Lục Linh nhìn Lục Linh phân thân, khẻ cười gật đầu, sau đó hai tay bắt đầu khởi động linh khí, nhanh chóng kết ấn.
Lục Linh phân thân tuy không giao tiếp bất kỳ lời nói nào với Lục Linh bản thể thế nhưng lại biết bản thể đang nghĩ cái gì, nàng khẻ gật đầu, khụy một gối xuống, hai tay nắm lấy Tử Lôi Thần Kiếm, linh khí hai màu tử bạch bùng nổ mãnh liệt, điên cuồng quán chú vào bên trong, tiếp tục duy trì vòng phòng hộ lôi điện. Linh khí của nàng chính là linh khí được phong ấn từ trước bên trong bức họa, cho nên cho dù nàng có trút hết linh khí của bản thân vào trong Tử Lôi Thần Kiếm, Lục Linh bản thể cũng sẽ không có vấn đề gì.
Lục Linh bản thể kết ấn được một lúc thì vỗ mạnh xuống trận pháp rắc rối trên cuốn trục màu xanh. Trận pháp trên cuốn trục màu xanh được Lục Linh bàn thể kích hoạt liền lóe lên ánh sáng chói mắt, từ trong trận pháp, từng tia sánh màu xanh dương giống như sợi chỉ bay ra, điên cuồng quay xung quanh Lục Linh bản thể như con tằm nhả tơ. Chỉ vài giây sau, Lục Linh bản thể đã được ánh sáng quấn thành một chiếc kén màu xanh dương tuyệt đẹp, lấp la lấp lánh, rồi đột nhiên chiếc kén bổng dưng biến mất vô tung vô ảnh.
Bên ngoài vòng phòng hộ sấm sét, phía sau lưng kẻ mặc hắc bào, chiếc kén đã biến mất vừa nãy bổng nhiên xuất hiện. Chiếc kén hiện ra liền ngay lập tức tan biến vào trong không khí, chỉ để lại một mình Lục Linh đứng yên tại đó.
Hiện tượng kỳ lạ vừa xảy ra chính là do Lục Linh sử dụng một trận pháp tuyền tống được phong ấn bên trong cuốn trục, thoán xác định phương hướng một tý liền dịch chuyển vòng ra đằng sau kẻ mặc hắc bào trong vô thanh vô thức. Lục Linh bản thể dồn hết số linh khí còn sót lại vào hai bàn tay, dứt khoát chưởng ra một chưởng ấn không lồ
“ Bát Quái Chưởng, Thập Bát Trùng Ảnh Trọng Kình!”
Ngay lập tức, một chưởng ấn khổng lồ, cao đến mười mét, chứa đựng mười tám tầng khí kình vô cùng khủng bố được nàng đánh ra, gào thét bay thẳng về phía kẻ mặc hắc bào.
Kẻ mặc hắc bào lúc này đang vô cùng hứng chí, liên tục điền khiển hàng vạn Hoàng Kim Kiếm điên cuồng tấn công vòng bảo hộ lôi điện, đối với hắn, việc giết chết Lục Linh chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Đột nhiên, một khí tức áp bách như bài sơn đảo hải từ đằng sau ập đến làm cho lông tóc cả người hắn dựng ngược cả lên, da đầu tê dại mà thoán rùng mình.
Cái khí tức này hắn biết, chính là chưởng ấn khổng lồ mang theo tầng tầng lớp lớp khí kình mà lúc nãy Lục Linh đã đánh ra, khiến cho hắn phải thụ thương nghiên trọng. Tuy không biết bằng cách nào mà Lục Linh có thể từ trong vòng phòng hộ trốn ra ngay trước mi mắt hắn, nhưng hắn có thể chắc chắn rằng, một chưởng khủng bố này chính là tự tay Lục Linh đánh ra.
Không kịp nghĩ nhiều, hai chân kẻ mặc hắc bào kiền nổi lên long quyển phong, đẩy hắn bay thẳng lên trời, đồng thời hắn cũng điều động hàng vạng Hoàng Kiêm Kiếm đang điên cuồng công kích vòng phòng hộ trở lại, như mưa bom bão đạn, phóng thẳng đến chưởng ấn khổng lồ, hòng hủy diệt tất cả khí kình ẩn chứa bên trong nó, trước khi nó oang kích lên người hắn.
