Bất Tử Nhãn

Chương 140 - Cô Gái Trong Căn Phòng Trắng

Không gian xoay chuyển. Cuối cùng biến thành một căn phòng xa hoa và rộng lớn. Cả căn phòng lấy màu đỏ làm chủ đạo, xem kẻ là các họa tiết quý tộc phức tạp.

Đến khi Ngọc Phong mở mắt ra, hắn nhận thấy bản thân đang mằn trên một chiếc giường bự tổ chảng , bao quanh hắn là mười mấy mĩ nữ tuyệt trần không một mảnh vải che thân. Từ mĩ phụ động tình đến tiểu thư đài các, từ nhân viên công sở đến nữ cảnh sát quyến rũ, kể cả một lolishota khoản mười hai mười ba tuổi cũng có nốt. Và những cô gái lúc này chính là đang tìm mọi cách quấn quýt, câu dẫn lấy Ngọc Phong. Một khung cảnh ướt át mà dâm mĩ.

Đến cả Ngọc Phong tự nhận mình là người có định lực tương đối mạnh cũng không kìm được mà nuốt một ngụm nước bọt, tiểu đệ đệ bên dưới không biết từ lúc nào đã biến thành một chiết trụ kình thiên, đại bác đã lên nòng. Theo thời gian trôi đi, dưới những cử chỉ quá mức gợi tình cùng hàng loạt đụng chạm xác thịt, hơi thở của Ngọc Phong càng ngày càng dồn dập, cổ họng khô khốc bất thường.

Bản thân hắn cũng không phải người hiền lành gì và càng không phải thái giám, nếu là bình thường, chắc chắn hắn đã không chịu được mà vác súng lên chiến đấu rồi thế nhưng. Từ sâu thẩm trong tâm hồn hắn, hắn biết mọi thứ hiển hiện xung quanh hắn không phải là sự thật, nhất là sau một loạt cảm xúc trồi xụp tại bờ hồ khi nãy. Hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng nhưng không biết chắc cái không đúng đó nằm ở chỗ nào.

Và trong lúc Ngọc Phong đang đấu tranh nội tâm gay gắt, những cô gai xung quanh dường như đã không chịu được nữa, họ bắt đầu thay nhau xé rách quần áo của hắn, những cô nàng này hoang dã không khác gì dã thú.

“ Ư!” không biết cô nàng nào đã vươn ma thủ vào đủng quần bắt lấy tiểu đệ đệ của Ngọc Phong làm hắn không chịu được mà rên khẻ một tiếng.

Dưới sự khích thích mãnh liệt này, ánh mắt Ngọc Phong dần chuyển đỏ, hắn đã bắt đầu mất đi lý trí.

Thấy bộ dạng như dã thú của Ngọc Phong, mười mấy mĩ nữ nở nụ cười ngụy dị khó hiểu, động tác của các nàng mạnh bạo hơn và cô nàng nắm lấy tiểu đệ đệ của Ngọc Phong bắt đầu di chuyển tay.

Tưởng chừng như mọi việc sẽ bắt đầu như vậy nhưng Ngọc Phong bổng nhiên hóa rồ, hắn không chút thương hoa tiết ngọc vung mạnh tay gầm lớn một tiếng “ Cút!”

Dưới sức mạnh thể chất cực đại của hắn, hơn một nửa số mĩ nữ bị tống bay khỏi giường, lần lượt đập mạnh lên các bức tường xung quanh, cú đập mạnh đến nỗi cơ thể các nàng lún sâu vào bên trong như đá khảm, máu thịt be bét không ra hình dạng và ghê hơn nữa là các nàng cứ giữ tư thế bị đính như thế chứ không hề rơi xuống đất. Tựa như một tác phẩm nghệ thuật được làm từ máu và thịt, ghê rợn nhưng có chút gì đó mị hoặc.

Nếu có người khác ở đây, chắc chắn họ sẽ rống to “ phí của trời, có phúc mà không biết hưởng!”

