Bắt Tay Với Trà Xanh

Chương 27

A Nhượng? Ai vậy? 

Trần Phủ Án đứng trên khán đài chỉ có thể trơ mắt ếch nhìn Tạ Quan Tinh đi từ cửa sau vào. Cậu đi dọc theo lối đi nhỏ, không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh Ôn Nhiễm. 



Bánh kem hôm nay Tạ Quan Tinh đem đến cho Ôn Nhiễm có vị thanh mai. Lớp vỏ bên ngoài của bánh có màu đỏ thẫm như rượu rất đẹp, mặt bánh trơn nhẵn không có tì vết, một nửa mặt bánh xếp đầy những quả thanh mai* đỏ mọng. 

Thanh mai

“Chị Tiểu Mạn, của chị nè.” Tạ Quan Tinh đưa một cái bánh khác sang cho Dương Tiểu Mạn. 

Dương Tiểu Mạn vui vẻ bất ngờ: “Úi, hôm nay chị cũng có à!” 

Lần trước may mắn hưởng ké, lần này lại tiếp tục hưởng ké hào quang của Ôn Nhiễm. 

Chuyện này thật đúng là…

Thơm lây cũng vui quá đi! 

“Chị cảm ơn nhe.” Dương Tiểu Mạn không quên nói tiếng cảm ơn. 

Dù sao ngồi đây cũng không có việc gì làm, cô ấy đưa bánh kem lên miệng cắn một miếng. Mùi bánh kem vị cam chua chua ngọt ngọt lan tỏa khắp miệng, rất thơm mùi sữa. 

“Chiều nay em không có tiết à?” Ôn Nhiễm hỏi Tạ Quan Tinh. 

“Chiều nay em không có tiết nhưng tối nay khoa của em tổ chức một buổi thi đấu diễn thuyết đọc tài liệu Y học lâm sàng.” 

Ôn Nhiễm gật đầu tỏ vẻ mình đã nghe. 

Tạ Quan Tinh cũng không nói nữa. 

Một lát sau.

Ôn Nhiễm muốn chủ động một chút, cô hắng giọng nghiêng đầu nhìn Tạ Quan Tinh. 

“Chị đến đó được không?” 

Tạ Quan Tinh thoáng giật mình, cậu không đồng ý ngay mà tò mò hỏi lại: “Đàn chị đến làm gì ạ?

“…”

Đây là lần đầu tiên Ôn Nhiễm cảm thấy ngây thơ quá cũng không tốt, cô đã nói rõ ràng thế rồi mà Tạ Quan Tinh còn không hiểu sao? 

Cô đến khoa Y còn có thể làm gì được? Đến ngắm Ôn Tân Nhĩ à? 

Ôn Tân Nhĩ thì có gì đẹp mà ngắm. 

Ôn Nhiễm thở dài, cô phát hiện bản thân chẳng thể nói thành lời. 

Cô không biết trả lời vấn đề này thế nào mới được. 

Cuối cùng cô chỉ có thể nhụt chí mà dựa vào lưng ghế: “Không có gì cả, chị muốn đi xem chút thôi.” 

“Ồ là vậy ạ.” Tạ Quan Tinh gật đầu, sau một lúc lâu giọng nói của cậu chầm chậm vang lên bên tai cô: “Đàn chị muốn đến xem em à?” 

Cơ thể Ôn Nhiễm thoáng chốc cứng đờ, tập tài liệu trong tay suýt nữa thì rơi xuống đất. 

Tâm tư nhỏ của bản thân còn chưa kịp che giấu đã bị người ta bắt được cái đuôi, nó bị lôi ra, không ngừng lắc mạnh. 

Ôn Nhiễm nhìn Tạ Quan Tinh.

Người kia giống như lấy hết can đảm mới dám hỏi câu kia, hai tay cậu đều đỏ ửng hết cả lên, cậu nhanh chóng né tránh ánh mắt của Ôn Nhiễm. 

