“ Sao ngươi chắc chắn bọn chúng sẽ không chú ý đến ngươi chứ?”
Ngọc Phong lại lấy thêm một cái bình thủy tinh đựng đầy chất lỏng màu lục “ tại vì ta có cái này, tinh dầu chiết xuất từ cây Hoa Thúi Địt, chỉ cần bôi cái này lên người, bọn ma thú còn hận không tránh xa ta càng mau nữa là để ý”. Nói rồi, hắn đem cả lọ đổ từ trên đầu mà đổ xuống.
“ Quây, cái mùi nó ghê tởm thật đấy, sao lúc nãy ngươi không dùng luôn, đợi đến bây giờ mới dùng?” Tinh Tinh khó hiểu
“ Tại vì con Thiết Tý Viên Hầu kia đã nhìn thấy hình dáng của ta rồi, cho dù có bôi lên cũng vô dụng, hắc hắc, kịch vui bắt đầu rồi” Ngọc Phong cười đê tiện, thông qua kẻ lá, quan sát tình huống bên ngoài.
Con ma thú đầu tiên đến đây là Bôn Lôi Bao, ma thú cấp năm sơ kỳ, toàn trân một màu nhung đen, lập lòe phát ra những tia sét màu ngân bạc. Ngay khi bước vào phạm vi phát tán của Cảnh Xuân, hai mắt của nó liền đỏ ngầu, hơi thở nặng nề, rống lên một tiếng trầm thấm, lao bổ vào con Thiết Tý Viên Hầu. Trong mắt nó lúc này Thiết Tý Viên Hầu chính là một nàng báo đẹp tuyệt trần a.
Nhìn con Bôn Lôi Báo bổng nhiên nhảy bổ về phía mình, Thiết Tý Viên Hầu thét lên một tiếng hoảng sợ quay đầu bỏ chạy. Cùng lúc đó, từ bốn phương tám hướng, từng con từng con ma thú lũ lượt kéo tới, con nào con nấy hai mắt đều đỏ lòm như máu, thở hồng hộc như trâu đuổi theo Thiết Tý Viên Hầu một tất cũng không rời.
Chỉ trong vòng ba mươi giây, cả bầy ma thú đã nối đuôi nhau biến mất khỏi tầm mắt của Ngọc Phong, không còn thấy bóng dáng, chỉ còn tiếng thú rống đau đớn của con Thiết Tý Viên Hầu ở phía xa xa.
“ Đấy, ta nói rồi mà, chỉ là tiếc số khí binh cấp hai kia mà thôi, phải tốn bao nhiêu công sức mới rèn ra được” Ngọc Phong buồn rầu nói
“ Thì cứ coi như của đi thay người thôi, không phải cuối cùng ngươi cũng đem nó cho bọn Trần Nhân chứ có dùng đâu” Tinh Tinh an ủi
“ Thôi kệ nó đi, cũ có đi thì mới mới tới, ra khỏi nơi này thôi” Ngọc Phong cẩn thận dòm ngó trước sau, khi không còn nhận thấy sự nguy hiểm gì, Ngọc Phong liền nhảy lên một tán cây cao, di chuyển ra phía ngoại vi sơn mạch.
“ Tinh Tinh, lần này ngươi tìm cho đúng vào đấy, một con ma thú cấp bốn sơ giai, với lại là loại chuyên phòng vệ cùng với tốc độ chậm đó” Ngọc Phong dặn dò tỷ mĩ
“ Biết rồi, khổ lắm, nói mãi” Tinh Tình khịt mũi
…………………….
Vài tiếng sau, gần một con sông nước chảy cuồn cuộn.
Ngọc Phong núp sau một lùm cỏ cao, quan sát một con ma thú có cái mai to tổ bố phía trước “ này, nó là loại mà thú gì thế, không có chân tay gì cả, chỉ duy nhất một cái mai to tướng và một con mắt xanh lè”
Cách Ngọc Phong không xa, bên bờ sông, một con ma thú có hình thù giống như một cục đá lớn đường kính ba mét, bên trên chi chít gai nhọn và các đường vân hình lục giác như mai rùa, cùng một con mắt to bằng quả đào màu xanh lam đậm.
