Bất Tử Nhãn

Chương 4 - Chuyện Xưa Của Mẹ

Chương 4: Chuyện xưa của mẹ

Bong, nắm tay Ngọc Phong đấm thẳng lên tráng của Phan Long phát ra tiếng vang thanh thúy.

Tuy nhiên, cho dù Ngọc Phong đã dùng đến thuật khí tăng cường lực lượng nhưng cũng không thể nào phá được phong ngự của Phan Long. Cú đấm gia lực đó chỉ làm Phan Long lui lại một bước mà thôi.

Lợi dụng sự sơ ý của Ngọc Phong, Phan Long ngay lập tức phản công, hắn hai tay lập tức kết ấn quát to “Xuyên sơn phá giáp”, móng tay Phan Long mọc dài ra thành những cái đinh nhọn dài mười cm, cào mạnh vào phần bụng của Ngọc Phong. Tuy nhiên Ngọc Phong đã phản ứng kịp thời, lách mình sang bên trái dễ dàng tránh thoát. Đồng thời năm ngón tay duỗi thẳng thành đao, chém mạnh về phía cổ Phan Long.

Bong , lại một tiếng vang thanh thúy, cánh tay Ngọc Phong bị bật ngược ra vì lực phản chấn. Hắn không tài nào có thể xuyên thủng lớp giáp cứng như sắc bao quanh cơ thể Phan Long được.

“Xuyên sơn phá giáp” Phan Long tiếp tục tung trảo sắc nhọn phản công.

Ngờ vào ưu thế tốc độ, Ngọc Phong né tránh chiêu thức rồi vòng ra sau lưng Phan Long dùng cước pháp cơ bản Long Quay Đầu trong bộ quyền pháp cơ sở, Ngọc Phong xoay hai vòng trên không lấy lực đá mạnh vào lưng Phan Long, với lực đá này đến cả bê tông cũng phải nứt vỡ chứ chẳng chơi.

Lại Bong, một tiếng vang thanh thúy như đá vào tấm sắt, cú đá dùng toàn lực đó vẫn như trước, không có tác dụng gì. Ngoài ra, Ngọc Phong còn bị lực phản chấn to lớn làm mất thế, bật ngược trên không trung.

Phan Long lập tức xoay người, lại một chiêu “Xuyên sơn phá giáp”. Lần này Ngọc Phong đã không thể né tránh được nữa, chỉ đành dùng hai tay che đầu.

Roẹt! Ngọc Phong trúng đòn trực diện, bị đánh bật ra xa, trước ngực nó có ba vết thương cào qua rướm máu.

“ Sao hả Ngọc Phong , thấy sự lợi hại của ta chưa, những gì ngươi đã ban cho ta hôm nay ta sẽ trả lại hết, hahaha” Phan Long nhìn thảm trạng của Ngọc Phong cười sung sướng

“ Ngươi nghĩ thế là có thể thắng ta à” Ngọc Phong tuy thua nhưng vẫn giữ bình tĩnh ‘ Hắn dùng giáp để phòng vệ, móng vuốt để tấn công, nhưng sự cơ động của hắn lại kém, mình chỉ cần giữ khoảng cách và dùng đoàn tấn công tầm xa là được’ Ngọc Phong thầm nghĩ.

Nghĩ là làm, Ngọc Phong lùi lại ba mét, tay kết ấn, quát lớn “không đánh được ngươi thì ta sẽ nướng chín ngươi thành xuyên sơn cháy luôn, hỏa công”.

Hai ngọn lửa vụt ra từ tay của Ngọc Phong lao vào Phan Long. Hỏa Công là thuật khí cơ bản mạnh nhất, thế lửa rất lớn nhưng có một nhược điểm là khi thi triển thuật này người sử dụng chỉ có thể đứng im tai chỗ vận linh khí, phải luôn cung cấp linh khí liên tục thì lửa mới cháy mãi được.

“ Hừ muốn đốt ta sao, không dễ đâu, Hắc Kim Giáp” lân giáp cả người Phan Long phóng to ra, bao bọc nó lại thành một quả cầu sắt chống chọi lại thế lửa.

