Bất Tử Nhãn

Chương 142 - Cách Chiến Đấu Kỳ Lạ

Trận đấu vừa bắt đầu, Ngọc Phong liền rút Hải Lam kiếm, chân giẫm mạnh xuống đất lao nhanh tới vị trí của cô gái áo trắng. Một chiêu Xiên Hoa vô cùng đơn giản đâm thẳng đến với tốc độ cực cao, bên trên lưỡi kiếm từng tia kiếm khí sắc lạnh vô bì ẩn ẩn hiện hiện, một kiếm lưới qua không trung tựa như một vì sao băng lạnh lẽo mà nguy hiểm. Đối mặt với một kiếm này của Ngọc Phong, cho dù là Nhất tinh Khí Tông cũng phải cảm thấy uy hiếp vô cùng.

Một kiếm này, Ngọc Phong hầu như đã xuất ra toàn bộ tinh hoa của Mai Hoa kiếm, không hề có một chút lưu lực nào. Đây có thể nói là trận chiến đầu tiên hắn mặt đối mặt với một cường giả thật sự trên đại lục, chiến đấu với cường giả như vậy, cho dù đã áp chế tu vi dưới hắn một khoảng nhưng hắn cũng không dám có một chút lơ là.

Đối mặt với thế công hung mãnh của Ngọc Phong, cô gái áo trắng vẻ mặt vẫn thong dong bình tĩnh, không hề có bất cứ phản ứng nào, tựa như nàng không hề nhận thấy sự uy hiếp kinh khủng của một kiếm kia.

Nhận thấy dưới một chiêu toàn lực của mình mà vị tiền bối trước mắt vẫn không hề có một chút phản ứng nào, tâm trạng của Ngọc Phong lại càng căn thẳng hơn. Đối chiến với cường giả thật sự, áp lực đúng là quá nặng nề, mặc dù nàng chỉ đứng im tại đó lại không khác gì một tòa đại sơn nguy nga hùng vĩ.

Nói thì lâu nhưng khoản cách hơn 20m, Ngọc Phong chỉ dùng vài hơi thở đã vượt qua, một kiếm mang theo sự lạnh lẽo khôn cùng nhắm thằng vào tim của cô gái áo trắng mà đâm tới không chút lưu tình. Đến mức này, cho dù là Ngũ cấp Khí Tông cũng hết đường né tránh nhưng đến lúc mũi kiếm chỉ còn cách lồng ngực của cô gái áo trắng chưa đầy 5cm, tưởng như chỉ nháy mắt thôi máu đỏ sẽ tuông trào nhưng không, dị biến đã xuất hiện.

Cuối cùng, cô gái áo trắng cũng hành động, chỉ thấy nàng dùng một phương thức vô cùng kỳ dị nhẹ nhàn nghiên người sang một bên, tránh thoát khỏi mũi kiếm đoạt mạng trong đường tơ kẽ tóc. Đồng thời tay phải của nàng cũng vươn ra, chưởng thẳng vào lồng ngực của Ngọc Phong, trên bàn tay thon dài ấy, một quả hỏa cầu hồng sắc bổng nhiên xuất hiện mang theo sức nóng kinh người.

Một kiếm đâm hụt nhưng vẻ mặt của Ngọc Phong không có vẻ gì là ngạc nhiên hay tiết nuối, hắn đã đoán trước được chuyện này sẽ sảy ra, muốn qua ải thứ ba này làm gì có chuyện một kiếm đơn giản như thế là qua được. Thấy cô gái áo trắng đã bắt đầu phản công, đồng thời cảm nhận được nhiệt độ bức người từ hỏa cầu hồng sắc, vẻ mặt Ngọc Phong liền thoán qua một tia ngạc nhiên, nhiệt lượng kinh khủng như thế này lại không hề thua kém Kim Hỏa của hắn chút nào.

Tuy là ngạc nhiên nhưng Ngọc Phong cũng không chút đình trệ, tay trái nhanh chóng xuất Luân Hồi kiếm ra khỏi võ, chính xác ngăn chặn một đòn hỏa cầu nóng bức này. Đồng thời một kiếm Xiên Hoa đâm hụt vừa rồi cũng đã kịp thời rút về, hướng phần eo của cô gái áo trắng mà chém qua.

