Sau khi tiêu diệt nhanh gọn Cây Ăn Thịt, Ngọc Phong liền hướng vị trí phát ra âm thanh chiến đấu không xa trong di tích mà di chuyển. Trên đường đi, Ngọc Phong đã hơn năm lần chạm tráng với vài Cây Ăn Thịt, tuy nhiên với vô tận kiếm khí được Kim Hỏa gia trì, hắn đều dễ dàng thông qua, duy chỉ có lần cùng lúc phải chống chọi với tận bốn Cây Ăn Thịt mới làm hắn hơi chật vật và bị thương đôi chút.
Cuối cùng, sau hơn nữa ngày trời hành tẩu trong tàn tích cổ xưa, Ngọc Phong tìm đến vị trí phát ra âm thanh chiến đấu. Chỉ thấy cách hắn gần ba trăm mét, một nhóm gồm tám người đang kịch liệt chiến đấu với hai Cây Ăn Thịt to tổ chảng, nếu đem so sánh với những cây ăn thịt mà Ngọc Phong đã tiêu diệt, cái cây này phải dài đến gấp đôi, thân bự gấp ba lần và đặc biệt hơn trên mỗi thân cây đều mọc ra hai cái miệng to lớn, chi chít gai nhọn.
Trong nhóm tám người kia, Ngọc Phong liền nhìn sơ qua liền biết là người của tam đại gia tộc, ba người của Quân gia, bốn người của Phan gia và một tên liên tục phóng ám khí chắc chắn là người Đỗ gia.Trong tám người đó, mỗi người đều là cường giả khí tông hàng thật giá thật, linh khí bạo nổ vô cùng mãnh liệt. Tuy nhiên những vị Khí Tông này lại tương đối chật vật khi giao đấu với hai Cây Ăn Thịt to lớn, cho dù những đòn đánh của bọn họ có uy lực lớn đến thế nào, thương tổn gây ra đối với hai cái Cây Ăn Thịt này không đáng là bao.
Cái này cũng không phải vì bọn họ yếu mà loài Cây Ăn Thịt này quá mức kỳ dị, mỗi vết thương tưởng như chí mạng mà những khí tông này tạo ra trên thân thể nó chẵn mấy chốc kiền khôi phục trở lại như cũ, tựa như sinh sôi không ngừng, liên miên bất tận. Cứ xét theo tình huống này, nếu không dùng một đòn toàn lực diệt sát nó, chắc chắn sẽ không có cách nào có giết chết nó cả.
Cây Ăn Thịt không sợ các vết thường của đám Khí Tông gây ra nhưng đám Khí Tông thì không tốt như vậy, trên cơ thể của mỗi người đều ít nhiều chịu thương thế lớn nhỏ. Quân áo trên người cũng theo từng cái quật roi đầy gai nhọn của Cây Ăn Thịt mà rách bươm như giẻ lau, máu nhiễm ướt cả thân. Từ vị trí các miệng vết thương, máu chảy ra từ màu đỏ cũng dần chuyển thành màu tím đen, bốc mùi hôi thối.
Tám tên khí tông lúc này cũng đường nhiên nhận ra tình trạng nguy hiểm của bản thân, tuy nhiên cổng vào bảo tàng chính là nằm sau hai cây quái đằng này, hai vị đầu lĩnh của Quan gia và Phan gia đều đã chớp lấy thời cơ mà lọt vào trong đó trước rồi, nếu bọn họ lúc này mà bọn họ lựa chọn rút lui cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ bảo tàng, đồng thời chôn sống hai vị thủ lĩnh kia luôn. Hiện tại với tình hình thế này, bọn họ biết việc tiêu diệt hai cây quái đằng trước mắt là điều không thể nên chỉ vòng vèo du đấu , nhằm kéo dài thời gian đợi hai vị thủ lĩnh đi ra.
