Bất Tử Nhãn

Chương 117 - Nghiền Ép

Nhìn thấy Ngọc Phong không mảy may thương tổn khi cùng lúc hứng chịu bốn đại sát chiêu, bốn người Phan Văn Long, Dương Qúa, Đỗ Thu Duyên và Lan Xuyên lập tức ngây ngốc tại chỗ, không tin được mà thốt lên “ không thể nào!”

Không chỉ bốn người bọn họ mà ngay cả ba mươi vạn khán giả trên khán đài cùng tộc nhân lục đại gia tộc cũng không thể tin được chuyện này. Đòn tấn công hợp lực của bốn đại thiên kiêu cho dù Khí Hồn cao giai cũng chỉ có thể tránh lui thì Ngọc Phong đã hứng trọn mà vẫn không chịu bất cứ vấn đề gì.

“ Hứng bốn sát chiêu mà không vấn đề gì, hắn có còn là người không?”

“ Hay hắn đã là Khí Hồn ngoài thất tinh rồi? Nhưng mà cho dù là Khí Hồn bát tinh hay cữu tinh nếu ăn trọn một đòn như thế cũng không thể nào nhàn nhã như hắn được!”

“ Oh! Các ngươi tập trung cảm nhận xem, hình như dao động linh khí của hắn chỉ ở mức tam tinh Khí Hồn mà thôi”

“ Ngươi nói ta mới để ý, hắn chỉ có tu vi tam tinh Khí Hồn mà thôi, chuyện này là thế nào, từ khi nào mà tam tinh Khí Hồn lại mạnh mẽ như thế chứ. Cho dù tu vi của hắn có cao hơn bốn người kia một bật nhưng cũng không thể nào cường đại như vậy được”.

Đúng là cho dù Ngọc Phong có mạnh đến mấy thì cũng không thể dùng thân thể để ngăn cản bốn đại sát chiêu kia nhưng vấn đề là ở chỗ hắn hoàn toàn không dùng cơ thể để ngạnh kháng. Ngay tại thời điểm bốn đại sát chiêu ập tới, hàng vạn kiếm khí từ trong cơ thể hắn trào ra như thác nước, lấy thế sét đánh băm nhuyễn bốn chiêu thức kia thành bụi khí. Những tia kiếm khí sắc nhọn này nếu đối chiến với Khí Tông thì không mang lại nhiều hiệu quả nhưng ở mức độ Khí Hồn thì có thể xem như là vô địch, không có bất kỳ chiêu thức nào có thể ngạnh kháng được với nó.

Nhìn khuôn mặt thất sắc của bốn địch thủ, Ngọc Phong cong môi cười ngụy dị “ đánh đã rồi phải không, giờ đến lượt ta!”.

Dứt lời, Ngọc Phong liền thi triển thân pháp với tốc độ cao nhất, cơ thể hóa thành tàn ảnh lao về địch thủ đứng gần nhất, thiên kiêu của Dương gia, Dương Quá. Bàn tay hắn co lại tạo thành chỉ đâm tới, trên ngón trỏ, vô số kiếm khí sắc lạnh ẩn hiện, khí tức nguy hiểm lang tràng.

Thấy Ngọc Phong chọn bản thân là mục tiêu đầu tiên, tim Dương Quá như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vẻ mặt hiện lên nổi khiếp sợ không tên. Sự mạnh mẽ của Ngọc Phong đã giáng một đòn mạnh vào lòng tự tin của hắn, tạo ra một bóng ma không thể xóa nhòa trong tâm khảm. Khi đối đầu với Ngọc Phong, bản thân hắn đã hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu, tâm cường giả đã hoàn toàn đỗ vỡ.

Ba người còn lại thấy Ngọc Phong lao về phía Dương Qúa liền lao đến tìm cách cứu viện. Chỉ thấy cả ba người, hai tay đều kết ấn vô cùng phức tạp, hét lớn

“ Đại Hồng Xà Hoàng!”

“ Bạo Vũ Lê Hoa!”

“ Xuyên Tâm Tuyệt Diệt!”