Thấy Ngọc Phong phản ứng mau lẹ, biến chiêu ứng đối chỉ trong nháy mắt, cô gái áo trắng hô một tiếng “ không tồi” rồi thả người lùi nhanh ra sau một khoản cách không xa, nhẹ nhàn tránh thoát khỏi mũi kiếm của hắn. Trong lúc lùi lại, hai tay nàng cũng không chút ngừng nghĩ tạo ra liên tiếp ba quả hỏa cầu hồng sắc ném thẳng vào Ngọc Phong.

Lần thứ hai đánh hụt, lông mày của Ngọc Phong liền nhíu chặt, hắn có thể nhận thấy, lần này nàng né tránh đường kiếm của hắn không phải dùng phương thức kỳ dị như lúc trước mà hoàn toàn dựa vào tốc độ của bản thân. Một đòn hỏa cầu xuất ra chưa kịp thu tay mà đã có thể dễ dàng rút lui về phía sau trong khoản khắc ngắn ngủi thì chỉ có một cách giải thích duy nhất, tốc độ của nàng cao hơn Ngọc Phong một bậc.

Biết là tốc độ không bì kịp nàng nên Ngọc Phong cũng không tìm cách đuổi theo mà nhanh chóng vung kiếm ngăn chặn ba hỏa cầu hồng sắc đang lao tới. Như vừa nãy, những hỏa cầu này đều bị Ngọc Phong dùng một kiếm ngăn chặn vô cùng dễ dàng, loại hỏa cầu này ngoài nhiệt lượng nóng bức kinh người ra thì cũng không có gì ghê gớm cả.

Trận chiến mới vừa bắt đầu, mặc dù cả hai đều không gây ra bất cứ tổn hại gì cho đối phương nhưng có thể dễ dàng nhận ra, Ngọc Phong đã rơi vào thế yếu, vì tốc độ không theo kịp cô gái áo trắng, hắn chỉ có thể chuyển từ tấn công sang phòng ngự rồi tìm sơ hở để phản công ( chiến thuật phòng ngự phản công).

Nếu là lúc trước, tu vi của hắn còn chưa xục giảm, hắn có thể khắc phục khó khăn này bằng những đòn đánh tầm xa bởi kiếm khí như kiếm khí ngoại phóng vô tận hoặc Kim Hỏa Tàn Hoa, nhưng lúc này tu vi của hắn chỉ còn bát cấp Khí Linh, lượng linh khí tích trữ không hề nhiều để sử dụng đại chiêu như thế. Hắn phải để dành linh khí cho những chiêu thức quyết định.

Cô gái áo trắng sau khi lùi về phía sau cũng không có ý định tấn công lần nữa mà chờ đợi Ngọc Phong xuất chiêu trước, tuy nhiên Ngọc Phong lại chuyển lối đánh từ tấn công thành phòng ngự nên cả hai cứ đứng đó bốn mắt nhìn nhau hơn năm phút vẫn không có động tĩnh gì, bầu không khí như thế này đúng là vô cùng quỷ dị.

Cuối cùng cô gái áo trắng mới bật cười khanh khách, hướng Ngọc Phong nói “ này tiểu tử, ngươi chỉ có ba mươi phút thôi đấy, nếu còn chần chừ nữa sẽ không có đủ thời gian đâu”

“ Tiền bối cứ nói đùa, ta tự biết bản thân không bì kịp tốc độ của ngài nên mới thế, ngài cũng đừng làm khó ta nữa, ngài cứ đánh một cái rồi chạy xa như thế thì có đến sang năm ta cũng không có cách đánh trúng ngài đâu a!” Ngọc Phong cười khổ nói thật lòng. Đúng là với tốc độ hơn một bậc của nàng, hắn đã vô kế khả thi.

“ Ngươi nghĩ hay nhỉ, không thấy ta dùng hỏa cầu ném tới sao, rõ ràng ta chuyên tấn công tầm xa thì làm sao lại muốn chiến đấu tay đôi với ngươi được. Không nên khôn lõi như thế a, có bài nào thì lấy hết ra đây, nếu không thì ngươi nên cam chịu thất bại đi thôi” cô gái áo trắng nghe Ngọc Phong lý sự liền khịt mũi khinh thường, trêu tức nói.