]
“ Theo ý ngươi đấy, nó là ma thú cấp bốn sơ kỳ, Nhất Nhãn Quy Gai, vừa chậm chạp lại chuyên gia phòng ngự, như thế đã được chưa” Tinh Tinh chống hông, nói
“ Tốt, quá tốt ấy chứ, khà khà” nghe Tinh Tinh nói vậy, Ngọc Phong liền vui vẻ, rút kiếm xông lên tấn công con ma thú. Từng luồng kiếm khí trắng thuần từ cơ thể hắn lao ra biến thành hàng trăm thanh Hải Lam kiếm giống nhau bay vun vút.
Đang nghỉ ngơi phơi nắng ngon lành lại đột ngột bị Ngọc Phong tấn công, con Nhất Nhãn Quy Gai lập tức đóng con mắt lại, những chiếc gai nhọn trên cơ thể bổng nhiên mọc dài ra thành vô số cái xúc tu hướng Ngọc Phong đâm tới, trên mỗi gai nhọn đều lóe lên một màu xanh lục nguy hiểm.
Bằng thân pháp nhanh nhẹn, Ngọc Phong dễ dàng luồn lách qua các xúc tu, những cái xúc tu không né được thì hắn dùng kiếm khí để ngạnh kháng, qua một lúc giằng co, Ngọc Phong cũng đã tới được kế bên con ma thú, hắn hai tay nắm chặt Hải Lam kiếm chém mạnh lên quy giáp của nó.
Keng, từ vị trí va chạm, một đốm lửa bắn ra, Ngọc Phong tuy đã đánh trúng nhưng không hề làm tổn hại được nó. Cùng lúc đó, những xúc tu mang gai nhọn cũng đả đuổi tới bao vây tất cả đường lui của Ngọc Phong.
Trong hiểm cảnh, Ngọc Phong không cút sợ xệch tung kiếm, xoay tròn cơ thể “ Lạc Hoa”, kiếm khí quay quang Ngọc Phong tạo thành một lớp phòng ngự hình nửa bàn cầu, bảo vệ hắn khỏi những chiếc gai nhọn chứa đầy kịch độc. Keng keng keng keng, từng tiếng vang thanh thúy vang lên không ngừng, hoa lửa bắn ra tứ phía. Mặc dù Ngọc Phong đã ngăn cản thành công đòn phản công của Nhất Nhãn Quy Gai nhưng hắn cũng không hề có lối thoát khỏi đây. Bao quang vòng phòng hộ kiếm khí là vô số gai ngọn đanh chờ đợi hắn.
“ Tiểu Phong, tuy ta không hiểu biết nhiều về kiếm tu, tuy nhiên ta có thể chắc chắc những kiếm sĩ vĩ đại thường có một loại kiếm ý của riêng mình, ta nghĩ nếu ngươi muốn luyện thành thức thứ sáu Đoạt Mệnh, ngươi phải lĩnh hội được kiếm ý trước đã” Tinh Tinh nhắc nhở.
“ Kiếm ý sao?”
“ Đúng, kiếm ý là cảm nhận của mỗi người về bản chất của kiếm, có người thì nghĩ nó là sát lục, có người nghĩ nó là cơ thể, có người nghĩ nó lại là mây trôi, chỉ khi ngươi biết bản chất của cây kiếm trong tay ngươi là gì, ngươi mới lĩnh hội được kiếm ý” Tinh Tinh giải thích, đây chính là sức mạnh kiến thức đúc kết từ kinh nghiệm lâu năm của nàng mang lại cho Ngọc Phong.
“ Kiếm của ta! Ý của ta! Bản chất!” Ngọc Phong vuốt ve thanh Hải Lam kiếm, lẩm bẩm. Xung quang hắn, lớp phòng vệ bằng kiếm khí vẫn giữ nguyên hiện trạng, không có gì là xao động bởi vì ý nghĩ của Ngọc Phong.
