Cách thành Vụ Đô rất xa, trong một căn phòng quý tộc xa hoa, Tuyết Anh đang ngồi trên bàn làm việc, viết lách một cái gì đó. Bổng nhiên từ trong nhân trữ vật trên ta nàng truyền đên từng hồi rung động.
Ngạc nhiên, Tuyết Anh đưa tâm thần xâm nhập vào bên trong, sau đó nàng lấy ra một tấm thẻ bài màu tím giống hệt tấm thẻ của Ngọc Phong, là Tín Bài. Hiện nay các đường vân trên Tín Bài đáng phát ra ánh sáng, giọng nói của một người thanh niên cất lên, chỉ vẻn vẹn hai chữ “ cảm ơn!”.
Nghe được âm thanh này, Tuyết Anh có đôi chút khó hiểu “ tại sao lại cảm ơn ta nhỉ?” nhưng sau đó nàng lại nở nụ cười tuyệt mĩ, nhìn ra bầu trời đầy sao ngoài ban công “ cũng sắp đến bốn năm rồi, mong là ngươi sẽ không làm cho tỷ tỷ thất vọng”.
Nói rồi, nàng lại cất Tín Bài đi, tiếp tục công việc đang dỡ của mình.
…………………………………………..
Cả đại điện tràng ngập trong sự tĩnh lặng, duy chỉ có tiếng các ngón tay của Ngọc Phong va chạm vào thành ghế mà thôi.
Sau một lúc đăm chiêu, Ngọc Phong mở mắt ra nhìn Viên Thạch, nói “ ta sẽ không giết ngươi, cũng không giết gia tộc ngươi!”
Nghe Ngọc Phong nói như vậy, tim Viên Thạch bổng nhiên đập thình thịch không ngừng, điều này vượt quá dự tính của hắn. Nói thật ra tâm trạng hắn lúc này cực kỳ vui mừng, nhưng ý chí của hắn đã mách bảo cho hắn biết có điều gì không đùng. Viên Thạch giọng rung rung, cất tiếng hỏi “ ngài sẽ buôn tha cho ta và cả gia tộc hay sao? Vậy điều kiện là gì?”
“ Thông minh đấy, hiện giờ ngươi chỉ có hai lựa chọn mà thôi, một là ngươi và cả gia tộc của ngươi đều phải chết, đây chính là sự trả giá cho hành động muốn giết ta. Thứ hai, Viên gia phải thuần phục dưới trướng ta, trở thành một chi nhánh của Hắc Lang dong binh đoàn” Ngọc Phong lời nói bình đạm, không nghe ra vui buồn.
“ Thuần phục ngài?” Viên Thạch hỏi lại. Không lâu trước đây hắn đã đưa ra yêu cầu này với bốn vị trưởng lão Long gia, hơn ai hết hắn hiểu rõ sự quan trọng trong đó. Nếu Viên gia chấp nhận thuần phục thì từ nay về sau sẽ không còn Viên gia nữa.
“ Đúng, ngươi có năm phút để suy nghĩ!” Ngọc Phong lãnh đạm nói. Hiện nay dong binh đoàn Hắc Lang tuy có hơn ba mươi vị khí hồn nhưng đa số chỉ là khí hồn sơ cấp, thống trị trong thành Vụ Đô thì không có vấn đề gì nhưng nếu muốn bành trướng thế lực ra các thành thị xung quành thì vẫn còn đuối sức. Với lại hắn cũng không thể luôn ở lại đây để tọa trấn được, hắn cũng sắp phải lên đường đi đế đô rồi, nên cần tìm cho Hắc Lang một ít người có tu vi cao hơn một chút để uy hiếp những thế lực xung quanh, mà Viên Thạch đã tự tìm đến đây thì dùng hắn luôn cũng được.
Viên Thạch cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ đắng đo một lúc liền dập đầu cảm tạ “ thuộc hạ Viên Thạch, bái kiến đoàn trưởng, từ nay ta cùng Viên gia nguyện thuần phục đoàn trưởng, nếu trái lời thề trời tru đất diệt”.
Hiện nay thuần phục là cách tốt nhất để bảo toàn mạng sống của hắn cũng như gia tộc, núi còn xanh lo gì không có củi đốt, chỉ cần hắn nhẫn nại chịu đựng, có ngày hắn sẽ chiếm đoạt luôn cái dong binh đoàn này. “ Tên đoàn trưởng này thật ngu ngốc! Đúng là trẻ tuổi chi dù có sức mạnh thì đầu óc cũng nông cạn a” Viên Thạch thầm nghĩ.