Thế nhưng Ngọc Phong làm vậy có phải vì hắn đã hóa điên, không, hiện tại hắn tỉnh hơn bao giờ hết, hắn đã nhận ra tất cả những thứ đang hiện hữu trước mắt hắn không có cái nào là sự thật. Hắn nhớ rất rõ là hắn khi trước chính là đang ở trên một hòn đảo giữ đại dương và sau đó bị thứ ánh sáng cường độ cao nuốt chửng, nào có phải ở trong chốn phong hoa dâm mỹ như thế này.

Sau khi tống hàng loạt mĩ nữ vào tường, Ngọc Phong cũng không có ý định dừng tay, lại một lần nữa hắn vung mạnh và lần này không có bất kỳ ai chạy thoát. Kể cả tiểu lolishota dễ thương cũng bị hắn hất văng ra khỏi giường, lăn lông lốc vài vòng rồi đập mạnh vào góc phòng, không gượng dậy nổi.

Ngọc Phong nhìn mười mấy mĩ nữ đã bị giải quyết nhanh gọn, ánh mắt bắt đầu quét cả căn phòng một lượt, hắn muốn tìm kiếm phương thức để thoát ra ngoài. Nhưng không để Ngọc Phong được như ý muốn, không gian lại lần nữa vặn vẹo, chuyển động như những xoáy nước khổng lồ.

Vài giây sau, căn phòng đỏ son dâm dục đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cánh đồng hoa trải dài bất tận, bên trên cánh đồng lúc này cũng có một chiếc giường màu trắng, nhưng nếu so sánh với chiếc giường khi trước khì lại nhỏ hơn rất nhiều. Trên chiếc giường trắng muốt lúc này hiện có ba người, hai nữ một nam.

Người nam kia chắc chắn là Ngọc Phong và đặc biệt hơn, hai người nữ nhân kia không ai khác chính là ma nữ Ưng Lâm Tuyền, người mà Ngọc Phong hận không thể cách xa nghìn dặm. Người còn lại là chủ tịch phòng đấu giá thương hội Việt Châu, vị tỷ tỷ bất đắc dĩ Bùi Tuyết Anh, người có cuộc hẹn bốn năm với Ngọc Phong.

Khác với lần trước, lần này cả ba người đều trần như nhộng, Ngọc Phong chắc chắn sẽ không bị xé đồ lần nữa.

Xé đồ sao, Ngọc Phong chẵn bao giờ đặc nặng chuyện đó, điều quan trọng là cho dù hắn đủ định lực đề kháng mười mấy mĩ nữ kia nhưng khi đối mặt với hai vưu vật thật sự cả nhân gian trước mắt, nhất là khi hai mối họa này lại khỏa thân, phơi bày tất cả những gì sâu kín nhất dưới ánh mắt trần trụi của Ngọc Phong, khuôn mặt tinh mĩ, làn da trắng hồng, dáng người nóng bỏng, cái gì cần đều có, ngực, mông, cả đôi chân thon dài và trên hết chúng không chỉ đạt chuẩn còn vượt cả mức chuẩn nữa là đằng khác.

Một khi đối mặt với hai kiệt tác của tạo hóa này, cái gì là định lực, cái gì là kiên cường, cái gì là ý chí, tất cả đều là cái đồ bỏ đi, vo cục vứt soạt rác hết.

Thật thì sao? Mà ảo thì sao? Người đẹp đã dân lên tới cửa thì trước hết quất cái đã, hậu quả từ từ tính sau. ( ^^ )

Ngay lập tức, cả ba liền quấn lấy nhau, cả không gian trở thành một bức tranh xuân sắc, động tình và Ngọc Phong đắm chìm thật sâu trong khung cảnh đó, thật sâu, thật sâu, sâu đến nổi không thể dứt ra được.

Cứ thế, cuộc vui chơi cứ kéo dài đến vô tận, hết lượt này đến lượt khác, không biết mệt, không ngừng nghỉ.

Nhưng việc này cũng không kéo dài quá lâu, đôi mắt Ngọc Phong lại lần nữa biến đổi. Giống như lần trước, đồng tử chuyển thành màu đỏ máu, bên trong nó một ngôi sao năm cánh màu vàng kim chậm rãi xoay tròn.

