Bất Tử Nhãn

Chương 133 - Tiểu Ma Nữ Lại Xuất Hiện

Ầm! Trong nháy mắt, kim quyền và thiết trảo va chạm vào nhau phát ra âm thanh vang dội, từ vụ va chạm, từng luồng kình khí quét qua bốn phương, táp vào da mặt Ngọc Phong mang đến cảm giác đau rát. Linh khí bốc lên ngùn ngụt, bạo vũ trên không trung của đại điện.

Va chạm mạnh là thế nhưng cuộc chiến vẫn chưa chám dứt, trên tế đàn, sau đòn đầu tiên, Phan Bảo và Quân Gia liên tục quyền trảo gia nhau, mỗi đòn đều uy mãnh tuyệt luân, sát ý ngập trời. Theo đó, từng tiếng nổ lớn liên tục vang vọng trong không trung, từng luồng kình khí quét ngang tứ phía, đến cả đại điện cũng có chút rung rẫy chao đảo.

Tuy nhiên vì tu vi đã đạt đến Thất Tinh Khí Tông, Quân Gia đã dần dần chiếm thế thượng phong, chỉ thấy hắn lùi lại một chút, châm gập xuống xúc lực rồi lần nữa xông lên bộc phát tốc độ không tưởng, quát lớn “ Lục Tý Kim Cương!”.

Chỉ trong vòng một hơi thở, Quân Gia đã xuất hiện bên hông địch thủ, sáu quyền cùng lúc oanh kích. Trong thoán chốc đó, sáu cánh tay vàng kim của hắn bổng biến thành kim cương lấp lánh vô bì.

Thấy Quân Gia đã ra sát chiêu, Phan Bảo biết tình thế của hắn đã không ổn, chỉ thấy hắn hơi xê dịch thân thể về phía sau, hai tay kết ấn, quát “ Qủa Cầu Thiết Giáp!”. Theo ấn kết, lân giáp cứng chắt như sắt thếp trên cơ thể hắn dần dần phóng to ra, trong thời gian chớp mắt đã hoàn toàn tạo thành một quả cầu kim loại thật sự, bao bọc hắn vào bên trong. Đây chính là thủ đoạn bảo toàn tính mạng cũng là thuật khí phòng thủ mạnh nhất của Phan gia.

Ngay khi quả cầu kim loại đóng lại, lục quyền của Quân Gia cũng đuổi tới, đấm mạnh lên trên quả cầu. Boong! Một âm thanh thanh thúy tựa như chuông ngân làm đầu Ngọc Phong rung lên. Dưới sức mạnh cực đại của Quân Gia với Lục Tý Kim Cương, quả cầu kim loại ngay lập tức bị đánh bậc lên không trung, từ vị trí va chạm với kim quyền, từng vết nứt rạn xuất hiện chi chít, sau đó liền bao trọn quả cầu. Cuối cùng Tinh một tiếng như thủy tinh vỡ, toàn bộ quả cầu ngưng tụ bằng lân giáp kim loại của Phan Bảo hoàn toàn vỡ vụng thành nghìn mảnh, để lộ Phan Bảo bên trong.

Hắn hiện nay cũng không khác quả cầu kim loại là mấy, cả cơ thể rách tươm, mục nát, máu huyết từ các vết thương tung ra xối xã, hơi thở suy yếu vô cùng. Ầm, cơ thể hắn từ trên trời rơi xuống tế đàn, nằm một đống không khác gi thịt nhão.

Dù đã chiến thắng, Quân Gia cũng không tốt là bao, sau khi hạ gục Phan Bảo, hắn liền tức ngực phun ra một búng máu tươi, cơ thể ngã quỵ trên mặt đất, bốn cánh tay thiết quyền được gọi ra cũng theo đó mà tan biến. Hai cánh tay còn lại dù không tan biến theo cũng không tốt là mấy, cả cánh tay lổ chỗ hố to hố nhỏ bầm dập không chịu nổi, trong đó cánh tay phải còn bị gãy lìa cả xương, trên vị trí bả vai, một khúc xương trắng lòi cả ra ngoài da thịt, vô cùng ghê rợn.