Ngọc Phong đứng từ xa quanh sát cũng phải hít sâu một hơi, vô cùng ngạc nhiên. Cả tám cường giả Khí Tông cùng lúc vây công mà vẫn không là được gì hai cái Cây Ăn Thịt này, ngoài ra còn phải chịu đựng thương tích đầy mình. Tuy nhiên sau khi quan sát tường tận một lúc, cuối cùng hắn cũng đã hiểu ra vấn đề ở đây là gì, trong số tám vị cường giả Khí Tông kia, không có lấy một ai thi triển thuật khí hỏa hệ. Sau vài lần chiến đấu với những Cây Ăn Thịt con, Ngọc Phong đã nắm chắc điểm yếu của bọn chúng chính là lửa và cũng chỉ có lửa mới có thể tiêu diệt chúng mà thôi. Ngoài ra không có bất kỳ thứ gì có thể kết liễu những Cây Ăn Thịt này được, cho dù có chém chúng ra làm đôi thì chúng vẫn có thể dễ dàng liền lại.
Theo hắn tính toán, với hai Cây Ăn Thịt cự đại này, ít nhất phải thi triển vài lần Kim Hỏa Tan Hoa mới có thể hạ gục được. Tuy nhiên Ngọc Phong chắc chắn sẽ không ra tay vào lúc này, hắn sẽ không dại dột gì mà đi cứu địch thủ, hắn mà không bỏ đá xuống giếng là may lắm rồi.
Nhưng thật sự hắn sẽ không bỏ đá xuống giếng hay sao, với tính cách diệt cỏ tận gốc kia, việc không ném đá là điều không tưởng. Ngọc Phong nhìn đám người tam đại gia tộc mỉm cười ngụy dị, nếu có người thân quen của hắn ở đây thì sẽ ngay lập tức nhận ra, mỗi khi hắn nở nụ cười như thế này, chắc chắc là chuẩn bị làm chuyện xấu nào đó.
Chỉ thấy hắn lấy ra sáu viên Tam Văn Ức Linh Đan cùng ba viên Sịt Đan, khẻ truyền một ít linh khí vào trong đó rồi gồng sức ném mạnh đi. Hăn lấy nhiều Tam Văn Ức Linh Đan như thế là để chắc chắn tám tên Khí Tông kia ít nhiều thì cũng phải nhiễm độc, còn lúc nào hắn cũng dùng Tam Văn Ức Linh Đan kèm theo Sịt Đan cốt yếu là chỉ để đánh lạc hướng. Với cái độ thúi quỷ khóc thần sầu của Sịt Đan thì ai còn có tâm để ý đến độc khí cơ chứ?
Năm viên Tam Văn ỨC Linh Đan kích thước vô cùng bé nhỏ, bay vèo trong không trung cũng không làm kinh động đến bất kỳ một ai. Mà cho dù đã nhận ra thì sao, lúc này cả tám người đều phải gồng cơ đít, thít cơ mông chật vật chiến đấu với hai con quái đằng trước mắt này, chỉ cần sơ ý một chút cũng có thể sẽ bỏ lại mạng nhỏ, ai còn đi quan tâm chuyện khác được.
Từ phía xa, sau khi thấy mấy viên đan dược đã vào vị trí, Ngọc Phong liền nhết môi cười, quát khẻ “ Bạo!”
Theo tiếng nói của hắn, cả chín viên độc đan ngay lập tức phát nổ, giải phóng một lượng khối độc cực lớn hai màu đen, lục trong chớp mắt nuốt trọn chiến trường.
Bổng nhiên không biết từ đâu xuất hiện một màng khói mù che mất tầm mắt, mang hương vị tanh hôi khó ngửi, tám tên Khí Tông liền lâm vào rối loạn, trận hình ngay lập tức bất ổn. Cũng chính vì thế, chưa cần độc dược phát tác, bọn chúng đã phải nếm trái đắng. Chỉ thấy trong màng khói độc đầy mùi hôi thối, hai Cây Ăn Thịt to lớn tựa như được uống thuốc kích thích, điên cuồng tấn công loạn xạ. Mỗi một cái vung roi đều kem theo âm thanh gió rít vô cùng ghê rợn.
ẦM ẦM ẦM, theo từng đoàn roi, cả mặt đất tựa như chấn động, tàn tích đỗ nát nay còn bị băm nhuyễn thành bụi khí, kem theo tiếng dậm còn có vài tiếng hét thảm liên tục vang lên. Tác giả của chúng nó không phải ai khác chính là tám tên Khí Tông kia. Đột nhiên phải hứng chịu một trận đòn roi dồn dập, cùng với việc tầm nhìn hoàn toàn là con số không, đã làm cho một vài tên Khí Tông xui xẻo phải bỏ mạng. Nhưng đó còn chưa phải là sự kết thúc của cơn ác mộng.