Thấy Phan Long đã bo kín cơ thể thành một cục sắt, Ngọc Phong mỉm cười ngụy dị, thu hai ngon lửa lại, dồn hết khí công lại kết ấn, quát “ Địa Bộc”

Bùm, mặt đất dưới chân Phan Long bổng dưng nổ mạnh, hất nó văng lên trên trời, thừa cơ Ngọc Phong liền phóng lên với tốc độ cao nhất , vận hết lượng linh khí ít ỏi còn lại đá mạnh vào quả cầu sắt của Phan Long “ Thiên Long cước” , nếu trúng đòn này Phan Long do dù có giáp sắt phòng vệ cũng sẽ bị hất văng ra khỏi sân thi đấu.

“ Ngươi định dùng mánh khóe để thắng à, không có cửa đâu, Pháo Không Khí” , bùm, Phan Long ép mạnh linh khí vào lưng rồi tống ra ngoài tạo vụ nổ đằng sau lao thẳng vào Ngọc Long như một viên đạn pháo.

Chỉ trong chớp mắt cả hai đã va mạnh vào nhau. Tất nhiên với lớp giáp cứng rắn, Phan Long đã chiếm lợi thế cực kỳ lớn

Rầm, “ Á” Ngọc Phong hét lên đau đớn té xuống mặt đất, lăn năm sáu vòng mới dừng lại.

Ngọc Phong chốn tay xuống đấy, gồng người bò dậy , hai chân run run đứng không vững, khóe miệng trào ra một tia máu. Hắn không thể tin được, hỏi“ tại sao ngươi lại đột nhiên mạnh như thế?”

“ Ha ha , ngươi nghĩ tượng khí của Phan gia ta là cái gì, cái dao bé tí của ngươi có thể so sánh được hay sao, nếu mà ta khi thức tỉnh tượng khí còn bị ngươi đánh bại dễ dàng như trước thì Phan gia ta đã không còn đất sông ở cái thành Định Phong này rồi, ta nói cho ngươi biết, mọi mánh khóe đều vô dụng trước sức mạnh tuyệt đối, hahaha hahaha” Phan Long cười đắc ý, Ngọc Phong, ngươi sẽ là hoàn đá kê chân đầu tiên cho con đương cường giả của ta.

‘ Thật đúng với dự đoán, mà tên nhỏ Ngọc Phong kia cũng khá đấy, không dùng tượng khí vẫn ép cho Phan Long tới đường cùng phải dùng đến chiêu đó’ Ngô đại sư mỉm cười tuyên bố “ trận đấu này, Phan Long chiến thắng, thầy Đình đưa Ngọc Phong đi chữa thương đi, ta về trước”

]

“ Đại sư đi thong thả, Thanh Thiện, em đưa Ngọc Phong đến phòng y tế đi, ta tiễn Ngô đại sư, cả lớp giải tán”

Thiện còi tới diều Ngọc Phong bất mãn nói“ đi thôi, thắng thua là chuyện bình thường, không cần để bụng, ta tin có một ngày ngươi sẽ vượt qua hắn, mà thầy Đình cũng thật là, nếu thầy truyền một ít linh khí cho ngươi thì ngươi cũng bớt đau hơn nhiều”

“ Ngươi không cần bất mãn, con người chỉ luôn nhớ tới kẻ chiến thắng, không ai lưu tâm tới tên thất bại đâu, trong trường hợp này kẻ thất bại chính là ta, cho nên từ nay về sau đừng bao giờ làm kẻ thất bại, ta cũng thế mà ngươi cũng thế, hiểu không?” Ngọc Phong bình tĩnh nói

“ Không bao giờ làm kẻ thất bại sao, uhm được” Thiện còi thì thào.

………………………..

Trong lúc đó, tại Phong đấu giá Pha Ni phía tây thành Định Phong, lầu năm, phòng riêng của chủ tịch hiện có hai người. Một người đàn ông béo mập tuổi khoảng chừng bốn mươi, hắn ta chính là tộc trưởng gia tộc họ Phan, Phan Văn Tuyệt. Còn người khác là một mĩ phụ mặc bộ đồ công sở, dáng người cao ráo mảnh khảnh, ngủ quan đoan chính, nếu Ngọc Phong ở đây nó sẽ nhận ra mĩ phụ này chính là mẹ của nó.

“ Chủ tịch Phan, trà của ngài đây” mĩ phụ dâng trà cho Phan Văn Tuyệt rồi vòng ra sau bốp vai cho hắn

Phan Văn Tuyệt nhấp một ngụ trà, nhâm nhi nói “Kiều Anh à, trà nàng pha luôn rất ngon, chuyện lần trước ta nói, nàng nghĩ thế nào rồi, chỉ cần nàng chịu làm vợ của ta thì con trai nàng, thằng nhóc Ngọc Phong cũng sẽ là con của ta, ta đảm bản nó sẽ hưởng cuộc sống xa hoa hạnh phúc, đầy đủ nhất, được học tại những học viện danh giá ở các thành phố lớn, nàng có đồng ý hay không?” nói rồi, hắn ta vươn cánh tay béo mập ôm mĩ phụ vào lòng.