Theo chiêu thức của ba người, một con đại xà màu hồng phấn, một bầu trời đầy mưa kim châm sắc nhọn cùng một cái mũi khoang hắc sắc phá không mà ra, cả ba đều có một mục tiêu duy nhất là Ngọc Phong. Cùng lúc đó, sắc mặt của ba người từ hồng thuận đều chuyển sang trắng bệch, từ đó có thể thấy, ba chiêu chức này bá đạo như thế nào.

Nhưng cứu viện một kẻ đã mất ý chí chiến đấu hoàn toàn là việc làm vô nghĩa. Chỉ thấy trong vòng vài hơi thở, Ngọc Phong đã xuất hiện bên cạnh Dương Quá, chỉ như lưỡi kiếm xuyên thủng lồng ngực của hắn tạo thành một cái lỗ to đùng, máu từ bên trong tuông ra xối xả. May là Ngọc Phong nhắm lồng ngực phía bên trái mà đâm, nếu không, dưới một chiêu này Dương Quá có thể đã mất mạng. Nhưng cho dù hắn không chết thì tình trạng cũng không khác là mấy, chỉ thấy mắt hắn trợ trừng trắng giã, ngã quỵ trên mặt đất, máu nhuộm đầy thân.

Cũng như lần trước, ngay khi Ngọc Phong hạ gục Dương Qúa, sát chiêu của ba người còn lại cũng lập tức đuổi đến. Nhưng như thế cũng không mang đến bao nhiêu hiệu quả, từ cơ thể Ngọc Phong, một lần nữa hàng vạn kiếm khí tuông ra như vũ bão, xé nát ba đòn tấn công thành mảnh vụng trong nháy mắt. Cái gì mà Đại Hồng Xà Hoàng, cái gì mà Bạo Vũ Lê Hoa, dưới kiếm khí của Mai Hoa Kiếm, tất cả đều là phù vân.

Cùng lúc đó, Ngọc Phong rút Hải Lam kiếm quét mạnh về phía sau, theo lưỡi kiếm của hắn, hàng vạn tia kiếm khí như nước lũ vỡ đê, ập thẳng vào ba người Phan Văn Long, Đỗ Thu Duyên cùng Lan Xuyên như một con sóng thần. Hắn không cồn muốn kéo dài cuộc chiến nhàm chán này thêm chút nào nữa.

Ba người Phan Văn Long nhìn cơn sóng to lớn do kiếm khí tạo thành ập đến, chỉ còn cách thi triển thuật khí phòng hộ để đón đỡ đồng thời vận chuyển linh khí đến mức cao nhất, lùi nhanh về phía sau với tốc độ cực nhanh. Tuy nhiên tốc độ của sóng kiếm còn nhanh hơn bọn hắn gấp bội lần, chỉ trong vài cái chớp mắt đã nhấn chìm tất cả vào bên trong.

Trên khán đài, tất cả mọi người nhìn kiếm khí như sóng thần, ngập tràng quảng trường mà quên cả hít thở, ánh mắt mở lớn, không muốn bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào. Kỳ cảnh như thế này không phải lúc nào cũng có thể được thấy.

Sóng kiếm đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ sau vài chục giây đã hoàn toàn biến mất, nhưng bấy nhiêu thế cũng đủ giải quyết ba người còn lại. Chỉ thấy trên quản trường, Đỗ Thu Duyên cùng Lan Xuyên cả người đầy vết chém, gục ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, duy chỉ có Phan Văn Long là còn có thể giữ mình đứng thẳng. Tuy nhiên lân láp bao phủ trên cơ thể của hắn giờ đây đã không còn mảnh nào nguyên vẹn, cả người đầy máu như một huyết nhân, ánh mắt không cam lòng nhìn thân ảnh mảnh khảnh cao ngất phía không xa.

Phan Văn Long cũng không hiểu được, tại sao một tên niên kỷ cũng như hắn, tu vi cũng như hắn nhưng tại sao khác biệt lại to lớn đến như vậy, khác biệt này như trời và đất và hắn cũng không tìm ra bất kỳ cách nào để lấp đầy nó. Cuối cùng sức lực của hắn cũng hoàn toàn cạn kiệt, vô lực mà ngã xấp xuống mặt đất, bất tỉnh nhân sự. Nếu Phan Văn Long mà biết người mà hắn cho là cao vời vợi không thể với tới này lại là một tên bạn học mà hắn khinh thường vào bốn năm trước, người mà hắn nghĩ là hòn đá kê chân đầu tiên của hắn, không biết hắn sẽ có cảm giác như thế nào?

