Bất Tử Nhãn

Chương 220 - Thêm Một Lần Đau!

Tiếng nói bất chợt vang lên thu hút sự chú ý của hai người Ngọc Phong. Chỉ thấy cách bọn họ chưa đến mấy bước chân là ba thanh niên tướng mạo khôi ngô, hơn nữa ba thanh niên này cũng xem như là quen biết, bọn chúng chính là ba trong năm tên công tử bị Ngọc Phong đập một trận ở Đại Kiều Trấn, lần lượt là Bạch Văn công tử, Hoàng Anh công tử và Minh Triết công tử.

Tiểu Ái vừa mới nhìn ba người thanh niên liền nhận ra ngay, nàng khẻ ‘a’ lên một tiếng ngạc nhiên

“ Này, ba người các ngươi không phải đều chạy vào trong nội môn rồi hay sao? Sao bây giờ lại xuất hiện tại đây, ta biết rồi, chắc chắn là tại vì các ngươi quá kém cỏi đi, cho nên mới vào được vài ba hôm liền bị mấy vị trưởng lão trong đó thấy chướng mắt mà đuổi ra chứ gì?”

Ba vị công tử, bản thân nghe được lời nói hống hách của Ngọc Phong đã là cảm thấy khó chịu rồi, nay lại còn bị Tiểu Ái châm biếm nữa liền vô cùng bực mình, cộng với bọn họ tuy không nhận ra được Ngọc Phong nhưng bộ dạng của Tiểu Ái vẫn là không thể nào quên được.

Minh Triết công tử hừ lạnh một tiếng, chỉ tay vào Tiểu Ái tức giận nói

“ Qủy nhỏ ngu ngốc, bọn ta đây là vì hôm trước đi vội quá nên cần phải quay về lấy một số thứ quan trọng”.

Bạch Văn công tử cũng gật đầu phụ họa theo

“ Đúng vậy, bổn công tử đây tài hoa hơn người, thiên phú xuất chúng, làm gì có chuyện bị đuổi ra chứ. Ngược lại, các ngươi nhìn lại bản thân mình đi, xuất thân bần hàn, thiên phú lại tầm thường mà dám xuất khẩu cuồng ngôn, tự cho ta đây là vô địch! Các ngươi không biết họa tại miệng mà ra sao?”

Hoàng Anh công tử cũng là trừng mắt nhìn thẳng vào Tiểu Ái, sau đó lại lướt qua gương mặt tuyệt mĩ của Ngọc Phong, quát lạnh

“ Đó là còn chưa nói đến móm nợ của chúng ta hôm đó, con quỷ nhỏ, hôm đó có người giúp ngươi đánh chúng ta nhưng hôm nay thì không đâu. Hắc hắc, hôn nay bản công tử sẽ cho ngươi biết bản lĩnh của đệ tử nội môn là ra làm sao, tiện thể trả thù món nợ lần trước!”.

Nói rồi, ba vị công tử lần lượt sắn tay áo lên, linh khí toàn thân bắt đầu khởi động, tu vi Bát Tinh Khí Hồn bạo xuất ra ngoài.

Tuy nhiên đối với khí thế bài sơn đảo hải mà ba người Minh Triết phóng ra, Ngọc Phong lại chả đặt trong mắt, hoàn toàn không chút quan tâm cười nói với Tiểu Ái

“ Tiểu Ái, con mồi của muội đã tự dân đến tận cửa rồi, mau ra đó thu thập chiến lợi phẩm đi thôi!”

“ Được!” Tiểu Ái ngay lập tức gật đầu cái rụp, linh khí toàn thân khởi động như sóng biển vỗ đê, linh khí màu đỏ từ từ bốc lên, quán chú vào hai nắm tay nhỏ bé, biến thành hai vần thái dương sáng rực, không một chút do dự lao thẳng vào ba vị công tử. Quyền ảnh chớp lóe mang theo hơi thở nóng bức liên miên đánh ra.

Kỳ thật lúc ban đầu, trong lòng Tiểu Ái đối với hàng vi đánh người cướp của này hoàn toàn không mấy thiện cảm, thậm chí là chán ghét, bởi vì từ rất lâu, nàng và mẹ chính là nạn nhân của những hàng động ghê tởm này. Tuy nhiên khi bắt gặp dáng vẻ coi thường thiên hạ, nhục mạ người dân của đám con ông cháu cha trước mặt, mọi sự băng khoan đều bị nàng ném ra sau đầu, ước muốn duy nhất lúc này là phải tẩn cho ba thằng khốn nạn này ra bã mới hả giận.

