Dưới sự tỷ mỉ của Ngọc Phong, thanh kiếm cũng dần dần thành hình, lưỡi kiếm gắn liền với cán kiếm thành một khối, không phải hai phần riêng biệt. Nhưng đó cũng chỉ là hình dáng thô sơ mà thôi, phải sau ba tiếng gia công thì nó mới hoàn toàn trở thành hình dạng chính thức.
Lúc này thanh kiếm cũng coi như là gần hoàn thành, cả thanh kiếm dài một mét hai, phủ đầy đường vân hai màu trắng đen vô cùng ngụy dị.
Ngọc Phong cầm thanh kiếm trên tay, thỏa mãn mỉm cười “ chỉ còn bước cuối, khai phong mà thôi”
“ Thôn Phệ Nhãn!” đôi mắt của Ngọc Phong biến thành hai hắc động đen ngòm. Sau đó hắn đưa bàn tay đen nhánh lên trước mặt, từ trong không khí, hai quả cầu năng lượng trắng thuần đang dần tích tụ trên hai ngón cái và ngón trỏ của Ngọc Phong, sau đó xoay tròn cực nhanh, phát ra tiếng rít ghê rợn. Tuy nhiên hai quả cầu này lại chỉ nhỏ như hai hoàn bi mà thôi.
Sau khi ngưng tụ hai Bá Thiên Chưởng mini, Ngọc Phong cẩn thận từng chút một dùng hai ngón tay ép chặt hai quả vầu vào phần lưỡi kiếm. Xẹt xẹt xẹt, hai quả cầu năng lượng xoay tít với tốc độ cực nhanh sau khi tiếp xúc với lưỡi kiếm liền phát ra âm thanh chói tai, tia lửa bắn ra tung tóe. Thủ pháp khai phong này là Ngọc Phong trong lúc vô tình mà nghĩ ra. Khí binh làm từ quặng thạch song sinh đều có một tính chất là vô cùng cứng, nếu mà dùng phương pháp bình thường để mài lưỡi thì phải mất từ một đến ba ngày, cộng với sức lực trâu bò của Ngọc Phong mới có thể làm xong một thanh. Tuy nhiên với hai quả cầu năng lượng mini này, việc khai phong vô cùng dễ dàng, chỉ cần một đến hai tiếng là hoàn thành. Tuy tốc độ nhanh nhưng chất lượng lưỡi kiếm được mài ra cũng vô cùng sắc bén, có khi còn hơn phương pháp truyền thống.
Nhưng mài kiếm bằng phương pháp này cũng yêu cầu độ chính xác và khả năng duy trì cực tốt, nếu không, chỉ một sai sót nhỏ, năng lượng cực lớn ẩn chứa trong Bá Thiên Chưởng có thể dễ dàng làm hư hại lưỡi kiếm.
Cuối cùng, sau hơn ba tiếng liên tục mài dũa, phần lưỡi kiếm đã sáng bóng như gương, vô cùng sắc lạnh, vô cùng hoàn mĩ. Ngọc Phong thu hồi Thôn Phệ Nhãn, hai tay nâng thanh kiếm lên, bắt đầu ngắm ngía, kiểm tra. Mọi thông số như độ bềnh, độ cứng, chịu nhiệt, đều hoàn hảo. Sau khi kiểm tra một hồi, Ngọc Phong lại cầm thanh kiếm đến bên vách tường của căn mật thất, vung kiếm chém mạnh. Thanh kiếm găm vào vách tường như găm đậu hủ, dễ dàng lướt qua mà không gặp bất kỳ một trở ngại nào, đến cả một kia lửa do ma sát cũng không hề xuất hiện.
“ Rất tốt, độ sắc bén không tồi, đến lúc biến nó thành khí binh rồi” Ngọc Phong thì thầm. Hắn thu hết lò lửa, bục đá cùng cái đe vào trong trữ vật giới chỉ, làm cho căn mật thất thoán đãng trở lại.
Ngọc Phong ngồi xếp bằng dưới đất, đặt thành kiếm vừa mới rèn xong trước mặt, nhắm mắt định thần. Bước tiếp theo là khắc thuật hình ấn lên nó, đây cũng là thứ cốt yếu biến một thanh binh khí bình thường trở thanh khí binh có uy lực lớn.
Sau vài phút điều chỉnh trạng thái, Ngọc Phong mở mắt ra, hai tay kết ấn quát khẻ “ bí thuật Hòa Nhập”. Từ cơ thể của hắn, một làn sóng vô hình lan tỏa trong không gian, kết nối thâm thần hắn với thiên địa tự nhiên.
Tiếp theo Ngọc Phong lấy một thanh đao khắc hai màu trắng đen, bắt đầu từng đường, từng nét, khắc thuật hình ấn lên thanh kiếm. Bản thân thanh dao khắc này cũng là một khí binh cấp ba chính do Ngọc Phong chế tạo, với độ sắc bén khi gia trì linh khí, nó có thể dễ dàng đâm, lướt nhẹ trên thân kiếm, lưu lại những đừng rãnh nông sâu khác nhau. Tuy nhiên Ngọc Phong cũng sẽ không khắc sâu lắm, nếu không sẽ làm tổn hại đến kết cấu của thanh kiếm.
