Bên bờ hồ, Ngọc Phong ngồi xếp bằng nhập định, xung quanh cơ thể hắn cũng không hề có linh khí ba động, hắn cứ ngồi im tại đó như một bức tượng điêu khắc bất di bất dịch. Ngọc Phong chính là đang cố gắn tu luyện bí thuật Hòa Nhập, tuy nhiên, đã ba ngày trôi qua, vẫn không có tiến triển gì đáng kể cả, mỗi lần hắn cố gắng kéo tâm thần của mình ra ngoài đêu gặp phải một bình chướng cực kỳ dày, cho dù hắn cố sức đến thế nào cũng không thể xông qua.
“ Chán thật! Rốt cuộc thì làm thế nào để có thể đưa tâm thần ra ngoài cơ thể được nhỉ” Ngọc Phong mở hai mắt ra lẩm bẩm nhìn về hướng đông, nơi mặt trời đang dần lộ dạng
“ Tiểu Phong, ngươi đang nghĩ cái gì thế, vẫn chưa tu luyện thành công hay sao?” tiểu hồ ly Tinh Tinh không biết đã tới bên cạnh từ lúc nào, hỏi
Ngọc Phong ngước mặt lên trời, dõi theo những vì sao đang dần khuất dạng, thở dài “ ta đã cố gắng hết sức rồi, nhưng mỗi khi muốn đưa tâm thần ra ngoài thì luôn bị một bình chướng ngăn cách”
“ Ngươi thật sự đã cố gắng hết sức hay sao” Tinh Tinh chớp mắt hỏi
“ Thật sự ta đã làm hết sức rồi” Ngọc Phong nói
“ Ngươi định bỏ cuộc hay sao?”
“ Không! Ta sẽ không bỏ cuộc, tí nữa ta sẽ đi hỏi mẹ thử xem” Ngọc Phong tuy hơi thất vọng nhưng sự tự tin về bản thân vẫn còn nguyên
“ Ngươi lúc nào cũng tự tin như thế cả, đấy cũng là điều làm ta thích ngươi” Tinh Tinh cười nói
Ánh dương đầu tiên của buổi sớm mai trải dài trên mặt đất bao trọn hai người vào trong
“ Đẹp quá!” Tinh Tinh cảm thán
“ Lần đầu tiên ngươi ngắm bình minh à, chắc cũng tại cái tật tham ngủ của ngươi” Ngọc Phong cười nhẹ nhàn trêu chọc ( kiểu như chọc ghẹo nhẹ nhàn ấy chứ không phải chọc tức nha)
“ Không phải lần đầu tiên!” Tinh Tinh đáp
“ Nói cũng phải, dù gì ngươi cũng sống mấy trăm năm rồi, ta thật ngốc!” Ngọc Phong lắc đầu
“ Nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy bình minh lại đẹp đến như vậy, hồi còn bên cạnh chủ nhân, chúng ta cả ngày đều đánh đánh, giết giết, người tranh ta đoạt đến cuối cùng tất cả đều mất hết, chưa bao giờ ta cảm nhận được sự yên bình, thanh thản như ở nơi này” Tinh Tinh lại nhớ về xưa kia
“ Cuộc sống chính là như thế mà, tất cả đều giẫm đạp lên nhau mà sống, kẻ mạnh ăn kẻ yếu” Ngọc Phong nói bình thản
“ Ngươi mới bao nhiêu tuổi đầu mà bày đặt cảm thán cuộc đời, ông cụ non” tiểu hồ ly bĩu môi
“ Ta nói cũng đâu có sai, phải không?” Ngọc Phong nhìn mặt trời hỏi
“ Không sai, rất đúng là đằng khác, thế giới này chình là như vậy, bản chất con người cũng chính là như vậy, sau này ngươi cũng sẽ trở thành như vậy mà thôi, ngươi nghĩ sao?” Tinh Tinh đăm chiu nhìn Ngọc Phong hỏi, nàng cũng muốn biết câu trả lời của hắn về tương lai
“ Có thể tương lai ta sẽ trở thành như vậy, giết người đoạt bảo, ỷ mạnh hiếp yếu, giết người không chớp mắt, giẫm đạp thiên hạ sinh linh, cũng có thể ta sẽ bảo hộ kẻ yếu chống kẻ mạnh, đem công bằng cùng luật pháp đến khắp nơi để xóa nhòa cuộc đời khốn nạn này, ngươi nếu là ta ngươi nghĩ ta sẽ chọn con đường nào? Ngươi sẽ vẫn đi theo ta chứ” Ngọc Phong mỉm cười
