Bất Tử Nhãn

Chương 194 - Sơ Đấu Luân Vũ Tiểu Thư

Cảm nhận được khí tức ba động mãnh liệt của linh khí ở bên ngoài, Tinh Tinh hơi hiếu kỳ liền đi ra bên ngoài xem thử, rồi nhìn thấy cánh tay của Luân Vũ bị Ngọc Phong bóp đau đến kêu cha khóc mẹ, liền không nhịn được mà phụt một mồm thức ăn ra ngoài, bật cười ha hả không thôi.

Theo như nàng thấy thì cái tên Luân Vũ này cũng quá là đen đủi rồi, mới mấy ngày trước bị chính Ngọc Phong đập cho một trận không khác gì con chó chết, hôm nay lại tự thân một lần nữa dẫn xác đến tìm ngược.

Không cần đến Tinh Tinh nói, hiện nay đến chính bản thân Luân Vũ cũng thấy mình quá sức đen đủi đi, vết thương mấy hôm trước còn chưa lành, tâm trạng lúc nào cũng bực mình khó tả, muốn tìm một đứa nào đó để trúc bớt đi. Nhưng giờ thì hay rồi, không chỉ không xã được giận, bản thân lại sắp phải bị ăn đòn nữa.

Bà chị hắn mạnh là không phải bàn nhưng cô gái trước mặt này cũng đây phải đèn cạn dầu, hai người này mà thực sự đánh nhau ở đây, hắn kẹt lại chính giữa thì chết chắc. Cái đầu ít khi dùng đến của Luân Vũ xoay chuyển nhanh như chong chóng, rốt cuộc cũng quyết định bỏ hết mặt mũi, cắn răng nói

“ Tỷ tỷ, tỷ bình tĩnh lại đã, không được xúc động, tuyệt đối đừng đánh nhau, ta năn nỉ đó, đừng có mà đánh nhau”

Nói rồi hắn lại quay mặt nhìn Ngọc Phong, cố nén từng cơ đau đớn truyền đến từ nắm tay, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói

“ Vị cô nương này, là do ta sai, tất cả đều là lỗi của ta, ta xin lỗi cô, thật sự vô cùng xin lỗi!”

Ngọc Phong nhíu mi, bất mãn nói “ lắm lời như vậy làm gì?”

Tráng Luân Vũ đổ mồ hôi hột, cánh tay còn lại run run lấy từ nhẫn trữ vật ra một tấm thẻ, lung lay đưa đến trước mặt Ngọc Phong, cười xòa nói

“ Ta bồi thường, ta bồi thường cho cô nương còn không được sao, trong tấm thẻ này có tới 5 vạn kim tệ lận, cô cứ giữ hết đi, không cần thối lại, bữa cơm hôm nay ta cũng mời cô luôn, như thế được chưa?”

Hắn nói tận thế này, coi như là mặt mũi bấy lâu nay hoàn toàn mất sạch rồi, nhưng cho dù có mất cũng phải nói a. Bốn ngày nữa đã là kỳ tuyển sinh của Bạch Vân Học Viện, tuy hắn đã là học viên Ngoại Viện của Bạch Vân Tông rồi nhưng kỳ tuyển sinh này cũng chính là cơ hội để hắn nhanh chóng tiến vào Nội Viện hơn, trở thành một phần tử cốt cán của Bạch Vân Tông. Cơ hội đã đến ngay trước mắt, hắn không thể bị thương lúc này được, không thể vì một chút mặt mũi mà hủy hoại tương lai tươi sáng.

Lý do hôm nay hắn mời bà chị của hắn ra đây cũng chính là vì cái chuyện thi tuyển này đây, bã đã là đệ tử Nội Môn của Bạch Vân Tông lâu rồi, chắc chắn sẽ có cách để giúp hắn trúng tuyển dễ dàng hơn.

Ngọc Phong đương nhiên vô cùng tự nhiên nhận lấy tấm thẻ, đút vào túi. Tuy nhiên hắn lại vẫn không chịu buông tay Luân Vũ ra, hừ lạnh một tiếng nói

“ Ngươi nghĩ ta thiếu chút tiền nhỏ nhoi này hay sao? Ngươi đang bố thì cho ta à?”

Luân Vũ cảm thấy khí thế của tỷ tỷ bên cạnh, sau câu nói này lại lần nữa dâng cao, mồ hôi liền đổ ra như tắm, ‘ bà cô này giở trò gì nữa đây, làm ơn tha cho ta đi mà’, tim Luân Vũ đậm thình thịch muốn nhảy ra ngoài, tươi cười lấy lòng nói ra

“ Ấy, cô nương đừng có nghĩ thế, cài này phải gọi là hiếu kính, à không, gọi là bữa cơm làm quen. Đúng, chính là bữa cơm làm quen, hai chúng ta không đánh không quen biết, sau này gặp nhau sẽ là bạn rồi, có phải không?”