Ba người Minh Triết thấy Tiểu Ái thế mà dám dùng tu vi Bát Tinh Khí Linh, một mình chấp ba người bọn hắn thì lập tức cười to, ánh mắt tràng ngập sự châm biếm và khinh thường. Đối vơi bọn họ, cái hành động này thật sự là quá ngu ngốc, chính là tìm chết không khác gì nhau. Nếu là bình thường, một Khí Linh mà bắt gặp với ba Khí Hồn thì ý nghĩ đầu tiên chính là bỏ chạy, ấy vậy mà Tiểu Ái lại cứ một mạch đâm đầu vào, cái này không phải ngu thì còn là gì?

Đối với sự ngu ngốc quá đáng này của Tiểu Ái, ba người Minh Triết liền khinh thường hành vi lấy ba đánh một, như thế cũng quá mất mặt đi, chỉ để một mình Bạch Văn công tử lên đối chiến.

Bất quá rất nhanh cả ba người liền biến đổi sắt mặt, Bạch Văn công tử tiến lên đánh còn chưa qua mười chiêu đã mặt đen như than, bị Tiểu Ái đánh cho liên tiếp bại lui, hơn nữa còn ăn phải mấy cái đấm vào người, làm cơ thể vừa đau vừa rát không tưởng nổi, bộ dạng chật vật vô cùng.

Cuối cùng, vẫn là hai người Minh Triết công tử và Hoàng Anh công tử không nhịn được liền bay vào cứu viện, tuy rằng lấy ba đánh một thì liền vứt hết mặt mũi nhưng nếu không đánh, Bạch Văn công tử liền sẽ xong đời.

Có Minh Triết và Hoàng Anh giúp sức, cuối cùng Bạch Văn công tử mới dễ thở hơn một chút, dần dần lấy lại thế cân bằng với Tiểu Ái, sau đó liền từ từ ép lên, chiếm lấy thượng phong. Ba Bát Tinh Khí Hồn chiến một mình Bát Tinh Khí Linh, nếu mà thua nữa thì còn mặt mũi gì mà sống trên đời này.

Đối với tình thế ba mặt giáp công, Tiểu Ái tuy rằng rơi vào thế hiểm nhưng mặt không nhăn, tim không loạn, vẫn là dùng từng quyền từng cước đánh trả, bộ dạng mười phần hữu lực, mười phần mạnh mẽ. Nếu là Tiểu Ái khi trước, chắc chắn sẽ không đạt tới trình độ tâm trí kiên định như thế này nhưng từ ngày tu luyện Thiên Minh Luân Nhật Công, ý chí của nàng đã biến hóa thành một vần thái dương rực rỡ chói sáng, mãi mãi không bao giờ lụi tàn, tất cả những âu lo, tâm ma khi đứng trước vần mặt trời này liền sẽ bị thiêu đốt sạch sẽ. Cộng với vừa trải qua một hồi loạn chiến kinh tâm động phách, tự tay hại ngục một lúc bốn thiên tài trẻ tuổi của Tống gia lại đem đến cho Tiểu Ái sự tự tin không gì sánh được, nàng lúc này đã lột xác hoàn toàn, trở thành một tiểu cô nương vừa mạnh mẽ, lại vừa bản lĩnh.

Ngọc Phong đứng bên cạnh thì vẫn bộ dạng nhàn nhã một màu, khoanh tay trước ngực đưa mắt theo dõi trận chiến. Theo như hắn thấy, với sức chiến đấu hiện nay của Tiểu Ái, cho dù có là một chọi ba với Bát Tinh Khí Hồn đi chăn nữa, chắc chắn sẽ không có chuyện bị đánh bại. Chỉ có điều, lượng linh khí tích trữ hiện nay của Tiểu Ái vẫn là không cho phép nàng có thể kéo dài trận đấu, nếu không nhanh chóng hạ gục ba người Minh Triết nàng liền sẽ cạn kiệt linh khí mà gục ngã.

Thế nhưng Ngọc Phong đương nhiên sẽ không để cho chuyện đó xảy ra, hắn ngưng tụ linh khí nơi tay, liên tục bún ra, liên tiếp bắn lên cơ thể của ba người Minh Triết, khiến cho bọn hắn đội hình vỡ nát, đòn thế rối loạn, tay đánh không tới, chân đá không trúng, nháy mắt mỗi tên đều ăn phải một quyền của Tiểu Ái, cả cơ thể vừa đau vừa rát, cực kỳ khó chịu.

Cả hai bên đánh được một lúc thì từ phía xa xa trên con đường lát đá, lại có thêm hai thanh niên nữa đi đến, một người là Liên Minh công tử, kẻ còn lại không ai khác chính là Luân Vũ công tử.

