Bắt Tay Với Trà Xanh

Chương 51

Kỳ nghỉ đông của năm ba rất nhanh đã đến, Ôn Nhiễm là người bản địa mà Tạ Quan Tinh cũng vậy. Cho nên nghỉ hay không nghỉ thì đối với hai người cũng chẳng khác gì lắm.

Nói đúng hơn là đối với Ôn Nhiễm mà nói thì không khác gì nhau. 

Lúc trước ở trường, đi học, đi thi, Tạ Quan Tinh ít nhiều gì một ngày cũng gặp được Ôn Nhiễm một lần. Nhưng từ sau khi nghỉ thì Ôn Nhiễm bắt đầu cuộc sống sinh hoạt thần không biết quỷ không hay. 

Cô sống có một mình nên không ai quản được cô cả, kỳ nghỉ chẳng khác nào được bung lụa. Buổi tối cô và Dương Tiểu Mạn thức đến tận 4-5h sáng, sau đó lại ngủ đến 4-5h chiều. Ngủ dậy thì ăn cơm rồi lại tiếp tục cùng Dương Tiểu Mạn thức khuya. 

Tạ Quan Tinh nhìn tin nhắn Wechat hiện lên trên màn hình điện thoại: [Ai da, hôm nay lại là một ngày mà chị không thể dậy sớm được rồi. Ngày mai, ngày mai nhất định chị sẽ dậy sớm để cùng A Nhượng đi ăn cơm.] 

Tạ Nhã nhìn thấy Tạ Quan Tinh mặt mày vô cảm ngồi trên sô pha, giống như không phải đang nghịch điện thoại mà giống đang cử hành một cuộc họp quan trọng vậy. 

“Anh nhỏ, chị dâu nhỏ đâu rồi? Sau khi được nghỉ hai người không cùng nhau đi ra ngoài chơi à?” Tạ Nhã vân vê ngón tay: “Em với đầu to ở nhà bên đã hẹn nhau ngày mai cùng nhau đi công viên rồi đấy.” 

Tạ Quan Tinh: “…”

“Bài tập làm xong hết cả rồi?” Tạ Quan Tinh vẫn chưa hề ngước mắt mà lạnh giọng hỏi. 

Khuôn mặt tròn xoe mũm mĩm của Tạ Nhã chợt cứng lại: “Nhất định phải làm xong mới được đi ạ?” 

Tạ Quan Tinh không trả lời. 

Tạ Nhã chép chép miệng, trong nhà nhiều anh nhiều chị như vậy lại còn có cả ba và mẹ nữa nhưng Tạ Nhã lại chỉ sợ mỗi anh nhỏ. Chị dâu nhỏ đúng là quá đỉnh luôn, vậy mà lại không hề sợ anh nhỏ tí nào! 



“Ai gọi điện vậy, ở ngoài cửa sổ lầu hai hình như có học sinh cấp 3!” Ôn Nhiễm ngủ ở trên sô pha, cô cầm điện thoại lên. Trên bàn trà là một đống đồ ăn vặt cùng trà bánh, cho dù là mùa đông nhưng vì trong phòng có máy sưởi nên mặc quần áo ngắn cũng không thấy lạnh. 

Dương Tiểu Mạn ở đầu dây bên kia giọng nói nghẹn ngào rồi: “Mẹ của tôi ơi, chỗ nào vậy hả? Sao tớ không thấy?” 

“Chậc chậc” Ôn Nhiễm ngồi dậy, đầu tóc rối bù, nghiêm túc nói: “Cậu trốn trước đi, để tớ ra mặt cho.” 

Thời điểm tiếng chuông cửa vang lên là lúc Ôn Nhiễm vừa nói xong câu này. 

“Đợi tí, có người gõ cửa.” Ôn Nhiễm nói với Dương Tiểu Mạn ở đầu dây bên kia. 

Dương Tiểu Mạn cũng nói: “Đúng lúc, tớ đi nấu gói mì đã.” 

