Có tên ngốc Long Thương Hải làm gương, tất cả thiếu niên có mặt ở đây, không một ai dám tỏ ra lãnh đạm hoặc xem thường nữa, người nào người nấy lần lượt đi lên trắc thí đều xuất ra mười phần sức mạnh, toàn lực đánh vào cột đá màu đen.
Người thì hóa thú, kẻ thì rút gươm, đều dùng thủ đoạn mạnh mẽ nhất, đâu đâu cũng toàn là sát chiêu đánh ra. Tiếng hổ gầm, mèo kêu, tiếng kiếm minh, đao ảnh, quyền cước cứ thay nhau mà lần lượt vang lên, uy lực bá đạo, linh khí lăng thiên.
Bất quá điểm số hiện lên trên cột đá màu đen thì lại trái ngược một trời một vực, hoàn toàn không mấy khả quan.
“ 3 điểm!”
“ 2 điểm rưỡi!”
“ 1 điểm rưỡi!”
“ 3 điểm!”
“ 3 điểm rưỡi!”
Hết một lượt hơn mấy chục người còn không có đến mấy người đạt được 4 điểm đâu. Mà người có thể đạt đến 5 điểm là hoàn toàn không có, cái Trắc Lực Bia này đúng là quá mức biên thái.
Có một tên, tu vi khoản cỡ Nhất Tinh Khí Hồn, linh khí dồi dào sung mãnh, lúc ra tay liền dồn hết tất cả những thứ mình có vào trường thương, một kích như lôi đình thiên phạt xuất ra, uy phong lẫm lẫm. Một thương này đến Ngọc Phong nhìn vào cũng là uy lực không tồi, có thể trong tích tắc giết chết người có tu vi từ Ngũ Tinh Khí Hồn trở xuống. Thế nhưng mà một đòn uy lực mạnh mẽ như thế, đánh vào Trắc Lực Bia cũng không lên nổi số năm, chỉ vẻn vẹn là bốn điểm rưỡi.
Theo như Ngọc Phong thấy, tỷ lệ người có thể đi qua vòng này, thật sự là chưa đến một phần mười nữa, cứ tính theo cái đà này thì cứ một trăm người cũng chỉ có đến vài ba người là có thể thông qua. Tỷ lệ đào thải thế này cũng là quá kinh khủng đi. Hơn nữa sau cái vòng giữ xe này còn có vài cuộc kiểm tra tiếp nối chờ đợi, tỷ lệ người bị đào thải sẽ càng khủng khiếp hơn nữa chứ không phải chỉ dừng lại ở bước này.
“ Vào cổng Bạch Vân Tông thì dễ, muốn ở lại thì là quá khó!” Ngọc Phong lắc đầu cảm khái.
Hắn nói nhỏ với Tiểu Ái đứng bên cạnh
“ Lát nữa đến lượt muội trắc thí, liền dùng Bạo Hỏa mà toàn lực đánh ra, càng mạnh càng tốt, hiểu không?”
Tiểu Ái ngay lập tức nghiêm túc gật cái đầu nhỏ nhắn “ vâng ạ!”
Nàng cũng đâu phải không biết, cái cột đá đen này cũng thật sự quá là ghê gớm đi, theo như nàng tính toán, nếu mà nàng không kích hoạt Bạo Hỏa, cùng lắm cũng chỉ có thể đánh ra được 3 điểm là hết cỡ rồi.
Lại đợi thêm một lát, liền tới lượt kiểm tra của Tiểu Ái, nàng bước đến trước cột đá nhỏ, đưa tấm thẻ của mình cho người đàn ông trung niên, sáu đó ánh mắt nàng dần nghiêm túc, linh khí màu đó tựa như thủy triều dâng lên ào ạt, khiến cho quần áo của nàng không cánh mà bay.
Vận linh khí đến mức độ cao nhất, đôi mắt Tiểu Ái liền mở lớn, âm thầm kích hoạt Bạo Hỏa, mắn tay nhỏ nhắm được bao phủ bởi một luồng hỏa diễm nóng rực phá không lao ra. Một quyền này, Tiểu Ái hầu như đã dùng hết tất cả sức mạnh bình sinh của mình, bên trong nắm đấm hỏa diễm ẩn ẩn còn có tiếng chim hót thanh thoát vang lên.
