Sau khi làm lệch đi dường kiếm của Ngọc Phong, tên Khí Tông Đỗ gia, khuôn mặt liền trở nên dữ tợn, linh khí lại lần nữa bùng nổ mãnh liệt, chân giẫm nhẹ xuống đất di chuyển với bộ pháp vô cùng quỷ dị, ba cánh tay còn lại nắm lại thành quyền hướng Ngọc Phong tại vị trí chuôi kiếm mà chém tới. Ba lưỡi đao sắc nhọn trên nắm đấm tựa như móng vuốt ma thú lướt qua không khí để lại ba vệt sáng tàn ảnh đẳng sau.
Nhìn ba quyền đầu dần phóng lớn trong mắt, Ngọc Phong không chút do dự rút Luân Hồi kiếm ra khỏi vỏ, quét tới đón đỡ đồng thời phân giải Đại Kiếm trở lại thành Hải Lam kiếm hướng đầu tên Khí Tông Quân gia đâm tới, keng keng keng keng keng, lần lượt năm âm thanh kim loại va chạm vang lên, tóe ra hoa lửa.
Một lần nữa, với sức lực cực đại, Ngọc Phong đã đẩy lui tên Khí Tông Quân gia lùi xa cả chục mét, nhưng Ngọc Phong cũng chỉ là đẩy lùi mà thôi, không thể tổn thương được hắn.
“ Không ngờ một Ngũ Tinh Khí Hồn như ngươi lại có sức chiến đấu mạnh như thế, hèn chi mấy thiên kiêu của Ngũ đại gia tộc đều thua trong tay người!” tên Khí Tông Quân gia nét mặt nghiêm trọng, gằn giọng nói. Sau hai lần giao phong, hắn đã biết chiến lực của Ngọc Phong không nằm dưới bản thân, nếu có chút sơ xẩy hay khinh thường, rất có thể sẽ lật thuyền trong mương.
Ngọc Phong hay tay nắm kiếm, ánh mắt nhìn tên Khí Tông Quân gia trước mắt có chút nghiền ngẫm, nói “ ngươi cũng thế mà thôi!”. Nếu so về sức lực, tên Khí Tông Quân gia không thể so được với Ngọc Phong nhưng nếu so về tốc độ phản ứng, Ngọc Phong không thể bằng hắn. Với tình thế như thế này, Ngọc Phong chỉ còn cách xuất toàn lực.
Hai tay Ngọc Phong bổng nhiên bùng lên hai ngọn Kim Hỏa quỷ dị, sau đó, Kim Hỏa theo sự khống chế của hắn bao phủ toàn bộ hai lưỡi kiếm, biến chúng thành hai thanh hỏa kiếm nóng rực, nhiệt độ không khí xung quanh đột ngột tăng cao hàng chục độ vặn vẹo biến dạng, nhất là vị trí hai lưỡi kiếm, nhiệt độ còn lên đến vài trăm. Nếu muốn, Ngọc Phong vẫn có thể nâng nhiệt độ lên đến gần nghìn nhưng nếu làm như thế, hai thanh kiếm của hắn tất yếu sẽ bị phá hủy ngay lập tức.
Tuy nhiên với lưỡi kiếm vài trăm độ, cho dù là Khí Tông cũng chưa chắc chịu nổi!
Thấy Ngọc Phong lại lần nữa xông lên, tên Khí Tông Quân gia liền chuyển đổi trạng thái từ cường mãnh sang mềm diệu, kết ấn quát “ Bất Bại Thần Quyền, Lưu Kim Thủ!”. Theo từng ấn kết, linh khí từ cơ thể hắn dâng cao như thác nhưng lại rất nội liễm, quán chú vào sáu cánh tay, biến chúng thành sáu cánh tay kim loại trắng bạc, trên mỗi cánh tay, từng dòng linh khí lưu chuyển qua lại như những dòng nước nhẹ diệu đầy linh tính.
Cũng như lần trước, hắn không chủ động tấn công mà tạo thế phòng thủ.
Khoản cách vài chục mét, Ngọc Phong chỉ dùng một hơi thở là vượt qua, hai thanh hỏa kiếm theo từng thức Mai Hoa Kiếm điên cuồng tấn công tên Khí Tông Quân gia, lúc đâm lúc chém, lúc quét lúc đập. Theo từng chiêu kiếm của Ngọc Phong, tên Khí Tông Quân gia cũng tung thiết quyền đáp trả.
Ken Keng keng, theo thời gian dần trôi, hai người càng đánh càng hăng, kiếm ảnh cùng quyền ảnh đan vào nhau vang lên những tiếng vang thanh thúy không ngừng, hoa lửa tung bay đầy trời. Cuộc chiến vô cùng ác liệt, mỗi một chiêu xuất ra đều nhắm đến vị trí yếu hại của đối phương mà xuống tay không chút lưu tình, nếu chỉ cần phân tâm một chút, cuộc chiến sẽ ngay lập tức ngã ngũ.