“Trễ thế này rồi cậu còn ăn mì gói á?”

“Từ lúc ấy đến giờ tớ đã giảm năm cân rồi đấy, sự thật chứng minh là ăn cái gì không quan trọng, mà quan trọng là ăn bao nhiêu thôi.” 

“Tớ cũng thấy thế.” 

Chuông cửa lại vang lên. 

“Tớ đi mở cửa đây, không nói nữa nhé.” Ôn Nhiễm ngắt điện thoại, bước xuống sô pha để chân trần chạy ra mở cửa. 

Cửa vừa mở ra Ôn Nhiễm cũng ngơ người luôn. 

“A Nhượng, em… sao em lại ở đây?” Ôn Nhiễm có chút ngượng ngùng mà vuốt vuốt tóc, nghiêng người để Tạ Quan Tinh đi vào nhà. 

Chàng trai mặc chiếc áo khoác màu trắng, gương mặt đẹp trai, cậu bước vào phòng. Nhìn hết một vòng căn phòng sau đó mới quay đầu nhìn Ôn Nhiễm một cái. 

Ánh mắt Ôn Nhiễm trốn tránh cậu, cô cười lấy lòng. 

Trên bàn là cơm hộp, ở chỗ cửa ra vào hoa cỏ đã héo queo gục đầu xuống hết rồi, trên bàn trà còn ly trà sữa đang uống dở. 

Ôn Nhiễm xỏ dép lê vào, cô đuổi theo phía sau Tạ Quan Tinh, nhỏ giọng nói: “Chị vừa mới chuẩn bị đi ngủ, xong rồi ngày mai sẽ ra ngoài chơi với em.” 

Tạ Quan Tinh thở dài một tiếng, cậu cởi áo khoác ngoài ra. Bên trong là một chiếc áo màu vàng nhạt, cậu ngồi xổm xuống kéo thùng rác ở bên cạnh đến bắt đầu dọn dẹp rác trên bàn trà: “Không cần đâu ạ.” 

Giọng nói của đối phương có hơi lạnh lùng, Ôn Nhiễm ngồi xổm xuống bên cạnh Tạ Quan Tinh, cô huých huých người cậu: “Em giận đấy à?” 

Tạ Quan Tinh mím môi, không nói lời nào. 

Bàn trà rất nhanh đã được dọn dẹp sạch sẽ, Tạ Quan Tinh lại quay qua dọn dẹp bàn ăn, Ôn Nhiễm vẫn lủi thủi đi theo sau cậu: “Chị biết sai rồi mà, bởi vì ngày nghỉ nên mới vậy thôi, sau này chị sẽ chú ý hơn.” 

Tạ Quan Tinh hơi khựng lại, sau đó lại cúi đầu vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Chị, nếu chị quan tâm em thì sẽ không khiến em lo lắng thế này.” 

Biểu cảm của Tạ Quan Tinh không giống những lúc cậu làm nũng gọi chị. 

Cậu thật sự tức giận rồi. 

Nhưng lại không đành lòng không quan tâm Ôn Nhiễm. 

“Chị sai rồi, thật sự sai rồi. Chút nữa chị sẽ xóa game ngay, xóa trước mắt em luôn có được không hả?” Ôn Nhiễm ôm cánh tay Tạ Quan Tinh, chớp chớp mắt làm nũng. 

Cô chưa từng cãi nhau với Tạ Quan Tinh lần nào, nên luôn cảm thấy hai người sẽ không cãi nhau. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy đối phương có cảm xúc với mình. 

“Không cần.”

Ôn Nhiễm trong lòng lo lắng: “Cái gì mà không cần chứ?” 

“Ý em là” Tạ Quan Tinh có chút bất đắc dĩ nói: “Đàn chị thích thì cứ chơi. Nhưng sau này có thể đừng thức khuya, đừng ăn cơm hộp nữa hay không?” 

