“ Giấc mơ vĩnh hằng! Tiểu Tinh tầng thứ ba của Bất Tử Nhãn đã xuất hiện rồi” Ngọc Phong vô cùng kích động la hét trong đầu
“ Hử? Sức mạnh của nó là gì? Với tại sao lại xuất hiện trong hoàn cảnh này, không phải khi trước mỗi lần ngươi tấn cấp, nó mới xuất hiện hay sao?” Tiểu hồ ly cũng vô cùng vui mừng, sau đó nghi hoặc hỏi
Nghe thế Ngọc Phong rơi vào trầm tư trong chốc lát, sao đó khẻ nói “ hình như là ngay tại lúc bông hoa anh đào kia phát ra dao động linh khí thì Bất Tử Nhãn sinh ra tầng thứ ba. Theo ta nghĩ loại ma thú cần dùng để tiến hóa chắc chắn nằm bên trong bí cảnh này!”
“ Như thế thì càng tốt, ngươi khỏi phải chạy lăng xăng đi kiếm như hồi thức tỉnh tầng hai a” Tinh Tinh cười nói.
Trong lúc Ngọc Phong cùng Tinh Tinh trao đổi thì Châu Thanh Thần vẻ mặt nghiêm nghị, vỗ vai hắn nói “ được rồi tiểu huynh đệ, thượng lộ bình an nha, với lại chút may mắn”.
Cùng lúc đó chín người đi vào bí cảnh lần này cũng bắt đầu tiến đến cánh cổng. Đội hình của Ngũ đại gia tộc còn lại cũng tương tự như vậy
“ Ân!” Ngọc Phong khẻ gật đầu đáp rồi đi theo đội hình mười người đến gần cánh cổng. Ngay khi tới gần cánh cổng, rời xa trận hình của Châu gia, Ngọc Phong liền cảm thấy hàng chục ánh mắt hừng hực sát khí quét thẳng vào mình, mặc dù định lực cực cao nhưng Ngọc Phong cũng hơi cảm thấy tê dại da đầu. Nếu mà cả đám Khí Tông này cùng lúc nổi điên mà xông tới, hắn cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Tuy nhiên điều làm Ngọc Phong chú ý đó là trong hàng chục ánh mắt nhìn thẳng vào hắn đó lại có một ánh mắt không hề mang sát khí, có chi chỉ là sự soi xét mà thôi. Với sự linh mẫn cực tốt, Ngọc Phong đã nhanh chóng tìm ra chủ nhân của ánh mắt này, đó là một người mặc hắc bào che kín người chỉ để lộ một mặt nạ mèo màu đỏ máu, đứng bên trận hình của Lan gia. Hắn ta cũng là một trong mười người của Lan gia tham gia bí cảnh lần này.
Như thấy Ngọc Phong đã chú ý bên này, người mặc hắc bào đen đưa hai ngón tay lắc lắc chào hắn, bộ dáng giống như bạn bè lâu năm vậy, làm Ngọc Phong vô cùng khó hiểu. Nhưng không đợi hắn suy xét kỹ càng, ngũ trưỡng lão Châu Thiên Thanh nghiêm giọng nói “ tất cả mọi người hãy nắm tay nhau, không được rời ra, ta bắt đầu mở khóa đây”.
Nghe thấy Ngũ trưỡng lão ra lệnh, ngay lập tức tám người còn lại lập tức nắm lấy tay nhau. Kể cả Ngọc Phong còn chưa hiểu vì sao phải làm vậy thì cũng đã có người nắm chặc lấy tay hắn, hai bàn tay nắm lấy hắn tựa như hai cái gọng kìm bằng sắt vậy, vô cùng vững chắc, không thể nào vận sức mà thoát ra được. Nói cũng đúng, hai người giữ hắn chính là Lục trưỡng lão và Thất trưởng lão với tu vi lần lượt là lục tinh và ngũ tinh Khí Tông cơ mà, muốn thoát ra là điều không tưởng.
Nói rồi, ngũ trưỡng lão lấy một chiết chìa khóa màu cam từ trong người, hai tay kết ấn quán chú linh khí vào bên trong. Ngay khi nhận được đại lượng linh khí của Ngũ trưỡng lão, chiếc chìa khóa bắt đầu phá ra quang mang màu cam, chíu thẳng vào hình ảnh ổ khóa tương ứng trên một cánh hoa anh đào.
Những người dẫn đầu đội hình của Ngũ đại gia tộc còn lại cũng làm y hệt. Từ sáu chiếc chìa khóa, sáu cột sáng màu sắc khác nhau lần lược chíu lên bông hoa ánh đào tuyệt mỹ.