Nhìn thấy phản ứng này của Tạ Quan Tinh khiến cho độ dày của da mặt Ôn Nhiễm cũng nhanh chóng trở lại. 

Cún con mãi vẫn là cún con, chỉ hỏi một câu đơn giản như vậy mà cũng ngại ngùng. 

“Đúng đó.” Ôn Nhiễm siết chặt nắm tay đặt lên chân, cô nói rồi còn hướng mắt nhìn về phía Tạ Quan Tinh: “Không được à?” 

“Chị xem em làm gì cơ?” Tạ Quan Tinh tiếp tục hỏi. 

Cho đến tận bây giờ Ôn Nhiễm cũng chưa phát hiện ra Tạ Quan Tinh càng ngày càng thành thạo cách thể hiện giọng điệu và biểu cảm. 

Cô hoàn toàn bị bao trùm trong bầu không khí do Tạ Quan Tinh tạo ra, cô quên mất ở bên cạnh có người đang dựng lỗ tai lên nghe, còn cả người trên sân khấu đang tức giận nhìn xuống nữa. 

“Đến xem em thi đấu đó.” Ôn Nhiễm hiển nhiên suy nghĩ như vậy. 

“Nhưng mà em còn chưa nói với đàn chị em có dự thi mà.” Giọng nói của Tạ Quan Tinh mang theo ý cười trêu ghẹo nho nhỏ, vì bị chọc trúng chỗ ngứa nên làm cho gương mặt ai đó nóng bừng lên. 

Ôn Nhiễm giật mình, đúng rồi ha, Tạ Quan Tinh hình như còn chưa nói bản thân có tham gia mà. 

Mấy cuộc thi đọc hiểu thuyết trình kiểu này thường sẽ không cho sinh viên năm nhất tham gia, bởi vì lo lắng kiến thức và hiểu biết chưa đủ nhiều không an toàn. 

Mà Tạ Quan Tinh mới năm nhất, hơn nữa mới là học kỳ 1…

“Nhưng mà, năm nay năm nhất có thể đăng ký tham gia rồi ạ.” Tạ Quan Tinh giống như hiểu được suy nghĩ của Ôn Nhiễm nên cười nói: “Em cũng dự thi, vào đến chung kết rồi.” 

Ôn Nhiễm muốn duỗi tay xoa đầu Tạ Quan Tinh. 

Mà thực tế cô cũng thật sự làm như vậy. 

Tóc của chàng trai mềm mại giống hệt trong tưởng tượng của cô. Giống như tính cách của cậu, đơn giản mà chân thành, còn mang theo cả ấm áp. 

“Giỏi quá đi.” Ôn Nhiễm khen ngợi. 

Biểu cảm mà Tạ Quan Tinh vừa thể hiện ra chính là biểu cảm mong ngóng nhận được lời khen. 

Cậu cố tình dụ dỗ tâm lý không kiên định của Ôn Nhiễm. 

Nhưng cậu vẫn cố ý trưng ra gương mặt ngượng ngùng. 

Dương Tiểu Mạn ngồi bên kia phải tự đỡ cằm mình lên tránh cho nó rơi xuống. 

Sao chỉ trong khoảng thời gian cô ăn miếng bánh kem mà tiến độ của Ôn Nhiễm và em trai nhỏ đã phát triển đến thế này rồi? 

Ôn Nhiễm còn chủ động vươn tay! 

Vậy mà lại không khống chế được mê hoặc, đúng là… Dương Tiểu Mạn nghiêng đầu nhìn Tạ Quan Tinh, cô ấy nhìn một lúc rồi cũng chấp nhận số phận. 

Đây chính là mị lực cún con. 

Hôm nay Tạ Quan Tinh mặc một chiếc áo lông màu trắng sữa, được dệt bằng sợi len dày, cổ áo và tay áo có chút rộng, da cậu vốn trắng trẻo nên trông tinh xảo như hoàng tử nhỏ được nuông chiều từ bé của Anh Quốc.

