nên giải thích với Phỉ Nhĩ làm sao.
"Phải không?" Phỉ Nhĩ hết sức ôn hòa cười nói: "Nhưng theo tôi thấy, hành động bảo hộ dân chúng của ngài, trái lại giống như là một thành viên vương thất chân chính."
Lần này đổi lại Leola nghi hoặc nhìn Phỉ Nhĩ.
Thấy vậy, Phỉ Nhĩ từ bỏ hành động đi trải giường, xem ra thái tử là không muốn ngủ rồi, hắn dứt khoát đi đến bên bàn, mỉm cười hỏi: "Xin hỏi tôi có thể ngồi xuống không?"
"Anh là anh trai của Thanh Thanh, không cần đối với tôi... cung kính như thế." Leola nhíu mày.
Phỉ Nhĩ cười cười, không có bất cứ biện giải nào, nếu thật là cung kính, vậy câu này căn bản đã không nên hỏi, hắn lẽ ra chỉ có thể đứng ở bên cạnh thái tử, mà không phải ngồi xuống. Nhưng hắn biết, nhiều lần cung kính trái lại sẽ khiến Leola cảm giác không thoải mái, hắn đành bỏ đi mọi kính ngữ, nói thẳng: "Nói đến Thanh Thanh, cậu làm sao không có trở về đi tìm Keisy đây? Mặc dù nói cậu ta và Bạch Thiên bởi vì bị truy nã, cho nên tôi cũng không rõ bọn họ trốn đến đâu rồi, nhưng, tôi tin em gái tôi nhất định biết."
"Tôi lạc đường rồi..." Leola thành thật nói.
"Lạc đường?" Phỉ Nhĩ trái lại đầu đầy sương mù, hắn giọng mang nghi hoặc nói: "Nếu lạc đường, có thể kêu Bảo Lợi Long đi hỏi thử Liệt Diễm, mặc dù Liệt Diễm ở Liên Minh Thương Tế, có hơi xa xôi, nhưng dựa vào năng lực của Thần Thánh Bạch Long, hẳn là có thể liên lạc được mới phải."
Leola trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói: "Bảo Lợi Long nói, là bởi vì tôi không muốn đi về, cho nên nó mới không có liên lạc Liệt Diễm."
Phỉ Nhĩ nhìn hắn một hồi, gật đầu nói: "Thì ra như thế, tôi có thể lý giải."
Lần này đổi lại Leola ngẩn người. Lý giải? Ngay cả chính hắn cũng không thể lý giải cách nghĩ của mình, Phỉ Nhĩ lại có thể lý giải?
"Đừng lo lắng, đây là chuyện bình thường, sau khi nghe cậu nói những bí mật phức tạp đó, ngay cả tôi cũng sợ hãi, huống chi là người đương sự như cậu?" Phỉ Nhĩ nhẹ nhàng nói: "Nhưng, cậu cũng không thể trốn tránh, sau khi trải qua nghỉ ngơi, thì nên trở về đi chấp hành chức trách của cậu rồi."
"Chức trách gì?" Leola ngẩn người.
"Đương nhiên là chức trách của người thân làm thái tử." Phỉ Nhĩ nhìn thẳng vào hắn, không để cho hắn có cơ hội trốn tránh.
"Tôi không phải... thái tử, Long Hoàng sẽ không để tôi làm thái tử nữa." Leola theo phản xạ bác bỏ.
"Tôi trái lại không cho rằng như thế." Phỉ Nhĩ trầm tư một chút, sau đó nói: "Tôi nghĩ, Mocha vương tử và Latte vương tử đều qua đời rồi, chỉ còn lại ba nhân tuyển vương vị, cũng chính là Cappuccino vương tử, Lansecy công chúa cùng với cậu. Nhưng theo như cậu nói, Cappuccino vương tử và Lansecy công chúa đều đã biết chân tướng rồi, nếu ba người các cậu đều đã rõ chân tướng, vậy ở trên điều này cũng nằm ở địa vị bình đẳng, ý tôi là, nếu để cho Long Hoàng lựa chọn mà nói."
"Nếu đã như thế, vậy đương nhiên phải chọn người mạnh nhất trong đó." Phỉ Nhĩ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Leola nói: "Cậu nếu đã là mạnh nhất trong đó, hơn nữa cũng đã lên làm thái tử rồi, vậy so với đổi thái tử, khiến cho mọi người cảm thấy bất an, không bằng dứt khoát không đổi, rồi nghĩ biện pháp bắt cậu về chẳng phải là được."