“ Sự thật thế nào thì ngươi cũng đã chính thức là chủ nhân của ta, ngươi ở đâu, ta sẽ ở đấy, cho dù ngươi chọn ma đạo hay công đạo, nhưng mà muốn làm được những việc trên, ít nhất ngươi phải có sức mạnh cái đã”
“ Đúng vậy, ta trước tiên phải nắm giữ được sức mạnh cái đã, nhưng tiểu Linh, ngươi đã nói sai một chuyện rồi” Ngọc Phong đáp
“ Chuyện gì?” Tinh Tinh khó hiểu nghiên đầu
“ Ta không phải là chủ nhân của ngươi, tiểu Tinh, ngươi chính là vị tỷ tỷ duy nhất của Ngọc Phong này, ngươi chính là một thành viên trong gia đình của chúng ta, ngươi hãy nhớ rõ” Ngọc Phong cười tươi ôm lấy Tinh Tinh vào lòng
“ Này, cái đó ta biết từ lâu rồi, không cần ngươi nhắc đấu, này nói lại một tiếng tỷ tỷ ta nghe xem nào” tiểu hồ ly hưởng thụ cái ôm ấm áp của Ngọc Phong nói
“ Còn lâu nhé, muốn chiếm tiện nghi của ta à, không dễ đâu” Ngọc Phong buông Tinh Tinh ra đứng dậy chạy mất
“ Này! Tiểu Phong ngươi đứng lại đó, mau gọi tỷ tỷ đi nào” Tinh Tinh ngay lập tức đuổi theo
Một người, một cáo cứ như thế đùa giỡn trong ánh sáng ban mai đầy sức sống. Phía xa xa Kiều Anh đứng lặng thầm bên gốc cây, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
]
……………………….
Buổi trưa hôm đó
Ba người đang ngồi xung quanh bàn gỗ, bên trên đặt một hộp đùi gà rán thơm phứt
“ Nào ăn đi, đây là đùi gà rán kiểu mới mẹ mới học đấy, ăn thử ngon không” Kiều Anh mỉm cười hiền hậu nhìn hai đứa nhỏ nước miếng đang chảy ròng ròng, nói
“ Cảm ơn mẹ ạ! Ăn thôi” Ngọc Phong cùng Tinh Tinh đồng thanh đáp, rồi lao vào ăn như hổ đói
“ Này từ từ thôi, ăn từ từ đừng tranh nhau, còn nữa mà! Làm gì mà cứ như hai con lợn ý, haha” Kiều Anh nhìn hành động của hai đứa mà bật cười ha hả
“ Là tại mẹ nấu ngon quá mà” Ngọc Phong ngậm một họng thịt, nhai nhồm nhoàm, nói
“ Um, uhm!” tiểu hồ ly miệng đầy thịt, gật đầu lia lịa, nói không ra lời
“ Hai con cũng thật là, làm mẹ nở mũi đấy” Kiều Anh được hai đứa khen cũng vui mừng ra mặt, nàng cũng bắt đầu ăn
“À mà tiểu Phong, bí thuật Hòa Nhập con tu luyện đến đâu rồi?” Kiều Anh bất ngờ hỏi
Ngọc Phong cố gắng nuốt hết thức ăn “ Ực, việc kết ấn đã hoàn toàn nhuần nhiễn rồi, nhưng mà con không thể nào đưa tâm thần ra ngoài cơ thể được, mỗi khi kéo nó ra đều gặp phải một bình chướng”
“ Tiểu Tinh con vẫn nhịn được, không giúp Phong nhi à?” Kiều Anh nhìn tiểu hồ ly hỏi
“ Cứ để cho nó từ từ mà tìm hiểu thôi, không nên gấp quá làm gì, với lại con nghĩ a di làm như thế là có mục đích riêng” Tinh Tinh vừa ăn vừa đáp
“ Hà hà, con đúng là hiểu ý của a di mà, tí nữa ta cho con đọc thử mười chương mới nhất ta vừa mới viết, thích không” Kiều Anh cười hắc hắc
“ Thích thích! Qúa thích là đằng khác, không ngờ a di lại yểm cả mười chương, không cho ra” tiểu hồ ly hai mắt tỏa sáng lấp lánh cười toe toét đến nỗi, cái xương gà cũng bị rớt ra khỏi miệng
“ Lại mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình ấy à, có gì đâu mà làm hưng phấn thế?” Ngọc Phong chớp chớp hai mắt hỏi, cuốn Khẩu vị của xếp tôi! Hắn cũng đọc rồi, nhưng chỉ được có mấy chương đầu là bỏ, cái gì mà tổng tài rồi này nọ, làm hắn không hiểu gì hết. Hắn cũng không hiểu là nó có cái chi mà tiểu Tinh cuồng quá trời.