Nhìn biểu hiện thành kính của Viên Thạch, Ngọc Phong cười nhạt, hắn lấy một viên đan dược màu lục nhạt, bên trên có đồ hình của một con cóc ba đuôi ném đến trước mặt Viên Thạch “ Đừng tưởng ta không biết ngươi nghĩ gì, nếu đã chấp nhận thuần phục ta thì nuốt nó vào”.
Nghe Ngọc Phong nói vậy mà Viên Thạch liền tê dại da đầu, hắn cẩn thận cầm viên đan dược lên, giọng rung rung, khó khăn hỏi “ đây là?”
“ Đây là một loại độc đan do ta chế tạo gọi là Linh Độc, ngươi uống vào cũng không ảnh hưởng gì đâu. Nhưng mà nếu ba năm sau ngươi không uống thuốc giải, thì đầu óc sẽ bị hủy hoại, linh hồn tiêu tán. Nhưng mà ngươi yên tâm, ba năm năm sau ta sẽ cho ngươi giải dược, tuy nhiên với điều kiện tiên quyết là ta thấy ngươi xứng đáng. Ngươi chọn đi!” Ngọc Phong giải thích sơ qua về tác dụng của đan dược, rồi nheo mắt lại nhìn thẳng vào Viên Thạch, một luồng áp lực vô hình phát ra từ Ngọc Phong, ép thẳng lên người Viên Thạch làm cho hắn như nghẹn lại, hô hấp khó khăn.
]
Không chút do dự, Viên Thạch ngay lập tức bỏ viên độc đan vào miệng nuốt cái ực sau đó lại cuối lạy Ngọc Phong một lần nữa “ đa tạ đoàn trưởng đã tha mạng!”
“ Tốt, ngươi kiếm một cái ghế mà ngồi đi, bắt đầu từ bây giờ, ta tuyên bố, Viên Thạch là vị thủ lĩnh thứ mười một của Hắc Lang dong binh đoàn, thống lĩnh chi nhánh Viên gia tại Vũ Lôi thành” Ngọc Phong trầm giọng tuyên bố.
Tuy nhiên trong đại điện không có một ai vỗ tay cổ vũ hắn cả, có chi chỉ là ánh mắt đề phòng, dù gì thì không lâu trước đây, hắn còn có ý muốn giết chết đoàn trưởng, độc chiếm Vụ Đô thành a.
Viên Thạch ngồi còn chưa ấm đít, một tên dong binh từ bên ngoài chạy vào bẩm báo “ thưa đoàn trưởng, bên ngoài có một người tự xưng là gia chủ Ngưu gia, một trong tam đại gia tộc của Vũ Lôi thành xin cầu kiến”
“ Ngưu Mông, hắn đến nơi này làm gì?” Viên Thạch thầm nghĩ
“ Gia chủ Ngưu gia sao, cho hắn vào đi” Ngọc Phong tựa vào ghế, ha lệnh.
“ Vâng thưa đoàn trưởng” tên dong binh kia lập tức cuối đầu lĩnh mệnh rồi rời đi.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên, dáng vẻ nghiêm nghị, thân hình to cao bước vào đại điện. Sau khi đi vào, hắn ta thoán quét nhìn đại điện một lượt sau đó dừng lại trên người một thành niên ngồi tại vị trí cao nhất, cuối người thi lễ “ ta tên là Ngưu Mông, gia chủ Ngưu gia tại Vũ Lôi thành, xin ra mắt đoàn trưởng!”
Ngọc Phong thầm đánh giá người đan ông vừa mới đi vào này, dáng người to cao, khí thế trầm ổn, mang theo một ít chính trực và hào sảng, hình thượng này làn hắn thoán nhớ về đội trưởng Bàng Uy Vũ của thương hội Việt Châu hai năm về trước. Hắn nở gật đầu đáp lễ, hỏi “ không biết Ngưu gia chủ hôm nay đến đây là có việc gì?”
Trong lúc Ngọc Phong đánh giá Ngưu Mông, bản thân hắn cũng làm như vậy. Ngưu Mông dáng vẻ tự nhiên, cất lời “ hôm nay ta đến đây là có một đề nghị với đoàn trưởng. Ngưu gia ta muốn kết thành liên minh với dong binh đoàn Hắc Lang, cùng tiến cùng thối”
Nghe Ngưu Mông nói thế, Ngọc Phong cũng hơi ngạc nhiên “ ngươi muốn thành lập liên minh với Hắc Lang dong binh đoàn?”