“ẦM!” Hỏa quyền đánh thẳng vào cột đá gây ra tiếng động vang dội trong không gian, tiếng nổ này so với những tiếng va chạm trước đây, còn to hơn không chỉ một lần, thể hiện uy lực kinh người của nó.
Một quyền như thế này mà đánh trực tiếp vào người, thì chi dù có là Khí Hồn Thất Tinh đi chăng nữa, chắc chắn cũng phải nhận trái đắng chứ chẳng chơi.
Cột đá mà đen sau khi hứng chịu một quyền uy mãnh của Tiểu Ái vẫn sừng sững như vậy, hoàn toàn mảy may không một chút sức mẻ, có chi cũng chỉ là sáng hơn mà thôi. Từ dưới chân Trắc Lực Bia, một cột sáng xanh từ từ dâng lên, một bậc, hai bậc, ba bậc rồi bốn bậc.
Một thiếu niên đang đứng bên cạnh chăm chú quan sát, nhìn thấy cột sáng đã dâng tới bậc thứ bốn, không kìm được là toán la lên
“ Wo, được bốn bậc rồi, cô bé này thế mà lại đánh ra tới bốn điểm!”
“ Đúng vậy, quá kinh khủng đi, tu vi của nàng cũng chỉ mới Bát Tinh Khí Linh chứ mấy, làm sao có thể đánh ra một quyền uy lực như vậy!”
Bổng nhiên có một người hét to
“ Các ngươi nhìn kìa, năm bậc, năm bậc rồi!”
“ Hả?”
Trong ánh mắt trợn tròn kinh ngạc của tất cả mọi người, cột sáng xanh sau khi chạm đến bậc bốn cũng không có lập tức dừng lại mà đi thẳng đến bậc năm, rồi bậc sáu
“ Cái wtf? Bậc sáu rồi kìa!”
“ Hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục dâng cao, sắp đến bậc bảy rồi!”
Cột sáng màu xanh vẫn tiếp tục dâng cao, vượt qua bậc thứ sáu, thẳng tiến bậc thứ bảy trong hàng loạt ánh mắt ngạc nhiên của đám người xung quanh. Sau khi đột phá bậc bảy, tốc độ dâng cao của ánh sáng xanh mới chậm dần, cuối cùng chỉ còn cách bậc tám một bước nhỏ thì dừng lại.
Tiểu Ái nhìn thành tích mà bản thân đạt được, ánh mắt không kiềm chế được hiện lên sự vui mừng nồng đậm, nhảy cao lên hoan hô không ngừng.
Mà ánh mắt của đám thiếu niên xung quanh nhìn nàng, vừa hâm mộ lại vừa ghen tị. Ngọc Phong so với mấy người đó thì bình tĩnh hơn, hắn biết rõ sức mạnh của Tiểu Ái lớn đến mức nào, đạt được bảy điểm hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của hắn. Bất quá hắn vẫn vui mừng hướng Tiểu Ái bật ngón cái, cất tiếng khen ngợi nàng.
“ Tiểu Ái, làm tốt lắm!”
Người đàn ông trung niên sau khi nhìn điểm số, ánh mắt đối với Tiểu Ái liền nhu hòa hơn rất nhiều, mở lời cười nói
“ Tống Tiểu Ái, lực chiến đấu đạt bảy điểm, thông qua!”
Nói rồi ông ta liền đưa tấm thẻ bài lại cho nàng, hơi thấp giọng, khẻ nói, âm thanh chỉ đủ cho nàng nghe được
“ Cô bé, làm tốt lắm, lát nữa sẽ có trận kiểm tra hổn chiến, ngươi nên chuẩn bị trước đi a!”
Tiểu Ái được lời nhắc nhở, tâm thần thoán chấn động, do dự một chút liền cuối đầu cảm tạ đối với người đàn ông trung niên rồi trở lại bên cạnh Ngọc Phong, nói khẻ bên tai hắn
“ Phong ca ca, ông ta nói lát nữa sẽ có trận kiểm tra hỗn chiến, chúng ta có cần chuẩn bị trước gì không?”