Vù, Vù. Bổng nhiên từ bên trong cánh, lại một lần nữa phát ra dao động linh khí mãnh liệt, nhưng khác với lần trước, loại dao động này không lang tỏa tứ phía mà là cuốn lấy sáu nhóm người như một dãi lụa vô hình. Sau đó chỉ trong một cái nháy mắt, tất cả sáu mươi người tham gi bí cảnh lần này bổng nhiên biến mất, chỉ để lại nơi đó một cánh cổng rực rỡ màu sắc mà thôi.
Tuy nhiên sự biến mất của hàng chục người cũng không làm cho Lục đại gia tộc ngạc nhiên hay lo lắng gì cả, bọn họ đã trông thấy cảnh tượng này rất, rất nhiều lần rồi.
…………………………………..
Ngay tại thời khắc linh khí dao động mạnh mẽ cuốn lấy hắn, Ngọc Phong chỉ cảm thấy không gian xung quanh bổng nhiên vặn vẹo biến dạng đến đáng sợ, rồi sau một giây, tất cả chỉ còn là một màu trắng tinh khiết không chút tạp sắc, ở nơi này ngoại trừ hắn ra không còn bất kỳ một ai khác, một cảm giác cô độc và hiu quạnh bổng chốc sinh sôi nảy nở bên trong linh hồn hắn với tốc độc cực nhanh. Tuy nhiên cảnh tượng này cũng không diễn ra lâu lắm, chỉ vài hơi thở mà thôi, cảnh vật lại lần nữa biến đổi, lần này hắn lại bay vung vút trong một con đường ánh sáng cam sắc, nhưng lần này không chỉ có một mình hắn mà còn có cả chính người trong đội ngũ lần này.
Thấy mọi người có mặt bên cạnh, Ngọc Phong thở phào một hơi nhẹ nhỏm. Tuy khoảng khắc bên trong khoản trắng đấy vô cùng nhỏ tuy nhiên cảm giác cô độc và hiu quạnh đố vô cùng kinh khủng, cho dù là một người có lý trí mạnh mẽ như Ngọc Phong cũng cảm thấy sợ hãi. Tựa như nếu hắn ở bên trong khoản trắng đó lâu thêm một chút nữa, hắn sẽ ở lại trong đó, một mình và mãi mãi.
Dường như cảm nhận thấy Ngọc Phong có chút bất thường, Lục trưỡng lão quan tâm hỏi “ Ngọc Phong tiên sinh, ngươi không sao chứ? Thông thường người lần đầu tiên đi trên con đường này đều có chút chóng mặt nhưng rất nhanh sẽ hết mà thôi!”
Nghe thế Ngọc Phong cười nói “ ta không sao, chỉ là hơi bỡ ngỡ một lát. À mà khoản trắng ban nãy là cái gì vậy?”
“ Khoản trắng? Là cái gì?” nghe thế, Lục trưởng lão làm bộ nghi hoặc, hỏi.
Ngọc Phong nghe Lục trưởng lão nói thế, hắn liền cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn cười cười nói “ À không có gì, chỉ là ta tiện miệng nên hỏi thôi”
“ Vậy chắc đó là ảo giác do tiên sinh bị choáng mà thôi, không cần để ý đến nó! “Lục trưởng lão hình như cũng không quan lắm đến cái khoản trắng mà Ngọc Phong nói, sau khi nhận thấy Ngọc Phong không có vấn đề gì, hắn liền yên tâm, quan sát phía trước.
Tuy Lục trưởng lão nói là vậy nhưng Ngọc Phong có thể chắc chắn khoản trắng đấy là hoàn toàn có thật, tuy chỉ trong nháy mắt mà thôi nhưng thật sự hắn thật sự đã đắm chìm trong cảm giác cô độc đến vô tận, khổng thể chỉ là một loại ảo giác thông thường được.
Không còn cách nào khác, Ngọc Phong chỉ có thể hỏi ý kiến của Tinh Tinh, nếu hắn lọt vào Khoản trắng đó, Tinh Tinh chắc chắn cũng sẽ theo vào cùng. Ngọc Phong nói lớn trong đầu “ tiểu Tinh, ngươi có nhìn thấy khoảng trắng vừa nãy hay không?”
Không hề có một tiếng đáp trả.
Ngọc Phong ánh mắt nghi hoặc liếc nhìn mặt dây chuyền hình chiếc búa nho nhỏ trên cổ, hỏi lại lần nữa “ Tiểu Tinh, người có đó không? Tiểu Tinh?”
Vẫn không hề có động tĩnh
Cứ thế, Ngọc Phong cho dù hô to gọi nhỏ thế nào, tiểu hồ ly Tinh Tinh vẫn không hề có chút phản ứng. Ngọc Phong biết chắc chắn đã có chuyện không hay xảy ra, Tinh Tinh thông thường hay cười đùa nhưng khi làm việc thì cực kỳ nghiêm túc, không bao giờ có chuyện im lặng như thế cả, nhất là trong thời gian tham gia bí cảnh như thế này. Tuy nhiên cho dù là biết có chuyện, Ngọc Phong cũng không thể làm gì được. Hắn không có khả năng đưa tâm thần vào trong Lưu Tinh Búa để kiểm tra.
