1
Bốn, năm mươi tuổi là độ tuổi phải dốc sức chiến đấu.
Bố tôi thì ngày đêm “chiến” với… vé số.
Và cuối cùng, vào năm tôi hai mươi ba tuổi —
Tôi đã thực hiện được ước mơ cả đời mình: trở thành một cô chiêu nhà giàu thứ thiệt.
Siêu xe á?
Mua!
Biệt thự?
Mua luôn!
Đồng hồ hàng hiệu?
Quất luôn không nói nhiều!
Nhưng mà… ngoài ở biệt thự, lái siêu xe, đeo đồng hồ xịn,
Thì người giàu còn làm gì nữa nhỉ?
Chỗ này đúng là lỗ hổng kiến thức của tôi rồi.
Tôi lập tức đào đâu ra trăm cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo, thức trắng đêm học cấp tốc.
Bốp! Tôi đóng sập quyển sách lại,
Rồi quay sang sờ tay vào chiếc gối trống bên cạnh…
À — vẫn còn thiếu một người làm ấm chăn!
2
Trợ lý của tôi làm việc rất nhanh, ngay hôm sau đã tìm cho tôi một “bản sao” dựa trên ảnh của mối tình khắc cốt ghi tâm năm xưa.
Tôi làm theo địa chỉ hắn gửi, đến một phòng VIP trong một câu lạc bộ tư nhân.
Quả nhiên bên trong có một chàng trai diện vest chỉnh tề, vai rộng eo thon, đẹp trai đến mức khó tin, đang ngồi đợi.
Khi ánh đèn màu rọi lên khuôn mặt anh ta, tôi sững người đứng chết trân tại chỗ.
Giống… giống quá mức tưởng tượng!
Trong thoáng chốc, tôi ngỡ như người đang ngồi trước mặt chính là mối tình đầu mà tôi đã xa cách suốt 5 năm trời — người mà tôi chưa bao giờ quên được.
Người đàn ông ấy vừa trông thấy tôi thì thoáng sững lại, sau đó bất ngờ bật dậy, kích động đến mức mặt cũng đỏ ửng.
“Lâm Uyển…”
Trợ lý từng nói cho tôi biết — người đóng thế này có một ông bố mê cờ bạc, một bà mẹ ốm yếu và một cậu em trai cực kỳ mạnh mẽ.
Chẳng còn cách nào khác, nên anh ta mới bước chân vào nghề này. Tôi là “khách hàng” *****ên của anh ấy.
Vậy nên sự ngượng ngùng, lúng túng ban đầu cũng hoàn toàn có thể thông cảm.
Tôi vòng tay sau lưng, đi quanh anh một vòng như đang đánh giá hàng, sau đó gật đầu hài lòng, rồi rút ra một bản hợp đồng, đập thẳng vào ngực anh ta.
“Đây, hợp đồng của cậu. Ký đi.”
3
“…Hợp đồng?”
Anh ta như khựng lại một chút, rồi mở bản hợp đồng trong tay ra.
Chỉ lướt mắt một lượt, mặt mũi anh ta đã dần dần sa sầm lại.
Biểu cảm gì đây?
Chẳng lẽ… thấy tiền ít sao?
Sợ anh ta đổi ý vào phút cuối, tôi bèn làm bộ lạnh lùng:
“Cậu tốt nhất là quyết định nhanh lên, sau lưng cậu còn một hàng dài người đang đợi đấy.”
“Cả một hàng dài là mấy người?”
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi nghiêm túc.
“Tầm bảy, tám người gì đó.”
Tôi tỉnh bơ bịa đại, nhưng thực ra vẫn đang lén quan sát nét mặt của anh ta.
_____
Đọc tiếp đi, bỏ dở là hối hận