Mặc dù chân đạp phong quyển bay lên với tốc độ cực cao nhưng chưởng ấn kia quả thật là quá lớn, di chuyển cũng rất nhanh, hơn nữa đây còn là đòn đánh lén, cho nên hắn có bay nhanh đến đâu cũng không thể trong chớp mắt thoát khỏi phạm vị ảnh hưởng của chưởng ấn này, việc duy nhất có thể làm lúc này là phá hủy nó.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Hàng vạn thanh Hoàng Kim Kiếm điên cuồng cắt qua không trung lao vào chưởng ấn khổng lồ, khiến cho chưởng ấn không ngừng bạo nổ từng tầng kình khí ẩn chứa bên trong. Hơn nữa càng nổ lại càng nhanh, với tốc độ như hiện tại, chưởng ấn này còn chưa chạm được vào người kẻ mặc áo bào đen liền đã bị vạn kiếm phá hủy rồi, tuy rằng sau mỗi đợt bạo tạc, số lượng Hoàng Kim Kiếm bị phá hủy lên đến vài trăm thanh, nổ hết mười tám lần thì mấy vạn Hoàng Kim Kiếm của hắn cũng hoàn toàn bị phá hủy.
Nhưng không quan trọng, chỉ cần có thể giết được thiếu tông chủ Bạch Vân Tông, mọi sự trả giá đều vô cùng xứng đáng!
Kẻ mặc hắc bào ý thức được điều này, liền bật cười ha hả vô cùng thích thú, hắn lấy tấm mặt nạ ra, phô bày khuôn mặt thật sự của hắn ra ngoài, đôi mi hẹp dài đầy sảo trá nhìn thẳng vào Lục Linh, quái dị nói
“ Ta đã nói rồi, cho dù ngươi có dùng bất kỳ thủ đoạn nào đi chăng nữa thì dãy dụa chờ chết cũng chỉ là dãy dụa chờ chết, không có cửa để lật ngược tình thế đâu, khặc khặc, ra đi vui…Phụt!”
Nói chưa hết câu, miệng của kẻ mặc hắc bào đã trào máu tươi, lồng ngực hắn không biết từ lức nào đã bị một thanh kiếm màu tím xuyên thủng qua, trên lưỡi kiếm, từng tia lôi điện tử sắc nhỏ bé chớp động, máu từ vết thương chưa kịp chảy ra đã hoàn toàn bị những tia lôi điện này thiêu đốt thành tro tàn.
Một kiếm xuyên ngực này tuy nhìn vào thì ghê gớm nhưng không hoàn toàn giết hắn ngay tức khắc, chỉ đâm vào phần da dày thịt béo, cách vị trí trái tim chưa đầy một phân. Mặc dù vậy, tử lôi ẩn chứa bên trong Tử Lôi Thần Kiếm hiện tại đang cuồng loạn chạy ngang dọc trong cơ thể của kẻ mặc hắc bào, vừa khiến hắn đau đớn thấu tim gan, lại vừa làm cho hắn tê liệt toàn thân, cho dù muốn động đậy một ngón tay cũng không được, chỉ có phần đầu là nơi cất giấu tinh thần lực cường đại, có thể miễn cưỡng chống lại lôi điện, động đậy một tý.
Cơ thể bị tê liệt, tinh thần lực bị ức chế nặng nề, tất nhiên sẽ không còn khả năng chiến đấu, Vô Tận Kiếm Vực cũng vì thế mà bị hủy bỏ, màu vàng kim phủ khắp bầu trời và mặt đất nhanh chóng rút đi, khôi phục lại cảnh quan ban đầu. Hàng vạn Hoàng Kim Kiếm vì không còn ai điều khiển nên từ trên trời rơi xuống như mưa, bất quá đa số đều chỉ là kiếm nát, toàn thân nứt vỡ hoặc là mất đầu mất đuôi, tất cả hàng vạn thanh Hoàng Kim Kiếm đều bị Thập Bát Trùng Ảnh Trọng Kình phá hủy, mà Thập Bát Trùng Ảnh Trọng Kình cũng vì lẽ đó mà tiêu tán hoàn toàn.
Kẻ mặc hắc bào cố nén đau đớn trong người, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Tử Lôi Thân Kiếm đang đâm xuyên ngực mình, lại cố gắng quay đầu nhìn kẻ đã đâm lén hắn. Tuy nhiên đến khi nhìn được người đã đâm lén hắn, kẻ mặc hắc bào liền trợn tròn đôi mắt, miệng mấy máy không thể nói ra lời, tinh thần của hắn lúc này như là bị thiên lôi oanh kích mà chết lặng, ‘thế quái nào mà có đến hai Lục Linh?’
Lục Linh phân thân nhìn ánh mắt ngạc nhiên đến chết đứng kia của kẻ mặc hắc bào, âm thanh nhỏ nhẹ mà khinh bỉ nói ra
“ Hắc, ngươi mạnh thì mạnh thật nhưng lại mắc phải một sai lầm chết người, ngươi quá mức tự tin vào sức mạnh của mình, ngược lại còn khinh thường đối thủ, ngươi không thể ngờ được lại có thêm một Lục Linh nữa nên ngươi phải chết, bất quá được chết dưới kiếm của một kẻ mà ngươi luôn luôn khinh thường, cảm giác xem ra cũng không tồi!”