Kiều Anh mặc cho hắn ôm, thủ thỉ “ trước khi ta trả lời, ta có thể hỏi ngài một chuyện được hay không?”

“ Nàng cứ hỏi thoải mái” Phan chủ tịch không có vẽ gì là nhạc nhiên, thông thường các người đẹp bị hắn ngỏ lời đều có đưa ra một số yêu cầu gì đấy rồi mới chấp nhận a.

“ Vào mười ba năm về trước, ở ngoại thành phía đông, ngài đã ra tay cướp đoạt một quyển kiếm phổ của hai người qua đường, ngài còn nhớ hay không?” Kiều Anh nhỏ nhẹ nói

Nghe câu nói của Kiều Anh,Phan Văn Tuyệt liền đứng bật dậy la lên “ Sao ngươi biết được chuyên đó, ngươi la ai”. Bí mật này hắn đã giấu kín vô cùng, cũng chính vì cuốn kiếm phổ mà hắn cướp được lần đó đã giúp hắn thuận lợi ngồi lên chức vị gia chủ mà mọi ngươi mơ ước này.

Phan Văn Tuyệt ngay lập tức đẩy Kiều Anh ra, đồng thời rút một thanh kiếm từ trữ vật giới chỉ đâm tới. Tuy nhiên chưa kịp vân linh khí, hắn đã mất khống chế cơ thể rồi lại vô lực ngã bật xuống ghế, cả người rung rung vô lực “ trong trà có độc!”, hắn nhìn chằm chằm mĩ phụ gằn từng chữ “ nói đi, ngươi muốn cái gì, tại sao lại biết chuyện đó?”

“ Ta chính là người con gái chạy thoát lần đó, người còn lại đã chết chính là chồng ta, ngươi nói xem sao ta lại biết?” mĩ phụ vẫn luôn giữ giọng nói mị hoặc nhỏ nhẹ như cũ, cho dù kể về chuyện bi kịch trong quá khứ.

Phan Văn Tuyệt biết lần này trốn không thoát rồi, vẻ mặt hắn từ hùng hổ liền biến thành bộ dạng tiểu nhân vật, cầu xin “ Thế rốt cuộc ngươi muốn thế nào, ta đều có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi tha mạng cho ta là được a, ta không có muốn chết”, hắn đang cố kéo dài thời gian, phía dưới ghế có một cái nút báo động, chỉ cần nhấn nút thì đám hộ vệ bên ngoài sẽ lập tức ập vào, cứu nguy cho hắn.

“ Ngươi hãy bỏ cái ý định gọi cứu viện đi, đây là La Tâm Độc, ngươi sẽ không cử động được trong vòng một canh giờ” Kiều Anh tiến tới, vổ bem bép vào mặt Phan Văn Tuyệt trêu chọc, tay còn lại thì tháo cái giới chỉ trên tay hắn xuống “ kiếm phổ Mai Hoa Kiếm chắc ở trong này”

“ Rốt cuộc thì ngươi muốn làm cái gì, cho dù có giết ta, ngươi cũng không thể nào chạy thoát được đâu” Phan Văn Tuyệt nghiến răn nói.

Tiếng nói của hắn dường như đã kích phát hung tính của Kiều Anh, mặt mũi nàng bổng trở nên dữ tợn, khẻ quát “ ta sẽ phanh thây ngươi ngươi, Phong đao” bàn tay nàng bốc lên cơn gió màu xanh lam, chưởng thẳng vô ngực Phan Văn Tuyệt.

Biết mình đã không còn đường thoát, Phan Văn Tuyệt gầm lớn“ Đã thế thì chúng ta cùng chết đi, bí thuật Bạo Liệt”, ngay sau tiếng quát, cơ thể hắn bổng dưng phình to ra, linh khí bạo động dữ dội làm cả phòng đấu giá rung rinh như gặp động đất.

“ Chết tiệt, không ngờ ngươi còn có thủ đoạn này” Kiều Anh nghiến răng thu chưởng lại, lập tức quay người phóng ra ngoài cửa xổ.