Ngọc Phong nghe nàng nói, vẻ mặt một chút cũng không thay đổi, vô cùng tự tin nói ra
“ Hổn chiến thì hổn chiến, đến lúc đó muội cứ xuất toàn lực mà đánh, có ta ở đây, muội không cần phải sợ gì cả!”
“ Ừm!” Tiểu Ái nhìn Ngọc Phong với đôi mắt sáng lấp lánh đầy sùng bái, ừ mạnh một tiếng.
Ngọc Phong nhìn bộ dạng khả ái của Tiểu Ái, xoa xoa đầu nàng vô cùng cưng nựng, cười nói
“ Đến lược ta trắc thí rồi, muội chờ một lát!”
“ Ngọc Phong ca ca, đè bẹp cục đá đáng ghét đó đi!”
Ngọc Phong đi đến trước cột đá đen, đưa thẻ bài của mình cho người đàn ông trung niên, hít sâu một hơi, thoán vận linh khí, cuối cùng một quyền cực kì đơn giản đánh ra.
“ ẦM!” một tiếng động vang dội vang lên, ngoài ra không còn bất cứ thứ gì khác.
Không có ánh lửa cuồn cuộn, không có kiếm khí lăng thiên, càng không có linh khí bạo ngược lưu chuyển, chỉ là một quyền bình thường nhất mà thôi.
Ngay lập tức, tiếng cười nhạo từ đám người xung quanh đồng loạt vang lên, lại thêm một thằng hề như Long Thương Hải xuất hiện. Tuy nhiên những nụ cười này còn chưa giữ được bao lâu liền tắc ngấm, chỉ còn lại âm thanh hít sâu một hơi khí lạnh.
Chịu một đấm đơn giản của Ngọc Phong, cột sáng xanh trên Trắc Lực Bia nhanh chóng dâng cao với tốc độ cực nhanh, gấp hai, gấp ba lần những người trắc thí trước đó. Không khác gì một đội quân dũng mãnh, thiện chiến, một vó ngựa, một mũi thương liền xông thẳng tam quan, đạp đổ thất thành. Chỉ trong chưa đầy một hơi thở thời gian, cột sáng xanh đã xông thẳng qua chín bậc liên tiếp, chạm đỉnh bậc mười trong ánh mắt hiên rõ bốn chữ ‘ không thể tin nổi’ của tất cả mọi người, kể cả người đàn ông trung niên làm công việc của Trắc Thí Giả.
Phải mất một lúc lâu, ông ta mới hôi phục lại, ánh mắt hiện rõ sự kích động nói với người đàn ông bên cạnh
“ Người nhìn rõ chưa, mau nghi vào!”
Người đan ông cầm bút lông cũng nhanh chóng từ trạng thái ngạc nhiên hồi phục lại, cái bút trên tay roạt roạt vài nét liền ghi con số mười tròn trĩnh lên trên tấm thẻ bài của Ngọc Phong.
Người đàn ông trung niên nhận lại thẻ bài từ đồng bạn, âm thanh vang dội nói to
“ Nguyễn Ngọc Phong, kiểm tra lực chiến tối đa 10 điểm, đạt!”
Nói rồi liền trả lại thẻ bài cho Ngọc Phong, ánh mắt hiện nụ cười nồng đậm nói
“ Cô gái, lát nữa có chuyện gì chắc nghi cũng biết rồi nhỉ, với sức mạnh của ngươi như hiện nay thì không cần lo lắng, chỉ cần cố gắng tránh mấy đám hổn chiến đông người ra là liền có thể thuận lợi gia nhập Bạch Vân học viện của chúng ta rồi. Ta rất trông đợi được dạy ngươi đấy, cô gái!”
Ngọc Phong nhận lấy tấm thẻ bài, cũng vô cùng phải phép đáp lại một tiếng cảm ơn rồi lùi ra, đi đến vị trí của Tiểu Ái vẫn đang đứng chờ. Tuy nhiên lúc này đây, nàng hình như là đang gặp rắc rối.
Một thiếu niên khoản mười lăm tuổi đang chặn trước mặt Tiểu Ái, ngăn không cho nàng đi, đồng thời hướng về phía xa xa gọi lớn
“ Tứ ca, Ngũ ca, Lục tỷ, lại đây xem ai này! Là tiểu Ái đó, là tiểu Ái!”