Ngọc Phong mặc kệ con Nhất Nhãn Quy Gai đang lăm lăm nhìn mình, ngồi xếp bằng xuống đất, đặt Hải Lam kiếm lên trên hai đùi, nhắm mắt cảm nhận bản chất của nó đổi với bản thân hắn.
Từng giây từng phút trôi qua, số lượng linh khí của Ngọc Phong dần dần suy giảm vì phải duy trì số lượng kiếm khí của vòng bảo vệ.
Hắn vẫn cứ ngồi im lặng như vậy, nét mặt bình tĩnh không chút gợn sóng.
Số lượng kiếm khí từ vài trăm tia dần dần biến mất từng cái một, tuy nhiên việc đó không hề ảnh hưởng đến sức phòng vệ của Ngọc Phong mà nó còn tăng khả năng phòng vệ hiệu quả hơn trước. Kiếm khí bắt đầu xoay tròn chậm dần, mỗi khí có một cái xúc tua gai nhọn tấn công, sẽ có vài tia kiếm khi tiến tới ngăn cản nó lại. Lúc này, hắn chính là ngăn chặng từng cái một, dùng tiêu hao ít nhất để đạt hiệu quả cao nhất, chứ không hao tổn linh khí vô tội vạ như trước, khi cứ cho chúng quay tròn với tốc độ cao tạo thành một lớp màng phòng hộ.
Tình trạng như thế này kéo dài đến nữa tiếng, số lượng kiếm khí gần một ngàn cũng đã giảm xuống còn năm trăm tia, nhưng dù thế Nhất Nhãn Quy Gai cũng không thể nào tiếp cận được Ngọc Phong.
Bổng nhiên, Ngọc Phong mở bừng hai mắt ra, trong ánh mắt hắn hiện lên hai thanh kiếm trong suốt tưởng như vô hình, hắn bật người dậy, hai tay kết ấn, lại có vô số kiếm khí từ trong cơ thể hắn ùa ra, dung nhập vào Hải Lam kiếm, tạo thành một thanh cực kiếm màu trắng ngọc dài mười mét, phủ đầy hoa văn cánh Mai.
Cùng lúc đó, Ngọc Phong thu hồi số kiếm khí phòng hộ còn lại, ôm lấy cự kiếm quét ngang, đánh bật đám xúc tu qua một bên, tạo thành một đường máu, chạy thoát thành công. Sau khi cách xa con Nhất Nhãn Quy Gai, Ngọc Phong mới phân giải cự kiếm, quay người quan sát hành động của con ma thú, đúng như hắn dự đón, nó không hề đuổi theo mà chỉ rút hết xúc tu vào trong cơ thể, lặng yên nằm đó giống như một tảng đá chi chít gai nhọn, vô hại. Hắn đột ngột xông ra là vì số lượng linh khí còn lại không nhiều, nếu không hắn còn muốn ngồi đấy lĩnh ngộ một lúc nữa cơ.
“ Tiểu Phòng, ngươi có cảm nhận được kiếm ý chưa?” Tinh Tinh tò mò hỏi, hắn cảm thấy trên mặt Ngọc Phong nở nụ cười cực kỳ tự tin.
Ngọc Phong sau khi chắc chắn con Nhất Nhãn Quy Gai không đuổi theo liền lao người trong khu rừng “ còn chưa, nhưng ta có tự tin sẽ lĩnh hội được nó sớm thôi”.
“ Thế ngươi lĩnh ngộ kiếm ý theo hướng nào?”
“ Dùng tài nguyên ít nhất, đạt được hiệu quả lớn nhất! Nếu có thể dùng một kiếm giết địch, sao phải dùng đến kiếm thứ hai! Đấy là kiếm ý mà ta theo đuổi” Ngọc Phong cong môi cười, hắn đanh tìm một vách núi, đào một động khẩu, dùng làm nơi trú tạm, hắn còn phải dùng Nhất Nhãn Quy Gai làm đá mài kiếm đến khi nào lĩnh hội được kiếm ý mới thôi.