Ngay khi đôi mắt ma quái xuất hiện, RẮC-RẮC! Hàng loạt đường nứt vỡ xuất hiện khắp không gian. Cuối cùng Xoảng! một tiếng, cả không gian vỡ vụng ra như một tấm gương, tất cả mọi thứ xung quanh cũng theo đó mà biến mất cánh đồng hoa, Ưng Lâm Tuyền và kể cả Bùi Tuyết Anh. Không còn lại thứ gì, chỉ có hắn đứng đó trong một không gian trắng tuyết không điểm đầu, không điểm cuối, không thể nhìn thấy giới hạn và không có bất cứ thứ gì khác.

Dù là thế, hắn biết, hắn có thể cảm nhận được nơi này là thật, nó thật sự tồn tại chứ không phải ảo ảnh.

“ Rất giỏi, đã hơn hai nghìn năm rồi mới có một người đến được nơi này!”

Bổng nhiên một giọng nói phát ra từ sau lưng Ngọc Phong. Giọng nói này không có gì đặc biệt cả, cũng không có uy áp hay khí tức linh khí, nó chỉ là một giọng nói bình thường.

Ngọc Phong giật mình quay người lại và hắn nhận ra, ở trong cái không gian cô quạnh này không chỉ có mình hắn mà còn có một người khác. Cách Ngọc Phong không xa, chỉ khoản hai mươi mét có một chiết bàn gỗ cùng hai chiếc ghế, hiện nay tại đó đang có một cô gái tóc xõa dài đến thắt lưng đang ngồi pha trà.

Tuy bị những loạn tóc che đi gương mặt nhưng từ dáng hình thướt tha trong bộ đồ màu trắng, Ngọc Phong có thể nhận ra người này là một nữ nhân, mà còn là nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần. Cái vóc dáng này còn hơn cả Ưng Lâm Tuyền hay Tuyết Anh, trong những người phụ nữ mà Ngọc Phong đã từng quen biết, chắc cũng chỉ có mẹ của hắn là có thể so sánh được.

“ Cô là ai?” Ngọc Phong bình tỉnh hỏi, hắn vẫn đứng yên ở đó, không có ý định tới gần.

“ Không cần lo, ta không ăn thịt đâu, lại đây uống tí trà đi, tốt cho đầu óc lắm!” cô gái thần bí vẫn không ngẫn đầu lên mà vẫn tiếp tục công việc pha trà, nói.

Tuy rất nghi hoặc và tràng đầy cảnh giác, Ngọc Phong vẫn từ từ từng bước tiến tới chiếc bàn gỗ. Cuối cùng hắn đến bên cạnh chiếc bàn, cẩn thận ngồi xuống cái ghế còn lại.

Đến lúc này, Ngọc Phong đã hoàn toàn chiêm ngưỡng dung mạo của cô gái, khuôn mặt trái xoan vô cùng xinh đẹp, nhất là làn da, đây là làn da sáng nhất mà Ngọc Phong từng thấy, làn da này trắng hơn ngọc, mịn hơn mây, là kiệt tác của thế gian.

Tại lúc Ngọc Phong còn đang ngẩn ngơ trước vẻ đẹp tuyệt trần, cô gái cuối cùng cũng dừng tay lại, nàng đưa một cốc trà màu xanh biết đến trước mắt Ngọc Phong, sau đó ngồi ngay ngắn lại, cười nói “ uống thử đi, loại trà này không giống loại trà mà chúng ta hay uống đâu, hiếm lắm đấy”.

Đến lúc cả hai đã đối diện thật sự với nhau và cô gái trước mặt ngồi thẳng người, Ngọc Phong liền đứng hình.

Không! Nói đúng hơn là hắn bị sốc.

Cô gái trước mắt hắn không thật sự là nữ nhân, hay nói huỵch tẹt là đàn ông. Nhìn kìa, ngực nàng phẳng còn hơn màng hình LCD chất lượng 4k, và nhất là vùng cổ, một cô gái sao lại có yết hầu?

