Nghe thấy tiếng thét của Ngọc Phong, sáu người Ngũ trưởng lão ngay lập tức lướt nhanh tới bên cạnh hắn. Lục trưởng lão sau khi đáp xuống liền đặt một tay lên lưng hắn, bắt đầu truyền linh khí vào, hổ trợ Ngọc Phong phục hồi thương thế, khẻ nói “ tiên sinh, ngài không sao chứ?”.
Theo đó, ánh mắt của năm người còn lại đều vô cùng lao lắng nhìn Ngọc Phong. Nhưng hắn chỉ đứng đó, hai tay nắm chặt mắt, hít thở từng ngụm không khí như trâu, trên khuôn mặt, từng giọt máu đỏ cứ rơi tí tách không ngừng.
Tuy nhiên để mọi người an tâm đó là sau khi Lục trưởng lão kiểm tra sơ bộ thương thế của Ngọc Phong thì không có phát hiện thương tổn gì đặc biệt nghiêm trọng, chỉ có vùng mắt là không ổn định mà thôi. Chỉ cần vài viên Phục Huyết Đan cùng Hồi Thể Đan là được.
Vì ngăn chặn vụ nổ vừa rồi, Ngọc Phong đã trả một cái giá không nhỏ. Thôn Phệ Nhãn cuối cùng cũng vượt quá giới hạn chịu đựng, thế giới biệt lập bên trong nó đã hoàn toàn sụp đổ.
Trong đan điền của Ngọc Phong hiện nay chỉ còn một con mắt màu lục bảo huyền phù cũng chính là Miêu Nhãn. Con mắt đen như hắc động còn lại tượng trưng cho Thôn Phệ Nhãn đã hoàn toàn vỡ vụng thành ngàn mảnh nhỏ.
Tuy nhiên con mắt bất tử cũng không phải là một danh xưng bình thường, Bất Tử Nhãn không bao giờ chết, nếu để ý thật kỹ thì có thể thấy, những mãnh vụng của Thôn Phệ Nhãn đang từ từ từng chút một liên kết lại với nhau nhưng tốc độ cũng không phải là quá nhanh, phải mất một khoản thời gian không ngắn mới có thể hoàn toàn bình phục.
Tuy nhiên lành thì lành, việc Thôn Phệ Nhãn bị phá hủy cũng khiến cho Ngọc Phong cảm nhận sự đau đớn khôn tả, tựa như có quả Boom phát nổ bên trong đầu vậy.
Không lâu sau, ba vị chấp sự cũng đuổi đến bên này nhưng thấy cảnh vật hoan tàn, đám người Đỗ gia thì không thấy đâu cộng với Ngọc Phong đang hai tay thấm đẫm máu che mắt liền ngạc nhiên vô cùng.
“ Mấy vị trưởng lão, chuyện gì xảy ra vậy? Bọn Đỗ gia đâu? Tiên sinh sao lại thế này?” Châu Vũ Lăng nét mặt lo lắng hỏi.
“ Bốn tên Đỗ gia bên này đã tự bạo mà chết rồi, còn các người thì thế nào?” Lục trưởng lão bình tĩnh đáp, ông ta không vì sử lý được vài tên Khí Tông Đỗ gia mà vui mừng.
Không giống những lần trước, Châu gia có hai đồng minh để cân bằng thế cục, lần này một mình Châu gia phải cùng lúc chống chọi với Ngũ đại gia tộc còn lại. Xử lý một mình Đỗ gia thôi còn chưa đủ, huống chi bọn hắn mới giải quyết được bốn người của Đỗ gia mà thôi.
“ Ba người chúng ta bên đó cũng đã giết được một tên Nhị Tinh Khí Tông!” Châu Đặng nói. Với ưu thế ba đánh một, việc bọn hắn giết chết một Khí Tông cũng không mấy khó khăn.
Nghe thế, Ngũ trưởng lão đưa ra kết luận “ Như thế xem ra, chúng ta đã tiêu diệt năm người của Đỗ gia, trong đó có thủ lĩnh của bọn chúng Đỗ Kiến Phát, năm tên còn lại chắc phân chia nhau báo tin cho những gia tộc còn lại rồi!”
Tuy nhiên một câu nói hơi rung rung làm bọn họ giật mình “ không, Đỗ gia hiện tai chỉ còn bốn người mà thôi, ta cũng đã giết một tên Khí Tông!”
