Bắt Trend Bao Dưỡng, Bao Nhầm Chính Chủ!

Chương 13

Câu nói chưa kịp dứt, thì tôi đã đẩy cửa lớn của nhà thờ, xông thẳng vào.

Ánh sáng trắng từ bên ngoài tràn vào, chiếu thẳng lên gương mặt lạnh lùng như điêu khắc của Hoàng Lâm.

Anh hơi nghiêng đầu, như để tránh luồng sáng chói mắt, rồi nheo mắt nhìn về phía tôi.

“Anh ấy không đồng ý!”

Nói xong, tôi lao thẳng lên bục.

Bên dưới khán phòng như bị đóng băng, tất cả đều sững sờ, im phăng phắc như tờ.

Người chủ lễ rốt cuộc cũng kịp phản ứng: “Cô gái này, cô là…”

Tôi phớt lờ ông ta, đi thẳng tới trước mặt Hoàng Lâm.

Anh cúi mắt nhìn tôi, giữa hàng lông mày khẽ nhíu lại, tạo thành một nếp nhăn nhỏ: “Em…”

Không đợi anh nói hết, tôi đã nhào tới, siết lấy gáy anh rồi hôn lên môi anh thật mạnh.

Một tràng tiếng hít sâu vang lên dưới khán đài.

Tựa như có ai ném một hòn đá xuống hồ băng giá, lớp băng nứt toác, và ánh sáng bắt đầu xuyên qua.

Ánh mắt đen thẳm của Hoàng Lâm dần dần bừng sáng trở lại.

Anh khựng lại một nhịp, bàn tay to bản ôm lấy eo tôi: “… Uyển Uyển!”

Hoàng Lâm mà tôi quen thuộc.

Cuối cùng đã trở về rồi…

Tôi buông anh ra, lau vết son trên môi, ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười rạng rỡ:

“Này, cún con — em đến đón anh về nhà đây.”

15

Tôi kéo anh ấy quay người bỏ đi ngay.

Lúc này, Tôn Noãn – người vẫn đứng im lặng nãy giờ – bỗng vươn tay nắm lấy tay tôi, ánh mắt hoảng loạn.

“Không được… Cô không thể…”

Tôi gạt tay cô ấy ra, chân thành nói: “Xin lỗi cô, Tôn tiểu thư.”

Tôn Noãn nhìn sang Hoàng Lâm, giọng run rẩy: “Anh điên rồi sao?”

Nhưng Hoàng Lâm dường như đã không còn thấy bất kỳ ai khác. Đôi mắt anh chỉ chăm chăm nhìn tôi không rời.

Tôi kéo tay, anh liền đi theo, cùng tôi lao ra khỏi thánh đường.

Cánh cửa lớn sau lưng khép lại, ánh nắng rọi thẳng lên gương mặt của cả hai.

Hoàng Lâm, vẫn mặc nguyên lễ phục chú rể, chạy theo tôi trên thảm cỏ, cỏ mềm lướt dưới chân.

Tiếng anh vang lên hòa cùng gió:

“Uyển Uyển… anh vui quá… Em thật sự đến tìm anh rồi…”

“Tất nhiên rồi!”

Tôi quay đầu lại, nụ cười đang hiện rõ bỗng dần đông cứng trên gương mặt.

Dưới ánh nắng, sắc mặt Hoàng Lâm trắng bệch đến đáng sợ.

Anh nhìn tôi, cố nặn ra một nụ cười yếu ớt đến tột độ — rồi đột ngột phun ra một ngụm m.á.u.

Sau đó, cả người anh đổ gục xuống nền cỏ.

“Tôi đã nói rồi mà, đừng có dẫn anh ta đi.”

Không biết từ bao giờ, một chiếc Bentley màu hồng dừng lại trước mặt tôi.

Tôn Noãn vẫn mặc váy cưới, đang ngồi sau tay lái, gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, cau mày đầy khó chịu.

Cô ta đưa tay giật mạnh tấm mạng che đầu, rồi nhướng cằm về phía tôi:

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đỡ anh ta lên xe đi chứ!”

Bình Luận (0)
Comment