Nói rồi, cơ thể Lục Linh phân thân liền nhòe đi, cuối cùng biến thành mây khói rồi tan biến vào hư vô.
Lúc này Lục Linh bản thể cũng đã lướt tới nơi này, bàn tay xòe ra, liên tục đánh lên cơ thể của kẻ mặc hắc bào mấy chưởng, truyền khí kình vào trong cơ thể của hắn, trực tiếp phong bế đan điền và huyệt Thiên Linh ở trên đỉnh đầu, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào sử dụng tinh thần lực hoặc linh khí được nữa.
Làm xong mọi chuyện, Lục Linh bàn thể mới chính thức thở phào một hơi, hướng cái cây đằng xa, cười nói
“ Manh thúc thúc, người đừng có núp nữa, con giải quyết hắn xong rồi!”
Nghe Lục Linh thế mà gọi thêm một người nữa, tên mặc hắc bào liền run sợ trong người, lấy tu vi tinh thần lực của hắn cảm ứng cũng không thể phát hiện ra người này, vậy kẻ này phải mạnh đến thế nào chứ? Mà thôi kệ, hắn đã chọn lựa là nhiệm vụ này thì sống hay chết đã không còn quan trọng nữa, chỉ tiếc một điều, hắn đã dùng toàn lực, thế mà vẫn phải thua dưới tay Lục Linh trong nữa chiêu vì khinh địch.
Đột nhiên từ cái cây cổ thụ cao cao đằng xa, một bóng người áo đen loét lên, đôi cánh trên lưng khẻ vỗ một cái liền xuất hiện bên cạnh Lục Linh, Manh Vũ Dật cười nói
“ Làm tốt lắm, sức mạnh của tên này ở bên trong Hoàng Cấp Pháp Sư cũng không phải dạng tầm thường, con chỉ dùng tu vi Lục Tinh Khí Tông liền có thể hạ gục hắn, rất là giỏi!”
Lục Linh được Manh thúc thúc khen ngợi cũng chả cảm thấy cái gì, nàng cuối người giẫm chân lên trên người kẻ mặc hắc bào, gặng hỏi
“ Nói đi, mục đích của các ngươi trong lần tập kích này là gì? Vì sao lại chọn một nước nhỏ như Đại Việt quốc chúng ta? Là vì đã kích Bạch Vân Tông sao?”
Kẻ mặc hắc bào tuy thân thể tê liệt nhưng cái dầu vẫn có thể miễn cưỡng cử động, hắn phi ra một ngụm nước bọt lên chân Lục Linh nhưng bị màng nhanh chóng trốn thoát, cái miệng đầy máu cười đến đáng sợ nói
“ Khặc khặc, ngươi tưởng chúng ta bỏ công nhiều như thế, lại hi sinh nhiều Pháp Sư như thể chỉ vì muốn đã kích một Bạch Vân Tông nho nhỏ của các ngươi? Khặc khặc, trò chơi chưa kết thúc mà chỉ mới bắt đầu thôi!”
Câu trả lời của kẻ mặc hắc bào ngay lập tức làm cho chả hai người Lục Linh và Manh thúc thúc nhíu mày, trò chơi chưa kết thúc là thế nào? Chẵn lẻ còn một đợt tập kích khác?
Tuy nhiên còn không đợi cho hai người kịp suy đoán, đột nhiên một dao động hủy diệt xuất hiện trong đầu hai người, là bắt nguồn từ bên trong Đế Đô.
Lục Linh và Manh Thúc Thúc giật mình, quay đầu nhìn về phía Đế Đô không xa. Chỉ thấy trên bầu trời rộng lớn của Đế Đô, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một Pháp Án hồng sắc cực kỳ khổng lồ, bên trên pháp ấn này không chỉ vẻ vô số thuật hình ấn mà còn có cả hình ảnh một con đại long đỏ rực như lửa, thân kình thon dài uốn lượn cửu khúc, vừa hung ác lại vừa uy mãnh. Vị trí của Pháp Ấn này chính là khoản không bên trên lâu đài hoàng gia, kích thước của nó cũng vừa vặn bao phủ toàn bộ Lâu Đài Hoàng Gia vào bên trong.