‘ Ài! Hết cách’ Ngọc Phong thở dài một hơi thầm nghĩ. Hắn nói như thế đúng là lời nói thật lòng đồng thời cũng mượn đó để thúc đẩy vị cường giả trước mặt chơi sòng phẳng với hắn a. Ai ngờ vị tiền bối này lại không hề trúng kế hay nói trắng ra là không cần luôn phong phạm cường giả kia, lời nói lại thẳng mặt như thế.

Tuy nhiên lời nàng nói đúng là không thể chê trách được, nếu đổi lại là hắn, hắn cũng không có ngu mà đi đánh mất lợi thế của mình vì một cái phong phạm hảo huyền. Đến nước này rồi thì hắn cũng chỉ có thể cố gắng bắt kịp tốc độ của nàng mà thôi.

Nghĩ là làm, Ngọc Phong liền lấy ra một viên Thăng Linh Đan bỏ vào miệng, nuốt xuống.

Thăng Linh Đan có tác dụng giúp khí sư trình độ Khí Linh dễ dàng tăng lên một tiểu cảnh giới, là đan dược hắn tự luyện chế có độ tinh phẩm mười thành. Tuy nhiên lúc này hắn dùng nó không phải để tăng tu vi đến Cửu tinh Khí Linh, mà cho dù có muốn cũng không có đủ thời gian tăng cấp. Hắn là muốn nhờ vào dược lực của của Thăng Linh Đan để đẩy mạnh sức chiến đấu đến Cửu tinh Khí Linh trong thời gian ngắn.

Nếu như là bình thường, sẽ không ai dùng một viên đang dược tăng tiến tu vi để thúc đẩy sức mạnh, nếu muốn tăng sức mạnh trong thời gian ngắn tất cả mọi người sẽ lựa chọn phục dụng tăng lực đan. Với tăng lực đan, sức mạnh gia tăng sẽ cao hơn nhiều, thời gian cũng sẽ kéo dài lâu hơn không ít, duy chỉ có một số tác dụng phụ sau khi đan dược hết hiệu lực sẽ gây ảnh hưởng sấu đến cơ thể.

Nhưng trong trường hợp hiện tại, Ngọc Phong không thể để cơ thể chịu tác dụng phụ được, tuy Thăng Linh Đan tăng tiến tu vi chỉ trong khoản thời gian cực ngắn vài phút mà thôi nhưng sẽ không để lại tác dụng phụ, hơn thế nữa hắn bản thân chính là một Khí Sĩ cấp bốn, cái gì thiếu chứ đan dược thì hắn có thừa, nhất là loại Thăng Linh Đan này hắn còn có cả một đống, dư sức để cho hắn nâng cao thực lực trong suốt trận chiến này.

Đan dược vừa xuống bụng, Ngọc Phong liền thúc dục Kim Hỏa bao bọc lấy nó, ngay lập tức biến đổi nó thành dược lực và linh khí đưa tới khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể. Chỉ sau vài giây, khí thế của Ngọc Phong liền tăng mạnh trong chớp mắt.

Không lãng phí một giây, Ngọc Phong lập tức giẫm mạnh chân xuống đất tạo ra một tiếng vang trầm thấp, phóng thẳng đến vị trí của cô gái áo trắng, Hải Lam và Luân hồi đều được xuất ra, một đâm một chém.

Trên từng lưỡi kiếm, kiếm khí phá thể mà ra quấn quanh mũi khiếm như một dòng xoáy nho nhỏ, tuy rằng không mưa xa bão táp như những cơn sóng kiếm cực đại trước kia nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén khôn cùng, tựa như có thể xuyên thủng tất cả mọi thứ.

Những tia kiếm khí này không nhiều về số lượng mà thiên về chất lượng hơn, mỗi một tia đều được Ngọc Phong dùng tâm trí điều khiển, tựa như một phần của cơ thể.