Từ hôm đó, mỗi ngày Ngọc Phong đều đến bờ sông đánh nhau một trận với Nhất Nhãn Quy Gai, sau khi đánh xong hắn lại tạo một vòng phòng hộ bằng kiếm khí, bắt đầu đã tọa lĩnh hội kiếm ý, số lượng kiếm khí cũng giảm xuống theo từng ngày.
Đến ngày thứ bốn mươi lắm, Ngọc Phong vẫn ngồi đã tọa trên mặt đất trong vòng vây của vô số súc tu, nhưng xung quanh hắn không hề có bất kỳ một tia kiếm khí nào mượn lờ xung quanh cả, mỗi khi có một xút tu tấn công Ngọc Phong thì ngay lập tức từ trong cơ thể hắn lập tức có một tia kiếm khí bay ra ngăn chặn xúc tu lại. Tương tự như thế, số lượng xúc tu tấn công càng nhiều bao nhiêu, thì số lượng kiếm khí xuất hiện ngăn chặn cũng y như thế, không thiếu, không thừa bất kỳ một tia kiếm khí nào.
Bổng nhiên, những đám mây trên bầu trời trong vòng bán kính hàng chục cây số bắt đầu hội tụ, xoay tròn trên vòm trời, cùng lúc đó, từng luồng linh khí trong thiên địa tụ hợp lại thành những dãi lụa linh khí đậm đặc muôn màu, kéo về vị trí của Ngọc Phong. Trên đỉnh đầu Ngọc Phong dần dân xuất hiện một thanh kiếm trong suốt tựa như có, tựa như không, mang đầy hoa văn cổ xưa cung kính, hai bên lưỡi kiếm lóe lên hàng quang sắc bén lạnh người. Tiểu hồ ly Tinh Tinh trông thấy cảnh tượng này mà trong lòng xao động, muốn một cường giả có tu vi khí vương như nàng xao động không phải ai cũng có thể làm được. Mà hiện nay dị tượng mà Ngọc Phong lĩnh ngộ kiếm ý tạo ra lại mang đến cho nàng cảm giác choán ngợp đó.
Con ma thú Nhất Nhãn Quy Gai dường như cũng cảm nhận được sự nguy hiểm phát ra từ thanh kiếm trong suốt như thủy tinh đó, nó thu hết tất cả xúc tu lại, cuộn người muốn bỏ trốn xuống dòng sông. Nó biết nếu nó chần chờ dù trong giây lát, mạng của nó sẽ không xong.
Linh tính của nó đã mách bảo đúng, ngay sau khi con Nhất Nhãn Quy Gai trốn mình xuống sông, thanh kiếm trong suốt trên đỉnh đầu Ngọc Phong bổng rung động dữ dội, từng luồng kiếm ý lang tỏa mạnh mẽ ra trong không trung, tất cả những cái gì chắn trên đường đi của nó đều bị cắt đứt làm đôi một cánh nhanh gọn. Cả một mảnh rừng cổ thụ bổng nhiên đổ rạp xuống đất, cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ.
Sau một hồi rung động, thanh kiếm trong suốt mới yên tĩnh lại, từ từ dung nhập vào đỉnh đầu của Ngọc Phong rồi hoàn toàn biến mất. Dị tượng thiên địa cũng vì thế mà tan đi, không gian trở lại bình thường kèm theo một sự im lặng đến đáng sợ, không hề có bất cứ một âm thanh nào phát ra, gió cũng ngừng bay, mây ngừng trôi, tất cả mọi vật trong giờ khắc này dường như đều dừng lại.
Ngọc Phong phun ra một ngụm trọc khí, mở hai mắt ra, trong mắt hắn một tia tinh quan lóe lên, phóng ra ngoài, cắt lên tảng đá không xa. ROẸT, ngay trong nháy mắt, tảng đá cuội bị chia làm ba phần, đổ xuống đất. Hai thanh kiếm trong suốt, mang đầy khí tức cổ xưa hiện lên trong con ngươi của Ngọc Phong sau đó hoàn toàn biến mất.