Sau khoản vài chục giây từ khi màng khói hai màu đẹn, lục xuất hiện, chất độc trong Tam Văn Ức Linh Đan cuối cùng cũng phát tác. Chỉ thấy làn da của năm người còn lại từ bình thường dần dần chuyển thành màu tím xanh và cuối cùng là tím đen, đồng thời tốc độ vận chuyển linh khí trong cơ thể bọn chúng ngay trong khoản khắc đó cũng đột ngột giảm mạnh, nếu khi trước linh khí ào ạt như một thác nước hùng vĩ thì hiện này nó chỉ tương đương như một con suối nhỏ róc rách.
Nên biết sức mạnh của Khí Tông hoàn toàn là bắt nguồn từ lượng linh khí hùng hậu mà mãnh liệt, hiện nay linh khí đã bị độc dược áp chế, chiến lực cũng theo đó mà giảm xút một mảng lớn, cùng với đó tất cả thuộc tính như sức mạnh, tốc độ, phòng ngự cũng bị hạ thấp.
Trong tình huống nguy hiểm thế này mà lại bị rơi vào trạng thái ức chế như vậy, đợi chờ bọn chúng chỉ có cái chết.
“ Đây là khói độc, mọi ngươi mau rút …!” một tên Khí Tông của Phan gia cất giọng hét lớn, đồng thời hắn cũng là người đầu tiên quay đầu bỏ chạy. Tuy nhiên không để hắn nói hết lời, một dây roi to lớn chi chít gai nhọn đã đập bẹp hắn thành tương cà, một Khí Tông tam tinh như thế chỉ trong một cái nháy mắt liền biến thành một đống máu tình bầy nhầy.
Không chỉ hắn, ngay sau đó bốn tên Khí Tông còn lại cũng không thoát khỏi vô số dây roi của Cây Ăn Thịt, lần lượt từng tiếng hét thảm vang lên, lần lượt từng người một bỏ mạng trong tuyệt vọng.
Ngọc Phong đứng từ đằng xa, nghe từng tiếng hét thảm mà gật đầu thỏa mãng, hắn cũng không phải làm một tên ưa thích giết chóc, tuy nhiên nếu đã là kẻ thù thì hắn sẽ không có một chút nương tay nhân từ nào. Đã ra tay là phải tận, không nên để lại mầm họa.
Đến khi không còn nghe thấy âm thanh la hét nào nữa, Ngọc Phong mới ra khỏi vị trí ẩn nấp, thi triển thân pháp, lướt nhanh tới vị trí hai Cây Ăn Thịt, không nói hai lời, cả cơ thể hắn liền bùng lên ngọn hỏa diễm màu vàng kim rực rỡ, kiếm ra khỏi vỏ, quét ngang không khí. Theo kiếm chiêu, kiếm khí trắng bạch manh theo từng đóa Kim Hỏa phá không mà ra, tạo thành một cơn sóng kiếm rực cháy hỏa diễm cực đại ập thẳng vào hai thân Cây Ăn Thịt to lớn.
Bổng nhiên hứng chịu công kích cường đại từ Ngọc Phong, hai Cây Ăn Thịt lần đầu tiên mở miệng thét lên đau đớn, cơ thể to lớn bị Kim Hỏa thiêu đốt mà vặn vẹo, vùng vẫy không ngừng. Nhận thấy đòn tấn công đã có kết quả, Ngọc Phong liền không chút do dự, thôi động linh khí đến mức cao nhất, lại một lần nữa thi triển “ Kim Hỏa Tàn Hoa!”.
Sóng kiếm hỏa diễm lúc này còn lớn hơn lúc trước gấp rưỡi, không khác gì một cơn sóng thần thật sự, chẵn mấy chốc liền nhấn chìm hai Cây Ăn Thịt vào bên trong. Theo đó từng cột khói đen bốc với tiếng xèo xèo bốc lên mịt mù, khói đen này cũng không phải của Tam Văn Ức Linh Đan mà là Kim Hỏa đang thiêu đốt cơ thể to lớn của Cây Ăn Thịt mà tạo ra.