“ Ngạc nhiên lắm à?” Cô gái nhìn bộ dạng của Ngọc Phong mỉm cười mị hoặc. Nụ cười của nàng có thể làm cho tiên hoa cũng phải thẹn không bằng, nụ cười làm điên đảo chúng sinh.

Cái màng hình phẳng cộng với yếu hầu thô kệch không thể lấn át hay che đi nét đẹp tuyệt trần của nàng. Mặc dù bản thân Ngọc Phong đã chắc tám chín phần nàng là một người đàn ông nhưng vẫn không chịu nổi nụ cười của nàng, nó quá đẹp.

“ Xin lỗi nàng, à không, xin lỗ ngài, không, xin tiền bối thứ lỗi” Ngọc Phong ấp a ấp úng, gượng gạo một hồi mới nói hết được câu, may mà cậu tìm được đại từ dang xưng cho vị trước mặt.

Nói rồi hắn nhanh chóng cầm tách tra uống một ngụm hết sạch để bình tĩnh tâm thần, hắn còn chưa kịp cảm nhận vị trà ra làm sao nữa là

Nhìn bộ dạng ấp úng của Ngọc Phong, cô gái lại lần nữa nở nụ cười, nói “ không cần như thế, ta không phải là đàn ông nhưng cũng không thật sự là phụ nữ!”

“ Là sao?” Ngọc Phong bị câu nói của nàng làm cho khó hiểu, không phải nam cũng chả phải nữ lẻ nào lại 3d?

Như đi guốc trong bụng Ngọc Phong, nàng lại rót cho hắn một ly trà nữa, nói “ Không cần đón già đón non, ta cũng không phải 3d. Bản thân ta từ khi sinh ra đã là một nam nhi và ta cũng hoàn toàn thích làm nam nhi. Sau đó thì ta lớn lên rồi cũng có người yêu như bao người khác, nàng rất đẹp, ta vẫn còn nhớ như in cái lần đầu tiên trông thấy nàng dưới ánh ban mai ấm áp, khi đó dường như trái tim ta đã lập tức tan chảy”

Nói rồi cô gái dừng một chút, xoay xoay cốc trà trên tay, uống một ngụm rồi nói tiếp, nét mặt nàng có một chút gì đó u sầu và nuốt tiếc.

“ Nhưng rồi một ngày không lâu sau đó nàng cũng bỏ ta mà đi, nàng bẩm sinh đã mang trong người quái bệnh và tuổi thọ đã được định trước không quá hai mươi, việc nàng mất là sớm hay muộn mà thôi. Khi đó ta đã không biết sự thật ấy, trong hai năm ròng rã, ta chỉ có thể đứng từ xa quan sát nàng, ta không có đủ dũng khí để tiếp cận nàng, bày tỏ với nàng, ta sợ một khi bị từ chối thì đến cả việc quan sát nàng từ xa cũng không được nữa.

Ngươi biết không, nhưng rồi ta cũng không thể kéo dài tình trạng đó nữa, ta không chịu nổi việc cứ nhìn từ xa như thế, ta muốn đến gần nàng, muốn chạm vào nàng, dù chỉ là một cái chạm nhẹ hay được nghe giọng nói diệu dàng của nàng cũng được. Thế là ta đã quyết tâm, lấy hết cam đảm đến gặp nàng”

Ngọc Phong vừa uống trà, vừa nghe cô gái kể chuyện xưa, hắn biết mỗi người đều có một câu chuyện của riêng mình, và đến lúc này hắn vẫn không hiểu mối tình này tại sao lại dẫn đến tình trạng 3d của nàng. Tuy nhiên chỉ việc ngồi nghe nàng kể chuyện, nhìn gương mặt tuyệt trần của nàng gần trong gang tất cũng đủ làm Ngọc Phong thỏa mãn.

