Nhìn năm tên cướp đường đang ngày càng tiếng lại gần, nghe thấy từng câu từng chữ bĩ ổi từ cái miệng bẩn thiểu của chúng phun ra, nhưng mà cho dù có nói nhiều như thế nào đều chỉ xoay quanh một chủ đề là chơi hắn như thế nào cho sướng.
Ngọc Phong đôi mắt híp lại thành một đường cong nguy hiểm, sau đó lập tức mở lớn “ Mộng Thần Nhãn!”
Đôi mắt đen tuyền của Ngọc Phong lập tức chuyển thành màu hồng phấn ma mị, kỳ lạ hơn nữa là đôi mắt này hoàn toàn không có đồng tử, cả con ngươi chỉ thuần một màu hồng duy nhất. Nếu tiến lại gần quan sát kỹ hơn sẽ thấy bên trong đối mắt ma mị này còn có ẩn ẩn từng lớp xương trắng mờ mờ ảo ảo chầm chậm trôi.
Ở phía đối diện, năm tên cướp đường đang cười to dâm tiện bổng chốp im bặt rồi ngã quỵ xuống đất.
Ngay sau đó hai trong năm tên bắt đầu điên cuồng kêu gào đau đớn, hai bàn tay không ngừng cào cấu khuôn mặt đến máu thịt bầy nhầy, trên mặt bọn chúng hiện rõ nổi thống khổ khôn cùng, không có cách nào chấm dứt.
Ba tên còn lại thì trái ngược hoàn toàn, bọn chúng lúc này lại ôm bụng cười lăng cười bò, nước mắt nước mũi giàn giụa, chốc chốc lại phát ra những âm thành rên rĩ đen rối. Tuy nhiên nụ cười của bọn chúng không phải nụ cười bình thường, ẩn bên trong nó còn có chứa nổi bi thống cực hạn.
Mặc dù cả hai bên có biểu hiện vui buồn rõ rệt nhưng lại có một điểm chung rất dễ nhận ra, đó là biểu cảm khuôn mặt của bọn chúng vặn vẹo đến đáng sợ, ám ảnh tâm trí cực kỳ.
Ngọc Phong nhìn lướt qua thảm trạng của năm tên cướp đường một cách lạnh nhạt, đôi mắt màu hồng phấn ma mị cũng đã khôi phục lại màu đen tuyền bình thường. Sau đó hắn lạnh lùng bước qua cơ thể của bọn chúng, tiếp tục xuống núi, khóe miệng mở nụ cười hài lòng
“ Mộng Thần Nhãn, đúng là không tệ!”
Tiểu hồ ly tinh tinh thấy Ngọc Phong bước đi phía trước, tâm trạng đã bình thường trở lại liền thúc Hách Mi đuổi theo, tò mò hỏi
“ Ê tiểu Phong, hôm nay sao ngươi hiền thế, giết quách chúng đi cho rồi?”
Ngọc Phong nghe thế bước chân cũng không chút dừng lại, cười cười nói
“ Giết bọn chúng thì dễ dàng cho chúng quá, hắc! Ta đã dùng Mộng Thần Nhãn nhốt chúng vào trong chính giấc mơ vô tận của chính bản thân chúng, với tu vi thế kia của bọn chúng chắc cũng không chịu nổi bao lâu nữa đâu”
“ Oh! Thuật nhãn mới này của ngươi đúng là trâu thật!” tiểu Tinh chớp chớp mắt nói, bộ dạng hưng phấn thay cho Ngọc Phong
“ Cũng tạm tạm!” Ngọc Phong gải mũi, cười nói.
Mộng Thần Nhãn mạnh thì đúng là mạnh thật nhưng nó cũng chỉ có khả năng áp chế tuyệt đối với người có tinh thần lực thấp hơn mà thôi. Nếu đối mặt với một kẻ có tinh thần lực ngang bằng hoặc cao hơn hắn, Mộng Thần Nhãn nhiều lắm cũng chỉ có tác dụng quấy rối suy nghĩ của đối phương, làm cho kẻ địch lầm tưởng giữa thực và ảo cuối cùng lộ ra sơ hở.
Bất quá cao thủ so chiêu kết quả chỉ trong nháy mắt, chỉ cầm nắm chắc được sơ hở của đối thủ thì trận đấu sẽ ngay lập tức chấm dứt.