Không ai không thích cậu, Dương Tiểu Mạn nghĩ thầm. 



“Trần Phủ Án đến kìa.” Dương Tiểu Mạn nhìn mấy người đang đi từ sân khấu về phía bọn họ, cô ấy đột nhiên ngồi thẳng người lại như sắp đối diện với kẻ thù. 

“Ôn Nhiễm, chủ tịch dặn chúng ta buổi tối cùng nhau luyện tập vài lần, chị đặt trà sữa rồi tí nữa uống xong thì cùng nhau luyện tập nhé.” Người nói chuyện chính là một đàn chị của khoa Y, cũng chính là hoa khôi Hùng Ninh Tĩnh. 

Vẻ ngoài của Hùng Ninh Tĩnh rất dịu dàng, nhã nhặn và lịch sự, mái tóc dài đen nhánh suôn mượt. Ngũ quan không tính là xinh đẹp nhưng lại tươi trẻ. 

Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng vải chiffon, được đóng thùng ngay ngắn bên trong quần jean, bên ngoài khoác một chiếc áo kaki. Sạch sẽ lại hoạt bát, vừa nhìn đã biết là học thần.

Bọn họ đứng cùng Trần Phủ Án, sao có thể không nghi ngờ bọn họ đang muốn giúp anh ta. 

Ôn Nhiễm nhìn thoáng qua Tạ Quan Tinh. 

Khi nãy cô có nói đi xem cậu thi đấu. 

“Tối nay em có việc rồi.” Chỉ vài giây do dự Ôn Nhiễm đã dứt khoát cự tuyệt mấy người này. 

“Chuyện gì vậy? Không thể từ chối à? Thứ tư tuần sau là lễ chào mừng tân sinh viên rồi mà.” Một chàng trai khác tỏ vẻ khá bất mãn. “Đến lúc đó người dẫn chương trình mà làm sai thì mất mặt lắm đấy.”

Cũng không biết anh ta lo bản thân mất mặt hay lo Ôn Nhiễm mất mặt. 

Ôn Nhiễm nhìn về phía anh ta.

Trước đây đã từng nói Ôn Nhiễm có một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, ai mà nhìn cô chắc chắn sẽ mặt đỏ tim đập nhanh rồi sẽ động lòng. 

Chàng trai kia hoảng loạn mà tránh ánh mắt cô. 

“Tôi có việc.” Sắc mặt và giọng nói của Ôn Nhiễm trở nên lạnh nhạt. 

Bị mấy người này vây quanh khiến Ôn Nhiễm có chút không thoải mái. 

Dương Tiểu Mạn ngồi trên ghế dựa chống cằm, có chút khó hiểu: “Các người lạ thật đấy nhỉ, Ôn Nhiễm vốn không chuyên về việc làm người dẫn chương trình, cậu ấy chỉ quen với nhảy múa thôi. Các người đã lén đổi người rồi bây giờ dựa vào đây mà ép cậu ấy hủy hẹn nữa chứ?”

“Tiệc mừng tân sinh viên ghê gớm lắm à?” Dương Tiểu Mạn khoa trương lấy tay che miệng “Đừng có quên thân phận của bản thân nha, chúng ta đều là sinh viên đấy.” 

Trong tay Ôn Nhiễm vẫn cầm kịch bản của người dẫn chương trình. 

Cô muốn trực tiếp bỏ việc, nhưng đây là công việc của trường. Nghĩ kỹ lại cô cũng không cần vì Trần Phủ Án mà đắc tội với nhiều người. 

Trần Phủ Án nhìn thấy vẻ mặt Ôn Nhiễm bất ngờ trở nên lạnh nhạt nên trong lòng lập tức thấy hốt hoảng. 

Anh ta vẫn nhớ rõ, năm đó khi anh ta kiên trì muốn chia tay, biểu cảm của Ôn Nhiễm lúc đó cũng giống hệt thế này. 