Tình trạng này của hắn cũng là tác dụng phụ của viên Khí Huyết Tăng Lực Đan mà hắn phục dụng lúc trước, đây là một loại đan dược cấp bốn Quân Chiến đã cấp cho hắn trước khi vào bí cảnh đề phòng ngừa tình huống bất thường. Như những gì đã xảy ra, viên Khí Huyết Tăng Lực Đan này có tác dụng trong thoán chốc tăng tu vi của người sử dụng lên một cảnh giới nhỏ, bạo phát lực chiến khủng khiếp, đồng thời tác dụng phụ của nó cũng không phải nhỏ, sau khi phục dụng loại đan dược này, trong vòng một tháng, cơ thể sẽ rơi vào trạng thái suy yếu cực độ, lực chiến không bằng một nữa lúc bình thường, và nếu trong khoản thời gian này không khôi phục đúng cách, muốn tăng tiến tu vi về sau là cực kỳ khó khăn.

Tuy nhiên cho dù tác dụng phụ mạnh như thế cũng không khiến hắn thê thảm đến không thở nổi như này được, hắn thụ thương nghiêm trọng cũng là vì cái quả cầu kim loại kia. Thuật khí Qủa Cầu Thiết Giáp của Phan gia cũng không phải chỉ có chức năng phòng ngự mà nó còn khả năng phản dame cực mạnh.

“ Phan Bảo chó chết, địt mẹ!” Quân Gia ôm cánh tay gãy nát đừng dậy, phun ngụm nước bọt vào mặt Phan Bảo, chửi thề.

Nói rồi hắn nén đau đớn, khuôn mặt hiện nét cười nồng đạm, từng bước tiến lại gần thanh kiếm đang huyền phù không xa, vươn tay cầm lấy. Cuối cùng, thanh Linh Binh này sẽ thuộc về hắn, không phải của Phan gia mà chỉ thuộc vào một mình Quân Gia hắn mà thôi. Từ khi nhìn thấy thanh kiếm này, hắn đã quyết định như thế rồi, nếu không hắn cần gì phải liều mạng như thế. Có nó trong tay, lực chiến của hắn sẽ tăng một mảng lớn, nói không chừng chức vị gia chủ đời kế tiếp sẽ thuộc về hắn.

Nhưng mộng tưởng cũng chỉ là mộng tưởng khi nó còn chưa thành hiện thực, tay tại khoản khắc hắn sắp chạm vào thanh Linh Binh, Ngọc Phong đã tiềm phục từ trước cuối cùng cũng ra tay, chỉ thấy hắn trọng tâm hạ thấp, hai tay rút kiếm khỏi vỏ chém mạnh về phía Quân Gia với tốc độ cực nhanh, đến tàn ảnh cũng không nhìn thấy, “ Đoạt Mệnh Thập Tự Trảm!”

Dường như cảm nhận được sát khí từ phía sau, Quân Gia lập tức xoay người về phía sau, nhưng không đợi hắn kịp làm ra hành động gì, từ khoản không trước mắt hắn bổng nhiên rung động nhè nhẹ. Roẹt, mộ âm thanh đao kiếm cắt vào gia thịt vang lên. Quân Gia ánh mắt không thể tin nổi đưa tay chạp vào ngực nhưng khi cánh tay vừa mới đưa lên, cơ thể hắn liền bị chia làm bốn khúc, đổ ầm xuống đất, rốt cuộc cũng không hiểu tại sao bản thân lại chết.

Khi Quân Gia đã hoàn toàn đỗ gục, Ngọc Phong mới từ từ tiến lại gần, nhúng chân một cái, nhẹ nhàn bước lên tế đàn. Ngay khi đặt chân lên tế đàn, việc đầu tiên hắn làm không phải là nhanh chóng đoạt lấy thanh kiếm Khí Binh mà là đến bên cạnh cơ thể tàn tạ của Phan Bảo, một kiếm bổ xuống, cắt phăn đầu của hắn đi. Ngọc Phong không muốn để lại bất kỳ hậu hoạn gì, mặc dù Phan Bảo bị thương nặng gần đất xa trời nhưng hắn cũng là một Khí Tông Lục Tinh, ai biết hắn còn thủ đoạn nào khác hay không.

Sau một lúc xác nhận hai tên Khí Tông Quân gia và Phan gia đã chết hoàn toàn, Ngọc Phong mới thả lỏng tâm tình được một chút, nhanh chóng tiến tới bên cạnh thanh kiếm to lớn đang huyền phù trên không trung, vươn tay nắm lấy.