Thấy Ngọc Phong lại lần nữa xông lên, cô gái áo trắng vẫn không có chút biến đổi thần thái nào, vẫn bình tĩnh và nhàn nhã như trước. Tuy nhiên lần này nàng không đợi đến khi mũi kiếm gần đâm xuyên ngực mới phản ứng mà đã hành động khi mũi kiếm còn cách nàng một mét. Chỉ thấy nàng hơi nghiên người ra sau, một tay đưa đến trước mặt chặn trước mũi kiếm quát khẻ “ Khiên Pha Lê”.

Ngay khi tiến quát vừa dứt, từ khoản không phía trước bàn tay nàng, vô số thuật hình ấn bổng nhiên xuất hiện rồi lập tức ngưng kết thành một đồ hình thuật hình ấn phức tạp. Đồ hình thuật hình ấn vừa thành, một tấm khiên hình tròn trong xuốt như pha lê, to khoản một mét lập tức hiện ra, đúng lúc ngăn chặn hai kiếm chiêu của Ngọc Phong.

Ting! Ting! Hai âm thanh vang dội mà thanh thót phát ra từ vụ va chạm vang vọng cả căn phòng.

Tuy ngăn chặn thành công hai kiếm của Ngọc Phong nhưng dù sao tu vi của cô gái áo trắng đã áp chế xuống còn Ngũ tinh Khí Linh cho nên Khiên Pha Lê do nàng gọi ra sau khi hứng chịu hai kiếm của Ngọc Phong cũng lập tức vỡ vụng. Bất quá nàng nàng cũng không vì thế mà có chút nhíu mày nào, cánh tay còn lại không chút chậm trễ vung về phía trước. Y như thế, xung quang cách tay của nàng cũng lập tức xuất hiện các thuật hình ấn rồi chưa đến một giây đã ngưng kết thành một thuật hình ấn hoàn hảo.

“ Bách Băng Tiễn” nàng nói khẽ.

Từ đồ hình thuật hình ấn, từng mũi tên băng lam sắc phá không mà ra, lao thẳng vào Ngọc Phong. Trên mỗi mũi tên, ngoài sự sắc lạnh không kém kiếm chiêu của Ngọc Phong còn mang theo hơi lạnh khủng khiếp, những nơi băng tiễn lướt qua, trong không khí ngay lập ngưng kết thành từng đóa bông tuyết tuyệt mĩ. Từ đó có thể thấy nó lạnh như thế nào, ít nhất cũng phải âm mấy chục độ, những mũi băng tiễn này mà găm vào người, có thể ngay lập tức đóng băng máu của nạng nhân trong chớp mắt cũng không nói quá.

“ Thuật hình ấn?” thấy phương thức phòng thủ và tấn công của cô gái áo trắng, Ngọc Phong liền trợn trừng mắt ngạc nhiên. Với nhãn lực của hắn liền có thể dễ dàng nhận ra hai đồ hình mà nàng tạo ra chính là thuật hình ấn, muốn ngưng tụ đồ hình thuật hình ấn trong không khí như thế, với tạo nghệ trên phương diện khí sĩ cấp bốn của hắn vẫn có thể làm được nhưng dùng thuật hình ấn để để chiến đấu thì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Nên biết thuật hình ấn là tập hợp những quy tắc của thiên địa tự nhiên, muốn nắm giữ nó để luyện dược đã khó chứ đừng nói đến việc luôn giữ đồ hình thuật hình ấn tụ mà không tán, đồng thời còn thông qua đó để chiến đấu là không thể nào. Cho dù là thiên tài về phương diện tinh thần lực như hắn cũng tự nhận xa xa không thể nào làm được, cái này làm sao có thể chứ?

Nhưng sự thật đã rành rành trước mắt, hắn không tin cũng không được. Với lại cô gái áo trắng cũng không muốn để cho Ngọc Phong có thời gian suy nghĩ và lý giải điều này, khoản cách gần như thế băng tiễn chỉ cần chưa tới vài giây đã tiến sát Ngọc Phong, ép buộc hắn phải thúc dục linh khí đến cực hạn, cắn răng phóng xuất đại lượng kiếm khí ra ngoài cơ thể mới có thể miễn cưỡng ngăn chặn đòn tấn công từ cả trăm mũi tên băng sắc lạnh này.

Bình Luận (0)
Comment