Luân Vũ đã nói đến nước này rồi, Ngọc Phong mà còn kỳ kèo nữa thì đến chính hắn cũng cảm thấy mình quá nhỏ nhen a, hắn buôn cánh tay Luân Vũ ra, sau đó phất phất mấy cai, ra hiệu tiển khách

“ Được rồi đó, cút cút đi, ta đây còn chưa ăn no đâu, rách việc!”

Cuối cùng cũng thoát khỏi ma trảo của Ngọc Phong, Luân Vũ thầm thở phào một hơi nhẹ nhỏm, không nói một lời liền đứng cách xa Ngọc Phong năm mét, đợi cho đến khi cảm giác an toàn đã trở lại, hắn mời cười nói

“ Được, được, ta cút ngay, cô nương cứ việc ăn cơm vui vẻ, tạm biệt, và tiện thể, hẹn không bao giờ gặp lại”

Nói rồi Luân Vũ không do dự nữa cắm đầu phóng thẳng ra cửa sổ, nhảy từ lầu ba xuống mặt đất, sau đó liền nhanh chân chạy đi, phải tránh cái nhà hàng chết tiệt này ra càng xa càng tốt. Cô gái vừa rồi tuy hung dữ, lưu manh nhưng còn dễ nói chuyện, nhưng còn bà chị của hắn thì thôi đi, bã đã nổi hứng đánh nhau rồi thì không ai cản được đâu, đợi cho đến khi nào một trong hai người gục ngã, bã mới chịu dừng lại.

Chính là một kẻ cuồng chiến chính cống!

Ngọc Phong thấy Luân Vũ chạy nhanh như vậy cũng không quan tâm lắm, ánh mắt nhìn cô gái cả người hừng hực lôi điện đang đứng đối diện, cười nói

“ Em trai cô chạy rồi kia, sao cô còn không đi?”

Đúng là Luân Vũ tiểu thư không dễ nói chuyện như thằng nhóc kia, Ngọc Phong vừa nói xong thì đáp lời hắn là một quyền cực đại được bao phủ bởi lôi điện.

Bất quá quyền đầu vừa đánh ra liền bị Ngọc Phong nhanh tay bắt được dễ dàng, mét lặt luôn luôn mỉm cười hơi trầm xuống, hỏi

“ Cô nương làm thế là ý gì đây? Muốn đánh nhau à?”

Luân Vũ tiểu thư, tuy một quyền xuất ra bị Ngọc Phong bắt được nhưng lại không có biểu tình khó chịu gì, ngược lại trên môi nàng lại nở một nụ cười trêu tức, cười nói

“ Ngươi cứ thế mà nắm tay ta vậy à, khống sợ chết sao?”

Đến lúc này, Ngọc Phong mới cảm giác được từng trận tê dại truyền đến từ cánh tay đang bắt lấy nắm đấm của nàng, cảm giác tê dại này nhanh chóng lớn dần theo cấp số nhân và lan tỏa ra cả người với tốc độ chóng mặt, cảm giác không khác gì bị sét đánh.

Ngọc Phong ngay lập tức buôn nắm đấm của nàng ra, ánh mắt nhìn bàn tay đang bốc khói và đen sạm một mảnh của mình, có một chút ngạc nhiên. Tuy nhìn bề ngoài cánh tay của hắn vô cùng ghê gớm, nhưng thật ra chỉ là vết thương ngoài da không đáng lo ngại, chỉ là cơ thể hắn đã từng được cường hóa bằng máu huyết của thú vương mà vẫn có thể bị tổn thương dưới lôi điện của nàng.

Cô gái trước mắt này thật sự không đơn giản, Ngọc Phong nhìn nàng với ánh mắt thầm sâu nói

“ Nếu nàng đã có ý đó thì ta đành phải tiếp vậy! Hỏa quyền!”

Ngọc Phong vừa nói, cánh tay cháy sạm liền đánh ra với tốc độ cực nhanh, bên trên nắm tay, kim hỏa bùng lên, cháy rực rỡ như một mặt trời nho nhỏ. Nhiệt độ trong không khí cũng theo đó mà thoán chốc tăng lên mấy lần!

“ Tới tốt, để xem Hòa quyền của ngươi và Lôi quyền của ta, ai hơn ai”.

Luân Vũ tiểu thư vẻ mặt hưng phấn đến đỏ rực, lôi điện màu vàng trên người liền bạo nổ, một quyền cực kỳ uy lực lại một lần nữa đánh ra.

‘ Bành!’