Pháp Ấn hồng sắc vừa hiện, trên bầu trời bổng nhiên xuất hiện một tiếng chuông ngân vọng, tiếp đến, một Pháp Ấn khác màu vàng kim từ từ hình thành. Cái Pháp Ấn hoàng kim này lớn gấp đôi Pháp Ấn hồng sắc, hơn nữa còn bao phủ Pháp Ấn hồng sắc vào bên trong như là mẹ ôm con, bao phủ của một vùng trời rộng lớn. Cũng giống như Pháp Ấn hồng sắc có đồ hình hỏa long, bên trên Pháp Ấn hoàng kim cũng có một đồ hình sư tử vô cùng nguy nga, con sư tử này bốn chân tránh kiện giẫm đạp mặt đất, mà dưới chân nó đại địa như không chịu đựng dược sự dẫm đạp này mà nứt vỡ, đầu sư tử ngửa lên trời, cái bờm to lớn phát ra kim quang lóa mắt như một vần mặt trời sáng rực, cất lên tiếng gầm kinh thiên động địa, khí thế bá vương nháy mắt chiếm lĩnh bầu trời.
Boong!
Lại một tiếng chuông nữa ngân vang trong sự bàn hoàn của tất cả người dân và binh lính, trên bầu trời Đế Đô lại xuất hiện thêm một Pháp Ấn nữa, cái Pháp Ấn này toàn thân một màu xám trắng như tro tàn, to lớn gấp hai lần Pháp Ấn hoàng kim, đồng thời bao bọc hai Pháp Ấn kia vào bên trong. Bên trên Pháp Ấn, đồ hình Đại Tượng to lớn vô bì, bốn cái chân như là bốn cây cây trụ chống trời, đầu chạm thiên khung, châm giẫm đại địa, uy phong lẫm lẫm chấn nhiếp thế gian , trên miệng voi lại có chín cái ngà, bốn trái, bốn phải, cái ngà còn lại mọc trên cái vòi, vị trí giữa hai con mắt.
Khoảng không bên trên Pháp Ấn thứ ba là một chiếc thuyền bay trong suốt như thủy tinh, kích thước còn to hơn máy bay bình thường mấy chục lần, ở dưới đáy thuyền có gắn một chiếc chuông bằng đồng khổng lồ, bên trên phủ đầy hoa băn thuật hình ấn vô cùng phức tạp, lưu chuyển quang mang vô cùng ảo diệu, những tiếng chuông khủng bố chính là bắt nguồn từ cái chuông to lớn này.
Ngay khi Pháp Ấn thứ ba được ngưng tụ hoàn toàn, lại một tiếng chuông lần nữa vang lên, bất quá lần này không phải là để ngưng tụ thêm cái Pháp Ấn thứ bốn mà là để khởi động ba cái Pháp Ấn khổng lồ kia.
Ba Pháp Ấn chồng lên nhau như ba vòng tròn đồng tâm, từ từ xoay chuyển trên bầu trời Đế Đô, mà cũng theo đó, năng lượng của thiên địa bị lôi kéo mà ào ào đổ về bên trong ba cái Pháp Ấn khổng lồ, hơn nữa còn chảy hoài không dứt, không biết bao nhiêu là đủ. Cả một khoản không gian mấy trăm cây số vuông, nháy mắt liền không còn một tia linh khí. Tuy nhiên không dừng lại ở đó, ba cái Pháp Ấn khổng lồ vẫn tiếp tục lôi kéo linh khí từ bốn phương tám hướng ào ạt đổ về, giống như là trăm sông đổ về một biển.
Cũng vì thế, mật độ linh khí đột nhiên kéo lên quá cao liền ngưng tụ thành những dãi linh khí khổng lồ bay lượn trên bầu trời, tựa như hàng ngàn dãi lụa đủ màu sắc đang che phủ khắp thế gian, cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ. Thế nhưng ẩn sau cái vẻ đẹp đó, chính là sự nguy hiểm chết người, hơi thở hủy diệt nhanh chóng lan tràng khắp nơi, nhấn chìm cả Đế Đô rộng lớn vào bên trong.
Kẻ mặc hắc bào nhìn ba cái Pháp Ấn màu đỏ, vàng, trắng đang ầm ầm chuyển động, điên cuồng cắn nuốt linh khí trên bầu trời, mà cười sung sướng đến điên dại
“ Khặc khặc, các ngươi nhìn đi, nhìn đi, đó chính là Hủy Diệt Tam Trọng Ấn của Thất Tinh Thánh Điện chúng ta! Khặc khặc, hôm nay, ta , ngươi, tất cả chúng ta sẽ đều chết tại đây. Bắt đầu từ ngày mai, sẽ không còn cái thứ gọi là Đế Đô Đại Việt quốc nữa, tất cả chỉ còn là tro bụi và lịch sử, ha ha ha! Chết hết đi!”
.......................~.~........................