Chương 7 : U minh linh miêu.
“ Ha ha ha , mẹ xin lỗi , mẹ quên, thế con có chém được bông hoa nào không” Kiều Anh cười nói
Ngọc Phong vẽ mặt ủ rũ “ Con luyện tập bảy ngày rồi mà chỉ chém được một bông hoa, nhưng nó chỉ còn có hai cánh hoa thôi”
‘Nó có thể vác rìu thi triển được khai hoa thức, tuy còn chưa thành thục nhưng như thế là quá tốt rồi, khi xưa mình dùng kiếm cũng phải mất một tháng thời gian mới được, không ngờ Phong nhi lại là thiên tài kiếm thuật a, nàng khiếp sợ trong lòng nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nói “ nếu đã làm được rồi thì cứ cố gắng thêm đi, con cứ tiếp tục dùng cái rìu đó”
“ Hả đạo lý gì vậy trời, ai đời luyện kiếm lại dùng rìu” Ngọc Phong bĩu môi than vãng
“ Khi nào con luyện thành Khai hoa thức, mẹ sẽ cho con một thanh kiếm thứ để luyện Phong hoa” Kiều Anh thả mồi câu.
Ngọc Phong vẻ mặt tươi tắn hơn một tý “ Thật hả mẹ, con sẽ cố gắng, con muốn tạm biệt cái rìu này lắm rồi”
“ Mà mẹ đi đâu bảy ngày nay vậy, cái túi cỏ to đùng kia là gì thế?” Ngọc Phong chỉ về cai túi sau lưng Kiều Anh
Kiều Anh đặt cái túi xuống đất giải thích “ à đây là dược thảo mẹ hái trong Bạch Vân sơn mạch”
“Sao mẹ không bỏ nó vào trong giới chỉ cho gọn, mang theo bên mình chi cho cực” Ngọc Phong khó hiểu
“ Giới chỉ, chỉ có thể chưa vật chết chứ không thể chứa vật sống, mà dược thảo mẹ cần thì lại phải còn tươi mới dùng được”
“ Mẹ hái nhiều dược thảo như thế làm gì, mẹ có bệnh à?” Ngọc Phong vẻ mặt lo lắng.
“ Không có, mẹ chuẩn bị cái này là cho con, mẹ sẽ pha chế một thùng nước thuốc luyện thể giảm ám thương khi luyện tập, cũng như củng cố kinh mạch cho con, cứ sau bảy ngày con ngâm một lần là được”
“ Không phải khí sĩ mới chế được nước thuốc, đan dược hay sao, sao mẹ lại có thể làm được?” Ngọc Phong bật thốt
“ Mẹ có nói với con, mẹ không phải là khí sĩ bao giờ, mẹ đích thị là một khí sĩ cấp bốn hàng thật giá thật đấy nhá” Kiều Anh vỗ ngực tự hào
Ngọc Phong há hốc mồm ngạc nhiên, đây là chuyện quái gì chứ “ con nhớ Định Phong thành chỉ có một khí sĩ cấp ba tên là Ngô Thu Vân mà thôi, không ngờ bên trong lại ẩn giấu một cao thủ như mẹ”
“ Đó là tất nhiên, tên Ngô gì đó chỉ là cái đinh rĩ mà thôi hahaha” được Ngọc Phong khen ngợi, nàng cười to vui sướng
“ À mà khoan, sao tự nhiên sao hôm nay lại chủ động nịnh nọt ta thế, có chuyện gì nói mau” nàng gắt giọng
Ngọc Phong cười hi hi chà sát hai tay “ nếu mẹ đã là khí sĩ cấp bốn thì mẹ có thể dạy con trở thành khí sĩ chứ ạ, nghe nói khí sĩ giàu lắm”
“ Mơ đi cu, điều kiện để trở thành khí sĩ cao lắm, đầu tiên tinh thần lực ít nhất phải cao gấp ba lần người thường này, ngoài ra phải có một trí nhớ tốt này, nhẫn nại này, không sợ nhàm chán này v.v..” Kiều Anh xòe bàn tay đếm từng điều kiện.
“ Con không sợ khổ, con có trí nhớ rất tốt, con có thể nhẫn nại, con cũng không sợ nhàm chán, mẹ dạy con đi” Ngọc Phong lắc tay Kiều Anh làm nũng.
“ Cái đó mẹ biết, nhưng hiện giờ chưa được” Kiều Anh bất đắc dĩ
]
“ Tại sao?” Ngọc Phong gặn hỏi
“ Muốn kiểm tra tinh thần lực thì phải đạt đến khí linh mới được, điều quan trong nhất bây giờ là con phải cố gắng đề thăng cấp độ linh khí đến hai mươi càng nhanh càng tốt”
“ Thì ra là vậy, con sẽ cố gắng tu luyên” Ngọc Phong làm bộ dáng hiểu ra.