Trong lúc đó thì cô gái như chìm đóng trong hồi tưởng, nàng không nhận ra ánh mắt khác thường của Ngọc Phong

“ Cuộc gặp gỡ giữa ta và nàng thuận lợi hơn tưởng tượng, nàng đơn thuần hơn ta nghĩ rất nhiều và tâm hồn nàng rất trong sạch, nó như một làn nước nhẹ diệu gột rữa linh hồn ta vậy. Cũng vì lẽ đó, cuối cùng ta cũng chỉ có thể làm bạn với nàng chứ không dám thổ lộ tất cả. Nhưng như thế cũng đủ để ta vui mừng khôn xiếc và sau đó, ta cùng nàng đã có những kỉ niệm đẹp.

Ngươi biết đó, cái gì đến thì nó cũng sẽ đến, vào một năm sau khi ta quen nàng, nàng đã trút hơi thở cuối cùng và rời bỏ thế gian này, rời bỏ ta. Vào lúc đó, cả thế giới của ta như xụp đổ vậy, đây cũng là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất ta cảm thấy hối hận trong cuộc đời mình. Sau khi nàng chết ta mới thật sự biết tình trạng bệnh nặng của nàng, cho dù với tu vi cực cao của ta lúc đó, việc chữa bệnh cho nàng là bất khả thi và việc nàng chắc chắn sẽ chết là điều không thể tránh khỏi.

Chính bản thân nàng biết rõ điều đó hơn ai hết nên nàng đã không nói cho ta, tuy nhiên với quảng thời gian ngắn ngủi sống trên cuộc đời này, nàng đã sống rất hạnh phúc và thõa mãn. Và nếu nàng đã ra đi trong thanh thản, ta cũng sẽ chấp nhận.

Nhưng điều làm ta cắn rức không phải là quái bệnh của nàng, điều làm ta hối hận nhất là trong khoản thời gian bên nàng là ta đã không thể thổ lộ tâm tình của mình, ta đã không thể nói ta yêu nàng.

Nếu biết trước sẽ có một ngày như vậy, ta đã bất chấp mọi thứ và nói là Ta Yêu Nàng! Đến lúc này cho dù ta có muốn nói thế nào, cho dù ta nói đến trăm nghìn lần, triệu lần, tỷ lần nàng cũng đã không còn nghe được nữa rồi.

Này người thanh niên, ngươi có nghĩ là ta quá hèn nhát hay không, hèn nhát đến nổi không nói một từ Yêu đơn giản, sự hèn nhát đã khiến ta bức rức cả cuộc đời?”

Cô gái tự giễu nói.

Đối với câu hỏi bất chợt này, Ngọc Phong cũng không biết trả lời như thế nào, Yêu là một cái gì đó xa lạ và không thể giải thích bằng lời, chính bản thân hắn cũng không biết Yêu là gì. Trong câu chuyện này, câu chuyện của người cô gái, tuy không biết Yêu là gì nhưng Ngọc Phong có thể cảm nhận được sự dằn vặt khôn cùng của nàng, bắn biết trong câu chuyện này, cả hai người đều không có lỗi, nếu muốn trách thì chỉ có thể trách thời gian trôi quá vội vàng mà thôi.

Ngọc Phong nói “ bời vì ta chưa bao giờ Yêu nên không có quyền đưa ra bình luận gì về nàng, nhưng ta nghĩ tuy nàng không nói nhưng nàng ấy chắc đã có thể hiểu được con tim của nàng rồi”

“ Hiểu được con tim sao? Không, ngươi lầm rồi, nếu là một người con gái bình thường, ắt hẳn nàng sẽ cảm nhận được nhưng nàng không phải, nàng quá hồn nhiên để biết được tình cảm của ta, tâm hồn của nàng quá trong sạch để có thể cảm nhận tình yêu của ta. Nếu ta không nói, có thể nàng chỉ xem ta như một người anh trai, một người bạn mà thôi” Cô gái thì thào.

Giọng nói của nàng đã có chút nghẹn lại, rất nhanh nàng cầm lên cốc trà và uống một ngụm, nàng không muốn tiếng nấc của mình phát ra ngoài. Tuy nhiên một giọt nước mắt đã lăng dài trên đôi má bạch ngọc, cảm xúc không thể kiềm nén.

Bình Luận (0)
Comment