Nhìn sáu sợi xích hắc sắc trói chặc lấy Vô Cực, tâm trạng Ngọc Phong thoán lâm vào tồi tệ nhưng rất nhanh hắn liền nhận ra một điều đặc biệt. Những sợ xích này có chút tương đồng với những sợi xích mà hắn đã kích hoạt trong đại điện khống chế Chó Ngoa Ba Đầu và Ưng Lâm Tuyền.
Cả hai sau khi xích lấy đối thủ đều có hiện tượng đóng băng linh khí của nạn nhân, bản thân hắn hiện tại cũng đã bị bắt đầu quá trình này, sự không chế đối với Vô Cực Kiếm đanh dần mất đi với tốc độ cực nhanh, chỉ mới vài hơi thở thôi, lượng linh khí hắn đưa vào trong Vô Cực hầu như đã bị đóng băng hoàn toàn, ẩn ẩn còn có xu hưởng ảnh hưởng đối với cơ thể của hắn.
Tuy nhiên máy mắn là hắn đang sử dụng linh binh chứ không phải Hải Lam hay Luân Hồi, bản thân Vô Cực cũng có suy nghĩ của riêng nó nên cho dù bị đóng băng linh khí cũng đã tự thân ngăn chặn được ảnh hưởng của Hồng Ảnh Thiết Xích đối với Ngọc Phong.
“ Tiểu tử, đến đây là kết thúc rồi, chắc ngươi cũng nhận ra những sợi xích này đều ẩn chức sức mạnh đóng băng hay nói đúng hơn là phong ấn linh khí. Mặc dù hiện nay cũng chưa ảnh hưởng đến cơ thể ngươi nhưng thanh linh binh này xem như bị phế rồi. Đại cục đã định !”
Cô gái áo trắng đưa mắt liếc nhìn Ngọc Phong lãnh đạm nói. Thật ra đối với biểu hiện của Ngọc Phong như thế này, nàng đã rất thưởng thức rồi. Nếu đem hắn đặt tại thời đại trước, nơi trung tâm phồn hoa của đại lục, cũng có thể xem như tiệm cận với những thiên tài tuyệt diễm ở tuyến đầu rồi.
Bất quá bấy nhiêu đây vẫn xa xa không đủ đáp ứng yêu cầu của nàng. Người nhận truyền thừa của nàng trước sau gì cũng sẽ mang đến cừu nhân cũ, nếu người nhận truyền thừa không đủ bản lĩnh chắc chắn sẽ làm cho tâm huyết cả đời nang rơi vào tay kẻ thù, đây là điều nàng cho dù không có truyền nhân cũng không bao giờ cho phép xảy ra.
“ Đại cục đã định? Thế còn chưa chắc!” Ngọc Phong thầm nói trong đầu, tâm trạng có chút thả lỏng
Những sự xích này đúng là có uy lực bá đạo, nếu đổi thành người khác có lẽ sẽ vô kế khả thi tìm cách thoát ra nhưng hắn thì khác. Tuy hắn không biết những sợi xích sắc này làm cách nào để thi triển ra nhưng hắn có thể dễ dàng nhận ra đây là một chiêu thức được cấu thành từ nguyên tố tự nhiên mang thuộc tính hắc ám.
Mà đã là hắc ám thì đương nhiên Ngọc Phong thừa sức đối phó.
Chỉ thấy Ngọc Phong quát khẻ một tiếng “ Miêu Nhãn”, theo đó đôi mắt của hắn ngay lập tức chuyển thành đôi mắt mèo màu lục bảo vô cùng yêu dị.
Đồng thời hai tay hắn cũng nắm chặt lấy Vô Cực, gồng sức rút mạnh.
“ Vô ích thôi. Hồng Ảnh Thiết Xích của ta một khi đã khóa thì không có cách nào thoát ra... hả?” Nhìn hành động của Ngọc Phong, cô gái áo trắng thầm lắc đầu nói, những sợi xích sắc này nàng thừa biết uy lực khủng bó bao nhiêu, một tiểu tử Bát tinh Khí Linh muốn thoát khỏi nó chính là người suy nói mộng.
Nhưng rất nhanh, vẻ mặt luôn luôn bình tình đạm mạc của nàng lập tức hiện vẻ bất khả tư nghị. Nhưng sợi xích làm nên tên tuổi của nàng thế mà dường như đang lung lay muốn vỡ.