“ Đưa tay đay ta kiểm tra cấp độ khí hiện tại của con thế nào” nàng nắm lây cổ tay của Ngọc Phong, bắt đầu kiểm tra.
Ngọc Phong chỉ cảm thấy một luồng linh khí mát lạnh chạy dọc khắp kì kinh bát mạch trong cơ thể.
Một lúc sau, Kiều Anh buông tay ra, khen ngợi “ tốt lắm bảy ngày mà được năm cấp linh khí rồi, vậy khoảnh một tháng sau là có thể lên cấp mười bảy , đến lúc đó con có thể vào rừng tìm U Minh Linh Miêu, đánh thức nhãn thuật thứ nhất của Bất Tử Nhãn” Nàng xoa đầu Ngọc Phong “ con đi luyện tập tiếp đi, ta sẽ chuẩn bị nước thuốc cho con”
“ Dạ vâng” Ngọc Phong đáp một tiếng vác cái rìu đi luyện tập, tiếp sau đó là những tiếng hét thảm vang trời.
Kiều Anh nhìn theo rưng mai phương xa cười híp mắt.
………………………………………….
Một tháng sau, cửa vào sơn mạch U Minh
Kiều Anh đưa cho Ngọc Phong một tấm hình mà nàng tự vẽ “ đâu chính là hình U Minh Linh Miêu, con vào trong sơn mạch lần này để lịch luyện nhưng quan trọng nhất vẫn là bắt U Minh Linh Miêu để kích hoạt nhãn thuật, con có hiểu không?”
Ngọc Phong cầm hình con mèo mà khóc không ra nước mắt, cái hình nó phải nói xấu ơi là xấu, xấu xúc phạm người nhìn luôn( các bạn cứ thử vẻ hình con mèo bằng Paint là biết độ xấu của nó ), chỉ có một số đặc điểm là rõ ràng, thứ nhất con mắt màu lục bảo, thứ hai cả thân hình nó đen như than, thứ ba cái đuôi có ngọn lửa màu xanh lam “ cái này là hình con mèo hả mẹ?”
“ Chứ con nghĩ là con gì” Kiều Anh vẽ mặt bất mãn
“ Nhưng mà nó xấu quá, con mèo này bị dị tật bẩm sinh à” Ngọc Phong bĩu môi
“ Nhiều chuyện, đi mau đi, ta vẽ cho là may lắm rồi” nói xong, nàng đạp cho Ngọc Phong một cước bay một cái vèo vô U Minh sơn mạch
Ngọc Phong đứng dậy phủi bụi trên quần áo, miệng lầm bẩm “ chỉ chê mẹ vẽ xấu thôi mà chứ có chê bã xấu đâu mà phản ứng dữ dội ghê”
Ngọc Phong quan sát sung quanh, khắp không gian khu rừng trôi nổi vô số đám sương khói màu đen, cây cối thì cũng mang màu sắc đen tối ám ảnh, thỉnh thoảng lại có một số tiêng kêu quái dị truyền ra từ bên trong khu rừng.
“ Đây là khu vực bìa rừng chỉ gồm ma thú cấp một và một số dã thú nhỏ yếu, U Minh Linh Miêu thì lại là ma thú cấp hai, muốn tìm nó thì phải đi sâu vào bên trong mới được” Ngọc Phong quyết định sẽ săn bắt một số ma thú cấp một trước sau đó mới truy tìm U Minh Linh Miêu sau.
Hắn dạo bước trong rừng, hai mắt ngó nghiên quan sát, bỗng nhiên một bóng đen từ trên cây phóng xuống, tấn công hắn.
Một tia tinh quan lóe lên trong mắt Ngọc Phong “ Khai hoa thức”, hắn vung kiếm chém qua không gian, ngay lập tức chia cái bóng ra làm hai.
Cái bóng tấn công hắn thì ra là một con Mộc Xà ma thú cấp một, nó không có đoàn tấn công gì mạnh cả, chỉ có duy nhất nọc đọc gây tê liệt mà thôi.
Ngọc Phong thu con mộc xà vào nhẫn trữ vật, nói thầm “hôm nay có món rắn nướng ăn rồi khà khà”, nắm chặt thanh kiếm, từ từ đi về phía trước. Cây thiết kiếm cùng với cái nhẫn trữ vật chứa vài viên đan dược hồi khí là hai thứ duy nhất mẹ hắn cấp cho hắn khi vào trong rừng, phần còn lại hắn phải tự lo liệu lấy.