Hai người vừa đi đến liền nhanh chóng nhìn thấy trận chiến hỗn loạn của bốn người, Liên Minh công tử mày hơi nhíu lại, nghi ngờ nói

“ Kia không phải bọn Minh Triết hay sao? Nói là về trước sao lại đi đánh nhau với người khác?”

Đang nói, Liên Minh công tử lại ồ một tiếng, tay chỉ vào Tiểu Ái, giọng nói có chút tức giận

“ Ơ, tiểu cô nương kia không phải là đi cùng kẻ đã đánh chúng ta trong Đại Kiều Trấn sao? Không ngờ chỉ qua mấy hôm, sức chiến đấu của con quỷ nhỏ này lại ghê gớm đến như vậy, thế mà lại một mình đánh ngang tay với bọn Minh Triết!”

Nói rồi Liên Minh công tử liền nhìn qua Luân Vũ công tử bên cạnh, tức giận nói

“ Đi, Luân Vũ, chúng ta ra giúp ba người kia đánh con nhỏ đó, trả thù cho chuyện lần trước!”

Tuy nhiên Luân Vũ hoàn toàn không nghe lọt câu nói của Liên Minh công tử, ánh mắt hắn lúc này đang nhìn đăm đăm vào Ngọc Phong, lông tơ cả người dựng đứng lên, từng hạt mồi hôi li ti, lấm tấm thấm qua tráng. Trong lòng lại thầm nghĩ ‘ôi thôi rồi, hôm nay ra ngoài không xem giờ, lại gặp phải quỷ dạ xoa, móa nó xui ơi là xui!”

Như nhận ra có người đang nhìn mình, Ngọc Phong liền đưa ánh mắt nhìn lại, quét thẳng vào hai người Luân Vũ công tử ở nơi xa. Ánh mắt này không mặn, không nhạt, lại vô cùng hữu hảo, còn là chứa ý cười bên trong, như là đang muốn mời gọi hai người bọn hắn đi tới.

Thấy Ngọc Phong nhìn về phía này, Luân Vũ công tử cảm thấy như là đang có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, cơ thể không nhịn được mà thoán run lên lẫy bẫy. Hắn quay đầu nhìn Liên Minh công tử, bộ dạng chân thành khuyên bảo nói

“ Bạn học Liên Minh, ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng có chạy tới đó, nhất định đừng để dòng thị phi loạn lạc kia cuốn mình vào, cứ vậy đi nhé”.

Nói rồi còn không đợi Liên Minh công tử đáp lời, Luân Vũ công tử đã ây da một tiếng đau đớn, co dò chạy mất xác, vừa đi còn không quên nói to

“ Ây da, hồi chiều ta ăn mắm tôm nuốt phải con ruồi rồi, ây da….đau bụng quá. Nhà xí ơi……mày ở đâu….! Heo mi!”

Liên Minh công tử thấy Luân Vũ thế mà trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi, tâm trạng vừa buồn bực lại vừa khó hiểu. Bất quá hắn vẫn là ném luôn lời khuyên bảo của Luân Vũ công tử ra khỏi đầu, một hơi chạy thẳng đến, bùng nổ linh khí, tư thế chuẩn bị lao vào vòng chiến.

Tuy nhiên hắn còn chưa kịp lao vào đã bị Ngọc Phong một cước đá bay, cơ thể như một trái bóng đập thẳng vào bức tường của kí túc xa, đánh ra một cái dấu hình người rồi mới rơi cái bộp xuống đất, mồm phun máu bất tỉnh nhân sự.

Ngọc Phong đá xong một cước liền cười nhạt, tiếp tục quay lại bắn khí kình vào ba người Minh Triết, khiến cho bọn hắn đau khổ không ngừng, bị Tiểu Ái đánh tới khóc cha gọi mẹ, cả người bầm dập.

Cuối cùng lại qua vài phút nữa, ba người Minh Triết đã không cầm cự nổi nữa, mỗi người liền bị Tiểu Ái đánh một quyền lên mặt, nối tiếp nhau ngã đùng đùng xuống đất, mặt mày bầm dập, máu me be bét. Thảm nhất là Hoàng Anh công tử, bị đánh cho gãy mất ba cái răng cửa, khóe miệng không ngừng xì bọt mép.