Ngay khi Phan Văn Long hoàn toàn gục ngã, không cần Minh Cát trưởng lão công bố, tất cả mọi người đều đã biết được người chiến thắng trong cuộc Lục Gia Đại Chiến lần này là ai, chỉ thấy hàng chục vạn người cùng lúc đứng lên hô hào vang vọng, nhiệt khí bừng bừng, trận loạn chiến cuối cùng đúng là quá kích thích. Bọn họ không quan tâm gia tộc chiến thắng lúc này là ai, họ chỉ đang cổ vũ cho người chiến thắng cuối cùng, cổ vũ cho cho người thanh niên tuyệt mĩ dùng phương thức không thể tin nổi cùng lúc hủy diệt tất cả thiên kiêu của Ngũ đại gia tộc.

Tại phiến đại lục rộng lớn này này, bất kỳ đâu, bất kỳ thời đại nào, luôn luôn có một điều bất thành văn không thể xê dịch, Cường Giả Vi Tôn. Chỉ cần ngươi mạnh, ngươi sẽ nhận được sự kính trọng.

“ Lần Lục Gia Đại Chiến này, phần thắng cuối cùng thuộc về Châu Gia” Minh Cát trưởng lão nhìn cả khán đài lâm vào phấn khích, cao giọng tuyên bố. Tuy ông ta nhận được lời mời của Đỗ gia nhưng ông ta cũng không phải nghiên về phía Đỗ gia. Ngược lại ông ta rất thưởng thức Ngọc Phong, nhất là thuật khí Sóng Kiếm vừa rồi. Tại Bạch Vân Tông cũng không thiếu kiếm tu nhưng muốn thi triển kiếm khí như sóng, lô hỏa thuần thành như thế này thì lớp đệ tử trẻ không có một ai. Trong mắt ông ta, Ngọc Phong đúng là một hạt giống vô cùng tốt, rất đáng để bồi dưỡng.

Qua một trận chiến này, thanh danh của Ngọc Phong đã vang vọng toàn thành, trở thành người tình trong mộng của vô số thiếu nữ, là thần tượng của hàng vạn thanh niên. Tuy nhiên từ đầu cho tới cuối, không có lấy một ai biết về danh tính của người thành niên viết nên huyền thoại bất hủ này.

Trên vị trí khán đài của Châu gia, không kể già trẻ lớn bé đều cười to sung sướng, ánh mắt nhìn Ngọc Phong cực kỳ sùng bái và cảm kích, kể cả Châu Thanh Thần cũng không ngoại lệ. Một khí sĩ cấp bốn chỉ mới mười tám tuổi, lại sở hữu một sức chiến đấu vô địch cùng giai, đúng như cha của hắn đã nói, Ngọc Phong đích thị là một con quái vật, muốn sánh ngang với hắn chắc cũng chỉ có những thiên tài ở đế đô mà thôi.

Trái ngược với không khí vui mừng của Châu gia, Ngũ đại gia tộc lại chìm trong một bầu không khí vô cùng u ám. Bọn họ đến nghĩ cũng không nghĩ rằng kế hoạch tưởng như hoàn mĩ không một kẻ hở lại bị một tên nhóc không biết ở đâu chiu ra hoàn toàn phả hỏng. Mà đây cũng không phải phá hỏng bình thường mà là nghiền ép phá hỏng, không chỉ làm Ngũ đại gia tộc thua cuộc trong lần phân tranh này mà còn làm vị thế của Ngũ đại gia tộc trong lòng dân chúng giảm xuống một mảng lớn. Trong khi đó thanh thế của Châu gia lại theo đó mà lên nhanh như diều gặp gió.