“ Ha ha ha , ngươi không thể chạy thoát được đâu, bán kính của vụ nổ tới năm trăm mét lận ha ha ha” Phan Văn Tuyệt cười điên cuồng

Không để ý đến lời nói của Phan Văn Tuyệt, Kiều Anh kết ấn hét to “ Phong Độn Lưu Tinh”, ngay sao đó, một cơn gió bạc cuốn lấy nàng lao về phương đông với tốc độ cực nhanh.

Kiều Anh vừa bay đi thì ,Bùm , một vụ nổ kinh thiên là rung chuyển thành Định Phong

…………………………………

Phủ đệ Đỗ gia, gia chủ Đỗ gia, Đỗ Thu Dương giật mình đứng dậy, nhìn về phương hướng phát ra vụ nổ “đây là khí tức của khí tông tự bạo, ai lại đánh nhau trong thành đến nỗi khí tông phải tự bạo thế này”. Không chần chừ hắn ta quát lớn “ngươi đâu, lập tức gọi các trưởng lão đến chính điện nghị sự và tăng phòng canh gác cho ta”

Cách đó không xa phủ đệ Dương gia, gia chủ Dương Thiên Xích cười lớn “ hahaha, tên béo Phan Văn Tuyệt chết rồi, tập hợp trưởng lão đoàn và chấp sự theo ta đi kiếm chút thịt tươi nào”

Các tình huống tương tự cũng xay ra tại Châu gia, La gia và Quân gia.

…………………………….

Quay lại với nhân vật chính của chúng ta, Ngọc Phong vẻ mặt ủ rũ đang trên đường về nhà thì một tiếng nổ lớn làm rung chuyển mặt đất làm hắn giật mình, sau đó là một cơn gió màu trắng lao qua, cuốn theo hắn bay về phương xa với tốc độ cực nhanh ( vì Ngọc Phong đã qua lễ thành nhân nên mình sẽ đổi cách xung hô từ nó thành hắn).

Ngọc Phong lúc này chỉ cảm thấy trời đất xoay tròn. Phải mất một lúc lâu, hắn mới định thần lại thì trông thấy một người phụ nữ mái tóc màu lam , cánh tay đẫm máu đang kéo theo mình bay vun vút trên bầu trời.

Cảm thấy Ngọc Phong đã định thần, người phụ nữ quay đầu lại diệu dàng nói “ Phong nhi, con đừng nói gì vội, đợi đến khi đến nơi an toàn mẹ sẽ giả thích cho con”

Ngọc Phong sau khi nhìn rõ khuông mặt của người phụ nữ thì đã nhận ra đây là mẹ mình, nhưng tại sao tóc mẹ từ màu đen lại chuyển sang màu lam, tại sao tay mẹ lại bị thương, tại sao chúng ta lại phải bỏ chạy, những câu hỏi cứ bay vòng vòng trong đầu hắn.

Dù rất tò mò nhưng hắn tự nhủ ‘ không cần lo lắng, mọi việc mẹ làm đều luôn đúng, mẹ luôn thương mình nhất, rồi mẹ sẽ nói cho mình biết thôi’

Kiêu Anh kéo Ngọc Phong bay ra khỏi thành, thẳng hướng phía đông, sau khi đã bay được chín, mười cây số thì hạ xuống một sơn động tự nhiên, nàng thả Ngọc Phong xuống đất rồi vội vàng tọa thiền điều tức.

Ngọc Phong nhìn ngó xung quanh, xong lại nhìn mẹ, hắn định hỏi mẹ tất cả các chuyên này là sao nhưng rồi cũng nhịn được, hắn khoanh chân ngồi xuống bắt đầu luyện công, chờ mẹ tỉnh dậy.

Sau khoảng mười lăm phút có một tiếng nói đánh thức Ngọc Phong

“ Thế mà con nhịn không hỏi được à, rất tốt, con đừng hỏi gì cả, nghe mẹ kể một câu chuyên đã” Kiều Anh cười nhẹ nhàn, không đợi Ngọc Phong đáp lời, nàng bắt đầu kể

“ Ngày xưa, khoảng mười lăm năm về trước, khí đó mẹ là học viên ngoại viện của Bạch Vân Tông. Vì đã tới ba mươi tuổi mà vẫn chưa đột phá được cảnh giới khí hồn, tiến tới khí tông nên tông môn cấp cho mẹ một số tài phú bước vào thế tục, thành lập gia tộc của riêng mình. Theo như quy định của tông môn, trước ba mươi tuổi mà không tấn chức khí Tông thì tiềm lực có hạng, thành tựu cả đời chỉ dừng bước ở khí Hồn không thể tiến xa hơn được nữa, chỉ có trước ba mươi tuổi tiếng vào khí Tông thì mới được phép tiến vào nội môn tiếp tục tu luyện, tông môn sẽ hết lòng bồi dưỡng nhưng đệ tử ưu tú ấy.