Tuy nhiên, dị biến lại lần nữa phát sinh, Vụt, không biết từ đâu, một thanh Hắc Thương ba đầu, dáng vẻ kì dị phá không lao đến vị trí của Ngọc Phong, bắt buộc hắn phải nghiên người né tránh, đồng thời cũng khiến hắn cánh xa thanh đại kiếm một khoản không nhỏ.

Ngọc Phong đưa tay chạm nhẹ vào cổ, nơi có một tia máu đang chảy ra mà lạnh tê người, nếu vừa nãy hắn không phản ứng lanh lẹ, thì lúc này đầu đã rời khỏi cổ rồi. Sau khi bình tâm lại, hắn mới có thể nhìn rõ ràng vật tập kích hắn là cái gì nhưng ngay khi hắn nhìn thấy toàn bộ hình dáng kỳ lạ của Hắc Thương, ánh mắt không khỏi có rụt, bật thốt “ là nàng!”

“ Ui chu cha! Đây không phải Ngọc Phong công tử hay sao, chim sẽ bắt mồi đúng là không nghĩ diều hâu ở phía sau nha, khanh khách!” theo từng bước chân lách cách, một tiếng nói vũ mị tràng ngập âm hưởng nhạc điệu vang lên. Từ vị trí cách tế đàn không xa, một đoàn gồm mười người mặc áo bào tím dần dần xuất hiện trong tầm mắt Ngọc Phong, dẫn đầu đoàn người là một cô gái trẻ có dung mạo câu hồn đoạt phách, thanh thuần mà quyết rũ. Tiếng nói vừa rồi cũng chính là do nàng cất lên.

Ngay khi nhìn thấy dang vẻ của cô gái, tim Ngọc Phong liền đập mạnh, đây cũng không phải vì vẻ đẹp của nàng mà là vì hắn cảm thấy sát ý lăng thiên trong ánh mắt trong mắt đó. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cười nói “ thì ra mà Ứng Lâm Tuyền tiểu thư, đúng là hai chúng ta rất có duyên nha!”.

Nếu một mình Ưng Lâm Tuyền, hắn còn nắm chắc một hai chạy thoát nhưng bên cạnh nàng còn chín cường giả Khí Tông nha, có mà chạy đằng trời. Mà mấy Khí Tông phía sau nàng theo như quần áo thì chính là người của Lan gia, với lại hình như chín vị Khí Tông này đều hoàn mỹ vô khuyết, một chút thương thế cũng không có.

“ Hử, là một thanh Linh Binh! Không ngờ ở đây lại có một thành Linh Binh a!” một vị Khí Tông của Lan gia ngay khi nhìn rõ thanh đại kiếm đang huyền phù trên không trung, ánh mắt lóe sáng, nói lớn.

“ Im!” Ưng Lâm Tuyền nghe thấy tên Khí Tông nói lớn liền tức giận trừng mắt quát, từ cơ thể nàng, hắc khí nhàn nhạt từ từ bốc lên, theo đó không khí như hạ thấp mấy chục độ, không khác gì ở trong hầm băng ngàn năm.

Bị ánh mắt sắt lạnh của nàng chiếu tới, tên Khí Tông liền run bắn người, ngậm miệng cuối đầu không dám nói nữa lời. Bà cô trước mắt này không phải đơn giản, nếu chọc giận nàng xem như hắn chết thế nào cũng không biết đâu. Mấy tên Khí Tông còn lại cũng thoán rung người, không ai dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

Ngọc Phong đứng trên tế đàn, thu hết mọi chuyện trong mắt mà có chút khó hiểu, tu vi của Ưng Lâm Tuyền cũng chỉ là Ngũ Tinh Khí Tông mà thôi, nếu so với mấy người Quân Gia hay Phan Bảo còn thua một bật, tại sao chín tên Khí Tông của Lan Gia lại sợ nàng như vậy cơ chứ?

“ Ngọc Phong công tử nói đúng, chúng ta rất là có duyên cho nên hiện tại thì công tử nên ngoan ngoãn đi theo ta thì hơn, lần này công tử không còn đường thoát đâu!” Ưng Lâm Tuyền sau khi thị uy với đám Khí Tông Lan gia liên hướng Ngọc Phong cười nói. Tuy lời nói có ý tứ khuyên bảo nhưng giọng điệu thì rất quả quyết và bá đạo, không cho phép Ngọc Phong làm ra lựa chọn khác.

“Đúng chất ma nữ!” Ngọc Phong cũng nghe ra ý tứ đe dọa trắng trợn trong lời nói của nàng mà cảm khái không thôi.

