Bất Tử Nhãn

Chương 200 - Hỗn Chiến Bắt Đầu

Được Lôi Điện Thiên Tôn an ủi, sự lo lắng của Bất Hoại Thần Tôn mới giảm đi đôi chút, lão lắc đầu chán nản nói

“ Lớn rồi, đều lớn hết rồi, nàng không cần người gia gia như ta nữa, hài!”

Nói đoạn, lão nhìn Phong Vũ Thiên Tôn, nói

“ Vô Khả, ngươi truyền tin cho tiểu tử đó, bảo hắn có chơi thì cũng phải biết giờ giấc một chút, đã nói quan khán trắc thí thì ít nhất cũng phải thấy mặt mũi ở đây một lần. Sau khi trận hỗn chiến kết thúc, lôi đài bắt đầu, hắn nhất định phải có mặt, nếu không thì bảo thằng nhóc đó cút được bao xa thì cút, nếu để cho ta đây thấy một lần liền đánh một lần, đánh đến khi cha mẹ hắn nhìn không ra mới thôi”.

Phong Vũ Thiên Tôn nghe thế, đằng hắn giọng một cái, nói

“ Manh trưởng lão từ nhỏ đã mồ côi mà, Triệu lão cho dù đánh hắn như thế nào, cha mẹ hắn cũng không thấy được a!”

Bất Hoại Thần Tôn tức giận trừng mắt nhìn Phong Vũ Thiên Tôn, hừ lạnh một tiếng quát

“ Ai nói thằng nhóc đó không có cha, không có mẹ. Nó từ nhỏ chính là được một tay ta nuôi lớn, ta là cha của nó, vợ ta cũng là mẹ của nó. Ta đánh thằng nhóc đó thành đầu heo để vợ ta nhìn không được sao? Hừ, lắm lời, bảo ngươi truyền lời thì ngươi truyền đi, không ta kéo hai vợ chồng các ngươi ra đánh thay thằng nhóc đó”.

Lôi Điện Thiên Tôn ngồi một bên nghe đến nước miếng tung bay, có chút buồn cười, lại có chút run rẫy, nếu Triệu lão mà ra tay thật, hai người bọ họ cho dù có liên thủ cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ mà thôi. Nàng đưa bàn tay qua nhéo hông chồng mình, nhắt nhắt mắt, nói

“ Vô Khả, huynh làm theo lời Triệu lão đi, nhanh lên, không thì tối nay khỏi lên giường!”

Phong Vũ Thiên Tôn nghe Bất Hoại Thần Tôn nói thế, tất nhiên là vô cùng không phục, đúng là hai người bọn họ kết hợp lại không đánh lại lão nhưng làm gì có chuyện bị thua thảm bại chứ. Hắn vừa định đứng lên thách đấu với Triệu lão thì bị câu nói của vợ làm cho toàn thân mềm nhũng không có khí lực, thờ dài gật đầu

“ Được rồi, Triệu lão đừng có nóng, ta gọi, ta gọi còn không được sao!”

Nói rồi, Phong Vũ Thiên Tôn lấy từ trữ vật giới chỉ ra một tấm thẻ bài nhỏ, thoán truyền một chút linh khí vào, bắt đầu liên lạc với Manh Vũ Dật

……………………………

Cùng lúc đó, bên trong dòng người tấp nập của Đế Đô, Manh thúc thúc cùng Lục Linh nhàn nhã dạo chơi khắp vô số phố phường, thấy gì ngon liền ăn, nào là gà rán, vịt quay, chả cá, tôm ram, bắp xào, kem tươi, bún, chả. Thấy cái gì hợp mắt liền phóng tay vung tiền mà mua, nào là quần áo, dày dép, trang sức, phấn son các loại, chơi vô cùng vui vẻ, vô cùng sảng khoái.

Lục Linh đeo kính râm đi trên đường cái, một tay cầm cầm cây lạp xưởng, tay kia lại có ly trà sữa, vừa ăn vừa uống, bộ dạng rất chi là hưởng thụ. Đã lâu lắm rồi, nàng không được chơi vui như thế này nha, xem ra quyết định vào trong thành để giải tỏa áp lực đúng là không sai chút nào.

