Bắt Tay Với Trà Xanh

Chương 19

Trần Phủ Án cố nén tức giận kêu nhân viên phục vụ chuẩn bị cho Tạ Quan Tinh thêm một chỗ, anh ta vẫn cố gắng duy trì hình tượng nho nhã như cũ. 

“Cậu coi, tôi thêm cho cậu một chỗ bàn kế bên được không?” Trần Phủ Án hỏi, nói đùa, anh ta sẽ không cho cậu và Ôn Nhiễm ngồi gần nhau. Nếu hai người ngồi gần nhau thì anh ta thành cái gì? Ông tơ à? 

Tạ Quan Tinh nhìn chằm chằm Trần Phủ Án một lúc rồi cúi đầu nhìn Ôn Nhiễm: “Đàn chị, em muốn ngồi bên cạnh chị.” 

Trần Phủ Án: “…”

Ôn Nhiễm lướt mắt qua người Trần Phủ Án, cô nhìn nhân viên phía sau anh ta: “Thêm một ghế bên cạnh tôi.” 

Nhân viên phục vụ vui vẻ gật đầu: “Được ạ.”

“…” Trần Phủ Án còn chưa có cơ hội mở miệng nói thêm tiếng nào, nhân viên phục vụ đã nhanh chân bước ra ngoài.

Những người khác không hiểu rõ mối quan hệ yêu hận tình thù giữa bọn họ. 

“Đàn em ăn uống tự nhiên nhé.” Trần Phủ Án cầm ly rượu, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng thì không mà nói. 

Tạ Quan Tinh được ngồi bên cạnh Ôn Nhiễm như ý nguyện. 

Trình Chúc nhìn một loạt hành động của Tạ Quan Tinh thì âm thầm trợn mắt há hốc mồm trong lòng, Ôn Nhiễm từ khi nào thích người thế này? 

Người này cũng không đơn giản, Trình Chúc dựa vào kinh nghiệm yêu đương phong phú tích góp sau mấy năm của mình rút ra kết luận. Ôn Nhiễm gần như muốn thua trên người Tạ Quan Tinh rồi, nếu đổi lại là cậu ta thì cậu ta cũng chẳng thể kháng cự lại chàng trai như vậy. 

“Đàn chị, đây là tiệc hội họp của bạn học cũ à?” Tạ Quan Tinh bốc một nắm hạt dưa, cậu chậm rãi ngồi bóc. 

Ôn Nhiễm gật đầu, “Có thể xem là vậy.”

Ánh mặt Tạ Quan Tinh đảo quanh phòng một vòng, cậu cũng quay người nhìn mọi người ở sau lưng một lần.

Sau đó cậu ghé sát vào tai Ôn Nhiễm, nhỏ giọng thì thầm: “Đàn chị, chị là người xinh nhất trong phòng.” 

Hơi thở ấm áp của chàng trai tụ lại trong tai khiến Ôn Nhiễm cảm thấy ngưa ngứa, cô nhịn không được hơi rụt người né tránh. 

Cô nhìn thấy ánh mắt phẳng lặng của người đối diện thì cũng tin cậu chỉ muốn nói mình là người đẹp nhất trong phòng.

Sau khi nói xong Tạ Quan Tinh lại ngồi thẳng người dậy, cậu lại chuyên tâm cắn hạt dưa.

“Chào, đã lâu không gặp, Ôn Nhiễm.” Khi còn mười phút nữa đồ ăn được đem lên thì có một cô gái mặc áo trễ vai phối với váy dài màu trắng đi đến, ngón tay sơn đỏ chót của cô ta chọc lên lưng Ôn Nhiễm.

Ôn Nhiễm quay đầu, cô ngước mắt nhìn rồi nở nụ cười khách sáo: “Chu Nhã, lâu rồi không gặp.” 

Chu Nhã lại quay sang nhìn Trình Chúc: “Trình Chúc, lâu rồi không gặp, nghe bảo cậu muốn đi đóng phim à?” 

“Đó không phải việc nên làm sao?” Trình Chúc không biết lấy đâu ra một chai whiskey đặt ở trước mặt, cậu ta mở nắp rồi đưa lên miệng thổi thổi: “Tôi học diễn xuất, bây giờ mới đi đóng phim còn lo muộn đấy.” 

“Cậu học cùng Ôn Nhiễm à?” Tầm mắt Chu Nhã vẫn luôn quan sát Ôn Nhiễm và Trình Chúc.