Ngọc Phong lúc này đã hồi phục lại bình thường, đôi mắt của hắn cũng trở lại màu đen láy. Hắn đưa tay áo lau máu dính trên khóe mắt cười nói, điệu bộ vô cùng thản nhiên.
Thôn Phệ Nhãn bị phá hủy mang đến đau đớn vô cùng cho hắn, chứ thật ra cơ thể của hắn không có chịu bất kỳ thương tổn nào cả. Trạng thái của hắn so với thời kỳ toàn thịnh không khác là mấy, chỉ là thiếu mất Thôn Phệ Nhãn mà thôi, theo hắn ước tính, cần khoản vài tháng nữa Thôn Phệ Nhãn mới hoàn toàn phục hồi, thế này cũng đồng nghĩa với việc trong vòng vài tháng này, hắn không thể thi triển Bá Thiên Chưởng, thuật khí xem như át chủ bài của hắn.
Đoàn người Châu gia nghe Ngọc Phong nói thế liền ngạc nhiên vô cùng, Ngũ trưởng lão Châu Thiên Thanh còn không dám tin, cẩn thận hỏi lại “ tiên sinh, có phải ngươi vừa mới nói đã giết chết một Khí Tông của Đỗ gia phải không?”.
Một Tam Tinh Khí Hồn có thể giết chết một Khí Tông, cho dù có là Nhất Tinh Khí Tông đi chăng nữa là điều không tưởng, từ cổ chí kim chưa từng nghe qua việc này. Việc Ngọc Phong có thể một mình chấp năm thiên kiêu của Ngũ đại gia tộc mà vẫn dễ dàng chiến thắn thì bọn họ còn có thể tin tưởng nhưng giết chết một Khí Tông, sao có thể chứ?
Nhìn bộ dạng trợ mắt, khuôn mặt hiện rõ chữ ‘không thể tin nổi’ của mọi người, Ngọc Phong phì cười nói “ ta cũng đâu có cần nói dối mọi người làm gì, ta thật sự đã giết một tên Khí Tông của Đỗ gia. Với lại vụ nổ do bốn tên Khí Tông kia tự bạo, ta đã dùng thủ đoạn đặc thù để triệt tiêu, mọi người không cần tò mò hỏi làm gì, đây là bí quyết độc môn không thể tiết lộ!”
Sau cuộc nói chuyện với Châu Thiên Ân, Ngọc Phong cũng biết mọi người trong Châu gia đều nhận định rằng, phía sau hắn có một vị sư phụ vô cùng cường đại chống lưng, cho nên hắn thuận nước đẩy thuyền, lợi dụng việc đó để giải thích cho những thủ đoạn đặc thù của bản thân. Đối với hắn, tác dụng của Bất Tử Nhãn, càng ít người biết càng tốt.
Nói mới nhớ, đúng là khi nảy, bọn họ tận mắt chứng kiến Ngọc Phong dùng một thủ đoạn cường đại nào đó khiến năng lượng linh khí bạo phát của vụ nổ không hề lan rộng ra mà kỳ dị biến mất. Nếu việc như thế mà Ngọc Phong còn làm được thì giết một tên Khí Tông cũng không phải điều gì khó hiểu cho lắm. Đệ tử của một vị khí sĩ cường đại không thể đem lẽ thường để so sánh được.
Tuy nhiên việc Ngọc Phong dùng Thôn Phệ Nhãn để hấp tụ vụ nổ cũng chỉ có sáu người Ngũ trưởng lão chứng kiến mà thôi, ba vị chấp sự còn lại nghe Ngọc Phong nói thế vẫn chưa hiểu mô tê gì.
Chấp sự Châu Long ánh mắt khó tin nhìn Ngọc Phong hỏi “ triệt tiêu vụ nổ tự bạo là sao?”
Cùng lúc đó vài tiếng gầm rú của ma thú từ phía xa vọng đến làm mọi người giật mình.
“ Chuyện giải thích để sau hẵn nói, chúng ta mau rời khỏi đây thôi, cuộc chiến vừa rồi động tĩnh quá lớn, đám ma thú đang bị hấp dẫ tới đây” đại thống lĩnh Châu Oánh nghiêm giọng nói.