Manh thúc thúc, Manh Vũ Dật đi bên cạnh, trên tay cũng có một cây kem ốc quế, vừa đi vừa liếm, vừa đưa ánh mắt nhìn Lục Linh vô cùng yêu thương. Hắn đến bây giờ đã hơn bốn mươi nhưng vẫn không vợ, không con, chỉ có cô bé bên cạnh là đứa cháu duy nhất, cho nên hắn từ nhỏ đã rất thương yêu Lục Linh, nàng buồn thì hắn buồn, nàng vui thì hắn vui, nàng bị thương thì hắn lo lắng, nàng cường đại thì hắn phấn khích. Nói chung, thú vui duy nhất của hắn là nhìn đứa cháu mà mình yêu thương nhất ngày một trưởng thành, ngày một xinh đẹp, hàng ngày hạnh phúc, vui vẻ mà trôi qua.

Chắc có thể sau này, khi hắn gặp được một nữa của đời mình rồi, có thể sự yêu thương dành cho nàng sẽ có thay đổi, nhưng vào lúc này, tất cả tình yêu thương của hắn đều dành cho nàng.

Bổng nhiên chiếc nhẫn trên tay Manh thúc thúc chợt nhấp nháy ánh sáng nhẹ diệu, hắn nhanh tay lấy ra từ bên trong một chiếc thẻ bài nho nhỏ, truyền vào một ít linh khí liền bắt đầu trao đổi với người bên kia.

Cuộc nói chuyện này cũng không kéo dài lắm, chỉ khoản vài chục giây là kết thúc. Đợi cho đên khi Manh thúc thúc trò chuyện xong, Lục Linh mới chớp ánh mắt, tò mò hỏi

“ Chuyện gì vậy Manh thúc thúc? Lại có nhiệm vụ sao?”

Manh thúc thúc cất tấm thẻ đi, cười khổ nói

“ Không, là gia gia của con. Ông ấy muốn ta và con trước lúc tiến hành thi đấu lôi đài phải có mặt tại nơi khảo thí, không thì sẽ nắm đầu ta mà đánh thành đầu heo!”

Lục Linh nghe thế liền bật cười lanh lảnh, nói

“ Triệu gia gia suốt ngày cứ như thế, mỗi khi nóng giận lên mà kiếm thúc để đánh cho hả giận a. Không biết là lần này, ai chọc giận gia gia đây!”

Manh Vũ Dật nghe thế liền đen mặt, tức tối quát lớn trong lòng ‘ Con còn hỏi nữa, chính con chứ ai vào đây, con mà không suốt ngày ủ rũ chau mày, không kiếm chuyện đánh người ta vô cơ, nhất là từ khi trở về liền không thèm quan tâm tới Triệu gia gia tâm hồn mong manh dễ vỡ kia của con. Cái lão già cuồng cháu gái kia không giận mới là lạ!’

Nghĩ là thế, nhưng Manh thúc thúc nào dám nói ra, hắn nghĩ một đằng nói một nẻo

“ Triệu lão vì sao tức giận làm sao mà ta biết được, không cần quan tâm đến lão, chúng ta đi chơi tiếp, đến khi nào chán mới thôi”.

Lục Linh chu miệng uống hết hớp cuối cùng của ly trà sửa, tiện tay ném cái ly vào thùng rác bên đường, xoa xao cái bụng đã có chút căn cứng vì no, lắc đầu nói

“ Thôi, con cũng ăn no rồi, chúng ta đến Bạch Vân học viện đi. Nếu mà chúng ta thật sự chọc giận Triệu gia gia, thúc nhất định sẽ rất….. A”.

Nói giữa chừng, ánh mắt Lục Linh bổng nhiên trở nên sắc lạnh, khẻ ‘a’ một tiếng, không nói một lời, thân ảnh liền biên thành cơn gió, lướt nhanh trong dòng người đông đúc. Manh thúc thúc thấy Lục Linh bổng nhiên chạy đi liền ngạc nhiên, triển khai thân pháp đuổi theo, trong nháy mắt liền bắt kịp tốc độ của nàng, khó hiểu hỏi

“ Tiểu Linh, sao vậy?”

Lục Linh ánh mắt sắc bén vẫn nhìn chằm chằm không rời bóng người phía trước, hé đôi môi, truyền âm thẳng vào tai Manh Vũ Dật

“ Con vừa mới thấy một người, kẻ này con đã từng giáp mặt tại Tây Vực, cũng từng đánh nhau với hắn một lần, là người của Thất Tinh Thánh Điện!”

Nghe đến bốn chữ Thất Tinh Thanh Điện, đôi mắt Manh Vũ Dật liền thoán hiện lên một tia sát khí, truyền âm hỏi lại

“ Con chắc chứ? Một kẻ thuộc Thất Tinh Thánh Điện lại dám xâm nhập vào Đế Đô Đại Việt quốc, hắn không sợ chết sao?”