Nhưng may mắn là hắn vẫn có thể cảm giác được mối liên kiết giữa bản thân và Lưu Tinh Búa vẫn hoàn mĩ vô khuyết. Mà nếu Lưu Tinh Búa không bị làm sao thì chắc chắn Tinh Tinh cũng sẽ bình an vô sự. Điều này cũng làm cho Ngọc Phong cảm thấy an tâm hơn một chút.
Vù, vù, vù. Bổng nhiên từ phía trước, hàng loạt luồng linh khí đủ màu sắc, đậm đặc như thực chất, dáng tựa cuồng phong ập thẳng đến nhóm người Châu gia. Tốc độ di chuyển của những luồng linh khí này có thể nói là vô cùng nhanh, gây ra vô số dòng xoáy không khí cực mạnh.
Ngay lúc trông thấy những luồng linh khí, đồng tử của Ngọc Phong lập tức co rụt như đầu kim, hắn cảm thấy một sự nguy hiểm cực lớn tỏa ra từ bên trong những luồng linh khí đậm đặc này. Không chỉ mình Ngọc Phong, tất cả mọi người trong đội đều cảm nhận được hơi thở chết chóc đang đến gần. Tuy nhiên dù là cảm nhận được nguy hiểm, khuôn mặt của đoàn người Châu gia cũng không có biến đổi.
Ngũ trưỡng lão dẫn đầu đoàn người ánh mắt ngưng trọng, lại lần nữa lấy chiếc chìa khóa màu cam ra, hay tay kết ấn niệm khẩu quyết, sau đó, Tinh, một âm thanh thanh thúy phát ra. Từ chiếc chìa khóa, một dao động linh khí nhẹ diệu dần dần lang tỏa, tựa như một lớp màng trong suốt, đầu tiên bao phủ Ngũ trưỡng lão rồi theo những cánh tay, bao phủ người tất cả mười người vào bên trong. Ngay lập tức điều kỳ diệu xảy ra, chỉ thấy những luồng linh khí mang khí tức nguy hiểm tựa như nhận được sự điều khiển gì đó liền tự động tránh né đoàn người của Châu gia.
Đến lúc này thì Ngọc Phong đã chính thức hiểu ra tại sao mọi người là phải nắm tay nhau, nếu không phải như thế thì dao động linh khí của chìa khóa chỉ bảo vệ duy nhất người nắm giữ chìa khóa mà thôi. Còn nhưng người không có chắc chắn sẽ bị những luồng linh khí kia nuốt chửng.
“ Sắp đến cổng vào bí cảnh rồi, mọi người chuẩn bị tinh thần” Ngũ trưởng lão quay đầy nhìn mọi người quát lớn.
Ngay tại lúc đó, Ngọc Phong cũng đã thấy một lớp màng ánh sáng màu trắng không xa phía trước, chỉ trong vòng vài hơi thở ngắn ngủi, tất cả mọi người đều xuyên qua.
Thứ đầu tiên ập vào mắt Ngọc Phong sau khi đi qua lớp màng ánh sáng mà một cánh đồng cỏ xanh mát tầm mắt, trải dài vô tận. Từng làng gió nhẹ mang theo hương cỏ thơm xộc vao mũi hắn, mang đến cảm giác thanh mát khó tả, vô cùng thoải mái. Cảm giác này giống như lúc hắn nằm trên bãi cỏ ở Xuân Phong cốc vậy, rất gần gũi và thân quen.
Tuy nhiên sự thoải mái mày không kéo dài được lâu, một tiếng nói lớn kéo hắn về thực tại.
“ Đây là địa bàn của Kiến Lửa, ma thú cấp ba sơ giai, mọi người cẩn thận”
Ngay sau tiếng quát, vô số ngọn cỏ cao một mét bao quanh đoàn người bắt đầu rung rinh. Chỉ thấy từ trong lùm cỏ, hàng trăm con Kiến Lửa đỏ chót, to như một con Phong Lang lũ lượt kéo ra, lao thẳng vào đoàn người Châu gia. Mỗi một con Kiến Lữa đều sở hữu một cặp càng to lớn và sắc nhọn, nếu bị cặp càng đó cắn vào người chắc chắc sẽ không tốt một chút nào.
“ Không cần hoảng sợ, số lượng bầy Kiến Lửa này không đông, chỉ khoảng vài trăm con mà thôi. Chiến đấu không gây ra tiếng động quá lớn là được” Lục trưỡng lão Châu Vũ Viêm nhắc nhở.