Ngọc Phong với loại Kim Hỏa cực kỳ bá đạo ngay lập lập tức chiếm được lợi thế, bắt đầu ép dần tên Khí Tông Quân gia về phía bị động, tuy nhiên cũng chỉ có thể ép hắn về phía bị động đón đỡ mà thôi chứ tuyệt nhiên không thể gây ra tổn thương thật sự cho hắn.
Mỗi lần quyền kiếm giao nhau đều bị tên Khí Tông Quân gia dùng một phương thức đặc biệt nào đó làm cho lực lượng của Ngọc Phong hoàn toàn phân tán đi, không thể tác động trực tiếp lên cở thể hắn. Khi đối chiến với tên này, sức mạnh mà Ngọc Phong luôn tự tin hoàn toàn trở nên vô dụng.
Đây là lần đầu tiên Ngọc Phong gặp trường hợp này, nhất thời làm hắn nhíu chặt mày, vô cùng khó chịu.
“ Hắc hắc, nhóc con. Sức mạnh man lực của ngươi khi đối đầu với Nhu Quyền của ta hoàn toàn là vô dụng!” tên Khí Tông Quân gia nhìn biểu cảm của Ngọc Phong, cười trêu chọc.
Loại Nhu Quyền này cũng không phải là thuật khí của Quân gia, đây là hắn dùng đại lượng kim tệ thu mua trên thị trường chợ đen mà đạt được, nghe đâu là một trong những tuyệt học của Bạch Vân Tông chứ không phải dạng thường. Thường ngày, khi chiến đấu hắn không bao giờ thể hiện Ngu Quyền này ra mà giấu đi làm quân bài cứu mạng lúc nguy cấp. Nhưng cho dù là quân bài cứu mạng thì cũng chỉ có thể dùng lén lút mà thôi, không thể phơi bày ra cho bàn dân thiên hạ.
Nếu mà tin tức hắn sơ hữu Nhu Quyền truyền về tai của Bạch Vân Tông, chờ đợi hắn chỉ có cái chết. Bạch Vân Tông sẽ không để thuật khí tuyệt học của mình lưu lạc bên ngoài.
“ Xem ra ngươi rất tự tin nhỉ? Vậy để ta gia tăng lực đạo xem thử ngươi còn đỡ được hay không?” Ngọc Phong nhết môi, cười nói.
Nếu sức lực hai mươi tấn còn không đủ thì hắn sẽ gia tăng lên bốn mươi tấn.
Chỉ thấy hắn bổng nhiên lùi nhanh về sau, hai tay kết ấn, quát khẻ “ Hắc Huyền Kiếm, Gia Trọng Cụ Thuật!”. Theo tiếng quát của Ngọc Phong, hai thanh kiếm trên tay hắn lóe lên hắc quang, sau đó từng đường hắc tuyến dần dần từ hai bàn tay hắn bao phủ toàn bộ bề mặt hai thanh kiếm, đem đến một cảm giác trầm trọng dị thường.
Thuật khí Gia Trọng Cụ Thuật là thuật khí thiên sinh của tượng khí Hắc Huyền Kiếm, có tác dụng trong lúc nhất thời gia tăng gấp đôi uy lực của Kiếm Chiêu. Là một trong những thuật khí cường đại nhất mà Ngọc Phong đang nắm giữ, chỉ đứng sau Bá Thiên Chưởng. Tuy nhiên thuật khí này lại cực kỳ khó nắm giữ nên hắn cũng mới chỉ thành thục trong khoản thời gian gần đây và lúc này chính là lần đầu tiên hắn thi triển nó.
Ngay sau thi triển Gia Trong Cụ Thuật, Ngọc Phong lại lần nữa lao lên, hai tay nắm chặt song kiếm, vận hết sức lực chém mạnh.
Tuy không biết Ngọc Phong đã thi triển chiêu trò gì nhưng tên Khí Tông Quân gia vẫn rất tự tin về Nhu Quyền của bản thân, như lần trước, sáu cánh tay hắn lại biến ảo kì dị, đón đỡ kiếm ảnh của Ngọc Phong. Tuy nhiên để hắn biến sắc là cho dù hắn đã thi triển Nhu Quyền tán đi đại lượng lực đạo ẩn chứa bên trong hai thanh kiếm nhưng vẫn không thể tán đi toàn bộ. Ầm, một tiếng va chạm vang dội phát ra, chỉ thấy tên Khí Tông Quân gia hai chân lún xuống dưới đất một khoản tới đầu gối.