Ngũ trưởng lão Châu Thiên Thanh cũng gật đầu đồng ý“ Đúng thế, việc cần làm trước nhất làm tìm một nơi đặt chân chữa thương cái đã, ta biết có một hang động khuất bóng trong khu rừng này, là vị trí cực tốt, đi thôi”.
Nói rồi ông ấy vươn đôi cánh, đập khẻ một cái lao vút đi, chín người còn lại cũng không hề chậm trể bám theo. Cả đoàn người dùng hết tốc lực mà di chuyển, tránh xa nơi này càng nhanh càng tốt.
……………………………………………..
Như thế, bí cảnh núi Tây Phong mở ra chưa đầy năm ngày, Đỗ gia đã mất hơn phân nữa số người trong tay Châu gia. Điều mà cho dù nằm mơ Đỗ Thu Dương nổi tiếng âm hiểm cũng không thể nào tưởng được. Mà những thứ đó chình là do sự có mặt của Ngọc Phong trong lần bí cảnh này.
Thế giới này là vậy, cho dù có cường đại như thế nào thì cũng có thể nay sống, mai chết. Ai có thể tin biết được, sáu cường giả Khí Tông cao cao tại thượng ở thành Định Phong, ai nhìn cũng ngưỡng mộ, cũng ướt ao, chỉ mới qua vài ngày thời gian đã trở về với các bụi.
……………………………………………
Trong một hang động ẩm ướt tại một nơi không rõ bên trong khu vực Rừng Rậm, đoàn người Châu gia đang đã tọa dưỡng thương. Tuy chỉ mà chút ít thương thế nhẹ nhưng mang thương thế hoạt động trong bí cảnh là một điều không khôn ngoan. Ở đây, bất cứ lúc nào cũng phải để cho cơ thể ở trạng thái tốt nhất. Kẻ địch mà mọi người phải đối mặt không phải chỉ có Ngũ đại gia tộc mà còn vô số ma thú cường đại nữa.
Hang động này đúng như Ngũ trưởng lão đã nói, là một vị trí cực kỳ tốt để cắm trại, miệng hang nhỏ hẹp chỉ đủ cho hai người cùng lúc ra vào, tuy nhiên phía bên trong lại tương đối rộng rãi, ở cuối hang động còn có một hồ nước tự nhiên nữa. Thông thường hang động này là nhà của một bầy ma thú cấp một Cổ Đằng Thử, tên nghe ghê thế thôi nhưng thự chất bọn chúng chính là mấy gốc cây có sự sống mang hình dáng chuột đồng và đặc biệt vô cùng sợ lửa, nên chỉ cần châm một ngọn lửa nhỏ là có thể đuổi cổ bọn chúng đi.
Sau trận chiến kinh thiên vừa rồi, cho dù là có phần thắng áp đảo nhưng đoàn người Châu gia, ai cũng mang một ít thương thế, cần một khoản thời gian vài ngày để bình phục, duy chỉ có một mình Ngọc Phong là không có vấn đề gì, hắn cũng chỉ bị mất chút máu khi Thôn Phệ Nhãn bị phá hủy mà thôi.
Tuy nhiên cũng vì thế mà chiến lực của hắn đã giảm đi một mảng lớn, khi trước hắn có tự tin liều mạng với Khí Tông tam tinh hay tứ tinh là vì có Thôn Phệ Nhãn và Bá Thiên Chưởng, nay cả hai đều mất. Hắn hiện giờ cùng lắm cũng chỉ có thể cầm cự với Khí Tông nhị tinh mà thôi, không hơn được nữa, đó là vì hắn có man lực cực mạnh. Nhưng trong bí cảnh này thực lực đối chọi với nhị tinh Khí Tông là chưa đủ, hắn cần thực lực mạnh hơn.
Ngọc Phong ngẫm nghĩ một hồi rồi lấy từ trong trữ vật giới chỉ một bình đan dược bằng ngọc, cười khổ “ cũng chỉ còn cách này mà thôi!”
Nói rồi hắn trúc ra hai viên đan dược màu lục nhạt, bên trên viên đan dược còn có bao phủ vô số thuật hình ấn chằn chịt đan xen. Không chần chừ Ngọc Phong bỏ cả hai viên đan dược vô miệng nuốt cái ực, sau đó bắt đầu đã tọa, tiếng vào trạng thái nhập định.