Từ rối rắm, đến khó hiểu, sau đó là bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ còn lạnh nhạt.

“Không thể đi cũng không…”

“Là vì em à?” Lời nói của Trần Phủ Án bị cắt ngang, tất cả đều nhìn về phía chàng trai vừa nói chuyện. 

Chàng trai có chút bối rối nhìn Ôn Nhiễm. 

Vẻ mặt tràn ngập áy náy.

“Đàn chị, chị không đến xem em thi đấu cũng không sao đâu ạ.” Miệng thì nói không sao nhưng lại đem đến cho người nghe cảm giác rất tủi thân. “Chuyện của đàn chị quan trọng hơn.” 

Trần Phủ Án bất ngờ.

Anh ta không biết khoa Y có buổi thi đấu, anh ta chỉ muốn cùng Ôn Nhiễm ngây ngốc một lúc nên mới nhờ hai người dẫn chương trình khác đến nói với Ôn Nhiễm tối nay phải luyện tập. 

Anh ta còn cho rằng Ôn Nhiễm thật sự có việc, vậy mà kết quả lại là việc này? Đi xem thằng oắt con kia thi đấu à? 

Vậy cũng kêu có việc sao? 

Hùng Ninh Tĩnh cũng là người của khoa Y, cô ấy đương nhiên biết hôm nay có buổi thi đấu, chỉ không ngờ đến Tạ Quan Tinh cũng có tham gia.

Nếu cô ấy không nhầm thì chàng trai trước mặt này chỉ mới năm nhất. 

Người báo danh đi thi khá nhiều, từ từ sàng lọc cuối cùng vào đến chung kết cũng chỉ có mười hai đội. 

Chỉ có mười hai đội vào chung kết mới được công khai trước toàn trường.

Năm nay phá lệ cho sinh viên năm nhất đăng ký tham gia. Cuộc thi này yêu cầu tập trung vào một ca bệnh hoặc một nghiên cứu, hoặc là nêu lên cảm nghĩ sau khi tổng kết lại từ mấy chục hay mấy trăm bài luận văn. Trong khi thi đấu yêu cầu toàn bộ quá trình đều phải đưa ra bản thảo, diễn thuyết phải bằng tiếng anh, nói chung yêu cầu khá cao đối với toàn bộ phương diện của học sinh. 

Tạ Quan Tinh vậy mà vào được chung kết?

“Chúc mừng em.” Hùng Ninh Tĩnh chân thành nói.

“Cảm ơn ạ.” Tạ Quan Tinh thái độ không mặn không nhạt đáp lại.

Nhưng ngoại trừ Trần Phủ Án thì không ai nhìn thấy.

“…”

Nhìn đi, nhìn ông hoàng trở mặt kia kìa!

Ôn Nhiễm không nhìn Tạ Quan Tinh, cô đặt kịch bản của người dẫn chương trình qua một bên: “Tôi đã nhớ hết rồi, buổi luyện tập có thể diễn ra bất cứ lúc nào.” 

Ánh mắt Trần Phủ Án hơi hơi sáng lên. 

Lông mi Tạ Quan Tinh hơi rủ xuống, bóng ma bao trùm như mây đen, từ đáy mắt kéo dài xuống tận đuôi mắt. 

“Nhưng đêm nay thì không được.” Ôn Nhiễm dừng một chút. “Tối nay tôi muốn đi xem A Nhượng thi đấu.” 

Giọng nói của cô vô cùng kiên quyết, không thể thuyết phục cũng chẳng thể lay động. 

Chàng trai kia có chút không phục. 

Còn muốn tiếp tục đôi co. 

Tạ Quan Tinh lại mở miệng lần nữa. 

“Đàn chị, chị vẫn nên luyện tập đi ạ. Nếu lúc đó mà dẫn chương trình không tốt thì…” Tạ Quan Tinh cúi đầu, ấp úng nói: “Đàn chị, em khiến chị khó xử rồi phải không ạ?” 