Nhận thấy Gia Trọng Cụ Thuật đã phát huy tác dụng, Ngọc Phong ngay lập tức vung tay đập kiếm liên tục, tựa như hắn đang dùng hai cây búa luyện chế khí binh vậy. Tất nhiên thanh khí binh này không ai khác, chính là tên Khí Tông Quân gia.
Dưới từng kiếm mang lực đạo bốn mươi tấn giáng xuống, từng tiếng ầm ầm vang dội phát ra, kình khí như làn sóng lan tỏa bốn phương tám hướng, xua tan đi màng khói mù. Với đôi châm bị kẹt trong mặt đất, tên Khí Tông Quân không còn cách nào khác là vung quyền đón đỡ. Đây là biện pháp duy nhất của hắn lúc này, nếu hắn mà vận lực phá đất thoát ra, hắn sẽ không thể nào tránh thoát kiếm chiêu lấy mạng của Ngọc Phong.
Nhưng cho dù hắn có đón đỡ thì theo từng kiếm giáng xuống, hắn tựa như một cây cọc bị Ngọc Phong đóng đinh dưới mặt đất, sáu đôi tay trắng bạc cứng hơn kim loại cũng theo từng kiếm mà nứt toát ra, máu chảy đầm đìa. Ánh mắt hắn nhìn Ngọc Phong dần trở nên tuyệt vọng, hắn không thể tin được thuật khí Nhu Quyền mà hắn rèn luyện bao năm, cho dù lúc chiến đấu với Khí Tông tam tinh, tứ tinh cũng không rơi vào thế yếu lại bị tên nhóc trước mạt dùng sức mạnh tuyệt đối phá vỡ. Sức mạnh kinh khủng như thế này đến cả ma thú cấp bốn cao giai Đại Lực Cuồng Gấu nổi tiếng về man lực cũng chưa chắc có thể sánh được a.
Bị rơi vào đường cùng, cái chết đang gần kề trước mắt, tên Khí Tông Quân gia cũng không có can đảm tự bạo tu vi, hắn vẫn ôm một chút hy vọng có đồng bạn đến ứng cứu. Tuy nhiên đó cũng chỉ là mơ mộng mà thôi, với sức mạnh áp đảo đến mấy cấp bậc của Châu gia, số phận của chín tên Khí Tông kia cũng không khá hơn hắn bao nhiêu, huống chi bọn chúng còn trúng Tam Văn Ức Linh Độc.
Như thế sau một đòn liên hoàn của Ngọc Phong, tên Khí Tông Quân gia cuối cùng cũng bị chôn vùi sâu dưới mặt đất, chỉ còn chừa lại cái đầu, hơi thở vô cùng mỏng manh, bốn cánh tay mọc thêm cũng hoàn toàn bị nghiền nát, hai cánh tay còn lại tuy không đứt lìa nhưng đã nát vụng, máu thịt be bét vô cùng ghê rợn. Bên trong cơ thể, lục phủ ngũ tạng của hắn cũng vì chịu chấn động mạnh mà dập nát, xương cốt toàn thân đứt lìa. Hắn đã hoàn toàn bị Ngọc Phong nghiền nát thành một phế nhân, cho dù lúc này có cứu chữa kịp thời, hắn cũng không thể nào tu luyện được nữa.
Nhìn kẻ địch gần như bị chôn sống, Ngọc Phong đưa hai cánh tay rung rẫy đang cầm kiếm đến trước mặt mà cười khổ “ Gia Trọng Cụ Thuật đúng là bá đạo, nếu cơ thể mình không đủ mạnh mẽ, thì cũng không khác hắn lúc này là bao a!”.
Gia Trọng Cụ Thuật tuy mạnh nhưng mỗi đòn tung ra cũng đem đến lực phản chấn cực lớn, tựa như một con dao hai lưỡi vậy, nếu dùng không cẩn thận rất có thể sẽ tự tổn hại bản thân.
Sau đó Ngọc Phong tra kiếm vào vỏ rồi nắm đầu tên Khí Tông Quân gia, lôi hắn lên khỏi mặt đất, bắt đầu tìm kiếm chiến lợi phẩm, hay nói đúng ra là cuốn thuật khí Nhu Quyền thần kỳ mà tên này đã sử dụng. Ngọc Phong rất hứng thú với loại thuật khí làm sức mạnh của hắn gần như bị phế này. Không làm Ngọc Phong thất vọng, từ túi trữ vật trên người tên Khí Tông Quân gia này, hắn lấy được một cuốn quyền pháp Hoàng giai của Quân gia và một cuốn trục phủ đầy hoa văn mây trắng cổ xưa, bên trên viết hai chữ Nhu Quyền vô cùng sắc nét. Ngoài những thứ này ra thì Ngọc Phong cũng thu được một khoảng kim tệ kha khá.