Mà Tiểu Ái, đánh một trận như vậy cũng đúng là có chút quá sức, linh khí tuy rằng không cạn khô nhưng cũng không còn bao nhiêu, chống hông thở dốc không ngừng. Dù vậy, nét mặt nàng vẫn là phi thường rạn rỡ, cười đến vô cùng hứng chí

“ Đáng đời các ngươi, sau này ra đường bớt láo lêu đi, nếu không gặp một lần ta liền đánh một lần, đánh đến khi nào các ngươi chừa mới thôi, phi, phi!”

Ngọc Phong đứng bên cạnh nhìn điệu bộ của nàng cũng bật cười, đưa tay xoa đầu nàng, nói

“ Muội còn chờ gì nữa, mau đi đoạt chiến lợi phẩm”

“ Được a!” Tiểu Ái nghe thế liền hứng chi bừng bừng, nhanh chóng lục lọi trên cơ thể ba người, rất nhanh lấy được ba tấm thẻ học viên.

Nói ra cũng hay, không biết mấy tấm thẻ này được làm bằng chất liệu gì, vậy mà không thể cất vào bên trong nhẫn trữ vật hoặc túi trữ vật được, chỉ có thể để bên trong người mà thôi. Học viện Bạch Vân tạo ra điều này chắc là khuyến khích đám học viên đánh nhau đây mà. Cái học viện này đúng là cực phẩm.

“ Woa, bên trên tâm thẻ của ba tên này, thế mà có đến hơn năm mươi điểm Tinh Vân, hắc hắc giàu rồi, giàu rồi! Cái việc đánh người cướp của này đúng và vừa vui lại vừa kích thích nha!”

Tiểu Ái cười đến phi thường sung sướng, nhanh tay chiếm đoạt hết tất cả số điểm của ba người vào thẻ của mình, sau đó lại cười hắc hắc không ngừng.

Ngọc Phong gật đầu, cười cười nói

“ Muội thích thì tốt, cứ thế mà phát huy đi nhé. Ta cũng phải về đây!”

Nói đoạn, Ngọc Phong như nhớ ra điều gì, chỉ tay về phía dưới cái lỗ hình người trên bức tường không xa, cười nói

“ À mà bên dưới cái lỗ kia cũng có một tên đấy, muội qua trấn lột hắn nốt đi!”

Tiểu Ái nghe thấy vẫn còn một người nữa liền cười tít cả mắt, ngọt ngào nói

“ Cảm ơn Phong ca ca, huynh về nghỉ sớm đi, muội đi giải quyết hắn”.

Tiểu Ái nói chưa dứt lời, cơ thể đã phóng cái vèo qua bên kia, bộ dạng không thể nhịn được nữa, đôi mắt lấp lánh tinh quan của sự tham lam.

Đột nhiên một tiếng nói cảm khái vang lên trong đầu Ngọc Phong

“ Hài, một tiểu cô nương đơn thuần như thế lại bị ngươi làm hư. Ây da lại có thêm một tiểu tặc tử tham lam nữa ra đời a!”

Ngọc Phong nghe thấy tiếng cảm thán của tiểu hồ ly, ý cười trên mặt liền hiện, nói

“ Thì sao chứ, con người có tham vọng mới có mục tiêu phấn đấu. Ta đây chính là đang quán triệt đường lối sáng suốt cho nàng đấy!”

Tiểu hồ ly nghe vậy liền bĩu môi khinh thường, giọng eo éo nói

“ Lại còn quán triệt đường lối, cái tham mà ta nói là ‘tham lam’ chứ không phải ‘tham vọng’. Ngươi đừng có mà xuyên tạc, cái đồ bụng dạ đen tối!”

Ngọc Phong tỏ vẻ bình thường, quay người đi về ký túc xá của mình, vừa đi vừa nói

“ Tham lam và tham vọng thì có khác gì nhau sao? Cũng là có một chữ ‘tham’ đó, đã là ‘tham’ rồi thì ‘tham’ nào mà chẵn là ‘tham’?”

Tiểu hồ ly cảm thấy đầu đã có chút rối, vẻ mặt phi thường nghi ngờ nhìn Ngọc Phong

“ Này tiểu Phong, ta hỏi ngươi cái này nhé?”

“ Chuyện gì?” Ngọc Phong khó hiểu

Tiểu hồ ly bộ mặt vô cùng là nghiêm túc, rành mạch hỏi

“ Ngươi rốt cuộc là học tới lớp mấy thế?”

Ngọc Phong thật thà đáp

“ Lớp 5, có chuyện gì sao?”

Đến lúc này thì tiểu hồ ly mới ‘à’ dài một tiếng, một bộ dạng như hiểu ra

“ Vậy thì ta biết tại sao rồi!”

....................~.~...................

Bình Luận (0)
Comment