Ôn Nhiễm vừa định mở miệng thì Tạ Quan Tinh bên cạnh đã nhanh hơn, cậu hỏi ngược lại người đối diện: “Chị không biết đàn chị học múa ạ?” 

Nghe kỹ còn có chút chất vấn bên trong, nghe ra thì chẳng có ác ý gì nhưng cũng khiến Chu Nhã cảm thấy không thoải mái.

Chu Nhã sao không biết Ôn Nhiễm học múa, hơn nữa cô ta còn biết Ôn Nhiễm chỉ thích múa.

Nhưng Chu Nhã cũng không thể để bản thân lộ ra biểu cảm mất tự nhiên, cô ta cười gượng: “Cho hỏi cậu là…” 

Tạ Quan Tinh nhìn Ôn Nhiễm, nụ cười của cậu còn tự nhiên hơn so với Chu Nhã: “Em là đàn em của chị Ôn Nhiễm ạ.” 

“Ồ, là học đệ.” Giọng điệu của Chu Nhã vô cùng thâm sâu. 

Trình Chúc cười như không cười: “Ý cậu là sao?” 

Mặt Chu Nhã lập tức lạnh tanh: “Sao là sao chứ?” 

Mọi người ở đây đều là bạn học cấp ba, bố mẹ trong nhà cũng có qua lại với nhau. Ít nhất là ngoài mặt quan hệ của mọi người đều không tệ. 

Nhưng dù gì họ cũng chỉ là những đứa trẻ hai mươi mấy tuổi, không thể giấu biểu hiện vui buồn hờn giận như bố mẹ mình được. Mà mâu thuẫn của Trình Chúc và Chu Nhã phải quay ngược thời gian về lại tiểu học.

Trình Chúc này cũng rất quá đáng. Từ bé Trình Chúc đã rất đáng yêu, nhưng Chu Nhã khi bé lại mập mạp. Khi đó cô bé thích Trình Chúc rồi còn tỏ tình nữa, nhưng cậu bé lại chẳng chừa cho con gái người ta chút mặt mũi nào. 

“Tớ không có thích người mập đâu.” 

Chu Nhã nói sao cũng là công chúa nhỏ, vậy nên cô ấy bắt đầu gào khóc. 

Mâu thuẫn của hai người chính thức thiết lập từ đó. 

Mỗi lần gặp nhau thì trò chuyện vui vẻ chẳng được quá hai câu. 

Ôn Nhiễm dựa vào ghế nghe hai người họ nhao nhao bên tai, cô yên lặng dịch gần về phía Tạ Quan Tinh tránh cho khói lửa trúng vào mình. 

Tạ Quan Tinh đưa hạt dưa đã bóc vỏ sang cho Ôn Nhiễm: “Đàn chị, chị ăn đi.”

“Hả?” Ôn Nhiễm xòe tay ra nhận lấy đồ Tạ Quan Tinh đưa, cô nhìn đống nhân hạt dưa trong tay mình rồi lại nhì đống vỏ hạt dưa trước mặt Tạ Quan Tinh. Vừa rồi em ấy lột nhiều hạt dưa như vậy là để cho mình sao?

Trình Chúc và Chu Nhã cãi đến khi đồ ăn được đưa lên mới chịu dừng lại. 

Đây là một cái bàn dài, khăn trải bàn màu trắng phủ xuống tận đất, bình hoa và nến trên bàn đều được đem dẹp, nhân viên phục vụ nhanh chóng bày đồ ăn lên trên. 

“Gan ngỗng bọn họ làm ăn cũng tạm, nhưng thịt mắt bò này không ngon bằng BBQ.” 

Trình Chúc tay cầm nĩa, mặt vô cùng chán ghét. 

Thực tế thì đây là nhà hàng xa xỉ nhất của thành phố Tùng Nam. 

Ôn Nhiễm khó hiểu: “Tớ thấy ăn cũng được mà, khá ổn.” 

Tạ Quan Tinh cầm muỗng xúc nửa muỗng bắp trong canh bỏ vào miệng, cậu nhàn nhạt nói: “Cũng được.” 

Chỉ là ăn cũng được, khoảng cách rất xa so với ngon. 

“À, đàn em cũng là người Tùng Nam sao? Ý là sinh ra ở Tùng Nam ấy?” Trình Chúc tuy ngoài miệng nói không ăn nhưng mỗi món cậu ấy đều ăn một ít, miệng vẫn luôn không ngừng nhai.  

Tạ Quan Tinh thật dự không dám động đậy, thấy Ôn Nhiễm ăn món gì cậu cũng gắp một ít nếm thử, giống như chẳng nhuốm khói lửa trần gian.