“ Cái này là BL chứ không phải ngôn tình nhé, BL là như thế nào chắc ngươi cũng không biết quá, đúng là tên không có tế bào nghệ thuật gì hết” Tinh Tinh như bị chạm tới chỗ ngứa, xù lông lên
( ai không biết truyện BL là gì thì cứ search google nhé, khuyến cáo không nên thử!!!!)
“ Tiểu Tinh, bình tĩnh, Phong nhi nó vẫn còn nhỏ, nó còn chưa biết cái gì đâu, tức giận làm gì” Kiều Anh xoa diệu Tinh Tinh
“ Cuồng chi mà cuồng lắm thế, để lát nữa ta đi xem thử có cái gì hay” Ngọc Phong bĩu môi
“ Không được!” cả hai người Kiều Anh cùng Tinh Tinh đồng thanh hét to lên làm Ngọc Phong giật mình
“ Xem thử thôi làm gì mà ghê dữ, không cho thì thôi, đằng này cũng cóc thèm nhá” Ngọc Phong trợn mắt nói, rồi lại cắm cúi ăn đùi gà
“ Phù!” Kiều Anh cùng Tinh Tinh thở dài, hai mặt mặt nhìn nhau cười, bọn họ không biết sau khi Ngọc Phong đọc xong cuốn BL đó nó sẽ phản ứng như thế nào nữa, nếu nó vì thế mà không phát triển bình thường thì chết. Họ trở thành tội nhân thiên cổ luôn.
“ Hai người lại có âm mưu gì đó” Ngọc Phong nhìn hai người với ánh mắt đề phòng
“ Ahaha, làm gì có chứ!” Cả hai lập tức cười haha nham nhở
“ Hôm nay trời đâu có nắng quá đâu ta” Ngọc Phong đưa tay che tráng ngước lên trời làm điệu bộ
“ Này muốn chết hả?” Tinh Tinh nhận ra ý đồ của Ngọc Phong nói to
“ Thôi thôi, không giỡn nữa, quay lại chuyện chính nào, Phong nhi, con đã tìm ra hướng giải quyết vấn đề bí thuật chưa” Kiều Anh bình tĩnh lại nói
“ Dạ chưa, con còn đang định tới lĩnh giáo mẹ đây” Ngọc Phong đáp
“ Thật ra con không có cách nào tu luyện được thuật ấy đâu” Kiều Anh nói với vẻ mặt tỉnh bơ
“ Quác! Cái gì thế, tại sao con lại không tu luyện được” Ngọc Phong giật mình
“ Đó là tại vì con không đủ yêu cầu thấp nhất để tu luyện” Kiều Anh từ tốn trả lời
“ Nếu yêu cầu của nó cao như vậy tại sao mẹ lại dạy cho con chứ? Với lại yêu cầu của nó là gì” Ngọc Phong nhăn mặt khó hiểu
“ Con biết bản chất của tâm thần là gì không?” Kiều Anh không đáp lời mà hỏi
“ Không!” Ngọc Phong ngay lập tức đáp
“ Tâm thần bản chất chính là linh hồn của con người”
“ Linh hồn?” Ngọc Phong ngạc nhiên
“ Đúng vậy chính là linh hồn, khí con định đưa tâm thần thâm nhập tự nhiên cũng chính là đưa linh hồn ra ngoài cơ thể, con cảm nhận thấy một bình chướng ngăn cách mình, đó chình là cảm giác do cơ thể tạo ra nhằm ngăn chặn linh hồn thoát ra, nó chính phản ứng tự nhiên bảo vệ cơ thể” Kiều Anh giải thích
“ Vậy nếu con có thể đưa linh hồn ra thì sao, con sẽ chết à?” Ngọc Phong chợt hỏi
“ Không đâu, dưới cấp độ khí hồn, không có bất kỳ người nào có thể đưa linh hồn ra ngoài cơ thể cả” Kiều Anh lắc đầu