Trần Phú Án đứng một bên tức giận siết chặt kịch bản của người dẫn chương trình trong tay. Diễn, tiếp tục diễn đi!

“Em cảm thấy luyện tập vẫn quan trọng hơn.” Tạ Quan Tinh chủ động chọn nhượng bộ, cậu cười rất thản nhiên. 

Khiến người khác nhìn qua lập tức đau lòng. 

Dương Tiểu Mạn thấy vậy cũng tan nát trái tim. 

Lúc này giống như cả thế giới đều ức hiếp em trai nhỏ!

Chàng trai đối diện cũng không cảm thấy có gì không đúng, anh ta vô cùng tự nhiên mà tiếp lời Tạ Quan Tinh. 

Anh ta tùy tiện nói: “Đúng rồi, thi đấu sao quan trọng bằng luyện tập được. Lại nói có thi cũng chưa chắc sẽ thắng mà.” 

Thật sự trong lòng Hùng Ninh Tĩnh cũng nghĩ như vậy. 

Vào được chung kết không chừng là do giám khảo biết cậu năm nhất nên mềm lòng hơn, nhưng mặt khác những người vào được trận chung kết cũng không phải chỉ có chút tài năng, ai cũng có rất nhiều tài năng, khả năng khác. 

Tạ Quan Tinh làm sao so nổi. 

Đi thì cũng làm người qua đường thôi. 

Nhưng mấy lời đả kích người khác thế này Hùng Ninh Tĩnh cũng sẽ không nói ra. 

Tạ Quan Tinh nghe mấy lời này quả nhiên đầu cúi càng thấp hơn. 

Dương Tiểu Mạn nghĩ thầm đã xong.

Cái này không phải đang muốn chọc điên Ôn Nhiễm sao? 

“Cậu là cái thá gì?” Ôn Nhiễm đứng lên, lạnh giọng nói. 

Lời nói của cô giống như con dao nhỏ: “Năm ngoái thi trượt năm môn, năm nay thi lại không dưới một môn, một bài luận văn cũng không phát biểu, chứng chỉ một tờ cũng không có, vậy cậu lấy tư cách đâu ra mà soi mói em ấy?”

Dương Tiểu Mạn không nghĩ Ôn Nhiễm lại cứng như vậy. 

Chàng trai kia vừa giận vừa xấu hổ, rớt môn thì ai mà chẳng rớt, quanh đây đều là học bá mà thành tích của anh ta lại bị lôi ra nói như vậy thật sự khó mà chấp nhận. 

Tạ Quan Tinh nhìn Ôn Nhiễm đang đứng, cậu như nhìn thấy cô gái năm xưa bảo vệ mình đang ở trước mặt.

Áo sơ mi trắng, váy đồng phục ngắn sọc caro, giọng nói vẫn còn ngây thơ non nớt của thiếu nữ nhưng giọng điệu được di truyền từ mẹ lại lạnh đến kinh người. 

“Muốn ức hiếp bạn học sao? Trong sách không có dạy cái này à?” 

Ôn Nhiễm vẫn mãi là Ôn Nhiễm, cô sẽ không bao giờ thay đổi. 

Hùng Ninh Tĩnh vội nói mấy câu giảng hòa, chàng trai kia tìm được đường lui nên cũng nhanh chóng xoay người bỏ đi. 

Những người khác vẫn còn ở đó. 

Tạ Quan Tinh giống như lấy hết can đảm, lông mi cậu khẽ rung rung như cánh bướm cánh chim, trong ánh mắt là sự cố chấp nhất định phải có được, là dục vọng muốn điên cuồng chiếm hữu khiến người khác sợ hãi. 

“Chị ơi.” Tạ Quan Tinh đưa tay nắm lấy tay Ôn Nhiễm, cậu nhẹ giọng nói. “Chị đừng giận mà, em không sao đâu.”

Tác giả có lời muốn nói: 

Chị ơi 

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment