Trận chiến với Bán Tôn này của Ngọc Phong, nhìn qua thì đơn giản chớp nhoáng nhưng sự hung hiểm bên trong đó không phải là nhỏ, mỗi chiêu mỗi thức đều được hắn tính toán kỹ càng. Không cẩn giải thích nhiều, chỉ nói đến một quyền duy nhất mà Ngọc Phong hứng chịu kia cũng đủ cho hắn ăn đủ đau đớn khôn cùng rồi.
Ngọc Phong thờ dài một hơi nhẹ nhỏm, rút cánh tay đâm xuyên cơ thể lão già Bán Tôn ra, nở nụ cười khó coi nói
“ Bán Tôn đúng là khó chơi thật, nếu không phải đòn đánh cuối cùng ta chiếm được tiên cơ, nếu không cũng chỉ có thể nhờ người ra mặt thôi tiểu Tinh à!”
Tinh Tinh nghe thế liền hứ một tiếng khinh thường, bĩu môi nói
“ Ta đã nói rồi, sức mạnh của Bán Tôn đâu phải là trò đùa, người chiến thắng được trận đấu này âu cũng là may mắn mà thôi, đừng có vì thế mà tự đại”
Ngọc Phong cười khổ liên tục gật đầu
“ Rồi rồi, ta biết rồi, nói cho cùng thì đây cũng là sức mạnh ta mượn của ngươi, cũng không phải là tự thân ta giết chết lão, tự đại cái rắm á!”
“ Biết thế là tốt! Xem thử thương thế của ngươi đi, cái tay trái này coi như tàn cm nó phế luôn rồi”
Ngọc Phong dưa mắt nhìn cánh tay tàn tạ của mình, tự thâm cảm nhận từng đợt đau đớn kéo đến từ đó, thầm lắc đầu nói
“ Có một Khí Sĩ cấp 4 như ta ở đây, nó muốn tàn phế cũng khó đấy!”
Răng Rắc, Ầm Ầm!
Bổng nhiên hàng loạt tiếng nứt gãy và đổ vở nối đuôi nhau vang lên trong hang động, từng tảng, từng tảng đá lớn liên tiếp đổ xuống ầm ầm, cả tòa hang động rung lắc với mật độ cực cao, tình hình này hình như là muốn đổ xập bất kỳ lúc nào.
“ Á đậu, chạy!”
Cảm nhận được sự rung lắc dữ dôi, Ngọc Phong liền biết ngay điều gì đang xảy ra, hắn không chút chần chừ ôm lấy cánh tay gãy nát, hướng thông đạo dẫn lên trên mà cắm đầu, cắm cổ chạy trối chết. Đương nhiên trước khi bỏ chạy, Ngọc Phong cũng không quyên lột nhẫn trữ vật từ trên người lão già Bán Tôn, đồng thời cũng cuỗm luôn cái lò luyện đan của lão.
Ngọc Phong vừa chạy mất xác thì cái hang động nhân tạo to bự này cũng đồng thời đổ xụp xuống, hoàn toàn chôn vùi thân xác của lão già Bán Tôn hàng trăm mét sâu dưới mặt đất. Một cường giả như thế chết đi đến cả mộ phần cũng không còn, cái thế giới tàn khốc này chính là như vậy a!
Sau khoản hơn vài phút cắm đầu cắm đuôi chạy tối tăm mặt mũi, Ngọc Phong cuối cùng cũng thoát khỏi đường hầm tăm tối, chui lên mặt đất. Lúc này trận đại chiến bên trong doanh trại cũng đã chấm dứt, xác chết, bộ phận cơ thể người nằm rải rác khắp nơi, máu tươi tuy không chảy thành sông nhưng cũng nhuộm đỏ cả mặt đất, không khí toàn là mùi máu nồng đậm, tanh tưởi vô cùng. Thật sự là cảnh tượng địa ngục trần gian.
Trên mặt đất lúc này chỉ còn lại bảy người sống sót, chính là nhóm người mật vụ của hoàng gia. Tuy rằng chiến thắng nhưng tình trạng của bảy người cũng không khá khẩm gì, bất kỳ ai cũng một thân nhuộm đầy máu tươi, cả cơ thể ngang dọc vết chém, có to, có nhỏ, có nặng có nhẹ. Nói chung là bầm dập không chịu nổi.
Đến cả người có tu vi mạnh nhất trong nhóm người là Z 11 cũng gần như là hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, vị trí ngực phải của hắn có một cái lỗ sâu hoắm có thể dễ dàng dùng mắt thường nhìn xuyên từ bên này qua bên kia cơ thể. May mắn là vết thương này nằm bên phải, chứ nếu không cái mạng của hắn cũng không còn rồi.
Trong lúc Ngọc Phong đánh giá tình hình chiến trường thì nhóm người mật vụ cũng đã nhận ra sự hiện diện của hắn, ngay lập tức nhóm sáu người Hắc Báo đồng loạt tạo thế phòng ngự, ánh mắt chứa đầy sát khí và cảnh giác nhìn vào Ngọc Phong. Chỉ cần hắn có bất kỳ dị động nào không hay, cả đám sẽ ngay lập tức liều chết ập đến.
Tuy rằng quan hệ của hai bên là hợp tác nhưng dù sao cũng chỉ là bèo nước tương phùng, còn chưa đến mức giao mạng sống của mình cho đối phương. Huống chi sức mạnh của Ngọc Phong thể hiện ra không phải là chuyện đùa, bọn họ không cảnh giác không được.
Chỉ có Z 11 là vẻ mặt vẫn vô cảm như mọi khi, không biết hắn dùng thuốc gì nhưng vết thương bự tổ chảng ngay ngực đã không còn chảy máu nữa, nét mặt vẫn trắng bệch vì thiếu máu nhưng không phải là mất hết sức sống, nét giá băng lạnh lẽo vẫn hiện hữu bên trên.
Hắn hướng nhóm sáu người Hắc Báo phất tay ra hiệu cho cả bọn bình thường trở lại, sau đó nhìn Ngọc Phong, âm thanh suy yếu cười nói.
“ Xem ra nàng cũng vừa trải qua một trận chiến khó khăn a. Đã đạt được mục đích chưa?”
Z 11 đương nhiên có thể nhìn ra tu vi hiện nay của Ngọc Phong là Ngũ Tinh Khí Tông, bất quá hắn cũng không ngạc nhiên lắm, có thể đây chính là tu vi thật sự của nàng. Nếu không phải là như thế thì cũng thật quá dọa người rồi.
Ngọc Phong thấy nhóm người Hắc Báo tỏ vẻ phòng vệ đối với mình cũng không có bao nhiêu cảm xúc, cả hai bên cũng không phải bạn bè gì cho cam, cứ thế này hắn cảm thấy còn hợp hơn.
Ngọc Phong ôm lấy cánh tay tàn tạ, hơi gật đầu nói
“ Xem như là thế đi, giao dịch của chúng ta kết thúc từ đây, giờ ai đi đường nấy”.
Nói rồi Ngọc Phong cũng không muốn dây dưa nữa mà quay lưng bước đi, hắn còn rất nhiều việc phải làm. Tuy nhiên hắn vừa quay đi liền bị Z 11 gọi lại
“ Cô nương đợi một chút!”
Trong ánh mắt khó hiểu của sáu người Hắc Báo, Ngọc Phong hơi nhíu mi quay đầu lại hỏi “ chuyện gì?”
Z 11 cố gắng nhịn đau nở nụ cười nhợt nhạt, chân thành nói
“ Không biết Ngọc Hân cô nương có hứng thú gia nhập sở mật vụ hoàng gia của chúng ta không?”
“ Sếp!” Cả sáu người nhóm Hắc Báo ngay lập tức giật mình nhìn Z 11, nói lớn.
Sở mật vụ hoàng gia là cơ quan quan trọng nhất trong chính quyền Đại Việt, muốn gia nhập vào đó ngoại trừ khả năng làm việc, tu vi cao cường thì quan trọng nhất vẫn là xuất thân trong sạch.
Một kẻ hành động tùy ý, không rõ danh thân như Ngọc Phong hoàn toàn không có bất kỳ điểm gì phù hợp với yêu cầu cơ bản nhất cả. Bọn họ không thể hiểu nổi làm sao sếp có thể đưa ra cái chủ ý điên rồ như thế này được. Huống chi sở mật vụ vừa mới bị phản bội không lâu, mấy vị sở trưởng đã tiến hành chỉnh đốt hàng ngũ, sét duyệt gắt gao rồi.
Đối với ánh mắt chất vấn của sáu người Hắc Báo, Z 11 chỉ ra hiệu cho bọn họ yên lặng, sau đó chăm chú chờ đợi câu trả lời của Ngọc Phong.
Lời đề nghị này không chỉ làm sáu người Hắc Báo ngạc nhiên mà chính bản thân Ngọc Phong cũng ngạc nhiên không kém. Bất quá hắn cũng không cần suy nghĩ nhiều liền phất tay từ chối
“ Cái này thì không cần, ta không thích bị trói buộc, càng không thích làm theo lệnh của người khác. Gia nhập sở mật vụ? Hay là quên đi!”
Lời từ chối thẳng thừng của Ngọc Phong hoàn toàn không làm Z 11 ngạc nhiên, hắn đã dự đoán trước được điều này rồi. Theo chính bản thân hắn thấy, Ngọc Phong mà đồng ý với lời đề nghị này mới là lạ đấy.
Z 11 không lạnh không nhạt nói
“ Nàng không cần từ chối vội, cứ thong thả mà suy nghĩ. Nàng không phải muốn thu thập thông tin từ mấy tên tù vượt ngục kia sao, tuy sở mật vụ chúng ta không thể nắm giữ toàn bộ tin tức trong thiên hạ nhưng chút ý tin tức quan trọng cũng hiểu rõ tận tường. Chỉ cần nàng tham gia với chúng ta, những thông tin mật đó không phải lật tay một cái là biết hay sao?”
Nói rồi Z 11 lấy ra một tấm thẻ nhỏ ném cho Ngọc Phong. Cú ném này lực đạo không mạnh cũng không nhẹ, vừa đủ bay tới vị trí của Ngọc Phong.
Tấm thẻ vừa bay tới, Ngọc Phong liền tiện tay bắt lấy. Tấm thẻ này hoàn toàn được làm bằng kim loại, toàn thân một màu đen tuyền kèm theo hoa văn màu đỏ, phía trước in một chữ A cách điệu to tướng, phía sau lại là biểu tượng hoàng gia in nổi, bên trên góc trái có hai chữ Đại Việt viết theo kiểu thư pháp.
Ngọc Phong cầm tấm thẻ lật qua lật lại xem một lượt rồi cất tiếng hỏi
“ Đây là cái gì? Danh thiếp à?”
Z 11 cười cười giải thích
“ Đây là thẻ mật vụ hạng A của chúng ta, nàng có giữ lấy nó. Đến khi nào nàng muốn gia nhập với chúng ta thì đến cung điện hoàng gia báo danh. Sở mật vụ hoàng gia chúng ta luôn luôn mở rộng cửa chào đón nàng!”
Ngọc Phong nghe thế hơi ngẫm nghĩ một chút, sau đó mới gật đầu một cái nói
“ Nếu đã vậy thì cái này ta sẽ tạm giữ, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại. Tạm biệt!”
Dứt lời Ngọc Phong liền quay đầu nhanh chân rời đi, chẳng mấy chốc đã biến mất trong mảnh rừng cây u tối, bất tận.
Nhìn bóng dáng Ngọc Phong biến mất trong tầm mắt, Z 11hơi thở dài một hơi ra lệnh “ Chúng ta cũng đi thôi, cứ tiếp tục ở lại đây sẽ không an toàn!”
“ Yes sir!”
Sáu người còn lại đồng thanh đáp, sau đó Hắc Báo và Nanh Bạc mỗi người một bên nâng Z 11 lên nhanh chóng rút lui vào khu rừng, để lại phía sau một mảnh chiến trường hổn độn và máu tanh.
Đi được một đoạn, Hồng Kê là người đầu tiên không còn kiên nhẫn nữa, hắn cắn răng hướng Z 11 truy hỏi
“ Sếp, ta vẫn không hiểu tại sao ngài lại chiêu mộ cô gái đó. Cái này hoàn toàn không hợp quy định nha!”
Có người bắt đầu liền có người thứ hai, Kim Xà cũng gật đầu nói theo
“ Đúng vậy sếp, ngài cứ tự tiện chiêu mộ người ngoài như vậy nếu để mấy vị sở trưởng biết được thì cái chức vị thừa kế của ngài coi như xong!”
Mấy người còn lại không nói thêm lời nào nhưng ai nấy đều nhìn Z 11 với ánh mắt nghi hoặc, chờ đợi câu trả lời thuyết phục.
Z 11 thấy vậy liền biết không trả lời không được nên chỉ đành thở dài một hơi, mở miệng giải thích
“ Lý do thứ nhất là vì nàng ta rất mạnh, thật sự rất mạnh. Đến cả ta cũng không nắm chắc thắng được nàng.
Thứ hai, ta có thể thấy nàng làm người rất coi trọng chữ ‘tín’. Với công việc của chúng ta thì chữ ‘tín’ còn quang trọng hơn chữ ‘tình’ nhiều.
Thứ ba, nàng không phải không có xuất thân rõ ràng mà xuất thân của nàng quá tốt là đằng khác.”
“ Xuất thân quá tốt? Là như thế nào, chúng ta gặp nàng chưa được bao lâu, làm sao sếp biết được?”
“ Cái này thì ta cũng chỉ dừng lại ở suy đoán mà thôi, tuy nhiên suy đoán này cũng nắm chắc được 70% rồi. Các ngươi nhớ cảnh tượng nàng chiến đấu với tên dong binh hóa sói không?”
“ Biết!” Cả đám đồng loạt gật đầu. Trận chiến lần đó đã in đậm trong ký ức của từng người, mãi mãi khó quên, bởi vì cảnh tượng đó quả thật là quá sức rung động lòng người.
Z 11 gật đầu nói tiếp
“ Thì đó, bộ quyền pháp mà nàng sử dụng để chiến đấu với tên kia nếu ta nhớ không lầm thì gọi là Nhu Quyền, một trong hai tuyệt học trấn phái của Bạch Vân Tông, sánh ngang với Bát Quái Chưởng. Hơn nữa trình độ tu luyện Nhu Quyền của nang ta cũng không phải là thấp, cộng với lực chiến quái quỷ kia, ta thấy nàng chín phần mười là người của Bạch Vân Tông rồi.
Rất có thể còn là nhân tài trọng điểm bồi dưỡng cũng nên. Hài, Bạch Vân Tông đã có Lục Linh rồi, nay lại thêm một Ngọc Hân nữa. Cả hai đều là tiểu quái vật a!”.
“ Là người của Bạch Vân Tông?” cả đám lập tức ngạc nhiên trố mắt.
Người của Bạch Vân Tông không phải bọn họ không quen nhưng kẻ thích hành động theo cảm tính, thập thò thập thục không quang minh chính đại như Ngọc Phong thì lại chính là lần đầu tiên trông thấy. Với lại người của Bạch Vân Tông khi làm việc với chính quyền còn cần phải trao đổi giao dịch hay sao? Qúa là hoang đường rồi!
“ Đúng vậy!” Z 11 lần nữa xác nhận.
Hồng Kê gãi gãi đầu khó hiểu
“ Như thế lại càng khó hiểu, nếu nàng ta đã là người của Bạch Vân Tông thì làm sao chiêu mộ nàng ấy vào sở mật vụ được?”
“ Đúng! Ca này khó à nha!”
Z 11 chỉ cười cười phất tay nói
“ Bởi vì tính cách của nàng tuy tiện cho nên mới có hy vọng. Được rồi, chúng ta cũng tranh thủ về thôi, lần thi hành nhiệm vụ truy bắt này chấm dứt tại đây. Với lại mau tìm chỗ nghĩ ngơi cái đi, vết thương của ta đau quá, sắp không chịu được rồi!”
“ Ơ…, à vâng, sếp cố gắng thêm tý nữa là được! Ta nhớ không lầm thì phía trước có một cái hang động tự nhiên”.
………………………..
Ở một phía khác của khu rừng, Ngọc Phong sau khi chạy được một quảng khá xa thì gần như kiệt sức dừng lại dưới một gốc cây, hơi thở hồng hộc vô cùng nặng nề.
“ Không được rồi, cơ thể ta không ổn, chúng ta phải….”
Lời nói đến đây liền đứt quảng, Ngọc Phong ôm ngực phun ra một búng máu đỏ bầm, trời đất trong chốc lát bổng nhiên quay cuồng, luồng linh khí bạch sắc cường đại bên trong cơ thể di chuyển tán loạn rồi cuối cùng liền tiêu thất. Mắt hắn cũng vì thế mà mờ dần rồi bất tĩnh nhân sự.
Tiểu hồ ly Tinh Tinh đứng cạnh bên thấy thế đành thở dài, cảm khái
“ Xem ra thân thể của ngươi cũng không thể chứa đựng sức mạnh của ta quá lâu. Cố gắng cầm cự đến lúc này xem như đã quá tốt rồi”
Nói xong nàng quay đầu qua nhìn Hách Mi ở bên cạnh ra lệnh
“ Tiểu Mi, ngươi cõng tiểu Phong, chúng ta tìm nơi nghĩ ngơi cái đã.
Hách Mi nghe thế liền nhu thuận sủa lên một tiếng đáp ứng rồi cơ thể bắt đầu biến lớn, nhưng cũng không phải khôi phục bản thể to bự mà là biến to cỡ như một con lừa, dễ dàng cõng theo Ngọc Phong và Tinh Tinh trên lưng, chạy băng băng trong rừng.
............................~.~..........................