“ Đúng vậy!” Ngưu Mông gật đầu xác nhận. Tam đại gia tộc ở thành Vũ Lôi, một đã bị Ngọc Phong đánh bại, chỉ còn nước ôm đầu bỏ trốn, một gia tộc thì đã hoàn toàn đắc tội với Ngọc Phong, sớm muộn cũng bị tiêu diệt. Chỉ còn lại một mình Ngưu gia mà thôi, trước sau gì cũng sẽ trở thành mục tiêu của Hắc Lang dong binh đoàn. Chính vì thế nên Ngưu Mông muốn hành động trước một bước, trước khi Hắc Lang nhắm đến mình, hắn muốn trở thành đồng minh của nó trước, loại trừ nguy hiểm từ trong trứng nước.
Đây cũng chính là sự hơn thua giữa Ngưu Mông và Viên Thạch, giữa một vị gia chủ trầm ổn và một con cáo già nham hiểm.
“ Ngươi cũng biết muốn thành lập liên minh, cả hai thê lực phải có sự cân bằng về sức mạnh nhưng hiện nay, dong binh đoàn Hắc Lang của ta hơn xa Ngưu gia về thực lực, thế thì làm sao mà kết minh đây!” Ngọc Phong hứng thú, đặc câu hỏi.
Nghe Ngọc Phong nói thế, Ngưu Mông cũng không có vẻ gì là khó khăn cả, hắn vẫn giữ nét mặt bình tĩnh đáp “ ta biết Ngưu gia hiện nay không thể nào sao sánh với Hắc Lang được cho nên, ta hôm nay đến đây có mang theo một chút thành ý” nói rồi hắn lấy từ trong lồng ngực ra một cuốn sách bọc lụa láng bóng, màu đỏ, bên trên bìa sắc còn có vẻ hình một kim long đang nhe răng múa vuốt. “ Đây là cuốn công pháp gia truyền của Long gia, Long Hình Công, thuộc loại Hoàng giai trung cấp công pháp. Ta phải mang người chặn đánh trên đường rút lui của bọn chúng mới cướp đoạt được, xin dân tặng cho ngài”
Ngọc Phong đưa mắt, quan sát kỹ cuốn công pháp trên tay Ngưu Mông, sau đó cất tiếng hỏi “ ngươi không sợ ta giết ngươi rồi cướp cuốn công pháp này hay sao, nếu ngươi chết đi lúc này, gia tộc của ngươi cũng sẽ bị ta thôn tính dễ dàng mà thôi”
Nghe Ngọc Phong uy hiếp, Ngưu Mông vẫn trưng ra bộ mặt bình thản như thế, bộ mặt mà cho dù bất cứ tình huống nào cũng không thay đổi, hắn cũng đã lường trước hết mọi việc rồi, nếu hắn có can đảm đến đây, hắn chắc chắn đã chuẩn bị hết mọi thứ “ ta biết ngài có thể làm như vậy nhưng ta cũng biết, dong binh đoàn Hắc Lang này của ngài thành lập chưa lâu, cũng chỉ gần hai năm mà thôi, tuy số lượng nhiều, sức mạnh hùng hậu nhưng căn cơ lại không sâu. Nếu ngài muốn ngự trị tại Vụ Đô thành này thì không vấn đề gì nhưng nếu ngài muốn vươn bàn tay ra những nơi khác, đó là điều không thể”
Ngọc Phong hứng thú nghe những lời mà Ngưu Mông nói, đây cũng chính xác là tình trạng hiện nay của Hắc Lang, tốc độ phát triển tuy nhanh nhưng không bềnh vững, “ ngươi cứ nói tiếp đi!”