Lục Linh gật đầu, vô cùng chắc chắn đáp

“ Đúng vậy, không thể nào sai được. Kẻ này tu vi linh khí không đáng nhắc đến nhưng sức mạnh Pháp Thuật lại cực cao, tương đương với Hoàng Sắc Pháp Sư, cho dù có là con khi sử dụng Tử Lôi Thần Kiếm cũng không thể chiếm được thượng phong trước hắn, là một tên vô cùng nguy hiểm.

Nếu hắn mà thật sự gây chuyện tại Đế Đô, số người vô tôi chết có thể lên đến hàng nghìn!”

Manh Vũ Dật đôi mắt híp lại tạo thành đường chỉ mỏng manh, âm thanh lạnh lùng mà độc ác nói ra, lần này là nói ra thật sự

“ Vậy chúng ta phải tiêu diệt hắn trước khi hắn kịp gây lên chuyện gì điên rồ! Con liên lạc với sở mật vụ hoàng gia, bảo bọn hắn cho người kiểm tra toàn thành, lần này Thất Tinh Thánh Điện có hành động lớn, chắc chắn không chỉ có một người như hắn.”

“ Vâng!”

…………………………………………

Trở lại quảng trường của Bạch Vân học viện, trước ánh mắt rạo rực và đầy hi vọng của hơn năm ngàn thiếu niên, thiếu nữ, vị lão sư đứng phía trên bục cao vẫn thao thao bất tuyệt cất lời

“ Đây đã là vòng khảo tý cuối cùng của các ngươi, để xem các ngươi có đủ khả năng gia nhập Bạch Vân học viện của chúng ta hay không. Thể thức rất đơn giản, ngay trên quảng trường này, hơn năm nghìn người các ngươi sẽ tiếng hành cùng lúc chiến đấu với nhau.

Không sai, chính là hỗn chiến, một cuộc hỗn chiến đại quy mô, trong hơn năm nghìn người các ngươi, chỉ có năm trăm người có thể gia nhập Bạch Vân học viện, bốn nghìn năm trăm người còn lại sẽ ngay lập tức bị loại bỏ.

Vì thế cho nên, mỗi người trong các ngươi đều phải dùng hết sức mình để mà chiến đấu, bức ra cho hết tiềm lực để mà sống sót, có sống sót được mới có tương lai. Trận hỗn chiến này sẽ không có giới hạn thời gian, và sẽ ngay lập tức chấm dứt chỉ khi nào trên quảng trường còn đúng năm trăm người chưa gục ngã.

Tất nhiên Bạch Vân học viện chúng ta cũng không phải là một sinh tử đấu trường, trận hỗn chiến này cũng không phải là đấu đến chết, những ai cảm thấy bản thân không thể trụ được nữa thì hãy tự bóp nát thẻ bài của mình. Bên trong đó có một trận pháp phòng hộ đã được cài sẵn, bóp vỡ thẻ bài, kích hoạt trận pháp, các ngươi liền sẽ an toàn đợi cho trận chiến qua đi, và đương nhiên ngay khi các ngươi bóp nát thẻ bài, các ngươi cũng sẽ ngay lập tức bị loại, nhớ kỹ”.

Lão sư vừa dứt lời, đám thiếu niên, thiếu nữ bên dưới liền nhất lên một trận xôn xao, bàn tán. Những kẻ lanh lợi thì chớp lấy khoản thời gian này mà tìm kiếm đồng bạn, người quen thành lập một cái tổ đội, kẻ bơ vơ một mình thì di chuyển đến những vị trí khuất mắt, thưa thớt người. Còn những con cháu đại thế gia, bọn hắn tự mình đã có đội ngũ riêng, vẫn bình tĩnh đứng tại vị trí cũ, chờ đợi trận đại chiến sắp đến.

Ngọc Phong và Tiểu Ái tuy rằng không phải là con cháu đại thế gia, cũng không có đội ngũ đông đảo nhưng lại là hai kẻ tài cao gan lớn, đứng im tại chỗ, khí định thần nhàn, vô cùng bĩnh tĩnh đứng đợi.

Hơn năm nghìn người này, hắn nếu muốn trong nháy mắt giết hết cũng không phải là chuyện khó, một vài khỏa độc đan, một đôi mắt Mộng Thần Nhãn hủy diệt linh hồn, liền có thể một bước giết trăm người, mười bước máu chảy thành sông.

Còn Tiểu Ái, tuy rằng nàng không có sức mạnh kinh khủng như Ngọc Phong nhưng nàng lại có một chỗ dựa vững chắc bên cạnh. Chỉ cần người ấy không ngã, nàng sẽ không ngã, mà trong số năm nghìn người này, ai có thể đẩy ngã Phong ca ca của nàng? Đã như thế thì nàng còn cần gì phải lo lắng, cứ thẳng tay mà đánh thôi.

Sau vài phút rối loạn, cả quảng trường lại lần nữa lâm vào một mảnh tĩnh mịch, cả một quản trường lút nhút đầu người khi trước giờ đây đã chia năm xẻ bảy, biến thành từng cụm, từng đoàn người tụ tập với nhau, người nào người ấy, ánh mắt đều láo liên quanh sát xung quanh, trận đấu chưa bắt đầu mà linh khi đã bắt đầu khởi động, khí thế dâng cao, cảnh giác cực độ.

Vị lão sư lúc trước phát biểu, ánh mắt nhìn một mãnh linh khí xanh xanh đỏ đỏ, rạo rực bên dưới, vung tay quát lớn

“ Phong ấn không gian!”.

Lời của vị lão sư vừa cất lên, hơn hai mươi bốn vị lão sư khác đã không biết từ lúc nào bao vây quảng trường bên trong, mỗi người đều hai tay kết ấn với tốc độ cực nhanh, đồng thanh quát lớn

“ Nhị Thập Tứ Thiên Nhãn Phong Ấn, Phong!”

Nương theo tiếng quát, trước người mỗi vị lão sư liền xuất hiện một con mắt màu trắng, trong suốt như thủy tinh, nhưng con mắt sau khi xuất hiện liền chiếu thẳng một tia sáng lên bâu trời. Ngay sau đó hai mươi bốn tia sáng tụ tập tại một điểm trên không trung, kết hợp lại với nhau, chúng tạo thành hư ảnh một kim tự tháp khổng lồ bao bọc cả quảng trường vào bên trong.

Kim Tự tháp vừa thành hình, khoản trống giữa những tia sáng liền được một lớp màng trong suốt bao phủ, biến thành hai mươi bốn bức tường cực kỳ vững chắc, hoàn toàn giam kín hơn năm ngàn người bên trong, phân cách thành hai không gian độc lập, không có cách gì có thể tác động qua lại với nhau.

Những người bên ngoài sẽ không có cách gì can thiệp vào trận chiến này, và những người bên trong cũng không có cách gì xông ra ngoài, những chiêu thức cường đại bên trong lại càng không thể bay ra bên ngoài.

Ngọc Phong đưa mắt quan sát phong ấn vừa mới được dựng lên, âm thầm lắc đầu cảm khái. Cái phong ấn này, sợ là hắn cho dù có dùng toàn lực, cũng không thể nào xé mở ra được a, sợ chỉ có Khí Tôn mới may ra phá hủy được nó.

Thấy phong ấn không gian đã được thi triển, lão sư đứng trên bục cao quát lớn, âm thanh ngập tràng hào khí, kích thích chiến ý của tất cả mọi người

“ Đại chiến bắt đầu, hãy để cho chúng ta xem, ai là kẻ sống sót cuối cùng!”

ẦM!

Lời nói của vị lão sư còn chưa dứt, không gian bên trong Phong Ấn đã bạo lên hàng loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc, khắp nơi đều là bóng người đan xen qua lại với nhau, thuật khí đủ màu, đủ loại tung bay trên không trung. Ánh kiếm, ánh đao bay bổng khắp không gian, tiếng la hét, chém giết, cầu cứu vọng tận trời xanh, máu me tung tóe khắp nơi, tràng cảnh đúng và vừa rung động lại vừa đáng sợ.

Người nào người nấy đều sử hết ra tuyệt kỹ của mình mà thi triển ra ngoài, kẻ hùng mạnh thì dùng toàn lực hạ gục đối thủ, đoàn đội lớn nghiền ép đoàn đội nhỏ, kẻ đơn độc luồng tránh ra xa, người ngu ngốc chết ngay tức khắc, tên nhanh chân thì lựa chọn phương thức chạy trốn, trốn đông, trốn tây, trốn đến khi nào hắn là một trong năm trăm người sống sót.

Trận hổn chiến chỉ kéo dài chưa đầy một phút, số người bị loại đã lên đến một nghìn, và còn đang nhân lên theo cấp số nhân. Trong những người bị loại này, kẻ may mắn thì nhanh tay bóp nát thẻ bài, kích hoạt trận pháp phòng ngự, giữ được cái mạng, thằng ngu ngốc thì chưa kịp làm gì đã chết ngay đương trường. Mà theo quảng trường đá xanh đang từ từ bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, số kẻ ngu ngốc này tình ra cũng không hề ít.

..........................~.~...........................

Bình Luận (0)
Comment