Tuy nhiên hắn cũng không phải loại nói nghe là phải nghe theo, chỉ thấy hắn cười nhạt, nói ra “ Ưng Lâm Tuyền tiểu thư đã nói như vậy thì nàng cứ tiếp tục nằm mơ đi nhá, chúng ta có duyên như không nợ!”

Nói rồi, Ngọc Phong liền thúc dục linh khí đến cực hạn, cơ thể tựa như một làng gió lướt nhanh đến vị trí của thanh đại kiếm. Sức lực hiện giờ của hắn mà muốn chống chọi với cả mười cường giả Khí Tông đúng là người say nói mộng tuy nhiên muốn bản thân hắn hai tay chịu trói mà không làm gì càng là mộng tưởng hơn. Nếu lúc này hắn đoạt được thanh Linh Binh kia mà thúc dục toàn bộ linh khí thi triển Kim Hỏa Tàn Hoa, sức công phá của sóng kiếm sẽ được nâng cao một khoản lớn.

Uy lực của Linh Binh không phải khí binh thông thường có thể so sánh. Nếu gặp may mắn, sau đòn đầu tiên hắn sẽ có thể hạ gục được một vài Khí Tôn nhất tinh hoặc nhị tinh, sau đó hắn sẽ tiếp tục dùng Sịt Đan và Tam Văn Ức Linh Đan tung hỏa mù, đồng thời làm suy yếu sức mạnh của cả đám người còn lại, bước cuối cùng hắn sẽ sử dụng Gia Trọng Cụ Thuật để thi triển Đoạt Mệnh Thập Tự Trảm một lần nữa, mở đường máu thoát thân ra ngoài, đây là cách duy nhất hắn có thể nghĩ ra lúc này.

Kế hoạch nghe chỉ đơn giản như vậy nhưng thực hiện thì không phải dễ. Cùng lúc thi triển ba đại chiêu như thế sẽ mang đến một áp lực cực lớn cho bản thân hắn cùng sự chính sát đến từng đường tơ kẽ tóc, nhất là Đoạt Mệnh Thập Tự Trảm, cần chút ít thời gian để thi triển. Nếu có một chút sơ xuất xảy ra thôi thì xem như xong.

Nhưng kế hoạch này muốn thực hiện, điều tiên quyết là phải đoạt được thanh đại kiếm Linh Binh cái đã, tuy nhiên không đợi Ngọc Phong tiếp cận thanh đại kiếm, một bóng dáng thước tha bổng nhiên xuất hiện chặng đường hắn, không ai khác chính là Ưng Lâm Tuyền. Nàng đang đứng cách tế đàn hơn mấy chục mét tựa như thuấn di xuất hiện bên trên tế đàn, ngay bên cạnh thanh Hắc Thương của nàng, tay biến thành chưởng vỗ mạnh vào Ngọc Phong đang lao người tới.

Bổng nhiên thấy Ưng Lâm Tuyền xuất hiện trước mặt, Ngọc Phong liền giật bắn mình nhưng hắn cũng không chậm trễ, tay nắm thành quyền, Kim Hỏa bùng lên quấn quanh quyền đầu đấm mạnh vào chưởng ấn tối đen đầy hắc khí của Ứng Lâm Tuyền, đồng thời đôi mắt đen như bảo thạch của hắn cũng lập tức biến thành đôi mắt mèo màu lục bảo, kích hoạt trạng thái Miêu Nhãn áp lên người nàng.

Ầm! Quyền chưởng va chạm phát ra âm thanh rung động cả đại điện, ngay khi va chạm, Ngọc Phong cảm giác tựa như bản thân đang oanh kích vào tấm sắt thô cứng vô bì, cả cánh tay liền tê dại đồng thời cũng bị lực phản chấn cường đại đánh văng ra đằng sau cả khúc, một tý nữa là bị rơi xuống tế đàn.

Đối diện với Ngọc Phong, Ưng Lâm Tuyền vẫn giữ nguyên tư thế chưởng ấn như cũ, không hề lùi lại dù chỉ một bước, nàng nhìn bộ dáng chật vật của Ngọc Phong, cười vũ mị, trêu tức nói“ ngạc nhiên lắm hả, hiện tại thì man lực của công tử đã không thể làm gì ta nữa rồi nha! Khanh Khách”.

Bình Luận (0)
Comment