Qua một buổi sáng, Ngọc Phong giết tổng cộng năm con ma thú cấp một, thu hoạch xem ra tương đối tốt. Đến trưa, hắn kiếm một con sông nhỏ, lấy con mộc rắn ra làm sạch bắt đầu nướng ăn. Trong lúc đang ăn ngon lành thì “ Grưm gào!” Ngọc Phong nghe được hai âm thanh đang gào thét sâu trong khu rừng, ‘ hai con ma thú đang chiến đấu với nhau’ một ý nghĩ lóe lên trong đầu Ngọc Phong, hắn xách kiếm lên vọt nhanh tới chỗ âm thanh phát ra. Khi gẩn tới chỗ xảy ra trận chiến, hắn cúi thấp người, núp vào một bụi rậm rạp, cẩn thận tiến tới trước.
Phía không xa là hai con ma thú to lớn đang cào cấu, cắn xé nhau. Một con cá xấu to lớn màu nâu, dài năm sáu mét, trên lưng mọc chi chít đầy gai nhọn, con còn lại là một con báo đen lớn, cao hai mét đang cắn chặt vào cổ con cá sấu. Cả hai chiến đấu rất thảm thiết, máu tuôn đầy đất, tại nơi bọ chúng đi qua cây cối đổ rập.
‘ À mà khoang, mắt xanh, da đen, đuôi có ngọn lửa màu lam, nó không phải là U Minh Linh Miêu hay sao? Nhưng mà nó lại quá lớn, chắc cũng phải ma thú cấp ba trung kì a. Theo tình hình này phần thắn nghiên về con báo rồi, tuy nhiên thắng cũng chỉ là thắng thảm, nếu mình chợp thời cơ tuyệt vời, vẫn có thể kết liễu nó’ Ngọc Phong thầm nghĩ, hắn nằm áp xát xuống đất chờ đợi, hắn không mong muốn bị hai con quái vật đó nhận ra sự có mặt của hắn ở đây.
Đúng như dự đoán của hắn, con cá sâu đã bị thương quá nặng, cách cái chết không còn xa nữa, nó dốc hết sức cắn vào chân con báo lần cuối xong rồi bỏ mình. Hành đông liều chết của nó cũng làn com báo gãy một cái chân.
‘ Thời cơ đã tới” Ngọc Phong lao ra khỏi bụi cây phóng về phía con U Minh Linh Miêu, hắn rút kiếm nhắm vào cổ con báo chém mạnh “ Khai hoa”, với vết thương như thế này, nếu nó mà trúng chiêu là chắc chắn phải chết.
Con báo cũng vô cùng ngạc nhiên, nó không ngờ trong lúc mình chiến đấu vẫn có một con khỉ lẩn trốn gần đây, nó gầm lên một tiếng cong đuôi đánh về phía Ngọc Phong. Hiện tại chân của nó đang bị thương, không thể vận động nhanh, nếu không nó đả một ngụm nuốt trọn Ngọc Phong rồi.
Keng, lực va chạm mạnh làm Ngọc Phong bật ngược về phía sau, còn đuôi của con U Minh Linh Miêu chỉ lưu lại một vết thương nhỏ ngấn máu mà thôi.
Ngọc Phong cũng đã nhận ra sức tấn công của mình không thể xuyên qua lớp phòng ngự của nó, tính toán của hắn đã hoàn toàn sai lầm. Nhưng phóng lao thì phải theo lao, hắn không còn đường để rút lui nữa, Ngọc Phong hai tay kết ấn, quát lớn “ Hỏa công”, hai ngọn lửa nóng cháy Phóng mạnh về phía con báo lớn.
Con báo thấy cột lửa phóng đến liền lắc mình né tránh nhưng lại động vào vết thương ở chân làm nó gầm lên đau đớn. Chớp lấy cơ hội, Ngọc Phong liền nhảy bổ lên thi triển “ Phong hoa thức” , kiếm ảnh bén nhọn phá không lao tới, tấn công vào mắt U Minh Linh Miêu, đây là vị trí duy nhất mà kiếm của hắn có thể xuyên thủng.
Nhận ra nguy hiềm đang đến gần, U Minh Linh Miêu gầm lên một tiếng, cái mồm như chậu máu mở to, hướng về phía Ngọc Phong phun ra một ngọn hỏa diễm màu xanh lam.
Bởi vì bản thân ở trên không trung không có chỗ mượn lực nên Ngọc Phong đã bị ngọn lửa xanh lam nuốt chửng. Hắn không ngờ rằng con xúc sinh này lại còn một chiêu thức như thế. Cho dù là lúc đánh nhau sống chết với con cá sâu, nó còn chưa thi triển a.
Hắn nào đâu biết, ngọn lam hỏa kia chính là con U Minh Linh Miêu nhận thấy cái chết cận kề nên thiêu đốt sinh mạng để thi triển ra. Mỗi lần dùng chiêu này, tuổi thọ của nó sẽ giảm một mảng lớn.