Nghe thấy phân tích sâu sắc hợp lý của Phỉ Nhĩ, Leola co rút thân thể, thần sắc trên mặt cũng trầm xuống. Phỉ Nhĩ thấy vậy, có lỗi cười cười nói: "Xin lỗi, khiến cho cậu bất an rồi, nhưng tôi nói đều là lời thật."
"Huống chi, cho dù Long Hoàng giải trừ tư cách thái tử của cậu, nếu như Cappuccino vương tử và Lansecy công chúa còn lại đều ủng hộ cậu làm Long Hoàng, mọi người vẫn phải thừa nhận cậu chính là thái tử. Kỳ thực, cho dù hai vị công chúa và hoàng tử không thừa nhận cậu, trên lịch sử lại có không ít tiền lệ vương tử không được Long Hoàng yêu thích, mà trực tiếp cướp ngôi, trong đó rất nhiều người đều là được Thần Thánh Bạch Long thừa nhận, lại bị phụ hoàng của mình chán ghét, nhưng gần như mỗi một người đều cướp ngôi thành công."
Phỉ Nhĩ nhìn Bảo Lợi Long đang làm tổ bên chân Leola, nói: "Cho nên, nhận được thừa nhận của Thần Thánh Bạch Long, chẳng khác nào là một nửa Long Hoàng rồi, đây là chuyện mọi người đều rõ."
"Nhưng tôi cũng không muốn làm Long Hoàng." Leola kích động đứng lên, chỉ là toàn thân mệt mỏi khiến hắn lập tức ngã ngồi trở lại, hắn mang giọng cay đắng nói: "Tôi không biết nên làm sao làm một Long Hoàng."
"Theo tôi thấy, cậu làm rất tốt đấy chứ." Phỉ Nhĩ tùy tính nói, còn vừa cầm lấy bình đựng lá trà trên bàn, ngửi ngửi mùi có hỏng hay không, sau khi phán định không có hỏng, liền sảng khoái đổ vào trong bình trà, sau đó rót nước đun nóng.
Leola nhíu mày nói: "Tôi không hiểu ý của anh."
"Cậu cho rằng trách nhiệm của quốc vương là gì?" Phỉ Nhĩ cười cười, kiên nhẫn bắt đầu hướng dẫn cho Long Hoàng tương lai trước mắt.
"Tôi không biết." Leola lắc lắc đầu, hắn cảm thấy mình xác thực không biết làm một Long Hoàng.
"Cái gọi là chức trách của quốc vương chính là phụng hiến hết thảy, chỉ vì để cho nhân dân hạnh phúc."
Leola hồ nghi nhìn Phỉ Nhĩ, đây hoàn toàn khác với lúc trước hắn nghe nói.
"Đây là của mẹ tôi dạy cho tôi." Phỉ Nhĩ cười cười nói: "Bà ấy là một thống lĩnh rất tài giỏi, cũng là một người mẹ tài giỏi, từ khi tôi còn nhỏ, bà ấy đã không ngừng nói cho tôi, thân là một lãnh tụ thì nên làm cái gì."
Leola ngẩn người, lúc này hắn mới nhớ tới, Phỉ Nhĩ là con trai của một thống lĩnh, tương lai cũng nhất định sẽ là một vị thống lĩnh. Đương nhiên, trừ phi Thanh Thanh thay thế hắn.
"Mẹ tôi và hai vị thống lĩnh khác cũng không định tiếp tục duy trì cách làm ba người thống lĩnh." Phỉ Nhĩ giải thích: "Giữa bọn họ có tình nghĩa sâu đậm, cho nên không cần lo lắng sẽ nổi lên xung đột nội bộ, nhưng thế hệ chúng tôi thì khác, Jett có thể nói là hận tôi thấu xương, căn bản không thể hợp tác với tôi."
"Hắn hận anh?" Leola rất khó tưởng tượng có người sẽ ghét Phỉ Nhĩ, theo hắn thấy, Phỉ Nhĩ thực sự là một người vô cùng dễ tương xử, Thanh Thanh cũng vậy.