“Cũng không hẳn ạ, trước đây em ở nơi khác. Sau mới đến Tùng Nam, ở được mấy năm lại dọn đi nơi khác.” Cách nói chuyện của Tạ Quan Tinh rất ngoan ngoãn ngữ điệu và tốc độ rất chậm rãi. Trên trán cậu là mái tóc đen, làn da cậu lại trắng, cậu nghiêm túc trả lời câu hỏi, giống như học sinh đang đối mặt với giáo viên vậy đó. 

“Vậy nhà em làm nghề gì?” Trình Chúc lại hỏi. 

“Sản xuất máy tính ạ.” 

“Ồ, bán máy tính à.” Trình Chúc thật sự ngạc nhiên mà thốt lên, bởi vì phong cách ăn mặc của Tạ Quan Tinh hôm nay không giống người có tiền. Nhưng thật ra ngày thường cậu cũng mặc như vậy, quần áo của cậu vô cùng đơn giản. Nếu là nam sinh bình thường gia đình khá giả thì sẽ hay mua giày thể thao, mỗi tháng đều là 1-2 ngàn tệ tiền phí sinh hoạt, yêu đương cũng phải chi tiền để giữ hình tượng. 

Tạ Quan Tinh không có phủ nhận: “Cũng không khác nhau lắm.” 

“Vậy nhà cậu có mấy người?” Trình Chúc cắn một miếng bánh mì chấm nước súp rồi hỏi. 

“Bố, mẹ, em một anh trai và một chị gái.”

“Vậy cậu bé nhất nhà à?” 

“Không phải, dưới em còn có hai em gái.”

“…”

Không chỉ có Trình Chúc ngạc nhiên mà Ôn Nhiễm cũng ngạc nhiên không kém, xã hội hiện tại hiếm nhà nào mà có tận năm đứa con lắm. 

Trình Chúc cảm thán: “Vậy gia đình cậu cũng giỏi nhỉ?” 

“Bố tôi thường bảo nuôi tôi với chị tôi tốn sức, nhà cậu nuôi một lần cả năm đứa, mẹ cậu đẻ giỏi thật đấy.” 

Ôn Nhiễm nhịn không được ngắt lời cậu ta: “Chậc, nhà cậu nuôi cậu và chị gái cậu tốn sức vì cậu thích chơi xe còn chị cậu thích chơi cổ phiếu đó.” 

Trình Chúc hơi đẩy bả vai Ôn Nhiễm: “Đừng nói thẳng thế chứ, tớ cũng cần mặt mũi mà.” 

Cú va chạm này khiến cho Ôn Nhiễm lao vào lồng ngực Tạ Quan Tinh. 

Tuy Trình Chúc chỉ có ý muốn đùa, nhưng sức lực của con trai nếu chỉ hơi chút không chú ý thì có thể xô ngã con gái thật chứ chẳng đùa.

Trong tay Ôn Nhiễm còn cầm nĩa, cô sợ đâm trúng Tạ Quan Tinh nên phải giơ tay cao lên. Không biết có phải là ảo giác không mà cô cảm nhận được môi mình gần như đã chạm vào cằm Tạ Quan Tinh.

“Đàn chị…” Tạ Quan Tinh có chút luống cuống tay chân. 

Ôn Nhiễm nhanh chóng ngồi thẳng dậy, cô đặt chiếc nĩa xuống quay sang cho Trình Chúc một bạt tai: “Cậu điên à?” 

Trình Chúc cười hì hì, muốn bao nhiêu cà rỡn thì có bấy nhiêu. 

Ôn Nhiễm vốn cho rằng Trình Chúc không cố ý, nhưng bây giờ có vẻ cậu ta chính là cố ý đó. 

“Đàn em, gia đình cậu có ủng hộ việc cậu hẹn hò khi đang học đại học không?” Miệng của Trình Chúc tối nay đúng là không ngừng được.

Tại cụp mắt, lỗ tai vẫn còn đỏ ửng sau cú va chạm vừa rồi với Ôn Nhiễm: “Bọn họ không quan tâm đâu.” 

“Học hành thì sao? Học hành cũng không quan tâm à?” 

Tạ Quan Tinh cảm thấy khó hiểu: “Học hành còn cần quan tâm ạ?” 

Trình Chúc: “…”

Ôn Nhiễm: “…”

Đừng Versailles*, cảm ơn.

Versailles

Trình Chúc chồm người ghé vào tai Ôn Nhiễm nói nhỏ: “Điểm thi đầu vào đại học của cậu ta là bao nhiêu vậy?” 