Con báo gâm lên một tiếng thị uy, tiêng tới bên cái xác cháy đen của Ngọc Phong xem xét. Bổng cái xác dưới mặt đất tự nhiên lật mình xuất ra một chiêu kiếm “ Phong hoa”. Kiếm ảnh chỉ xuất hiện trong nháy mắt liền xuyên qua mắt của con ma thú, găm thẳng vào não bộ. Máu tươi từ vết thương bắn tung toét ướt hết cả người Ngọc Phong, đôi mắt bây giờ của hắn đã biến thành đôi mắt màu đỏ như máu, bên trong có ngôi sao năm cánh màu vàng kim đang xoay tròn, đó chính là Bất Tử Nhãn.
Khi nãy, hắn đích thị đã bị U Minh Linh Miêu đốt tới chết và Bất Tử Nhãn đã hồi sinh hắn sông dậy, tuy không chết thật nhưng nỗi đau đớn bị thiêu sống thì hắn phải hoàn toàn gánh chịu. May mà sau khi hồi sinh, Ngọc Phong nhanh trí giả chết mới có thể bất ngờ giết chết được nó, nếu không thì đừng hòng.
“ Con U Minh Linh Miêu chết tiệt, làm ta rớt từ khí Đồ mười tám cấp xuống con mười cấp, để bù đắp cho sự tổn thất của ta, ngươi phải giao linh hồn cho ta” Ngọc Phong bực mình nói.
Hai tay hắn kết ấn “ Nhân danh Bất Tử Nhãn , ta tước đoạt linh hồn của ngươi”. Hắn xòe bàn tay về phía cái xác của U Minh Linh Miêu, từ tay hắn, hàng ngàn sợt tơ màu đỏ phóng xuất ra dâm vào da thịt của U Minh Linh Miêu, bon chúng đang hút linh khí con sót lại cũng như linh hồn của nó, chỉ trong thời gian ngắn ngủi ba mươi giây những sợi tơ lại rút về trong cơ thể Ngọc Phong, còn con U Minh Linh Miêu giờ đây chỉ còn là một cáo xác khô, không hơn không kém.
Sau khi tước đoạt linh hồn, Ngọc Phong ngay lập tức ngồi xếp bằng xuống đất, hắn chọn đánh thức Bất Tử Nhãn tại nơi này, khu vực này là bìa rừng không có yêu thú mạnh mẽ, ngoài ra đây cũng là nơi hai con ma thú cấp ba đánh nhau sống chết nên sẽ không có con ma thú nào dám bén mãng tới gần, còn tại sao hai con ma thú cấp ba lại đánh nhau ở đây thì đi gặp quỷ hỏi, ai mà biết, ít nhất thì hắn không quang tâm. Ngọc Phong đem ý thức thâm nhập đan điền, kéo linh hồn U Minh Linh Miêu đến gần Bất Tử Nhãn. Thần trí hắn biến thành một hình người tý hon ngồi xếp bằng trước Bất Tử Nhãn, hai tay kết ấn hết sức phức tạp “ ta hiến tế linh hồn U Minh Linh Miêu, kích hoạt thuật nhãn đầu tiên của Bất Tử Nhãn” .
Từ bên trong Bất Tử Nhãn bổng sinh ra một lự hút cực kỳ lớn hấp linh hồn U Minh Linh Miêu. Cùng lúc đó tất cả linh khí trong khu vực có bán kinh một cây số liền ồ ạt xoay tròn, tạo thành một cơn lốc xoáy linh khí mà trung tâm lốc xoáy lại là Ngọc Phong. Bên trong đan điền, cảnh tượng cũng tương tự, tất cả linh khí kéo nhau dung nhập vào Bất Tử Nhãn làm nó sáng lên màu vàng kim như một mặt trời bên trong đan điền của Ngọc Phong. Bên cạnh đó thì cấp độ Linh khí của Ngọc Phong liên tục được kéo lên , cấp mười một, mười hai, mười ba…… mười tám, mười chín hai mươi, trong lúc vô tình Ngọc Phong đã đột phá khí Đồ trở thành khí Linh .
Hai Ngày trôi qua, trong màng đêm u tối, Ngọc Phong ngồi im như một lão tăng nhập định cuối cùng cũng thức tỉnh, hắn mở bừng mắt ra, một tia tinh quang phóng ra ngoài bắn lên thân cây tạo thành hai lỗ thủng. Hai mắt của Ngọc Phong bây giờ đã biến thành hai con mắt mèo màu lục bảo như của U Minh Linh Miêu, chỉ khác một điều là hai bên con ngươi có hai cái chấm màu đen.