Không chút do dự, chín cặp cánh bướm đủ màu sắc hoa lệ đồng thời xuất hiện, tu vi Khí Tông của tất cả mọi người dần dần bộc lộ, chuẩn bị ứng chiến.
Khi bầy Kiến Lữa chỉ còn cách nhóm người năm mét, Châu Văn Siêu, một trong tam đại thống lĩnh là người ra tay đầu tiên, hắn hai tay kết ấn sau đó quát lớn “ Địa Tạng Đao Pháp”.
Từ mặt đất phía dưới bầy Kiến Lửa, năm lưỡi đao sắc nhọn màu nâu bổng nhiên đâm thẳng lên, chỉ trong chớp mắt đã hạ sát năm con ma thú. Không dừng lại ở đó, năm lưỡi đao giống như vây cá mập di chuyển trên mặt đất với tốc độ cực nhanh, lướt qua bầy Kiến Lửa, những nơi lưỡi đao đi qua, tất cả Kiến Lửa đều bị cắt làm hai mảnh, dịch xanh cùng với nội tạng chảy đầy mặt đất.
Sau Khi Châu Vũ Viêm hành đông, tám người còn lại cũng bắt đầu ra tay.
“ Liệt Hỏa Phần Thiên”, từ tay Lục trưởng lão Châu Kính, hai hỏa cầu hồng sắc bay ra, lao thẳng vào bầy kiến phát lên hai tiếng nổ nhỏ tựa có tựa không. Tuy nhiên sức công phá của nó lại tỷ lệ nghịch với tiếng nổ, chỉ thấy từ vị trí hai quả cầu đáp xuống, một biển lửa nóng rực bao phủ hàng trăm mét vuông xuất hiện, nướng chín tất cả Kiến Lửa bên trong nó. Cảnh tượng không khác gì địa ngục hỏa hình trong truyền thuyết.
Châu Vũ Lăng kết ấn, quát “ Mưa Tinh Vân” theo đó, hàng trăm quả cầu ánh sáng to như viên bi lũ lượt phóng ra từ đôi điệp dực của nàng tựa như những viên đạn ánh sáng phóng thẳng vào bầy kiến. Ngay sau đó hàng loạt âm thanh xuyên thấu liên tục vang lên, trước mặt nàng, hơn ba mươi con Kiến Lữa ngay lập tức mất mạng, trên cơ thể chúng có vô số lỗ nhỏ như tổ ong, đây cũng chính là do những quả cầu ánh sáng xuyên qua để lại.
“ Phiêu Xa” Ngũ trưỡng lão Châu Thiên Thanh cũng không phải dạng thường, dưới dự huy động của ông, lớp cát phía dưới mặt đất bắt đầu chuyển động xoay tròn, chẳng mấy chốc liền tạo ra một trận cát lún đáng sợ, cùng lúc chôn vùi hàng chục Kiến Lửa sâu xuống dưới lòng đất.
“ Vạn Phong Trận” Chấp sự Châu Long đứng bên cạnh Ngọc Phong cũng quát khẻ một tiếng, đôi điệp dực sau lưng hắn bổng nhiên đập mạnh, trừ trong không khí, mười thanh kiếm bằng gió dần dần ngưng tụ, phóng thẳng vào bầy kiến, tuy nhiên những thanh kiếm này lại không găm vào bất kỳ một con kiên nào mà lại cắm thẳng xuống đất.
Mới nhìn vào tưởng như hắn ta đã xuất chiêu thất bại nhưng không, ngay khi thanh Phong Kiếm cuối cùng cắm xuống, một đồ hình trận pháp kết hợp từ mười thanh Phong Kiếm sáng lên, ngay sau đó, một cơn cuồng phong bổng chốc xuất hiện tựa như một cái máy xay thịt, xé nát tất cả mọi thứ bên trong thành bột phấn cho dù là Kiến Lửa hay cỏ xanh.
Chỉ thấy trong vòng vài hơi thở, những đôi cánh điệp khẻ đập liên tục, cuồng phong, địa bạo, lưu tinh, liệt hỏa tràng ngập khắp nơi, hàng loạt Kiến Lửa theo đó mà bị phanh thây, vùi dập. Tuy sức công phá dữ dội là vậy nhưng lại không có bất cứ một động tĩnh nào quá lớn phát ra, cho dù là tiếng nổ hay kình khí, một cuộc chiến dữ dội như thế này lại có thể diễn ra trong sự im lặng một cách vô cùng thần kỳ.
Ngọc Phong đưa mắt nhìn thôi cũng thấy rung động. Đây mới chính thức là Khí Tông thật sự, hắn cảm thấy nhận thức của hắn về cấp độ khí tông đã hoàn toàn sai lầm.