Bắt Trend Bao Dưỡng, Bao Nhầm Chính Chủ!

Chương 4

Tôi không nghe thấy gì cả. Đầu óc chỉ còn lại tiếng ong ong.

Vì ngay lúc đó, thêm nhiều dòng bình luận nữa tiếp tục hiện ra:

【Nữ phụ chắc vẫn chưa biết đâu – chỉ cần nam chính nhớ lại mọi thứ, cô ta sẽ mất sạch mọi thứ, nhà cửa tan hoang, sản nghiệp tiêu tan, còn bị đày sang châu Phi cải tạo lao động!】

Nhà cửa tan hoang…?

Mắt tôi tối sầm, suýt nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.6

Tôi nhanh chóng hiểu rõ những gì mà các dòng bình luận vừa rồi nói.

Thì ra thế giới tôi đang sống… chính là một quyển tiểu thuyết cưới trước yêu sau siêu khổng lồ.

Nam nữ chính thầm yêu nhau, nhưng vì không ai chịu mở miệng nói trước, nên sau khi kết hôn vẫn chỉ duy trì mối quan hệ “bạn cùng phòng thân thiện”.

Cho đến tháng trước, nam chính bị kẻ thù truy sát, ngoài ý muốn mất trí nhớ.

Sai sót trùng hợp khiến anh ta trở thành “tiểu tình nhân thế thân” của nữ phụ độc ác yêu mà không được – chính là tôi đây.

Chính sự cố này đã khiến đôi nam nữ chính nhận ra tình cảm thật trong lòng mình.

Sau khi nam chính khôi phục trí nhớ, lập tức tìm đến nữ chính, bày tỏ tình cảm, rồi cùng nhau bước vào cái gọi là hạnh phúc viên mãn.

Tất nhiên, trước khi rời đi, nam chính cũng không quên dạy dỗ “nữ phụ độc ác từng sỉ nhục anh ta” một bài học.

Số tiền tôi trúng số được, chưa tiêu nổi đến một phần ngàn, liền bị anh ta tống… sang châu Phi lao động cải tạo!?

Tôi há hốc mồm.

Cái gì cơ? Đây gọi là bị sỉ nhục á?

Người lột đồ nhanh hơn cả tôi, còn hăng hơn cả tôi, là anh ta đấy chứ?

Rốt cuộc là ai “sỉ nhục” ai vậy hả!?

Không được! Tôi tuyệt đối không thể để điều mà các dòng bình luận kia nói trở thành sự thật!

Phải nhanh chóng chấm dứt đoạn nghiệt duyên này!

Thế là ngày hôm sau, khi Hoàng Lâm trở về nhà, anh ta liền thấy hành lý mình đã được tôi dọn xong, đặt sẵn ở cửa.

“……Tại sao?” – Anh cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe, trông chẳng khác nào chú cún nhỏ sắp bị chủ bỏ rơi.

“Chẳng lẽ… chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, em đã chán anh rồi sao?”

Nói rồi, anh lại tự phủ định chính mình.

“Không đúng, rõ ràng tối qua chúng ta ở trong bếp một lần, ban công một lần, nhà tắm hai lần, rồi đến nửa đêm…”

Dừng lại! Dừng lại đi! Nói nữa là bị “cấm phát sóng” bây giờ!

Tôi vội vàng ngắt lời anh, bao nhiêu lời đã chuẩn bị cả ngày bỗng tuôn ra như mưa:

“Không phải lỗi của anh. Mà là mấy hôm nay em bỗng nhận ra một đạo lý.”

Tôi hắng giọng, nghiêm túc:

“Đúng là em ngưỡng mộ Hoàng Lâm, nhưng vì ngưỡng mộ mà đi tìm người thế thân anh ấy – thì đó là một sự xúc phạm đối với anh ấy!”

Bình Luận (0)
Comment