Nói là nói như thế nhưng Ngọc Phong thiên phú về tinh thần lực đã rất cao rồi, nay lại nhận được truyền thừa của Cổ Diêu Âm về phương thức tu luyện tinh thần lực nữa, cho nên muốn tìm một người có tinh thần lực ngang bằng hoặc cao hơn hắn là rất hiếm. Ít nhất dưới Khí Tôn ở Đại Việt quốc, hắn tự tin còn chưa có ai đuổi kịp hắn về độ cường đại tinh thần lực.
Phía sau ba người, Qùy lão nhìn vẻ mặt vặn vẹo ghê rợn của năm tên cướp đường thầm lắc đầu ngao ngán, bất quá lão còn có chút lương tâm hơn Tinh Tinh và Ngọc Phong, trước khi rời đi còn tụng niệm một câu
“ Nam mô ai di đà phật, Thiện tai thiện tai. Cầu mong cho các ngươi lên đường bình an mạnh giỏi!” xem như là siêu độ cho bọn chúng.
Hành động của lão đúng là xuất phát từ lòng tốt bụng, nếu nói ra ngoài chắc chắn chính là một chuyện tốt được người người ngợi khen. Nhưng dường như lão đã quên mất một điều, năm tên kia tuy bị giam trong giấc mộng, tuy chịu sự giằn sé đau đớn khốn cùng trong tâm trí, nhưng dù sao cũng còn sống nhăm răng ra đó.
Điều đó cũng có nghĩa là lão ta vừa siêu độ cho người sống, nói cách khác lão chính là đang trù cho bọn chúng chết càng nhanh càng tốt. Ôi cái định mệnh, lão già sống hơn ngàn năm mà tính xấu vẫn không bỏ! Thiện tai thiện tai!
......................................
Sau khi nhóm người Ngọc Phong rời đi không lâu, vị trí năm tên cướp đường liền xuất hiện một cặp nam nữ.
Nam thì thần hình to cao, tướng mạo đường đường, nhìn vào là biết hắn là một người chính trực. Nữ thì thanh tú cao nhã, dung mạo tuy không nghiêng nước nghiêng thành những cũng thuộc dạng xinh đẹp hiếm có.
Cả hai người chỉ khoản hai mươi, hai mốt tuổi, đều mặc trên người bộ đồ màu xanh lam, bên trên còn có thêu từng đồ hình án mây tuyết trắng.
Sau khi hai người xuất hiện đều không hẹn mà giật mình trước thảm trạng của năm tên cướp đường. Đúng như Ngọc Phong đã nói, cả năm tên cướp lúc này đều đã chết hoàn toàn, cơ thể lạnh ngắt không một chút sinh cơ.
Mặc dù đã chết, vẻ mặt của cả năm tên đều giữ nguyên vẻ khủng khiếp ban nãy, ba tên khóc... khóc đến biến dạng, hai tên cười... cười đến đáng sợ. Chính cái vẻ mặt rùng rợn này đã làm cho đôi nam nữ vừa xuất hiện lạnh cả sống lưng.
Tuy nhiên rất nhanh, người nam đã thanh tỉnh trở lại, ngồi chồm hổm bên thi thể một tên cướp đường, vươn tay lật cái xác qua lại xem xét một lát rồi nói
“ Cơ thể hoàn toàn không có bất kỳ vết ngoại thương nào, phần mặt rách nát cũng chính là bọn chúng tự cào lấy. Xem ra bị công kích tinh thần mà chết”
Người nữ này tuy gương mặt còn trắng bệch một mảng nhưng cũng đã lấy lại bình tĩnh, làn mi hơi nhíu lại, hỏi
“ Năm người này có phải nằm trong bọn vượt ngục Xích Qủy hai tháng trước không?”
Người nam không chút do dự gật đầu đồng ý “ chính là bọn hắn!”. Nói rồi hắn ta còn xé một mảng áo bên ngực của cái xác trước mặt, để lệ ra một dấu ấn ba ngọn núi đang bùng cháy in trên da.
Thấy được biểu tượng này, nét mặt của cô gái thoán giãn ra, bên trên còn ẩn ẩn có vẻ vui mừng, nói
“ Đúng là bọn chúng rồi, chúng ta truy đuổi chúng hơn một tháng nay thế mà kết quả lại chết trong tay kẻ khác. Này Lý Miên, ngươi nghĩ thử xem ái có trình độ tinh thần lực mạnh đến nổi khiến bọn hắn chết ghê rợn như thế này, hình như cả một chút phản khán cũng không có?”
Người nam gọi là Lý Miên đứng dậy phủi phủi hai tay, vẻ lặt lạnh nhạt nói
“ Cái này thì ta không biết, mà chúng ta cũng không cần quan tâm điều này. Cái chính yếu là bọn hắn đã chết, chúng ta chỉ cần đem xác chúng về bàn giao là được rồi, những chuyện khác không cần quản nhiều”
Cô gái nghe thấy thế liền huýt một cái bất mãn nhưng cũng không phản bác gì, chỉ là có chút tức giận nói
“ Đi làm việc với tảng băng ngàn năm như ngươi đúng là chán chết. Lần sau ta sẽ tìm tiểu tông chủ kết đội”.
Người nam vẻ mặt không hề bận tâm, lấy ra một cái sáo trúc nhỏ hướng lên trời huýt lớn một cái sau đó lạnh nhạt khinh thường nói
“ Muốn mời tiểu tông chủ kết đội? Ta nghỉ ngươi hay làm tìm Hỏa Lực kết đội còn dễ hơn”
“ Ngươi, nếu ngươi là tảng băng thì thằng cha kia chính là một ngọn núi lửa, ta đâu có ngu mà đi tìm chết” cô gái bị Lý Miên chọc cho một câu tức xì khói quát.
Còn chưa đợi nàng nói câu thứ hai, trên trời liền có một tiếng kêu lanh lảng vọng đến.
Chỉ thấy trong chớp mắt, một con đại bàng bốn cánh màu lam ngọc to lớn hạ xuống cạnh hai người họ, sải cánh của con đại bàn này rộng đến hơn năm mét, cực kỳ khổng lồ.
Thấy đại bàng đã hạ xuống, Lý Miên nhanh chóng thu năm cái xác vào nhẫn trữ vật rồi nhảy lên lưng đại bàn, nói
“ Biết thế là tốt, đến Hỏa Lực mà bà chằn ngươi còn không ở chung được thì làm sao mời thiếu thông chủ. Ngươi tốt nhất là chấp nhận kết đội với tảng băng như ta lâu dài đi”.
Không tìm được lời phản bác, cô gái vẻ mặt liền khó coi vô cùng, hắn nói đúng chứ đâu có sai. Nàng nếu thật sự muốn mười thiếu tông chủ đúng là khó còn hơn lên trời nha.
Biết là thế nhưng mà nói ra sự thật còn làm nàng mất mặt hơn, nàng lập tức thẹn quá hóa giận tung người nhảy lên trên lưng đại bàng, tay nắm thành đấm hướng Lý Miên đánh tới. Nắm tay đánh tới trước, lướt qua không khí còn vang lên tiếng xé gió vun vút, nghe thôi cũng đủ biết cái lực đạo mạnh ra sao.
Bất quá nàng còn chưa thực hiện được ý đồ, lam ngọc đại bàng đã cất cánh bay vút lên trời cao, làm cho nàng sém tý xíu nữa là té sấp mặt.
“ Cục nước đá kia, ngươi đợi đấyyyyyyyyy!!!”
........................................
Trở lại với nhóm người Ngọc Phong.
Sau khi vào thành còn chưa kịp ăn cơn, cả ba người liền bị tiểu hồ ly lấy lý do ngứa mắt với quần áo Ngọc Phong đang mặt, dứt khoát kéo cả đám đến một tiệm quần áo nữ, bắt đầu điên cuồng mua sắm.
Tiểu hồ ly nói cũng không sai, quần áo Ngọc Phong mặt lúc này đúng là rất ngứa mắt. Bởi vì nguyên do chuyển thành nữ giới mà cơ thể teo nhỏ không ít, quần áo lúc trước của Ngọc Phong tương đối vừa vặn bây giờ không khác gì hàng xi đa, mặc lên người thì rộng thùng thình, lộn xộn, nhết nhát khó coi vô cùng.
Phải dùng hết hai tiếng đồng hồ, dưới sự chỉ đạo không ngừng nghỉ của tiểu Tinh, Ngọc Phong cuối cùng cũng mua được vài chục bộ đồ nữ giới cho hết vào trữ vật giới chỉ.