Với khả năng áp chế đến bốn mươi phần trăm sức mạnh của Miêu Nhãn đối với Hồng Ảnh Thiết Xích cộng với sức mạnh man lực của Ngọc Phong, hai trong số sáu sợi xích đã bị cắt đứt, bốn sợi xích còn lại cũng có dấu hiện rứt vỡ.
Cuối cùng bốn tiếng Phựt! vang lên, Ngọc Phong không chỉ dãy thoát khỏi sự trói buộc của Hồng Ảnh Thiết Xích mà còn phá hủy luôn chúng, điều mà trước nay trên đại lục này khó có ai làm được. Bất quá đây cũng chỉ là Hồng Ảnh Thiết Xích cô gái áo trắng thi triển ra chỉ với tu vi Ngũ tinh Khí Linh mà thôi.
Thấy Ngọc Phong dãy thoát khỏi khống chế của mình, nét mặt của cô gái áo trắng có thoán chút biến đổi những cũng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, Ngọc Phong có thể dãy thoát thì đã sao chứ, nàng cũng đâu phải chỉ có sáu sợi xích này.
“ Thiên Thủ Tu La Hồng Ảnh Thiết Xích!” nàng hơi nhíu đôi mi hẹp dài, nói lớn.
Dưới tiếng gọi của nàng, còn chưa kịp để Ngọc Phong có chút phản hứng, cả không gian trong căn phòng trắng bổng nhiên xuất hiện hàng loạt đồ hình thuật hình ấn huyết sắc giống nhau như đúc, mới nhìn sơ qua thôi cũng thấy hơn hai mươi cái.
Huyết sắc thuật hình ấn vừa hiện, lập tức vô số sợi xích từ bên trong phá không mà ra.
Những sợi xích này, toàn thần đều một màu đen tuyền, uốn lượng trong không trung với tốc độ cực nhanh, nơi chúng lướt qua đều để lại tiếng rít bén nhọn do ma sát với không khí kèm theo tầng tầng tàn ảnh hồng sắc. Trên đầu của mỗi sợi xích sắc đều có gắn một lưỡi dao bén nhọn hình răng cưa, mỗi lưỡi đều dài vượt quá 20cm, nếu để những thứ này đâm vào người chắc chắn không chết cũng sống không được bao lâu.
Nhìn hành trăm xích sắt tựa như độc xà đang bủa vây, lao thẳng về phía mình, Ngọc Phong cuối cùng cũng không kìm được mà chửi thề một câu “ Đậu ...!”
Nào có cái truyền thừa nào lại biến cmn thái như thế này chứ, thủ đoạn thì tầng tầng lớp lớp, mỗi cài đều tựa như muốn đè người khác ra mà thông vậy, thử hỏi ai mà chịu nổi, ai ma sống nổi.
Tất nhiên những lời chửi bới này Ngọc Phong chỉ dám nói thầm trong lòng mà thôi, nếu không còn chưa đợi hắn thua cuộc thì đã bị vị cường giả trước mắt này bằm xác cho chó ăn rồi.
Điên tiết là như thế nhưng Ngọc Phong cũng không chút ngừng nghỉ đối phó với cả trăm sợi thiết xích đòi mạng kia. May mắn cho hắn là tuy số lượng thiết xích rất nhiều, biến hóa khôn lường nhưng cường độ sức mạnh lại không khác những sợi xích ban đầu lắm, với Vô Cực kiếm và Miêu Nhãn vẫn có thể khó khăn ứng đối một hai. Tất nhiên cũng chỉ là ứng đối mà thôi, lúc này hắn đã bị hàng trăm sợi xích quay mòng mòng rồi, nếu hơi sơ hở một tý có thể vong mạng tai chỗ chứ đừng nói đến tiếp cận cô gái áo trắng để mà đáp trả nàng.
Cả căn phòng lúc này tựa như thế giới của thiết xích, khắp nơi đều có bống dáng của thiết xích lướt qua, từng âm thanh thiết xích ma sát với nhau ken két cô cùng ghê rợn, hồng ảnh ngập trời. Nếu không gian này không phải màu trắng thì cảnh tượng nơi đây không khác gì địa ngục tu la là mấy.
Cô gái áo trắng đứng đằng xa nhìn Ngọc Phong vật vã, mồ hôi đầy đầu cẩn thận ngạnh kháng từng sợi thiết xích, vẻ mặt hiện lên ý cười tán dương
“ Vẫn còn ẩn giấu thủ đoạn cho đến lúc này, tâm tính cũng đúng là rất kiên định, nhiều lần gặp nguy mà không loạn, lâm vào thế bí vẫn có khả năng xoay chuyển càn khôn. Thiên tài thế này đúng là trăm năm khó gặp, nếu đem về tông môn Thiên cấp cũng phải là đệ tử nội môn, bất quá nếu hắn chỉ đến thế này thì xem ra vẫn chưa đủ a!”
Tâm tính tuy rằng rất quan trộng nhưng chính yếu nhất vẫn là thực lực a.
Trong cơn bão tố xiềng xích, cả người Ngọc Phong đều thấm đẫm màu đỏ của máu tươi, quần áo rách rưới không chịu nổi, hơi thở vô cùng nặng nề, trạng thái này xem ra sức lực của hắn đang dần cạn kiệt.
Mặc dù với Miêu Nhãn và Vô Cực, số lượng thiết sắt bị Ngọc Phong phá hủy cũng đã gần một phần ba nhưng bản thân hắn cũng bị bọn chúng gây ra thương tích không hề nhẹ. Có thể nói cả người hắn lúc này không chỗ nào không có vết thương dù lơn hay nhỏ.
Nhất là tại vị trí eo phải và một bên đùi, mỗi nơi đều có một cái lỗ máu to đùng do thiết xích xuyên qua để lại, máu tươi từ bên trong dù hắn đã cố gắng hạn chế vẫn chảy ra từng dòng ghê rợn.
Hắn gần như đã đi đến giới hạn của sự chịu đựng rồi, máu mất quá nhiều, linh khí tích trữ cũng cạn kiệt, hắn hiện nay đã như nỏ mạnh hết đà, lúc nào cũng có thể rơi rụng. Ngọc Phong vẫn đứng đó, hai tay nắm lấy Vô Cực Kiếm dùng từng chút sức lực cuối cùng, cố gắn níu kéo một hy vọng xa vời, bất quá ý chí hắn kiên định là vậy nhưng cơ thể đã gần như vô lực, ánh mắt hắn dần dần tối lại, gần như mất đi ý thức, cuối cùng ngã qụy xuống đất.
Ngay khi Ngọc Phong gục ngã, những sợi thiết xích cũng đồng loạt dừng lại. Cô gái áo trắng nhìn Ngọc Phong nằm trong vũng máu có chút thở dài tiết nuối, dù gì hắn cũng là người duy nhất trong hơn nghìn năm nay tiến nhập được vào nơi này.
Tuy nhiên dường như kỳ tích luôn luôn biết cách xuất hiện đúng thời điểm của nó, đẩy cơ thể đi đến cực hạn lại làm cho bản thân Ngọc Phong thúc đẩy tối đa tiềm lực của bản thân, dù rằng hắn đã tàn tạ đến không chịu nổi nhưng không biết từ lúc nào, tu vi của hắn đã đột phá từ Bát tinh Khí Linh đến Cửu tinh Khí Linh mà không hay biết. Điều này lập tức làm cho Ngọc Phong không chỉ khôi phục được sự tỉnh táo mà lượng linh khí thu được trong quá trình đột phá cũng giúp hắn khôi phục tương đối.
Nói la khôi phục tương đối thật ra cũng chỉ là kéo dài thời gian thêm một chút mà thôi, những vết thương nhỏ gần như đã lành lại nhưng vẫn vòn vô số vết thương sâu chảy máu không ngừng.
Khôi phục được chút ít tỉnh táo, Ngọc Phong không chút do dự lấy ra vài viên Phục Huyết Đan, Đại Khí Đan nuốt xuống đồng thời hắn còn lấy ra một viên đan dược màu bích lục tràn ngập hoa văn cổ xưa nuốt vào rồi mới một lần nữa đứng lên.
Cô gái áo trắng thấy Ngọc Phong đã ngã xuống bổng nhiên gượng dậy được thì hơi bất ngờ “ Hử? Vẫn còn đứng dậy được.” Đồng thời cánh tay nàng lại vung ra, ánh mắt bình tĩnh thoán xuất hiện sự chờ mong.