"Ừ, hắn cũng ghét Thanh Thanh." Phỉ Nhĩ cười khổ nói: "Kỳ thực hắn đại khái cũng biết rồi, tương lai chỉ sẽ có một thống lĩnh, mà ba vị thống lĩnh hiện nhiệm nói cho tôi, thống lĩnh kế tiếp hình như sẽ là tôi."
Leola ngẩn người, hỏi ngược lại: "Vậy anh cũng là một quốc vương rồi?"
"Có thể nói như thế." Phỉ Nhĩ cười hì hì nói đùa: "Vậy thì, chúng ta có lẽ có thể thỉnh thoảng luận bàn kinh nghiệm làm vương một chút rồi, nếu Mai Nam cũng ở đây thì tốt rồi, vậy thì có thể mở cái hội nghị ba tiểu vương rồi."
"Đây cũng không buồn cười." Leola lắc đầu nói.
Phỉ Nhĩ cũng thu lại tươi cười, nghiêm túc gật đầu nói: "Đây đích xác không buồn cười, nếu như có một vương không cam tâm tình nguyện làm vương, vậy toàn thế giới đều sẽ cảm thấy không buồn cười."
"Chẳng lẽ không thể để cho người khác... Cappuccino hoặc là Lansecy đều làm tốt hơn tôi." Leola nhất thời cảm thấy tâm phiền ý loạn, vì sao phải bức hắn làm Long Hoàng cho bằng được đây? Hắn trước giờ chưa từng nghĩ tới phải làm một quốc vương.
Phỉ Nhĩ cười lắc đầu nói: "Đó là tự mình cậu cảm thấy, theo tôi thấy, Cappuccino vương tử tính cách phiêu bạt, muốn hắn ở lại trong cung, đối với hắn mà nói đơn giản là cái khốc hình."
"Lansecy công chúa có lẽ tính cách dũng cảm và chính trực, nhưng cô ấy không đủ ứng biến linh hoạt, làm một quốc vương thế nhưng không thể luôn là rất chính trực hê hê." Phỉ Nhĩ lộ ra nụ cười có phần thâm ý.
"Nụ cười của anh bây giờ rất giống Jones, rất xảo quyệt." Leola kỳ quái nhìn Phỉ Nhĩ một cái.
Nụ cười của Phỉ Nhĩ nhất thời cứng đờ, có chút bất đắc dĩ nói: "Xem ra năng lực xét lời nhìn sắc của cậu cũng mạnh hơn công chúa đấy, đây đối với tôi và Mai Nam thế nhưng không phải chuyện tốt, tương lai muốn chiếm lợi ích của Long Hoàng đế quốc, thế nhưng không phải chuyện dễ dàng."
Leola lắc đầu nói: "Mai Nam sẽ không chiếm lợi ích của tôi, anh cũng sẽ không."
"Cậu thế nhưng đừng quá tín nhiệm tôi." Phỉ Nhĩ lộ ra loại tươi cười mang theo thâm ý kia.
"Tôi tín nhiệm Thanh Thanh." Leola nói thẳng không che đậy.
Nụ cười của Phỉ Nhĩ càng cứng đờ, hắn trong lòng đã bắt đầu nghĩ, có khi mình nên ủng hộ công chúa Lansecy kế nhiệm vương vị thì tốt hơn...
"Nếu đã như thế, cậu đích xác là nhân tuyển tốt nhất của vương vị không phải sao?" Phỉ Nhĩ gãi mặt cười khổ nói.
"Tôi..." Leola ngạc nhiên nói: "Đó không giống, tôi, tôi không biết xử lý chính sự."
"Cậu có Keisy."
"Tôi cũng không hiểu kỵ sĩ, không có biện pháp quản lý quốc gia của kỵ sĩ." Leola lần nữa phản bác.
"Cậu có Bạch Thiên đấy thôi." Phỉ Nhĩ lần nữa nhún vai, thuận miệng nói: "Cậu ngay cả kết bạn cũng kết thật vừa vặn đây! Trong tiểu tổ rước họa Acalane, Keisy có thể giúp cậu xử lý chính trị, Bạch Thiên có thể giúp cậu quản lý kỵ sĩ, trên phương diện ngoại giao, Mai Nam là thủ tướng Acalane tương lai, Thanh Thanh thì có thể... kiềm chế tôi, mặc dù tôi rất không muốn thừa nhận như thế. Còn có, cậu và Misery, Barbarise, Lancelot, Huyết Lang, Kiếm Lan những cường giả nổi tiếng này đều có quan hệ thân thiện, đây đều toàn là trợ lực rất quan trọng."