Thông thường thì những khí sĩ khi khắc thuật hình ấn lên vũ khí, đa số bọn họ đều cẩn thận từng li từng tý một, chỉ có một số khí sĩ cao giai là dám nhanh tay hơn một chút mà thôi, nhưng cũng chỉ nhanh hơn có một chút. Tuy nhiên Ngọc Phong lúc này, tay cầm dao khắc mà cứ như cầm bút vẽ lã lướt di chuyển nhịp nhàn, lúc nhanh, lúc chậm, lúc phát lực mạnh, lúc thì nhẹ như lông hồng, chuyển động không ngừng trên thân kiếm như đang vẽ một bức đại họa đồ vậy. Từng đường nét thuật hình ấn phức tạp cứ thế theo từng đường di chuyển cánh tay của Ngọc Phong mà thành hình với tốc độ cực nhanh. Nếu có một khí sĩ nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù là khí sĩ cấp bốn, cấp năm thì chắc chắc cũng trợ mắt há hốc mồm mà nhìn Ngọc Phong thốt lên một chữ “ Qùy!”
Sau khoảng hai mươi phút, Ngọc Phong cuối cùng cũng hoàn thành nét vẽ cuối cùng, tuy nhiên khuôn mặt hắn không có nét gì là vui mừng, có chi chỉ là sự ngưng trọng mà thôi. Hắn hít thở sâu một hơi, hai tay kết ấn, quát “ bí thuật Hòa Nhập, Ngưng Tụ”.
]
Từ khoảng không trước mặt Ngọc Phong, linh khí thiên địa dần dần tụ họp lại, tạo thành một đồ hình thuật hình ấn trôi nổi trong không khí. Ngọc Phong sau khi thấy thuật hình ấn đầu tiên ngưng tụ cũng không lập tức dung hợp vào bên trong thanh kiếm, hai tay hắn lại biến đổi thủ ấn một lần nữa, linh khí trong thiên địa tiếp tục tụ hội lại, tạo thành một thuật hình ấn thứ hai. Cứ thế, thời gian trôi dần qua, Ngọc Phong liên tục biến đổi thủ ấn, ngưng kết từng cái thuật hình ấn.
Cho đến khi số lượng thuật hình ấn đã đến con số hai trăm năm ngươi lăm cái, Ngọc Phong mới dừng lại. Trong hai trăm năm mươi lăm thuật hình ấn mà Ngọc Phong ngưng tụ ra có rất nhiều thuật hình ấn giống nhau. Ngọc Phong đưa mắt quan sát thành qua của mình, bắt đầu điều khiển từng thuật hình ấn liên kết với nhau. Hai trăm năm mươi lăm thuật hình ấn dưới sự điều khiển tuyệt vời của Ngọc Phong cuối cùng cũng đã hợp nhất thành một, tạo thành một đồ hình thuật hình ấn to lớn, dài một mét, rộng ba mươi cm.
“ Bí thuật Hòa Nhập, Dung Hợp” Ngọc Phong kết ấn, theo sự dẫn dắt của Ngọc Phong, đồ hình thuật hình ấn từ từ hạ xuống thanh kiếm rồi bao bọc hoàn toàn nó vào bên trong, cuối cùng là dung hợp hoàn toàn. Có thuật hình ấn dung hợp, các đồ hình thuật hình ấn trên thân kiếm bắt đầu sáng lên, phát ra quang mang chói mắt như mặt trời.
Ngọc Phong không chớp mắt quan sát cảnh tượng này, nét mặt căng thẳng, đây là bước cuối cùng, thành công hay thất bại đều phụ thuộc vào nó. Nhưng không phụ sự kỳ vọng của Ngọc Phong, quang mang chói mắt chỉ lóe lên trong một khoảnh khắc rồi biến mất, thanh kiếm vẫn hoàn hảo nằm yên tại vị trí đó, không một chút sức mẻ, cớ chi hỉ là có một luống năng lượng nhỏ yếu đang dần tiêu tán bên trong các đồ hình thuật hình ấn mà thôi.
Ngọc Phong thở phào một hơi, cầm thành khí binh cấp bốn hoàn hảo nhất mà bản thân hắn đã từng luyện chế. Trước thanh kiếm này, hắn cũng đã từng luyện chế mấy thanh khí binh cấp bốn nhưng bọn chúng đều chỉ là hàng phế phẩm, cùng lắm là gần bằng Hải Lam kiếm mà thôi, không thể nào so sánh được với thanh kiếm này được.
“ Từ nay, tên của ngươi sẽ là Luân Hồi, cúng giống như màu sắc của ngươi vậy, trắng đen đang xen như sự sống và cái chết xoay vần” Ngọc Phong mỉm cười hài lòng với tuyệt tác mà chính bản thân hắn tạo ra, đây cũng là thanh khí binh có chất lượng tốt nhất mà hắn từng luyện chế.