Tiểu Ái bị người thiếu niên này chặn đường, lông mày liền nhăn lại vô cùng khó chịu, trừng mắt quát
“ Này, nói bậy bạ gì đấy, ai là Tiểu Ái của ngươi, cút qua một bên”.
Bị Tiểu Ái quát, thiếu niên không chỉ không giận mà còn cười vô cùng tươi, chắc nịch nói
“ Còn dám cải, ngươi không phải Tống Tiểu Ái thì còn ai vào đây, sống với nhau từ nhỏ đến lớn, bộ dạng ngươi ra làm sao ta còn không biết hả!”
Tiểu Ái cảm thấy thiếu niên này mặt thật là dày, nàng đã chửi thế rồi còn không chịu đi, liền hừ lạnh một tiếng ‘cút’ rồi lách người sang một bên, ý đồ muốn tránh người hắn mà đi. Tuy nhiên nàng xích qua một tý, tên thiếu niên đó lại cũng vừa vặn xích qua một tý, nàng xích lại, hắn cũng xích lại, dường như rất muốn quyết tâm chặn đường của nàng.
Tiểu Ái lúc này đã rất căm tức rồi, linh khí cả người từ từ bốc lên, âm thanh lạnh như băng xuyên qua kẻ răng, nói
“ Rốt cuộc ngươi có cút hay không, hay là đợi ta đánh thành con chó con rồi mới chịu đi!”
Thiếu niên nghe câu đe dọa của nàng, thế nhưng lại há miệng cười ha hả không ngừng, tựa như là gặp một chuyện cười lớn nhất thiên hạ, hắn chỉ tay vào mặt Tiểu Ái, khinh bỉ nói
“ Ngươi mà muốn đánh ta thành con chó con? Nói mơ cái gì đó, một tiểu phế vật như mi mà muốn đánh ta! Tứ ca, Ngũ ca, Lục tỷ, các ngươi thấy sao?”
Lúc này, từ đằng xa, ba người thiếu niên, hai nam, một nữ cũng đã đi đến bên này, mỗi người nhìn Tiểu Ái, ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên. Tứ ca phong thái đỉnh đạt nhất, nhìn thiếu niên hỏi
“ Chuyện gì vậy? Sao Tiểu Ái lại đòi đánh ngươi?”
Còn không đợi thiếu niên đáp lời, Tiếu Ái đã tức giận đến đỏ cả mặt, trừng mắt nhìn Tứ ca, quát lớn
“ Mở miệng ra là Tiểu Ái, Tiểu Ái, ai là Tiểu Ái của các ngươi chứ, khốn kiếp, cút!”
Lục tỷ nhìn bộ dạng tức giận như con nhím xù lông của Tiểu Ái, ánh mắt hẹp dài liền nhướng lên, bĩu môi chua ngoa nói
“ Được bọn ta gọi ngươi một tiếng Tiểu Ái là tốt lắm rồi, còn ở đó mà chửi. Nếu không phải con cháu Tống gia ta có hàm dưỡng tốt, liền đã gọi ngươi là đứa con hoang rồi. Biết đâu tượng khí chim lửa của ngươi lại chính là do mẹ ngươi gian díu với thằng đàn ông nào đó mà sinh ra.”
Ngũ ca ở bên cạnh cũng khinh thường nói theo, ánh mắt hắn nhìn Tiểu Ái không khác gì nhìn mấy con kiến
“ Tiểu Lục, cần gì phải lý sự với nó, đã bị Tống gia đuổi cổ khỏi nhà mà còn dám vác mặt sống tại Đế Đô, hơn nữa lại còn tham gia tuyển sinh Bạch Vân học viện. Ngươi không thấy nhục sao, nếu là ta thì ta đã tìm một chỗ nào đó, đập đầu xuống đất chết quách đi cho rồi, cái thứ phế vật như người không xứng đáng mang họ Tống”.
Thiếu niên nghe vậy, hai mắt liền sáng lên, gật đầu liên tục
“ Đúng vậy đó Tứ ca, ta đến chính là muốn bảo nàng mau chóng cút đi, loại phế vật như nàng mà lại đi tham gia khảo thí, khác nào làm nhục mặt Tống gia chúng ta chứ!”