Ôn Nhiễm buông tay Tạ Quan Tinh ra, ấp úng nói: “Không thức đêm thì có thể, không ăn cơm hộp thì…” 

Biểu cảm của Tạ Quan Tinh có chút lạnh nhạt, Ôn Nhiễm chột dạ mà cúi đầu: “Không ăn cơm hộp thì chị ăn cái gì đây, chị không biết nấu cơm đâu.” 

“Em nấu, em nấu cho chị ăn.” 

Buổi tối cô cùng Dương Tiểu Mạn trò chuyện điện thoại, sau khi Dương Tiểu Mạn nghe xong chuyện Ôn Nhiễm kể cô ấy chỉ biết cảm thán. 

“Em trai nhỏ tốt quá đi, bạn trai như vậy đúng là đỉnh!” 

Ôn Nhiễm nghe âm thanh từ bếp truyền ra, cô dựa sát vào sô pha, cẳng chân lúc ẩn lúc hiện: “Chó săn nhỏ của cậu đâu?” 

“Ai…” Dương Tiểu Mạn thở dài: “Chó săn nhỏ một ngày ba bữa chỉ muốn ăn tớ, tớ già rồi theo không nổi.” 

“Tớ còn chưa được lần nào đâu?” Ôn Nhiễm giảm âm lượng, nhỏ giọng nói vào microphone.

Dương Tiểu Mạn vừa nghe tới chủ đề này đã vô cùng phấn khích. 

“Không phải em trai nhỏ muốn mỗi ngày đều đến nấu cơm cho cậu à?” Dương Tiểu Mạn vô cùng hào hứng: “Cậu dụ dỗ em ấy đi!”

Ôn Nhiễm nhìn thoáng qua phía phòng bếp, nhìn thấy chàng trai đang cúi đầu chăm chú thái rau mới yên tâm. 

“Dụ thế nào được?” 

“Điều này còn muốn tớ hướng dẫn ư?” Dương Tiểu Mạn giật mình: “Trong nhà cậu không phải có máy sưởi à? Bật nó lên, cậu tắm xong đi ra ngoài thì đừng mặc quần áo cẩn thận. Cứ để lộ vai, lộ chân, nói chung là lộ được cái gì thì lộ hết đi.” 

“Cậu với chó săn nhỏ của cậu cũng chơi thế này à?” Ôn Nhiễm cảm giác mặt mình nóng bừng lên. Thật ra đã lớn tầm tuổi này rồi đối với chuyện này cô chưa ăn thịt theo thì cũng đã thấy qua heo chạy. Nghĩ lại thì ngày thường tốc độ xe có lên đến 160km cô cũng không đỏ mặt vậy đâu, có điều nghĩ tới cùng A Nhượng làm chuyện đó… 

Ôn Nhiễm ôm gối đầu, vùi mặt vào đó: “Làm sao bây giờ, tớ mong chờ quá đi!” 

Dương Tiểu Mạn ở bên kia thét lên chói tai: “Chờ mong thì mau làm đi!” 

“Để tớ thử xem, tớ thử chút.” Ôn Nhiễm nhỏ giọng nói, đang nghe điện thoại nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân thì cô vội ngồi dậy tắt điện thoại. 

“Xong rồi à?” Ôn Nhiễm làm bộ rất tò mò. 

Trên tay Tạ Quan Tinh vẫn còn ướt, cậu rút khăn giấy trên bàn trà nhẹ nhàng chậm rãi lau tay ở trước mặt Ôn Nhiễm.

Nhưng không nói chuyện.

Ôn Nhiễm nhất thời không biết đối phương muốn làm gì nên chỉ ngửa đầu nhìn cậu. 

Tạ Quan Tinh lau khô nước trên tay sau đó vứt khăn giấy qua một bên, cậu cúi người khom lưng ngậm lấy cánh môi Ôn Nhiễm. Cắn nhẹ một chút rồi nhanh chóng lui di. 

“Vẫn chưa xong.” Cậu nói: “Nhưng mà, em muốn nói trước, đàn chị muốn dụ dỗ em bằng cách nào đây?” 
Bình Luận (0)
Comment