“ Thế tại sao con có thể thâm nhập tâm thần vào trữ vật giới chỉ để sử dụng, đó không phải là linh hồn li thể hay sao?” Ngọc Phong gãi đầu hỏi
“ Tại vì không bên trong trữ vật giới chỉ là không gian biệt lập, chứ không phải mà môi trường tự nhiên, với lại nó cũng tính là một loại khí binh đặc biệt, nên khi đã nhận chủ rồi, thì đưa tâm thần vào bên trong là vô hại”
“ Thì ra là vậy” Ngọc Phong gật gật đầu
“ Còn khí hồn có thể tự do đưa linh hồn ra ngoài vì linh hồn của cấp độ này đã được cường hóa tương đối nhiều, từ khí linh tới khí hồn là một loại lột xác về linh hồn, người có tu vi khí hồn có thể tản tâm thần ra phạm vi xung quanh để cảm nhận cũng như đề phòng đánh lén”
“ Không phải mẹ nói khi linh hồn thoát ly cơ thể sẽ chết hay sao, làm sao người có tu vi khí hồn vẫn có thể sống sót sau khi tản tâm thần ra xung quanh” Ngọc Phong không hiểu hỏi
“ Họ không đưa tất cả linh hồn ra ngoài mà chỉ là một phần nhỏ mà thôi, bởi vì khí hồn có cường độ linh hồn lớn nên họ có thể thoải mái tách rời một tý đưa ra ngoài, sau khi dùng xong vẫn thu lại dễ dàng được, đương nhiên họ vẫn có khả năng đưa hết linh hồn ra ngoài một khi họ có ý định tự sát” Kiều Anh giản giải
“ Không ngờ khí hồn lại mạnh như vậy, như thế cũng có nghĩa là con phải tăng tu vi của mình tới khí hồn mới có thể tu luyện bí thuật Hòa Nhập hay sao?” Ngọc Phong hỏi
“ Đúng vậy đấy, con có biết tại sao mẹ lại dạy cho con bí thuật này trong khi con không thể tu luyện được hay không?” Kiều Anh cười hỏi
“ Không” Ngọc Phong lắc đầu
“ Cũng chính vì tốt cho con mà thôi, từ khi con đánh thức Bất Tử Nhãn, cộng với trí thông minh có sẵn của mình, con đường tu luyện cũng như học tập của con vô cùng dễ dàng, mẹ không biết nếu sau này con gặp một vấn đề khó khăn như vậy con có bỏ cuộc hay không, cuối cùng thì con cũng làm cho mẹ hài lòng với ý chí không từ bỏ của mình, mẹ đã rất vui đấy” Kiều Anh mỉm cười tràn ngập hạnh phúc
“ Mẹ chính là đang thử con?” Ngọc Phong ngạc nhiên
“ Đúng vậy đấy, con hiện tai đạt đến tu vi gì rồi” Kiều Anh gật đầu hỏi
“ Tiểu Phong đạt bát tinh khí linh rồi, hai năm trước vẫn chỉ ngũ tinh mà thôi” không đợi Ngọc Phong trả lời, Tinh Tinh đã nhanh nhảu nói
“ Bát tinh rồi sao, cũng đến lúc con rời sơn cốc để tiến hóa Bất Tử Nhãn lên tầng thứ hai rồi, con hãy nói lại lần nữa công năng tầng hai của nó đi” Kiều Anh chăm chú nhìn Ngọc Phong nói
“ Con mắt Bất Tử Nhãn này thật đáng sợ!” Tinh Tinh ngồi bên cạnh lẫm nhẩm, mấy bữa trước Ngọc Phong cũng đã kể cho nàng biết sự thật về Bất Tử Nhãn, làm nàng cả ngày hôm đó há hốc mồm không đóng lại được.