Nói là đồ nữ giới nhưng thật ra đều là quần áo theo phong cách trung tính nam nữ đều hợp. Đây đã là Ngọc Phong đã hết sức nhân nhượng hết sức rồi, hắn thật ra là muốn mua đồ nam cơ.
Nói ra trong lúc thử đồ, Tinh Tinh còn bảo hắn mặc thử cả váy dài, váy ngắn, tất chân nữa cơ, nhưng mà vì Ngọc Phong liều sống liều chết cũng không mặc nên nàng đành ngậm ngùi bỏ qua.
Thật ra với dáng người lồi lõm hoàn mỹ của Ngọc Phong lúc này, mặt đồ nữ mới đúng là đẹp nhất, tựa như một thiên thần thánh khiết từ trên trời gián xuống vậy. Bất quá đồ trung tính mặc lên người hắn kết hợp với khuôn mặt hiền diệu lại cho ra một cảm giác cực kỳ mới lạ, vừa nữ tính nhưng không kém phần mạnh mẽ. Có thể nói đẹp đến ngất ngây.
Còn bà chủ cửa hàng quần áo, từ lúc Ngọc Phong bước vào mua đồ đến khi thanh toán rời đi đều rơi vào trạng thái ngây người sững sốt, nếu Ngọc Phong không tốt bụng kêu nàng tỉnh dậy chắc có lẽ cái cửa tiệm này sập luôn.
Sau khi sắm đồ, Ngọc Phong đem cái bụng đói meo tìm đến nhà hàng gần nhất, tuy nói là ngần nhất nhưng cũng mất vài phút đi bộ.
Trong thời gian này, nếu hắn còn mang bộ dạng luộm thuộm lúc trước thì còn đỡ, bây giờ sạch sẽ gọn gàn rồi, đi trên đường đều bị người ta soi mói chỉ trỏ tùm lum.
Bên trong hàng trăm cặp mắt đang nhìn hắn chòng chọc kia không thiếu lửa nhiệt nóng rực bừng bừng, cho dù Ngọc Phong có định lực cao đến đâu nữa cũng thấy khó chịu vô cùng.
Cuối cùng hết cách hắn đành phải lấy cái mặt nạ Hắc Lang đã lâu không dùng đeo lên, đồng thời giải phóng ra một chút sát khí ra bên ngoài.
Dưới ảnh hưởng của sát khí đậm đặc, tuy là đang giữa trưa nhưng nhiệt độ không khí gần như lạnh xuống cả chục độ, vài người đi đường gần hắn cảm giác không khác gì lọt vô hầm bằng liền ào ào rời đi.
Đến lúc này Ngọc Phong mới thờ phào một hơi, hiện nay hắn đang là ở bên trong thành cũng không thể ra tay đánh người được, mà dù sao đám người kia cũng chỉ nhìn hắn mà thôi, cũng chưa có biểu hiện gì quá trớn nên hắn cũng không muốn tốn công ra tay.
Trong lúc Ngọc Phong khó chịu thì tiểu hồ ly lại cực kỳ vui vẻ, không ngừng chọc ngoáy vào nổi đau của hắn. Bất quá lúc này nàng chọc cũng rất biết chừng mực, không làm quá đà nên Ngọc Phong cũng lười quản. Cứ làm như trước đây, xem lời nàng nói như gió thoảng mây bay là được.
Trái ngược với mớ rắc rồi của Ngọc Phong và Tinh Tinh, tiểu cún Hách Mi lại rất hưng phấn, đôi mắt trò xoe hết dòm cái này rồi lại ngó cái kia, dường như đối với nó tất cả đều rất mới mẻ và thú vị, chạy đông chạy tây khắp nơi.
Qùy lão tâm tình cũng rất tốt, luôn đi theo sau Hách Mi, nếu nó thích cái gì đều mua cho nó chơi đồng thời cũng trông chừng con chó nhỏ này, không để nó phát điên ở đây. Nếu không không biết hậu quả sẽ kinh dị đến nức nào.
Nhưng mà điều lão lo lắng cũng không có xuất hiện, hình như được tiểu Tinh dạy dỗ một hồi, Hách Mi lúc này lại cực kỳ nghe lời, không còn tùy hứng như lúc trước.
Như vậy cũng xem như bớt đi một quả bom nổ chậm.
Chó điên cuối cùng cũng tiêm phòng dại thành công!
.....................~.~........................