Lục tỷ chua ngoa hừ lạnh
“ Ta thấy tám chín phần là đúng như thế rồi, con quỷ nhỏ này giống y như là mẹ nó, quỷ quyệt, nham hiểm, chắc chắn đến đây là muốn hủy hoại thanh danh của Tống gia chúng ta”.
Tiểu Ái tức giận đến nổi đôi mắt phun lửa, hét lớn
“ Cấm các ngươi không được nói đến mẹ ta, bọn khốn khiếp, vô liêm sĩ!”
Thiếu niên xì một tiếng khinh thường
“ Chúng ta nói ngươi lớn lên giống mẹ ngươi thì có gì là sai, nói ngươi lớn lên cũng quỷ quyệt, vô liêm sĩ như mẹ ngươi thì có gì sai, cũng là có sao nói vậy mà thôi. Ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì, chột dạ rồi à?”
Đến lúc này thì ánh mắt của Tiểu Ái đã đỏ rực như dã thú, linh khí màu đỏ toàn bộ đều thu hết lại vào trong cơ thể, nội liễm bên trong như núi lửa tích tụ, chờ đợi thời cơ để bùng nổ tất cả sức mạnh, bàn tay nàng nắm chặc đến nổi nổi cả gân xanh, cắn chặt răng không còn muốn lãng phí bất kỳ lời nói nào nữa. Chó muốn cắn người, người dù sao cũng không thể cắn lại chó được.
Ngũ ca một bên thấy Tiểu Ái im lặng, tưởng là nàng bị chột dạ, liền đâm thêm một đao, cười cợt nói
“ Nói trúng tim đen rồi chứ gì? Cái thứ như mi hoàn toàn không nên có mặt trên cõi đời này, cả mẹ mi cũng vậy, sống chỉ tổ làm xấu mặt Tống gia chúng ta. Ngươi tin không? Nếu không phải gia chủ còn niệm chút tình xưa, nghĩa cũ, thì tất cả mọi người trong Tống gia đã ra tay giết các ngươi từ lâu rồi!”.
Tiểu Ái nghe thế liền cười lạnh không thôi. Người đàn ông đó mà còn biết tình xưa, nghĩa cũ! Thật buồn cười làm sao! Nếu hắn mà có niệm chút tình xưa thì đã không đuổi hai mẹ con bọn họ tay trắng ra khỏi nhà rồi.
Tứ ca tướng mạo đỉnh đạt, dáng người cao thẳng hiên ngang, nhìn vào là thấy hình tượng chính nhân quân tử, thế nhưng đối với mấy lời chửi rũa, mạt sát của ba người kia đối với Tiểu Ái, hắn lại không hề lên tiếng can ngăn. Mà chỉ đứng đó, đợi cho ba người nói hết, hắn mới đỉnh đạt cất lời, ánh mắt khuyên bảo lại tựa như đe dọa, nhìn Tiểu Ái nói
“ Tiểu Ái, niệm chút tình xưa, Tứ ca khuyên ngươi hãy mau chóng rời khỏi đây đi, trình độ như ngươi qua được mấy vòng đầu tiên đúng là không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ mà thôi. Muốn gia nhập Bạch Vân học viện vẫn là xa xa không đủ, huống chi tương lai của ngươi, cao nhất cũng chỉ đạt đến tu vi Khí Hồn. Ngươi nghĩ Bạch Vân học viện sẽ nhận một đứa phế vật như ngươi sao?
Biết điều một chút, mau mau rời khỏi đây, hảo hảo sống nốt quảng đời còn lại trong yên bình, đừng có cố gắng làm mất mặt Tống gia chúng ta. Nếu không, ta nói cho ngươi biết, chốc lát nữa thôi sẽ có một trận hỗn chiến xảy ra, đến lúc đó nếu ngươi mà vẫn còn ở lại đây thì đừng trách chúng ta vô tình. Quyền cước không có mắt, nếu ngươi mà chết ở trong trận hỗn chiến đó, gia chủ cũng không thể trách phạt chúng ta được”.
.............................~.~............................