Trong nháy mắt, hỏa quyền và lôi quyền đập vào nhau gây ra tiếng động kinh thiên, Kim Hỏa và Kim Lôi càng quét tứ phía, trong nháy mắt phá nát cả một tầng lầu xa hoa. Đồng thời động tĩnh cực lớn này cũng khiến cho toàn bộ thực khách trong nhà hàng đều lũ lượt kéo nhau ra ngoài, tránh cho tai bay vạ gió. Tuy nhiên cũng có một số kẻ tài cao gan lớn lại tìm đến lầu trên, muốn xem thử trận chiến hấp dẫn này là của ai với ai.

Qua một quyền đối kháng đầu tiên, tuy rằng không có đánh hết sức nhưng cả hai người Ngọc Phong và Luân Vũ tiểu thư đều nhiều ít chịu phải một chút ảnh hưởng.

Luân Vũ tiểu thư lần đầu tiên nếm phải sức mạnh kinh khủng của Ngọc Phong nên chưa thích ứng kịp, bị đẩy cho lùi về sau vài mét, đụng ngã một bức tường chắn mới có thể miễn cưỡng dừng lại, tuy rằng không bị thương nặng nhưng cánh tay lại đau nhức vô cùng.

Ngọc Phong thì tốt hơn một tí, cơ thể vẫn vững chãi đứng tại vị trí cũ, chỉ có điều bộ đồ trên người bị lôi điện đánh cho lủng lỗ chỗ như cái tổ ong, nhìn vô cùng tàn tạ. Ngọc Phong cuối người nhìn một thân quần áo không khác gì giẻ lau, lộ ra từng mãnh da thịt trắng tuyết, vẻ mặt liền có chút khó coi.

Một quyền vừa rồi hắn hoàn toàn chỉ dựa vào sức mạnh thân thể cùng Kim Hỏa, còn chưa thúc dục linh khí bao bọc cơ thể cho nên quần áo mới bị xé nát dễ dàng như thế này.

‘Sau này phải chú ý một chút mới được’ Ngọc Phong tự nhủ.

Lượt giao phong đầu tiên đã ăn thiệt thòi, sắt mặt Luân Vũ tiểu thư liền khó coi, nhưng bên cạnh đó cũng có sự phấn khích khó có thể che giấu, không muốn nói một lời thừa thãi nào nữa, nàng liền lập tức lao thẳng vào Ngọc Phong, lôi điện từ người nàng phóng ra dày đặt như nêm cối, hai tay được bao bọc trong hai khoả lôi cầu chứa đầy khí tức cường bạo, không chút nương tình đập thẳng xuống.

“ Song Hoàn Lôi Quyền!”

Nhìn thế công dũng mãnh của nàng đang ngày một tiếng gần, linh khí cả người Ngọc Phong cuối cùng cũng bạo nổ, rút Luân Hồi Kiếm ra khỏi vỏ, vô cùng dứt khoát chém mạnh tới

“ Đoạt Mệnh Trảm!”

Một kiếm chém ra, khí tức sắc bén ngay lập tức hiển hiện, từ Luân Hồi Kiếm, một tia kiếm khí bạch sắc hình trăng lưỡi liềm phóng ra với tốc độ cực nhanh, chém thẳng lên hai lôi cầu.

‘Xoạt’ một tiếng, cả hai lôi cầu đều bị một kiếm chém đứt làm đôi trên không trung, lập tức nổ tung, đục một cái lỗ to tướng trên trần nhà, khói bụi mù mịt.

Trong làn khói đó, một bóng người nháy mắt bay ra với tốc độ cực nhanh, Luân Vũ tiểu thư cả người lúc này y như một Lôi Nhân màu vàng kim, điên cuồng hướng Ngọc Phong lao thẳng đến. Mà trên tay nàng không biết từ lúc này đã xuất hiện một thanh trường thương ánh bạc, toàn thân bao bọc trong lôi điện màu vàng, dứt khoát đâm ra

“ Lôi Động Vũ Cực!”

Một thương này mang theo khí thế sắc bén vô bì, như là có thể xuyên thủng tất cả mọi thứ, vừa uy mãnh lại vừa bạo ngược. Cả không gián lúc này cũng theo đó vang lên tiếng lôi minh đinh tai nhức óc vô cùng.

Đối với một thương này, Ngọc Phong cũng phải thân trọng mà đối đãi, hắn có thể cảm nhận rõ ràng khí tức nguy hiểm ẩn chứa bên trong nó. Ngọc Phong tay cần kiếm, linh khí như thủy triều dân lên cuồng cuộn, ánh mắt sắc bén dõi theo từng cử động của Luân Vũ tiểu thư, một chút cũng không rời.

Đợi cho đến khi khoản cách giữa hai người chỉ còn vài mét, Ngọc Phong mới xoay người chém mạnh ra một kiếm vào không trung

“ Gia Trọng Vô Hình Đoạt Mệnh Trảm!”