Mặt Ôn Nhiễm chẳng chút biểu cảm: “Cao hơn điểm chuẩn của Nam Đại 30 – 40 điểm gì đó.” 

Trình Chúc: “…”

“Cậu nhặt được bảo bối tốt như vậy ở đâu thế, để tớ cũng đi nhặt một cái.” 

“Em trai tớ giới thiệu.”

“Ôn Tân Nhĩ à?” Trình Chúc càng ngạc nhiên hơn, không phải cậu ấy bị bắt ra nước ngoài học âm nhạc sao?

Ôn Nhiễm như nhìn ra được suy nghĩ của Trình Chúc, trước khi cậu ta mở miệng hỏi cô đã giành nói trước: “Nó lén trốn về.” 

“Không phải, ý tớ không phải vậy.” Trình Chúc nói: “Tớ muốn nói là không nhìn ra được nha, tên oắt con Ôn Tân Nhĩ này lại có thành tích tốt vậy, còn có thể đậu vào Nam Đại nữa. Cấp ba cả ngày nó chỉ phát lên vòng bạn bè nào là giành được vé ca nhạc của ca sĩ hoặc là săn được giày giới hạn, tớ còn nghĩ nó không đứng đắn, chỉ có thể chuẩn bị kế nghiệp cha nó thôi.” 

Ôn Nhiễm liếc nhìn Trình Chúc: “Ai là oắt con?” 

“…”

“Tớ, tớ là oắt con.”

Có Trình Chúc lảm nhảm suốt cộng thêm Tạ Quan Tinh ngoan ngoãn hỏi gì đáp đó nên bầu không khí giữa ba người cũng không quá nhàm chán. 

Thoạt nhìn thì thấy tâm trạng của Ôn Nhiễm không tệ. 

Lúc này Trần Phủ Án lại bất ngờ đi đến chỗ bọn họ, anh ta vừa đến, cả ba người đồng loạt không nói chỉ cúi đầu tập trung ăn uống.

“Ôn Nhiễm, buổi tối tớ đưa cậu về trường nhé?”

Ôn Nhiễm làm bộ như không nghe thấy. 

Trình Chúc đang muốn nói cậu ta sẽ đưa Ôn Nhiễm về, không phiền Trần đại thiếu gia lo lắng.

Thì Tạ Quan Tinh đã nhanh hơn một bước mở miệng nói: “Em với đàn chị sẽ về cùng nhau.” 

“Cậu?” Trong mắt Trần Phủ Án hiện lên sự khinh miệt không chút che giấu, nhưng giọng điệu của anh ta vẫn nho nhã lễ độ: “Mưa lớn như vậy bắt xe không tiện, với lại muộn rồi cũng không còn xe buýt.” 

Anh ta ẩn ý châm chọc Tạ Quan Tinh chỉ là một tên học sinh nghèo, không có xe, không chừng bằng lái cũng chẳng có. 

Ôn Nhiễm nhíu mày. 

Tạ Quan Tinh mím môi: “Em có xe riêng.” 

Lời nói của cậu trong mắt Trần Phủ Án chẳng khác nào mèo con yếu ớt cố gắng giãy giụa, Trần Phủ Án càng thêm tự tin, hắn chỉnh chỉnh ống tay áo cười nói: “Xe đạp hay là xe đạp điện?” 

Trình Chúc nghe được cũng cảm thấy chướng tai: “Trần Phủ Án cậu đừng có mà quá đáng, chẳng biết phát điên cái khỉ gió gì nữa?” 

Tạ Quan Tinh không nói gì.

Cậu cúi xuống cầm chiếc cặp sách trên đất đặt lên đùi, nhẹ nhàng kéo khóa, ở bên trong lấy ra một chùm chìa khóa, là chìa khóa của Bentley vẫn còn mới cứng, trên chìa khóa còn có biểu tượng trang trí nhỏ chỉ dành riêng cho khách hàng VIP của hãng.  

Tạ Quan Tinh quay sang nhìn Ôn Nhiễm rồi lại nhìn Trần Phủ Án, cậu chậm rãi nói: “Buổi chiều em có nói với anh trai em trời mưa mà ra ngoài sẽ rất bất tiện, vậy nên anh ấy mua xe cho em.” 

Nói rồi cậu hơi từng lại một chút, sau đó nhắc lại lần nữa, biểu cảm lúc này có chút tủi thân: “Em đã nói em có xe, em có thể về chung với đàn chị rồi mà.”

———————
Bình Luận (0)
Comment