Cứ thế, Ngọc Phong không ngừng thúc dực linh khí thi triển Sóng Kiếm Hỏa Diễm liên miên không dứt, sóng sau đè sóng trước, vùi dập hai Cây Ăn Thịt. Tuy nhiên sau từng sóng kiếm đi ra, lượng linh khí trong cơ thể hắn lại rút đi một mảng lớn, chiêu thức này tuy uy lực mạnh nhưng ngốn linh khí cũng không phải dạng thường. Cứ theo tình hình thế này, cùng lắm hắn cũng chỉ có thể thi triển tối đa mười lần mà thôi.
Nhưng may là, Ngọc Phong không cần đến mười lần Sóng Kiếm để hại gục hai Cây Ăn Thịt này, chỉ sau khoản thời gian vài hơi thở, cuối cùng dưới năm cơn sóng kiếm hừng hực hỏa diễm, cuối cùng hai Cây Ăn Thịt cũng bị thiêu đốt chỉ còn một mảng tro tàn, không hơn không kém. Mà hai Cây Ăn Thịt sau khi chết đi cũng đã để lộ ra thông đạo nho nhỏ dẫn sâu vào bên trong di tích.
Ngọc Phong tất nhiên cũng đã nhìn thấy thông đạo này, nhưng hắn không có ý định lập tức lao vào bên trong mà lần lượt lục loại tám cái xác chết nát bét, tìm một ít chiến lợi phẩm rồi lại tìm một góc khuất bên trong vùng tàn tích, nuốt Phục Khí Đan, bắt đầu khôi phục linh khí. Hắn muốn cơ thể hắn luôn đạt trạng thái tốt nhất mới tiến vào bên trong. Hiện nay hắn chỉ có một mình, nên cẩn thận là quan trọng nhất, không cần hấp tấp. Với lại theo như tính toán, đám người tam đại gia tộc có tổng cộng hai mươi bốn người, trong đó mười người đã bị hắn và Châu gia tiêu diệt, cộng với tám tên Khí Tông vừa mới bỏ mạng tại đây thì xem ra số còn lại chỉ còn sáu người.
Mặc dù sáu người đó có thể đã bỏ mạng trong khu Rừng Mưa hay trong miệng của đám Cây Ăn Thịt nhưng nếu không phải vậy, thì chắc chắn không sớm thì muộn, bọn chúng sẽ kéo đến nơi này. Ngọc Phong không muốn phải cùng lúc đối mặt với nhiều Khí Tông như thế, nhất là khi hắn đã không còn Thôn Phệ Nhãn với Bá Thiên Chưởng.
Đúng như hắn dự đoán, không đến nửa giờ thời gian, một tên Nhất Tinh Khí Tông đã lần mò đến nơi này nhưng hình như bộ dáng của hắn cũng không khá khẩm gì lắm, chỉ thấy cả người hắn thấm đầy máu tươi, vô cùng ghê rợn, hơi thở mỏng manh, cực kỳ suy yếu.
Sau khi xác định tên Khí Tông này chỉ đi một mình, Ngọc Phong liền không chút do dự từ vị trí ẩn nấp lao ra, tay duỗi thành chỉ, hướng vùng đan điền của tên Khí Tông đâm tới. Trên chỉ ấn đó, từng tia kiếm khí lượng lờ vô cùng sắc lạnh.
Trong nháy mắt thời gian, kiếm chỉ của Ngọc Phong dễ dàng đâm thẳng vào vùng đan điền của tên Khí Tông mặc dù hắn đã ra sức ngăn cản. Đó cũng tại vì trạng thái của hắn lúc này vô cùng suy yếu, linh khí gần như khô kiệt, chỉ đủ để miễn cưỡng duy trì cước bộ mà thôi, cộng với Ngọc Phong ra tay bất ngờ, hắn muốn tránh cũng là lực bất tòng tâm.
Hứng trọn kiếm chỉ của Ngọc Phong, đan điền của tên Khí Tông ngay lập tức bị phong bế, linh khí đã khô kiệt từ trước nay càng không thể vận chuyển, tê liệt toàn thân. Hắn lúc này không khác gì thịt đã lên đĩa, mặc cho Ngọc Phong xử lý.