Ngưu Mông điều chỉnh giọng một chút rồi nói tiếp “ những thiếu sót ấy, ta cùng với Ngưu gia có thể bù đắp cho ngài, Ngưu gia chúng ta đã có ý định mở rộng thế lực ra bên ngoài từ rất lâu rồi nhưng ngoặc nỗi lại bị Long gia chèn ép. Tuy nhiên, cho dù không bành trước thế lực được nhưng hệ thống tình báo cùng cơ sở ngầm của chúng ta đã có mặt ở khắp các thành thị lớn nhỏ xung quanh, thông tin cực kỳ linh mẫn. Đây là một lợi thế vô cùng lớn. Đồng thời Ngưu gia cũng sẽ hổ trợ dong binh đoàn Hắc Lang hết sức để dễ dàng thôn tính tất cả địa bàn của Long gia tại thành Vũ Lôi. Không biết bấy nhiêu đây có đủ để chúng ta kết minh hay chưa, đương nhiên chức vị minh chủ sẽ là của ngài”
Ngọc Phong phải công nhận, lời nói của Ngưu Mông nghe rất bùi tai, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Ngưu Mông một lúc lâu. Sau đó Ngọc Phong mới bình thản gật đầu “ liên minh này, chính thức thành lập, mong rằng ngươi đừng làm cho ta thất vọng, tuy nhiên nếu chúng ta đạt được chỗ tốt, chắc chắn không thiếu phần của ngươi đâu”
Thấy Ngọc Phong gật đầu chấp nhận, Ngưu Mông mừng rơn trong lòng “ đa tạ đoàn trưởng đã chấp nhận”, có một đồng minh cường đại như vậy, mong muốn khuếch trương gia tộc đã không còn điều xa vời nữa.
Ngồi ở một góc đại điện, Viên Thạch nhìn nét mặt vui sướng của Ngưu Mông mà nghiến răng ken két vô cùng hối hận, cả hai gia tộc đều ngang hàng với nhau, thế mà một bên thì phải thuần phục, một bên thì lại là liên minh, khác nhau một trời một vực. Nếu mấy hôm trước, hắn không nóng đầu làm bậy thì giờ đây, rất có thể Viên gia cũng đã là một trong liên minh lớn mạnh này a. Nhưng rất tiếc trên đời này không bán thuốc hối hận, những việc đã làm thì như nước sông trôi đi, không thể vớt lại.
“ Đã là đồng minh rồi thì không cần đa lễ, cứ nói chuyện bình thường là được, ta tên gọi là Nguyễn Ngọc Phong, ngươi có thể gọi Ngọc Phong đoàn trưởng hay Phong thiếu cũng được, ngươi cũng tự kiếm một cái ghê mà ngồi đi” Ngọc Phong khoát tay, nhẹ nhành nói.
“ Đã như vậy thì ta đây cũng không khách sao nữa” Ngưu Mông nét mặt hòa hoãn, đi đên cái ghế trống còn lại gần cửa ra vào. Khi đi đến gần thì hắn mới ngạc nhiên nhìn người ngồi bên cạnh, không phải Viên Thạch vẻ mặt như cái mướp đắng thì còn ai vào đây.
Ngưu Mông ngạc nhiên thốt “ Ủa Viên Thạch, không phải lúc nay ngươi nên tìm cách bỏ trốn hay sao, thế nhưng tai sao lại có mặt ở chỗ này, mà vẻ mặt của ngươi tại sao lại khó coi như vậy chứ”
Viên Thạch nghe Ngưu Mông nói vậy liền thờ dài ngao ngán “ ngươi cũng đừng có sát muối vào vết thương của ta, hôm nay ta đến đây là để chuộc lỗi với đoàn trưởng, mong rằng dùng mạng của mình để ngài ấy tha cho gia tộc của ta”
Ngưu Mông nghe vậy lại càn trố mắt ngạc nhiên hơn “ thế tại sao ngươi vẫn còn sống?” Viên Thạch đến phát khùng với câu hỏi này “ đồ chó đẻ, bạn bè là như vậy hả, ngươi muốn ta chết lắm sao”
“ Ấy, ấy, ta chỉ ngạc nhiên quá mà thôi, nói đi, tại sao Ngọc Phong đoàn trưởng lại tha chết cho người, lại còn có ngươi ngồi ở đây nữa chứ” Ngưu Mông nói với giọng hòa hoãn, đúng ra với tính cách nham hiểm của tên này thì hắn đã cao chạy xa bay rồi chứ, làm gì có chuyện đến đây chuộc lỗi như thế này.
“ Đừng tưởng ta không biết ngươi nghĩ gì, có phải ngươi nghĩ tại sao ta không bỏ chạy mà lại đi đầu thú phải không” Viên Thạch bĩu môi, nói
Nghe thế, Ngưu Mông vội xua hai tay “ Đâu có đâu có, đừng có hiểu lầm! Chúng ta dù sao cũng là bạn thâm niên a”.