Khi ấy mẹ cũng không có dị nghị gì cả, mẹ là trẻ mồ côi được một chấp sự niệm tình thương, mang về mà thôi, đối với mẹ tông môn là nhà cho nên mẹ đã chấp thuận dễ dàng và bắt đầu lên đương. Tuy nhiên, bản tính của mẹ lại không thích xây dựng gia tộc gì cả, mẹ muốn chính là đi đây đi đó khắp nơi, tìm kiếm các di tích của các tiền bối trước kia để lại, mếu gặp may mắn, tu vi của mẹ sẽ tăng cao thành khí Tông, có thể là khí Tôn, khi đó mẹ có thể trở về tông môn làm một chức chấp sự hoặc trưởng lão rồi”

Nàng dừng lại nhìn Ngọc Phong một chút cười cười nhớ về một cái gì đó rồi kể tiếp.

“ Trong một lần tìm kiếm di tích cổ của một tiền bối khí Tôn, ta đã gặp cha của con, ông ấy là một người đan ông to lớn, khí vũ hiên ngang, trông rất soái, khuôn mặt của ông cũng tựa tựa con bây giờ vậy, con rất giống cha của con. Khi đó chúng ta đã đấu với nhau một ngày một đêm để tranh cuốn kiếm phổ Mai Hoa Kiếm, kiếm phổ thành danh của Mai Hoa Kiếm Tôn trăm năm về trước, cuối cùng vì sức cùng lực kiệt mà mẹ đã ngất đi, đến khi thỉnh dậy thì nhận ra mình đang nằm trên một chiếc thảm lông thú còn cha của con thì ở phía xa xa nương cá.

Thuận lý thành chương, từ hôm đó chúng ta đã làm kết thân với nhau, cùng nhau xông pha đại lục, một năm sau đó, chúng ta đã kết hôn. Điều làm mẹ ngạc nhiên nhất, cha của con lại là hậu nhân của khí sư vĩ đại Nguyễn Xuân Sinh”

Nghe nói về Nguyễn Xuân Sinh, Ngọc Phong liền lên tiếng “ cái này thì con biết, ngài ấy chính là người sáng tạo ra khí thuật Hồi Xuân”

“ Con nói không sai nhưng điều đó chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, thuật Hồi Xuân chỉ là sản phẩm phụ của quá trình sáng tạo bí thuật BẤT TỬ NHÃN, một thuật khí có thể hồi sinh người chết, chỉ cần đánh đổi một cảnh giới tu vi, với thuật khí này chúng ta sẽ được hồi sinh. Đó là một thuật khí nghịch thiên, chỉ người của gia tộc họ Nguyễn mới được phép biết điều này, tuy nhiên hiện nay gia tộc của chúng ta chỉ còn con và ta mà thôi .

Tưởng chừng như cuộc sống như thế đối với hai người chúng ra đã là mĩ mãn, hạnh phúc nhưng rồi hai năm sau đó trong một lấn săn giết ma thú ta và cha của con đã bị trọng thương. Chúng ta không biết là khi đó, chúng ta đã bị một người khác trông thấy và kiếm cách mai phục nhằm chiếm kiếm phổ Mai hoa kiếm, thứ đã giúp chúng ta, hai khí Hồn chém giết được ma thú cấp bốn.

Trong lúc cửu tử nhất sinh, cha của con đã đánh đổi tính mạng của mình để cho ta chạy trốn, ta đã bỏ trốn thật xa, thật xa, ta đã nghĩ đến ý định tự tử để đi theo cha của con. Nhưng rồi vào một diệp tình cờ, ta đã nhận ra bản thân đang mang thai cốt nhục của ông ấy, giọt máu duy nhất còn sót lại của gia tộc họ Nguyễn, con như là một động lực để ta cố gắng quên đi nổi đau này mà sống tiếp , để có thể tiếp tục nói dõi dòng họ vĩ đại này” Kiều Anh nhìn Ngọc Phong bằng cặp mắt yêu thương cưng chiều.

Bình Luận (0)
Comment