Hai viên đan dược này chính là Thăng Hồn Đan mà Ngọc Phong từng ban cho đám thuộc hạ tại Hắc Lang dong binh đoàn. Mỗi một viên có tác dụng là cho người có tu vi Khí Hồn thăng lên một tiểu cảnh giới trong thời gian ngắn, tối đa có thể sử dụng hai viên. Bản thân Ngọc Phong cũng ở tu vi Khí Hồn hai năm rồi nhưng hắn vẫn chưa phục dụng một viên đan dược nào, đây cũng không phả vì hắn không muốn hay lo sợ dược tính lưu lại trong người tạo ra cái gì ám thương hay làm hao mòn thiên phú.
Đan dược chính tay hắn luyện đều đạt độ thành phẩm là một trăm phần trăm nên không có chuyện cặn dược liệu ảnh hưởng thân thể. Còn cái chuyện dùng đan dược làm hao mòn thiên phú hay ảnh hưởng đến quá trình tu luyện sau này chỉ là trò cười mà thôi, nếu dùng đan dược tăng tu vi mà ảnh hưởng nhiều như vậy thì cái thế giới này đã không còn cường giả nữa rồi. Thử hỏi những cường giả hùng mạnh ở đỉnh cao kia, có người nào mà không ăn đan dược để thăng tiến tu vi chứ?
Việc bản thân Ngọc Phong đến tận bây giờ vẫn không dùng loại đan dược này là hắn để dành chờ đến khi đạt đến Thất tinh Khí Hồn rồi phụ dụng mới đem lại lợi ích cao nhất. Khí Hồn chia làm chín tinh, cấp độ càng cao, tu luyện càng chậm, thời gian từ nhị tinh lên tam tinh cao gấp hai lần nhất tinh lên nhị tinh, như thế tính lên thì thời gian tu luyện từ bát tinh đến cửu tinh gấp một trăm hai mươi tám lần từ nhất tinh đến nhị tinh. Do thế nếu dùng Thăng Hồn Đan ở cấp độ tu vi càng cao thì lợi ích đem lại càng lớn. Suy tính tỉ mĩ là thế nhưng không ngờ rằng, hắn phải dùng Thăng Hồn Đan sớm như vậy.
Sau khi hai viên Thăng Hồn Đan trôi xuống bụng hắn thì ngay lập tức liền bị Kim Hỏa hòa tan ra, giải phóng một nguồn linh khí cùng linh hồn lực vô cùng to lớn, theo kỳ kinh bát mạch của hắn tràng vào đan điền cùng não hải, bắt đầu gia tăng cường độ linh khí cũng như linh hồn của hắn. Từ đó, trình độ tu vi của hắn dần kéo cao lên như tên lửa, dao động linh khí mãnh liệt từ cơ thể hắn dần dần lan tỏa ra ngoài.
Bên trong hang động, chín vị Khí Tông của Châu gia ngay lập tức bị sự dao động linh khí từ Ngọc Phong hấp dẫn.
“ Loại dao động này, Ngọc Phong tiên sinh đang đột phá tứ tinh Khí Hồn!” Châu Vũ Lăng ngạc nhiên nói.
“ Mọi người cứ tiếp tục chữa thương đi, với thanh thế như này, việc Ngọc Phong thăng cấp không có vấn đề gì đâu, ta sẽ canh gác bên ngoài cửa động, không cần lo!” Ngũ trưỡng lão cười nói với mọi người rồi đứng dậy, hướng phía cửa động mà đi. Khí tức khi Ngọc Phong thăng cấp có thể sẽ hấp dẫn một số ma thú ở gần đây.
Nghe thế, mọi người cũng tiến vào tu luyện trở lại, việc Ngọc Phong thăng cấp cũng đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ phải nán lại đây thêm vài ngày nữa. Qúa trình thăng cấp cũng phải cần một khoản thời gian nhất định rồi còn phải củng cố tu vi nữa, không phải nói thăng là thăng.
Tuy nhiên bọn họ cũng không vì sự chậm trể này mà sinh ra bất mãn, nếu không có Ngọc Phong ngăn chặn vụ tự bạo của bốn tên Đỗ gia kia, thời gian bọn họ phải dưỡng thường còn nhiều hơn, có khi lần bi cảnh này là đi vô ích.