Luân Hồi Kiếm vừa xuất ra liền bị bao phủ trong một màu đen bất tận, uy lực một kiếm ngay lập tức liền được nhân đôi.

Luân Vũ tiểu thư dù rằng mới thoán giao đấu với Ngọc Phong trong chốc lát liền nhìn rõ tu vi của hắn mới chỉ Tứ Tinh Khí Hồn, nhưng nàng sẽ không vì thế mà khinh thị hắn, ngược lại nàng lại cảm thấy Ngọc Phong ẩn giấu đủ sâu, đồng thời cũng kích phát chiến ý của nàng vô cùng mãnh liệt.

Một kẻ như Ngọc Phong làm gì có chuyện một kiếm chém vào không khí vô dụng như thế chứ? Chắn chắn là có nội tình ẩn giấu bên trong, ngay lập tức sự cảnh giác của Luân Vũ tiểu thư liền gia tăng lên gấp đôi, thế thương đang tiến tới cực nhanh cũng vì thế mà chậm lại một nhịp.

Rất nhanh, Luân Vũ tiểu thư liền biết là nàng đã hoàn toàn đoán trúng. Chỉ thấy trong không trung vô định, không gian trước mặt nàng bổng trở nên nhấp nhô và rồi không có bất kỳ sự dự báo gì từ trước, một tia kiếm khí hắc sắc, mang theo sự sắc bén và khí tức nguy hiểm bổng nhiên xuất hiện, ập thẳng vào mặt nàng.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, lông mao cả người nàng vì bị kích thích mà đồng loạt dựng đứng lên. Không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, Luân Vũ tiểu thư theo tiềm thức chuyển thế từ tấn công sang phòng thủ, xoay tay dựng đứng trường thương đứng lên trời, trực tiếp ngăn chặn một kiếm cực kỳ nguy hiểm này lại.

ẦM! Một tiếng va chạm cực mạnh

Luân Vũ tiểu thư cuối cùng cũng chặn được một kiếm vô hình nhưng cơ thể lại lần nữa bị đánh bay, đập thằng vào vách tường. Mà một chiêu Lôi Động Vũ Cực xuất ra cũng không kịp thu lại, nên theo hướng chỉ của trường thương mà mãnh liệt xuất ra, một hơi xé tan nóc nhà ra thành hai nữa, biến một nhà hàng sang trọng bậc nhất trở thành căn nhà không có nóc, trông vô cùng buồn cười.

Đợi đến khi bụi mù dần tan đi, hình bóng Luân Vũ tiểu thư lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của Ngọc Phong. Nàng ta lúc này đã khôi phục lại bộ dạng bình thường, ngân sắc trường thương cũng đã được thu lại, đang đưa tay phủi phủi một số vết lấm bẩn nhết nhát trên quần áo của mình.

Cái hành động bất thường này của nàng làm Ngọc Phong kinh ngạc vô cùng, hai bên đang đánh nhau hăng say, sao lại biến thành phủi bụi quần áo rồi? Cho dù chỉ mới gặp và giao đấu trong thoán qua, Ngọc Phong cũng liền biết cô nàng này là một kẻ hiếu chiến thật sự, lúc đánh nhau với hắn thì chiến ý bốc lên hừng hực như bão lửa, làm gì có chuyện chưa phân được thắng bại mà đã dừng lại.

Ngọc Phong ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng, chớp chớp mắt hỏi

“ Này, không đánh nữa à?”

“ Không đánh!”

Luân Vũ tiểu thư trả lời vô cùng dứt khoát, đến cả nghĩ cũng không cần nghĩ luôn. Đến khi bụi bẩn trên người nàng đã được phủ sạch, nàng mới dừng tay lại, lấy ra một tấm thẻ kim tệ từ nhẫn trữ vật ném đến cho Ngọc Phong, cười nói

“ Trận chiến này của chúng ta kết thúc tại đây, trong tấm thẻ này có 5 vạn kim tệ đấy, nếu ông chủ của nhà hàng đến thì ngươi thay ta bồi thường cho hắn. Ta đi đây, sau này có diệp sẽ tái đấu với ngươi, đến lúc đó ta sẽ là chiến đấu thật sự!”

Ngọc Phong đưa tay tóm lấy tấm thẻ, nhìn bóng dáng Luân Vũ tiểu thư nhảy qua cửa sổ, tò mò hỏi lớn

“ Tại sao?”

Đáp lại hắn chỉ là một tiếng cười cợt vô cùng khó hiểu, cùng một câu nói nữa thật nữa đùa vọng lại

“ Tại vì lúc này, ta không phải là đối thủ của ngươi!”

........................~.~......................

Bình Luận (0)
Comment