Trong màng khói độc, cuộc chiến của hai đại gia tộc cũng chính thức bùng nổ. Dao động linh khí bắt đầu lan tràn.
Ngọc Phong lúc này cũng tự tìm cho mình một đối thủ. Tuy hắn hoàn toàn không biết mặt cũng như cấp bật của nhóm người Đỗ gia nhưng việc cảm giác khí tức mạnh yếu thì tương đối dễ dàng. Hắn chính là chọn tên Khí Tông có khí tức yếu nhất mà ra tay. Và tên đó không ai khác lại là tên ói mửa liên hồi, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Trong màng khói độc này, tầm nhìn cực kỳ hạn chế cho nên khi đã tiến đến rất gần tên Khí Tông Đỗ gia này, Ngọc Phong cũng tương đối ngạc nhiên. Trước mặt hắn làm gì có tên nào là phong phạm cao thủ Khí Tông cơ chứ, duy chỉ có một người đan ông mắt trợn trắng, miệng sùi bọp mép, làn da chuyển sang màu tím, cơ thể thì ngã lăn trên đất giật giật liên hồi như bị động kinh.
Tuy nhiên Ngọc Phong cũng chỉ thoán giật mình trong chốc lát mà thôi, tay hắn vẫn nắm chặt Hải Lam kiếm hướng người đàn ông đâm thẳng đến “ Xiên Hoa”, trên lưỡi kiếm, cả nghìn tia kiếm khí lượng lờ vô cùng sắc bén, khí tức hủy diệt mạnh mẽ. Cho dù là giống như đang động kinh đi chăng nữa thì trên cơ thể của người đàn ông này vẫn tỏa ra khí tức của một Khí Tông hàng thật giá thật.
Đúng như Ngọc Phong dự đoán, ngay khi lưỡi kiếm của hắn còn cách người ông khoản vài mét, đôi mắt người đàn ông liền thanh tĩnh trở lại như bình thường. Chỉ thấy hắn ta đậm tay nhẹ xuống mặt đất, nâng cơ thể lên không trung, cánh tay còn lại vung mạnh về phía Ngọc Phong. Chỉ thấy từ bàn tay hắn ta, mười mấy kim châm lóe lên sự sắc lạnh phá không mà ra, đi sau mà tới trước, phóng thẳng đến trước người Ngọc Phong.
Thấy người đàn ông bất ngờ phản công, ánh mắt của Ngọc Phong lại không có vẻ gì là bất ngờ. Trở thành mục tiêu của mười mấy kim châm, thế công của Ngọc Phong không hề khựng lại đón đỡ hay né tránh mà còn tăng nhanh tốc độ, đường kiếm càng thêm uy mãnh.
Nhìn hành động liều mạng ngu ngốc của Ngọc Phong, tên Khí Tông Đỗ gia hết sức ngạc nhiên nhưng sau đó lại nở nụ cười thích chí, mặc dù từ đầu đến giờ, khóe miệng của hắn không khi nào ngưng trào bọt mép. Cái này cũng không phải là hắn muốn thế mà là trong bụng của hắn luôn luôn quặng lên cảm giác ói mửa không dừng lại được. Đấy là cũng tại vì cái mùi hôi thối còn hơn phân mà Sịt Đan mang đến, nếu làn khói vừa độc vừa thúi này mà không dứt thì hắn sẽ còn trào bọt mép dài dài.
Tuy nhiên nụ cười của tên Khí Tông Đỗ gia không giữ được lâu, ngay khi số kim châm còn cách Ngọc Phong một mét, gần như không thể trật được thì điều kỳ dị xảy ra. Chỉ thấy đôi mắt đen láy của hắn bổng biến thành một cái hắc động tựa như dị điển, chỉ nhìn sơ qua thôi đã có cảm giác như bị hút sâu vào bên trong nó. Cùng lúc đó, Ngọc Phong cũng vươn bàn tay thon dài đã hoàn toàn biến thành một màu đen thâm thúy của mình ra, nắm tới khoản không phía trước, quát khẻ “ hút!”.
Ngay lập tức, dưới con mắt trợn trừng của tên Khí Tông Đỗ gia, kim châm tựa như có thể xuyên thủng mọi vật của hắn lại hoàn toàn biến mất một cách vô thanh vô thức, không hiểu nguyên do. Nắm lấy sơ hở của tên Khí Tông, chỉ một cái nháy mắt, kiếm ảnh của Ngọc Phong đã đến ngay trước mặt hắn, không nói hai lời xuyên qua lớp màng linh khí phòng vệ vững chắc, đâm thủng vị trí trái tim.
Cả quá trình nói thì dài dòng nhưng thật ra nhanh thư thiểm điện, tất cả chỉ diễn ra trong thời gian vài cái nháy mắt mà thôi.
Tên Khí Tông khóe miệng trào máu tươi, ánh mắt trợn trừng không thể tin nổi nhìn thanh kiếm lam sắc trên lồng ngực. Hắn hoàn toàn khổng thể tin được tại sao một Khí Hồn tam tinh nho nhỏ có thể dễ dàng một kiếm đâm xuyên lớp phòng ngự bao quanh cơ thể của hắn như thế được. Từ khi cuộc chiến bắt đầu, Ngọc Phong tựa như một con mồi mặt cho hắn giết chết mà thôi, mặc dù Ngọc Phong đại triển thần uy trong Lục Gia Đại Chiến nhưng đối với một cường giả Nhất Tinh Khí Tông như hắn thì cũng không làm ra cái sóng gió gì.
Thế mà một con kiến hôi trong mắt hắn đó lúc này lại một kiếm đâm xuyên tim hắn. Ánh mắt hắn nhìn Ngọc Phong với vẻ không cam lòng rồi dần dần tắt hẳn, sự sống của hắn đã hoàn toàn trôi đi. Nếu một kiếm xuyên tim bình thường, hắn tuy chết nhưng vẫn có thể tự bạo tu vi kéo kẻ thù theo nhưng chiêu kiếm này của Ngọc Phong này lại ẩn chứa đại lượng kiếm khí, ngay khi xuyên thấu trái tim, số kiếm khí này đã tuông trào bên trong cơ thể hắn, phá nát toàn bộ nội tạng cũng như đan điền trong chớp mắt.
Nhìn đôi mắt đã mất đi sức sống của tên Khí Tông Đỗ gia, Ngọc Phong mỉm cười rút kiếm ra, bắt đầu lục loại tìm chiến lợi phẩm, những đồ vật mà một Khí Tông mang theo bên mình chắc chắn không phải đồ thường.
Lần chiến đầu này, Ngọc Phong đã hoàn toàn chiếm thượng phong. Trong đó lực chiến của hắn là yếu tố quan trọng nhất nhưng tên Khí Tông Đỗ gia kia cũng quá khinh địch, quá xem thường một Tam Tinh Khí Hồn như Ngọc Phong, cộng với việc hắn trúng độc Tam Văn Ứ Linh Đan và dị ứng với Sịt Đan của Ngọc Phong nên mới chết tức tưởi như vậy. Nếu không, Ngọc Phong cũng phải mất một khoản thời gian không ngắn mới có thể giải quyết được hắn.
Từ trên người của tên Khí Tông Đỗ gia, Ngọc Phong đoạt được một túi kim tệ khoản chục vạn, đây có thể xem như tất cả tích lũy của hắn rồi, một cuốn công pháp Hoàng Giai cao cấp Vô Thủ Công, cùng một chiến nhẫn tràn đầu hoa văn tối nghĩa mang đậm khí tức cổ xưa.
Ngọc Phong ngay khi nhìn thấy chiếc nhẫn này liền liên tưởng đến cánh Cổng Hoa Anh Đào dẫn vào bí cảnh, hoa văn tối nghĩa trên chiếc nhẫn này hoàn toàn giống y hệt hoa văn trên cánh cổng, chỉ khác một chút về kích cỡ, đương nhiên rồi vì nó nhỏ hơn nhiều mà. Tuy rất tò mò về chiếc nhẫn này nhưng hắn cũng ngay lập tức thu tất cả vào nhẫn trữ vật rồi hướng nơi toát ra dao động linh khí gần đó mà lao đi, bản thân hắn lúc này vẫn đang nằm trong cuộc chiến, không thể phân tâm.
Cách Ngọc Phong không xa, sáu người Châu gia bao gồm tam vị trưởng lão và tam đại thống lĩnh đang hợp sức vây công bốn Khí Tông của Đỗ gia, bao gồm cả Đỗ Kiến Phát. Chỉ thấy linh khí của mỗi người trong trận chiến này đều ba động cực mạnh, tu vi linh khí được đẩy lên mức cao nhất, các đòn đánh ra đều vô cùng hiểm hóc, nhắm vào chỗ trí mạng mà ra tay.
Nhóm bốn người Đỗ gia tuy bị bao vây nhưng nhờ vào sự cường đại của Đỗ Kiến Phát mà vẫn chưa hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, ngạnh kháng vô cùng mạnh mẽ. Từng kim châm mang đầy độc dược phá không mà ra, lao vun vút trong không khí, vô cùng điên cuồng.
Trong khi đó sáu người Châu gia với sự dẫn đầu của Ngũ trưỡng lão vẫn giữ vẻ bình tĩnh tấn công, bọn họ không hề muốn ra tay liều mạng, dù gì bọn họ cũng hơn người so với đối phương, chỉ cần từ từ ép tới từng chút một, bóp nghẹt đối thủ thì chiến thắng sẽ trong tầm tay.
“ Sao hả, cảm giác bị vây công như thế nào? Dám ra tay với Châu gia chúng ta, đúng là muốn chết!” Thất trưỡng lão Châu Kính cười ha ha nói lớn.
Đôi cánh sau lưng hắn khẻ đập, từng hỏa cầu nóng rực từ tay ông phá không lao thẳng vào bốn Khí Tông Đỗ Gia, mỗi khi một quả cầu phát nổ thì ngay lập tức tạo ra một biển lữa giữa rừng rậm. Tuy nhiên điều kỳ lạ là biển lữa này đối với bốn người Đỗ gia là một uy hiếp cực lớn nhưng hoàn toàn không gây bất kỳ một chút tổn lại nào đối với những câu đại thụ xung quanh, hay nói đúng ra những loại cây này miễn dịch với hỏa diễm. Cho dù thế lửa lớn đến mức nào thì cũng chỉ làm cho bề ngoài thân cây bị nám đen một chút mà thôi.
Đỗ Kiến Phát lách người, chật vật né tránh hỏa cầu cẩu Ngũ trưỡng lão, đôi tay liên tục vung vẫy trong không trung, bắn ra hàng ngàn kim châm, tức giận quát “ các ngươi đừng vội đắc ý, người của chúng ta đã đi thông báo cho những gia tộc khác rồi, không lâu nữa sẽ có người đến tiếp ứng, Châu gia các ngươi cứ đợi chết đi”.
Đỗ Kiến Phát cũng không phải là buông lời hù dọa, Đỗ gia rơi vào tình thế bất lợi như thế này âu là cũng tại vì thua thiệt về nhân lực. Bọn họ tổng cộng chỉ có sáu người trong khi Châu gia lại đầy đủ mười người. Việc này cũng là do Đỗ Kiến Phát ra lệnh cho bốn người còn lại tản ra thông báo với những gia tộc phụ cận gần đấy còn sáu người bọn hắn thì cố thủ nơi cao, dồn ép đoàn người Châu gia kéo dài thời gian. Kế hoạch của hắn gần như đã thành công mĩ mãn nếu như không có Ngọc Phong nhúng tay vào. Những viên độc đan của Ngọc Phong đã hoàn toàn làm kế hoạch của hắn phá sản toàn tập.
Nghe thế Ngũ trưởng lão Châu Thiên Thanh không những không lo lắng mà còn cười lớn “ thế thì chỉ cần chúng ta giết các ngươi trước khi các gia tộc khác tới là được, nhìn bộ dạng các ngươi thế này chắc cũng trúng độc không nhẹ đâu nhỉ? Mọi người tăng mạnh thế công lên nào!”. Mặc dù ông ta không biết Ngọc Phong đã hạ loại độc dược nào nhưng nhìn làn da tím tái của đám người Đỗ gia thì cũng đoán ra được ít nhiều.
Nói rồi ánh mắt ông dần trở nên sắc bén, hai tay kết ấn, đôi cánh vàng đất phía sau khẻ đập, không biết từ đâu, một cơn lốc cát ập đến đám người Đỗ gia. Với tốc độ cực cao của gió lốc, những hạt cát nhỏ li ty không khác những lưỡi đao sắc nhọn là mấy, cho dù lớp phòng ngự bằng linh khí có dày đến thế nào thì cũng sẽ bị chúng dần dần bào mòn.
Tiếp nối Ngũ trưỡng lão, năm người còn lại bắt đầu tế xuất thuật khí cường đại, linh khí từ cơ thể mọi người bắt đầu ào ạt tuông ra, quán chú vào hai tay đang kết ấn.
Thấy đoàn người Châu gia muốn tung đòn kết thúc, ánh mắt Đỗ Kiến Phát liền co rụt thành đầu kim, khuôn mặt vặn vẹo điên cuồng quát lớn “ nếu các ngươi muốn thế thì được, ta cho du liều cái mạng già này cũng phải kéo theo vài đứa”.
Nói rồi, hai tay hắn cũng bắt đầu kết ấn phức tạp, linh khí mặc dù bị ức chế vì độc dược cũng phá thể mà ra, hành độc này cực kỳ gây tổn hại đến kinh mạnh và đan điền nhưng hắn đã không còn hơi sức đâu mà quan tâm đến chuyện đó nữa, sinh mạng trước mắt mới là quan trọng. Chỉ thấy theo từng ấn kết của hắn, hàng trăm kim châm thô to như ngón tay, dài hai mười cm dần dần chui ra khỏi cơ thể, huyền phù ở trên không trung. Điều đáng sợ là cho dù hắn quán chú rất nhiều linh khí nhưng nhưng thanh kim châm này tựa như một đồ vật bình thường, không có chút linh khí dao động nào.
Đây không phải là những thanh kim châm này không nguy hiểm mà là nó đã đạt đến cấp bật linh khí nội liễm. Đó mới là đáng sợ, khi tấn công nó sẽ phóng đi trong vô thanh vô thức, không hề tỏa ra dao động linh khí nên kẻ địch càng khó nhận biết và tránh thoát.
Theo sau Đỗ Kiến Phát, ba tên Khí Tông Đỗ gia còn lại cũng liền thi triển thuật khí y hệt, từ cơ thể bọn họ cũng chui ra hàng trăm kim châm y hệt, nhưng khác với kim châm của Đỗ Kiến Phát, những thanh kim châm này lại không ở trạng thái mà tỏa ra dao động linh khí mãnh liệt, khí tức nguy hiểm lan tràn.
“ Địa Ngục Chông Gai!” Ngũ trưỡng lão là người đầu tiên ra tay. Chỉ thấy phía dưới vị trí của bốn người Đỗ gia đang đứng, những đụn cát mà ông ta để lại khi nãy bổng nhiên kết thành hàng vạn gai nhọn bé tý như kim châm đâm thẳng lên trời, tất cả cây cỏ hay đá tảng ngăn cản đường đi của nó đều bị xuyên thủng như tổ ong.
Cùng lúc đó, năm người còn lại cũng lần lượt ra tay.
Thất trưỡng lão Châu Kinh quát lớn“ Đại Bằng Hỏa Điểu!”. Một con đại bằng được hắn ngưng tụ hoàn toàn bằng hỏa diễm đõ rực, to lớn cực kỳ, nó ngửa đầu lên trời hót vang một tiếng lanh lãnh đập mạnh đôi cánh điệp lao thẳng về phía bốn người Đỗ gia. Hỏa Điểu cánh điệp bay trong không trung để lại một vệt dài hồng quang đằng sau, thanh thế vô cùng to lớn, khí tức hủy diệt không thua gì ma thú cấp bốn cao giai.