Leola lộ ra biểu tình kỳ quái, có chút do dự hỏi: "Nếu sự tình đều để cho người khác làm, vậy... tôi rốt cuộc có thể làm cái gì?"
"Phụ trách làm điểm trung tâm của cái mạng lưới liên hệ mọi người kia, đây chính là trách nhiệm của vương giả." Phỉ Nhĩ nghiêm túc chống nửa thân thể lên, thần sắc nghiêm nghị nói: "Leola, cậu biết không? Cậu có ưu thế cường đại mà ngay cả người đã chuẩn bị tâm lý làm quốc vương mười mấy năm như tôi cũng không có."
Phỉ Nhĩ đột nhiên ngồi phịch xuống, cười khổ nói: "Tôi có thể tưởng tượng, sau khi cậu làm Long Hoàng, khẳng định có thể có được quyền lực cường đại trước nay chưa từng có. Trào phúng chính là, cậu sở dĩ có thể có được quyền lực lớn như thế, lại là bởi vì loại tính cách căn bản không muốn quyền lực kia của cậu, cho nên khiến mỗi một người đều nguyện ý đứng ở bên cạnh cậu, sẽ không lo lắng bị cậu ám toán."
Nghe xong giải thích của Phỉ Nhĩ, Leola trầm mặc, những cái này đều là điều hắn chưa từng nghĩ tới, chỉ là...
Phỉ Nhĩ kỳ thực cũng biết, loại chuyện này vội không được, nhớ lúc đầu khi biết mình phải kế nhiệm làm vương, chẳng phải cũng là cực độ khủng hoảng với lúng túng sao? Nghĩ đến điều này, hắn không khỏi dùng nụ cười thấu hiểu hồi ứng vị quốc vương tương lai còn trẻ tuổi hơn hắn trước mắt.
Sau một hồi tĩnh lặng, Phỉ Nhĩ ấm giọng nói: "Cậu đừng vội, từ từ nghĩ. Cậu hôm nay đã cạn kiệt đấu khí, hẳn là mệt rồi đi? Trước tiên ngủ một chút đi, lúc người đang mệt mỏi, rất dễ dàng đi vào bế tắc."
Leola cũng chỉ có gật đầu, mặc cho Phỉ Nhĩ dìu mình đến giường nằm xuống.
"Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi." Phỉ Nhĩ cười cười, xoay người rời khỏi cái phòng này.
Leola ngỡ ngàng nhìn trần nhà, những lý do hắn nên làm Long Hoàng đó từng cái lóe qua trong lòng của hắn, nhưng lại không có một cái khiến hắn vui vẻ, cũng không có một lý do nào khiến hắn sẽ bởi thế mà "muốn" trở thành Long Hoàng.
Mấy trăm lý do đều không đủ, ta chỉ cần một cái, một cái lý do khiến ta tự mình muốn làm Long Hoàng!
Đại khái là do dùng cạn đấu khí, Leola ít khi ngủ say như thế, gần như ngay cả cái thói quen cảnh giới này cũng quên luôn rồi, khi hắn tỉnh dậy, mới cảm giác được Bảo Lợi Long còn nhoài ở bên cạnh hắn ngủ khò khò. Nhóc con này hôm qua vì papa, đã dùng hết toàn lực phun lôi điện để công kích kẻ địch, đại khái cũng mệt lắm rồi.
Leola bò người dậy, lại bất cẩn đánh thức Bảo Lợi Long, nó dụi mắt, nhào lên thân thể của papa, hình như còn coi mình là một em bé nho nhỏ, bạt mạng chui vào trong lòng của Leola, dùng âm thanh ngái ngủ phàn nàn: "Papa, Bảo Lợi Long rất đói, rất đói, ăn thịt thịt."
Leola khẽ cười, bế lên nhóc con đã không còn nhỏ này lên, đi ra ngoài, vừa mới đi ra khỏi phòng, đến chỗ nói chuyện với Phỉ Nhĩ hôm qua, liền nhìn thấy một chậu đầy nước và khăn lông. Leola không khỏi cảm tạ sự chu đáo của Phỉ Nhĩ, hắn mệt mỏi giờ phút này đích xác cần một chậu nước để sơ tẩy một chút.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau