Ngọc Phong nhìn hai người Lục Linh phương xa chỉ còn là một chấm đen cảm khái “ không có tiệc nào không tàn à, thôi cũng tới lúc mình nên quay về rồi, lần này vào U Minh sơn mạch thu hoạch cũng không tệ”
Ngọc Phong nhanh chóng chu thập hết tất cả ma hạch đang rơi vãi trên mặt đất vào trữ vật giới chỉ đeo trên tay, khi lúc hắn định thu luôn thanh Hải Lam kiếm vào giới chỉ thì VỤT, một thanh loan đao hình mặt trăng màu đỏ máu phóng ra từ trong rừng tấn công Ngọc Phong. Ngay lập tức, Ngọc Phong rút Hải Lam kiếm ra đón đỡ, miệng quát lên “ Ai”
Ken, tiếng va chạm thanh thúy vang lên, thanh loan đao màu máu bật lại về phía sau, cùng lúc đó có một người thanh niên tuấn tú, mái tóc huyết sắc bước ra từ trong rừng chụp lấy thanh đao, phía sao hắn lần lượt đi ra khoản hai mươi người đàn ông trung niên mặc đồng phục đỏ.
Ngọc Phong tay cầm kiếm rung rung, lực đạo của thanh loan đao hồi nảy quá lớn làm hai hắn đến bây giờ vẫn còn mất cảm giác, nét mặt hắn trịnh trọng nhìn đoàn người áo đỏ hỏi “ các ngươi là ai, sao tự nhiên lại công kích ta”
Tên thanh niên tóc đỏ le lưỡi liếm thanh loan đao huyết sắc đang cầm trên tay cười hắc hắc nói “ này nhóc con, chúng ta là ai ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết là thất phu vô tội hoài bích có tội mà thôi”
“ Đúng vậy, đúng vậy tiểu đoàn trưởng nói vô cùng chính xác” đám người phía sau liên tục la lên phụ họa.
Ngọc Phong vẫn nắm chặt thanh kiếm, nhíu mày “ ngươi nói cái gì, ta không hiểu, hoài bích có tội là như thế nào, tại sao lại vô duyên vô cớ tấn công ta?”
Tên thanh niên vẫn giữ điệu bộ như thế, không có dáng vẻ gì là nôn nóng nói “ ý ta nói là ngươi không có chọc gì chúng ta nhưng chúng ta cũng không vô cớ tấn công ngươi, tất cả mọi việc trên đời này đều có lý do cả đẩy, giống như ngươi phải đi tiểu vì ngươi mắc đái vậy đó”
“ Ha ha ha, cái tên nhóc nhà quê nói đến thế mà còn không hiểu” đám dong binh phía sau cười rộ lên
“ Ý ngươi muốn là lấy đi thanh Hải Lam kiếm này của ta” Ngọc Phong càn lúc càn nắm chặt cây kiếm.
Tinh, Huyết Danh búng tay lên mặt thanh loan đao khen ngợi “ hiểu được là tốt, đã thế còn không mau đưa nó cho ta, tên nó là gì nhỉ, Hải Lam phải không, tên rất hay, rất hợp với ta”
Ngọc Phong im lặng nhìn chằm chằm Huyết Danh.
Huyết Danh nhíu mày hình như mất kiên nhẫn “ nhanh lên, ném nó qua đây, cả cái nhẫn trữ vật của ngươi nữa, tên ngu ngốc như ngươi không nên có những thứ này, làm việc nhanh một chút ta sẽ cân nhắc tha cho cái mạng chó ngươi.
Ngọc Phong lông mày giãn ra nghiêm túc nói “ thanh kiếm này là của một vị tiền bối khí tôn mới tặng ta, các ngươi khôn hồn thì cút mau nếu không ta sẽ dùng phù truyền tin kêu ngài ấy quay lại đây.
“Khí Tôn”, cả đám dong binh bắt đầu rục rịch, có thể thấy cấp bậc đó chấn nhiếp lòng người như thế nào, ngoại trừ hai người một là Huyết Danh, tên còn lại là Vô Liêm, kẻ sở hữu tượng khí Thiên Lý nhãn.
Nét mặt của Huyết Danh vẫn không biến đổi là mấy “ ngươi tính hù dọa ai đó, mọi hành động của ngươi đều bị ta theo giỏi từ sớm rồi, tên khí tôn kia rõ ràng không có quan hệ gì quá sâu với ngươi, ta không hiểu sao hắn lại tặng một thanh kiếm quý báu như thế cho tên ngu ngốc như ngươi chứ, với lại ban nãy hắn đi rất vội vàng làm sao có thể quay về ngay được”
Bị nói trúng tim đen, Ngọc Phong biết kế hoạch hù dọa của hắn đã không thành công, mồ hôi tay hắn đang tiết ra rất nhiều, cứ có điều gì lo lắng mồ hôi tay của hắn lại tiết ra.
]
Như nhìn thấu tâm trạng của Ngọc Phong lúc này, Huyết Danh cười hắc hắc “ bị ta nói trúng tim đen rồi phải không, biết ngay mà, mau đưa ta thanh kiếm với cái giới chỉ, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống, ta biết tu vi của ngươi chỉ là nhị tinh khí Linh, ngươi sẽ không bao giờ thoát khỏi bọ ta đâu, ngươi còn nhỏ như vậy chỉ là một tên nhóc chống đối bọn ta làm gì?”
Ngọc Phong nắm chặt thanh Hải Lam kiếm bằng hay tay hỏi “ nếu ta không trả thì sẽ như thế nào”
“ Như thế ngươi chắc chắn phải chết” khuôn mặt Huyết Danh bổng trở nên dữ tợn, linh khí màu đỏ phóng xuất ra ngoài, tu vi cửu tinh khí linh bạo phát, cùng lúc đó bọn dong binh phía sau cũng lần lược rút vũ khí ra tiến lên bao vây Ngọc Phong lại.
Ánh dương chìu tà dần khuất núi, nhường chỗ cho màn đêm vô tận trong U Minh sơn mạch, Ngọc Phong bổng đứng thẳng người lại tra kiếm vào vỏ nhết miệng nói “ ngươi nói đúng, ta không có hi vọng chạy thoát khỏi đây.
Huyết Danh thu liễm linh khí cười nói “ lựa chọn của ngươi rất đúng đắng, kẻ nhất thời mới là trang tuấn kiệt”
“ Đã như thế thì ngươi nhận lấy này” vừa dứt lời Ngọc Phong vận công lấy hết sức mạnh ném Hải Lam kiếm vào trong khu rừng
“ Không!! Các ngươi còn chờ gì nữa mau đuổi theo” Huyết Danh hét lớn. Thừa diệp bọn chúng còn chưa hoàn hồn Ngọc Phong lại tháo cái trữ vật giới chỉ trên tay ném mạnh về phía bên kia bờ sông còn hắn thì lập tức hướng con sông mà lao tới.
“ Muốn chết, giết nó cho ta” hai mắt Huyết Danh đỏ ngầu vì tức giận gào lên, hắn ngay lập tức phi thân qua bên kia bờ sông đuổi theo cái trữ vật giới chỉ. Ỷ vào chênh lệch đẵng cấp quá lớn cùng đồng bọn, hắn nghĩ Ngọc Phong sẽ không thể nào thoát khỏi bàn tay của hắn được, hắn định chơi đùa với con mồi một chúc đến khi nó hết hi vọng cuối đầu, lạy lọc vang xin ta mạng thì hắn sẽ một tay bóp chết nó, đấy là sở thích điên loạn của hắn mà ai ai trong thành cũng phải khiếp sợ. Hắn không ngờ con mồi lần này lại liều mạng không sợ chết đến như vậy.
Tủm, Ngọc Phong lao người vào trong con sông xanh biếc, hắn vận khí lặng sâu xuống dưới lòng sông xuôi theo dòng nước mà trôi đi, hắn không sợ chết , hắn liều mạng vẫn có thể kéo theo bốn năm tên chết chung nhưng hắn không làm thế, hắn muốn bảo toàn thực lực, kiếm và giới chỉ mất đi còn có thể tìm lại được bởi trên nó hắn có lưu lại một thuật ấn đánh dấu, trong vòng năm cây số có thể định vị dễ dàng, trong vòng mười cây số có thể biết được phương vị đại khái. Còn nếu liều mạng thì trăm phần trăm sẽ chết, khi được Bất Tử Nhãn hồi sinh sẽ phải hiến tế một cấp bậc, khi đó hắn chỉ còn tu vi khí đồ mười mấy cấp, đến lúc đó rồi muốn đoạt lại đồ là ước muốn xa vời.
Trên bờ, bên cạnh dòng sông vẫn còn nắm sáu tên dong binh đuổi theo dọc con sông tìm kiếm Ngọc Phong, trong đó có tên Vô Liêm, hắn đang kích hoạt Thiên Lý nhãn để dò tìm vị trí của Ngọc Phong. Bổng hắn hét lên “ tên kia đang xuôi theo dòng nước về hạ du cách chúng ra năm trăm mét, mọi người mau đuổi theo”, năm tên dong binh còn lại liền tăng tốc chạy dọc con sông, ánh mắt láo liên tìm kiếm, chỉ cần Ngọc Phong ngóc đầu lên để thở là sẽ ăn hàng loạt đòn công kích. Tuy nhiên xuôi theo con sông hai mươi phút mà vẫn chưa tháy bóng dáng Ngọc Phong đâu phía trước đã là một ngã rẽ chia nhánh sông ra làm hai rồi.
“Lão Liêm, bây giờ tính sao, phía trước có hai nhánh sông, ngươi dùng Thiên Lý nhãn xem thử tên nhóc đó đi hướng nào” một tên dong binh trọc đầu nói.
“ Các ngươi nghĩ Thiên lý nhãn muốn dùng lúc nào cũng được hay sao, mỗi ngày chỉ dùng được có nắm lần thôi, mỗi lần không quá năm phút với lại rất tốn linh khí, lúc trước ta đã dùng bốn lần giúp tiểu đoàn trưởng theo dõi bọn nhóc kia, khi nãy lại dùng để định vị hắn, đến ngày mai mới có thể dùng tiếp được” Vô Liêm bất đắc dĩ nói.
“ Hay là thế này đi, chúng ta chia ra hai đường. Ta, lão Liêm và lão Ngũ đi nhánh sông trái, ba người các ngươi đi nhánh còn lại” tên đầu trọc đề nghị
“ Cũng đành như vậy thôi, chúng ta chia ra mà tìm” Vô Liêm gật đầu hướng phía trái đi cùng với tên đầu trọc và lão Ngũ
Lại sau nửa tiếng thời gian, trời lúc này đã tối hẵn, cả khu rừng ngập tràng một màu đen u tối.
“ Nãy giờ mà vẫn chưa thấy hắn ngoi đầu lên, trời cũng đã tối rồi muốn tìm kiếm tiếp là không thể nào” tên Đầu Trọc nhìn trời nói
“Ta nghĩ hắn chắc là hắn xuôi theo nhánh sông bên kia rồi, quay lại thôi” Vô liêm tiếp lời
“ Bọn kia thật may mắn mà, ta thấy lúc nãy tiểu đoàn trưởng tức giận lắm, nếu bọn kia bắt được nó quay về chắc sẽ có trọng thưởng.
XẸT, XẸT, tên Đầu trọc bắt đầu mồi lửa.
“ Ngươi làm gì thế” lão Ngũ hỏi
“ Đương nhiên là đốt đuốc quay về hội họp với tiểu đoàn trưởng rồi chứ còn làm gì nữa, hỏi gì mà ngu thế” tên Đầu Trọc bất mãn
“ Ngươi mới là ngu ấy, đây là vùng ngoại vi sơn mạch U Minh, là mơi sinh sống của ma thú cấp hai, có khi cấp ba nữa, ngươi sợ bọn chúng không biết cúng ta ở đây hay sao mà đốt đuốc đi trong rừng, hiện nay phải hạ trại nghỉ ngơi đi, mai quay về sau” Vô Liêm cốc đầu Đầu Trọc chửi
“ Mẹ nó ngươi dám đánh ta, đừng nghĩ tiểu đoàn trưởng xem trọng ngươi thì muốn là gì là làm, ta đi theo tiểu đoàn trưởng đốt đuốc hoài có sao đâu” Đầu trọc bị đánh túc giận chửi ầm lên
Cốc, lần này đến lượt lão Ngũ cốc hắn “ đó là khi chúng ta đông người đi chung với nhau mới không sợ ma thú, hiện nay chỉ có ba người mà thôi làm sao mà chống lại, tên óc chó này”
Đầu trọc gãi gãi đầu “ cũng đúng nhỉ”
“Ngươi thì chỉ nghĩ được đến gái gú mà thôi, óc ngươi còn chứa được cái gì khác chứ, mau dựng lêu lên kiếm cái gì ăn rồi đi ngủ, ta mỏi lắm rồi, lát nữa Đầu Trọc canh gác đầu tiên, sau đó đến ta, cuối cùng là ngươi lão Ngũ”.
Phân công xong ba người bắt tay vào làm việc.
………………………………………..
Cách chỗ ba người không đến năm mươi mét, Ngọc Phong đang đu vào một tảng đá bên bờ sông hít từng ngụm không khí, lúc hắn lặn tuy đã dung sợi lau dài ba mét đường kính một cm để hít thở tuy nhiên vì đầu sợi lau nhỏ không khí cung cấp cho cơ thể không đủ nên hắn càn ngày càn kiệt sức, nếu không phải bọn dong binh kia không đuổi theo nữa hắn bắc buộc phải ngóc đầu lên mà thở. Sau khi hô hấp trở lại bình thường Ngọc Phong leo lên bở lẩn nhanh vào khu rừng, hắn không lập tức chạy đi ngay mà tìm một cái cây cao cao leo lên đã tọa bắt đầu khôi phục linh khí. Bỏ chạy không phải mục đích của hắn, hắn phải đòi lại thanh Hải Lam kiếm cũng như trữ vật giới chỉ mà mẹ cho hắn, ngoài ra cũng phải tính sổ cái bọn cướp bóc này, ban đêm chính là đồng minh của hắn.
Sau ba mươi phút vận chuyển Mai Hoa công, Ngọc Phong đã bổ sung đầy đủ linh khí, hắn đứng dậy nhìn về nơi hạ trại của ba người Đầu Trọc nơi xa xa thì thầm “ bắt đầu từ ba người các ngươi vậy”. Ngọc Phong tung người di chuyển từ tán cây này san tán cây khác như một con Linh Hầu tới gần nhóm Đầu Trọc, khí còn cách bọn chúng mười hai mét, hắn chọn một cành cây cao bắt đầu mai phục tiềm kiếm thời cơ, đây là công việc mà hắn am hiểu nhất.
Cơm nước xong bọn Vô Liêm bắt đầu nghỉ Ngơi, Đầu Trọc là người canh gác đầu tiên. Màn đêm tĩnh mịch u tối, lâu lâu lại có tiếng cú kêu xa xa, Ngọc Phong trên cành cây cao tập trung quan xát tên dong binh đang canh gác kia. Đầu Trọc ngồi canh gác mà ngáp ngắn ngáp dài, hắn lấy bình nước lên uống ộc ộc để quên đi cơ buồn ngủ, bổng có một hòn đá rơi trúng chân hắn. Đầu Trọc giật mình rút đao ra nói “ ai đó?”
Rột roạt, trong bụi cây cách hắn năm mét phát ra tiếng động. Hắn chầm chậm tiến về phía bụi cây, “ éc éc” một con quạ lao người bay ra làm hắn giật mình chém loạn vào bụi cây. Đầu Trọc cảm khái “ thì ra là một con quạ, ta quá đa nghi rồi”, hắn vuốt ngực tự nhủ rồi móc tiểu đệ ra giải quyết, cái giật mình ban nãy là hắn buồn tiểu quá chừng. Đang trong lúc Đầu Trọc vi vu giữa ngân hà thì Ngọc Phong từ trên cây phóng xuống xuất kiếm “ Khai hoa”. Một bóng người xẹt qua lão Ngũ lưu lại trên cổ hắn một nhát kiếm, hắn ôm cái cổ đang phun máu xối xã trợn tròn mắt đổ gục xuống đất, điều cuối cùng hắn nhìn thấy là một đôi mắt kỳ dị lạnh lùng màu Lục Bảo phát sáng trong đêm.