Như thế này, không chỉ thua sân bay về tay Châu gia mà cả sinh ý vài năm sau này chắc chắc cũng sẽ mất đi một mảng lớn. Đã kích như thế này đối với Ngũ đại gia tộc của bọn họ, cũng không chịu đựng nổi. Mà tất cả những điều này đều là do tên thanh niên kia ban cho. Ngũ đại gia chủ hiện nay hận không thể lập tức ra tay giết chết Ngọc Phong tại chỗ, tuy nhiên bọn họ còn nhiều điều cố kỵ không thể buôn tay mà làm. Một trong những điều cố kỵ ấy chính là trung niên nam tử không biết từ lúc nào đã đứng trên đỉnh khán đài.

Hắn ta không phải ai khác chính là Châu Thiên Ân, cường giả Khí Tôn duy nhất ở thành Định Phong này.

Bọn hắn nhận ra sự có mặt của Châu Thiên Ân thì chắc chắn vị Minh Cát trưởng lão kia cũng sẽ nhận ra, chỉ thấy ông ta nhìn Châu Thiên Ân, nhép miệng truyền âm một cái gì đó rồi cả hai lập tức lách mình một cái biến mất.

Cùng lúc đó thì Ngọc Phong cũng đã phi thân trở lại kháng đài của Châu gia dưới sự chào đón nồng nhiệt của tất cả mọi người.

“ Ngọc Phong tiểu huynh đệ, lần này Châu gia lại nợ ngươi một ân tình nữa rồi” Châu Thanh Thần ngay lập tức vỗ vai Ngọc Phong, cười nói. Nét mặt ý cười vô cùng đậm.

“ Đúng thế, Ngọc Phong tiên sinh đúng là phúc tinh của Châu gia chúng ta, một lời cảm tạ không thể nói hết” đại trưởng lão cũng gật gù không thôi.

“ Hắc hắc, nhìn cái bản mặt thua cuộc như ăn mít đắng của bọn kia thật đúng là quá sảng khoái” nhị trưởng lão cũng cười lớn, hắn sợ còn cười chưa đủ lớn để ngũ đại gia tộc còn lại nghe rõ a.

Ngọc Phong nhìn sự nồng nhiệt của mọi người, cũng vui mừng lây, hắn đưa tai gãi mũi, cười cười nói “ cũng chỉ tiện tay mà thôi, không cần khách xáo!”

“ Tiện tay cũng được, đi, chúng ta về mở tiệt ăn mừng” Châu Thanh Thần khoát bả vai Ngọc Phong, sảng khoái nói. Tuy nhiên không biết hắn ta vô tình hay cố ý, đưa thân hình to lớn, che chắn Ngọc Phong tiến vào lối đi. Mấy vị trưởng lão còn lại không hẹn mà gặp, tạo thành một hàng rào bảo vệ Ngọc Phong ở giữa tựa như quần tinh củng nguyệt.

Với sự linh mẫn, Ngọc Phong đã nhận ra ẩn ý trong hành động bất thường của Châu Thanh Thần nhưng hắn cũng không có ý định ngăn cản. Bản thân hắn cũng cảm thấy hàng loạt ánh mắt mang đầy sát khi đang nhìn chằm chằm về phía mình, tuy không chủ ý nhưng hắn đã chính thức trở thành kẻ thù của Ngũ đại gia tộc còn lại. Tuy hiện nay chiến lực của hắn là vô địch cùng giai và kể cả nếu đối đầu với Khí Tông nhất tinh, nhị tinh vẫ nắm chắc đánh bại nhưng hắn không có mù quáng tin rằng có thể chống lại hàng loạt khí tông của Ngũ đại gia tộc kia.

“ Khanh Khách, tiểu Phong, cảm giác bị một bầy hồ ly nhìn chằm chằm như thế nào hả?” Tiểu hồ ly Tinh Tinh bổng nhiên cất lời nói, giọng điệu có chút trêu chọc.

“ Đúng là không thoải mái lắm a, cảm giác như ta là một cục thịt ngon đang nằm trên đĩa vậy!” Ngọc Phong cười khổ, thành thật nói.

Nếu không phải vì gia tộc của Thanh Thiện, còn lâu hắn mới đặt bản thân trong tình cảnh nguy hiểm như thế này. Đối với hắn, việc phơi mình trước kẻ thủ không nắm chắc có thể tiêu diệt là một hành động cực kỳ ngu ngốc.

Bình Luận (0)
Comment