Dưới mệnh lệnh của nàng, các sợi thiết xích như hàng trăm con độc xà lại lần nữa lao thẳng vào Ngọc Phong, chúng lướt qua không trung phát ra những tiếng xé gió bén nhọn
“ Thời gian vượt ải không phải vẫn còn hơn một phút hay sao? Ta vẫn là cố gắng đến phút chót đi” Ngọc Phong với khuôn mặt đầy máu cười nói
Dứt lời, kiếm khí từ trong cơ thể hắn trào ra như vũ bão, cuốn quanh Ngọc Phong như một chiếc vòng phòng ngự vô kiên bất tồi, đồng thời cũng che dấu bản thân hắn vào bên trong.
“ Lại giở trò cũ à, nhưng Thiết Xích cũng không phải là băng tiễn, tiểu tử ngươi nghĩ nó có thể ngăn chặn được bao lâu?” cô gái áo trắng bình thản nói.
Đáp lại nàng chỉ là vô số âm thanh thiết xích va chạm với kiếm khí mà thôi, hoàn toàn không có bất cứ âm thanh đáp lại nào của Ngọc Phong. Nhưng mà đúng như lời nàng, những sợi thiết xích này tuy không thể một phát đột phá phòng ngự của Ngọc Phong nhưng cũng không kém bao nhiêu, chỉ qua vài đợt công kích, cái vòng phòng hộ đã càng lúc càng thu hẹp lại.
Bổng lớp màng kiếm khí đang bao bọc Ngọc Phong đột nhiên nổ mạnh một tiếng cực đại, giải phóng hàng nghìn tia kiếm khí sắc nhọn. Hàng trăm sợi thiết xích đang điên cuồng tấn công hắn cũng vì thế mà bị đẫy dạt ra xung quanh một khoản cách không nhỏ, bên trong đó còn có không ít sợi vì chịu không nổi mà đứt lìa.
Bên trong vụ nổ, Ngọc Phong vẫn đứng đó vẻ mặt tái nhợ không chút huyết sắc nhưng nét mặt lại hiện lên nét cười nồng đậm. Lúc này hai tay hắn đang để ở trước người, giữa hai lòng bàng tay, một quả cầu năng lượng bạch sắc đang lấy một tốc độ không thể tin được điên cuồng xoay tròn vang lên những tiếng rít chói tai vô cùng. Từ bên trong quả cầu, chúng ta có thể dễ dàng nhận ra khí tức hủy diệt vô cùng mạnh mẽ đang từ từ lang rộng.
Qủa cầu năng lượng này chính là Bá Thiên Chưởng mà bản thân Ngọc Phong đã tự lĩnh hội ra khi đối chiến với ma thú cấp bốn Địa Long trong sơn mạch bạch vân. Vừa lúc nãy, viên đan dược màu bích lục mà hắn đã nuốt xuống kia thật ra lại là một viên Bích Tông Đan mà hắn đã luyện chế cách đây không lâu.
Loại đan dược này làm ra chỉ để Khí Tông phục dụng tăng cao tu vi, thế mà trong lúc ngàn cân treo sợi táo, Ngọc Phong đã liều mạng đánh cược một lần, muốn dùng Kim Hỏa giải phóng toàn bộ dược lực của Bích Tông Đan rồi dựa vào đó tích tụ năng lượng cho một đòn Bá Thiên Chưởng.
Cái này hắn hoàn hoàn không có nắm chắt, thuần túy chỉ là một lần đánh cược mà thôi không ngờ thế mà thật sự làm được, hắn lại ngưng tụ ra Bá Thiên Chưởng thành công. Tuy nhiên vì lúc này không có Thôn Phệ Nhãn hổ trợ nên để có thể hấp thu toàn bộ dược lược của Bích Tông Đan dùng làm năng lượng cho Bá Thiên chưởng, kinh mạch toàn thân hắn cơ hồ đã vỡ vụn.
Hơn nữa việc đồng thời khống chế cũng như nén năng lượng tinh thuần cực đại vào bên trong Bá Thiêng Chưởng cũng đang từ từ từng chút một phá hủy cơ thể tàn tạ của hắn. Hai bàn tay hắn lúc này cơ hồ đã biến dạng, máu thịt bầy nhầy vô cùng ghê rợn, ẩn ẩn còn có mùi cháy khét bốc lên, nhất là đã có vài ngón ta chỉ còn xương trắng.
Bất quá Bá Thiên Chưởng đã thành, đây là hi vọng cuối cùng của hắn, cũng xem như là con bài mạnh nhất mà hắn sở hữu ở hiện tại, là rồng hay là trùng đều trông chờ vào một chiêu này!