Ngay khi Ngọc Phong thu được thuật khí Nhu Quyền, thì nhóm người Ngũ trưởng lão cũng đã giải quyết song mục tiêu của mình, tìm đến vị trí của Ngọc Phong, nét mặt ai cũng mang theo nụ cười đậm, một lúc tiêu diệt mười Khí Tông của ba đại gia tộc, đây là chiến tích có một không hai trong lịch sử thành Định Phong a.
Ngũ trưỡng lão sau khi đến vị trí của Ngọc Phong liền nhìn thấy thảm trạng của tên Khí Tông Quân gia nhưng ông cũng không ngạc nhiên lắm, hiện nay ông ta đã hoàn toàn không xem xét Ngọc Phong như một thanh niên bình thường nữa mà là một vị cường giả ngang hàng với ông ta. Việc một vị cường giả Khí Tông cao giai dễ dàng giết một tên Khí Tông nhất tinh thì có gì kỳ là hay sao? Đương nhiên không!
Thấy mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ, Ngọc Phong liền thu tất cả chiến lợi phẩm vào trong trữ vật giới chỉ, cười nói “ như vậy phần đầu của kế hoạch đã hoàng thành, tiếp đến là mười bốn tên Khí Tông còn lại bên trong di tích, mọi người đi thôi!”
Nói rồi Ngọc Phong dẫn đầu đi đến bên hồ nước, không chút do dự nhảy vào. Đoàn người Châu gia cũng lập tức nhảy xuống theo.
Nhìn từ bên ngoài thì không cảm nhận được nhưng sau khi nhảy xuống mơi biết hồ nước này sâu không thấy đáy, sâu phía dưới, Ngọc Phong chỉ thấy một màu đen tăm tối, cho dù hắn có kích hoạt Miêu Nhãn thì cũng không thể quan sát rõ ràng được, duy chỉ có thể cảm thấy một tia dao động linh khí nhỏ bé nằm ở phía cuối hồ nước. Nó tựa như một ngọn hãi đăng dẫn đường trong đêm vậy.
Tuy nhiên ngay khi mọi người lặng sâu khoản mười mét, bổng nhiên bên trong hồ xuất hiện vô số dòng nước xoáy cực mạnh, ngay lập tức nuốt trọn mọi người. Dòng xoáy này mạnh đến nổi cho dù là Ngũ trưởng lão tu vi Thất Tinh Khí Tông cũng không thể quơ quào gì được, mặc cho nó cuốn đi.
Điều duy nhất Ngọc Phong có thể cảm nhận là đầu óc xoay tròn, thiên địa đảo lộn, đồng thời cũng bị dòng nước cuốn phăng đi rất xa. Sau tầm mười phút vật vã, cuối cùng dòng xoáy nước hất tung Ngọc Phong lên không trung rồi biến mất.
Trên không trung, Ngọc Phong nhanh chóng thanh tĩnh lấy lại thăng bằng, nhẹ nhàn hạ xuống mặt đất, bắt đầu quan sát xung quanh. Lúc này Ngọc Phong đang đứng trong một khu rừng mưa, nói rừng mưa là bởi vì khu rừng này vô cùng rậm rạp, những cây ở đây đều không hề cao, theo Ngọc Phong ức định cây cao nhất ở đây cũng không vượt quá mười mét với lại lại cực kỳ nhiều bụi rậm và sương mù trắng xóa bao phủ khắp nơi, tạo nên một không khí ma mị và ẩm ướt. Mà kỳ lạ là khu rừng mưa này lại mọc trong lòng đất và chỉ dựa vào một chút ánh sáng yếu ớt từ những viên quang thạch trên nóc động mà sinh trưởng.
Bên cạnh vị trí của Ngọc Phong là một hồ nước nho nhỏ mang màu lục nhạt của rong rêu. Khí nãy xoáy nước tung hắn lên trời chắc chắn là thông qua hồ nước này. Ngoài ra xung quanh hồ còn có rất nhiều vết chân loạn xạ, nhìn sơ qua cũng có thể nhận ra đây là dấu vết mới tạo ra cách đây không lâu, vết chân in trên mặt đất còn rất rõ.
“ Những vết chân này là của đám người tam đại gia tộc!” Ngọc Phong thầm nghĩ
Sau khi ngẫm nghĩ một lát, Ngọc Phong liền nem theo những vết chân này mà di chuyển. Đây là lựa chọn duy nhất của hắn hiện giờ, đám người Ngũ trưởng lão thì đã tách ra khi loạt vào xoáy nước, bản thân hắn lại không có nhiều thông tin về bí cảnh này nên chỉ có thể làm theo cách này.
..........................................................
Hôm nay nhận được tin vui, truyện Bất Tử Nhãn đã chính thức nhập bản. Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người trong thời gian qua.
^^! Then kiêu ve ri mớt!