“ Này, sao hôm nay tế bào nghệ thuật của ngươi phát triển ghê thế, đến đặt tên cho thanh kiếm và cũng lắc léo gớm” Tiểu hồ ly Tinh Tinh không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên trong mật thất, dí dỏm trêu chọc Ngọc Phong.
Thấy Tinh Tinh trêu chọc, Ngọc Phong cũng không có gì là khó chịu cả, hắn đưa Luân Hồi đến trước mặt Tinh Tinh, đôi mắt lấp lánh hỏi “ này tiểu Tinh, ngươi thấy thanh kiếm này của ta thế nào, tốt không?”
Đối với một Linh Binh có tu vi cao như Tinh Tinh, tất cả mọi khí binh đều là cỏ rác cả, tuy nhiên nàng cũng sẽ không biểu hiện như thế trước mặt Ngọc Phong, dù gì thì hắn cũng phải cố gắn lắm mới luyện chết ra thanh kiếm này. Tinh Tinh nheo mắt nhìn ngó xung quang Luân Hồi kiếm, sau đó nàng lại thè cái lưỡi be bé đỏ hồng liếm thân kiếm một cái, sau đó mới kết luận “ thanh kiếm này là một thanh khí binh cực tốt, gần bằng khí binh cấp năm rồi, tuy nhiên độ cứng rắn cũng như độ bền cũng đã có thể so sánh với khi binh cấp năm, có chi chỉ là thuật hình ấn có điều thua kém”
Nghe Tinh Tinh đánh giá, Ngọc Phong càng vui mừng hơn, nói như vậy có nghĩa là chỉ cần trình độ thuật hình ấn của hắn tăng lên một quảng nữa thì hắn chính thức là khí sĩ cấp năm rồi hay sao hay có thể nói rằng, hiện nay hắn chính là hàng thật giá thật một khí sĩ cấp bốn cường đại. Càng suy nghĩ, vẻ mặt của Ngọc Phong lại càng phởn hơn, thiếu điều chảy nước miếng ra ngoài.
“ Tiểu Phong, ngươi định giữ cái bộ mặt đáng khinh đấy đến khi nào, không muốn thử kiếm à?” nhìn bộ dạng đáng đánh của Ngọc Phong, tiểu hồ ly hại cảm thấy buồn cười, hắn cũng chỉ thể hiện bộng dạng thế này đối với những người thân nhất của hắn mà thôi.
“ Chờ tý đã, ta luyện chế nốt cái vỏ kiếm luôn một thể” Ngọc Phong bị lời nói của Tinh Tinh kéo về với thực tại, tuy nhiên hắn vẫn còn phải luyện chế thêm một thứ mà bất cứ thành kiếm nào cũng có, vỏ kiếm( chuôi kiếm ấy).
Qúa trình làm vỏ kiếm đơn giản hơn nhiều, lần này, Ngọc Phong chỉ dùng Hắc Tuyến Kim làm vỏ mà thôi, cho nên với tính chất bềnh dẻo của nó việc tinh chế hay rèn đều vô cùng nhanh, chỉ mất khoảng hai tiếng. Cuối cùng Ngọc Phong dùng số Bạch Huyền Thiết còn thừa trong quá trình nung chảy, vẻ lên thân vỏ hai đóa hoa mai tuyết trắng, hai bên mặt vỏ, mỗi bên một đóa làm điểm nhấn.
Ngay sau đó, Ngọc Phong tra thanh Luân Hồi kiếm vào vỏ, ra khỏi mật thất, hướng quảng trường thao luyện mà đi tới. Trên đường đi, mỗi tên dong binh thấy hắn đều cuối đầu cung kinh, đây không phải là sự e sợ mà là niềm cung kính từ tận đáy lòng mà bọn họ dành cho Ngọc Phong, vị đoàn trưởng vĩ đại này.
Trên sân thao luyện, khi thấy Ngọc Phong đột ngột đi đến, cả đám dong binh đang luyện tập đều dừng tay lại, nhao nhao tránh ra một bên, cẩn thận chào hỏi Ngọc Phong. Bọn họ cũng rất hiếu kỳ, đoàn trưởng đến đây là có viêc gì.
“ Chào đoàn trưởng!”
“ Thuộc hạ chào đoàn trưởng!”
Đối với những lời chào cung kính mày Ngọc Phong cũng lịch sự gật đầu đáp trả, “ mọi người cứ làm việc của mình đi, ta tới đây cũng chỉ thử kiếm một chút mà thôi”
“ Thử kiếm?” cả đám dong binh ngạc nhiên, nhưng khi thấy một thanh kiếm màu đen tuyền trên tay Ngọc Phong thì ngay lập tức hiểu ra.
“ Ngươi, đi gọi phó đoàn trưởng đến đây, còn tất cả mọi người cứ tiếp tục luyện tập đi” Ngọc Phong chỉ tay về phía tên dong binh gần nhất, nói
Tên dong binh được Ngọc Phong chỉ đến liền lập tức nhận mệnh đi ngay “ rõ!”
Sau khi Ngọc Phong ra lệnh thì đi đến bên một tảng đá màu xám đen, cao bốn mét, rộng hai mét, bên trên nó có hằng hà vô số vết chém, vết đâm lổ chỗ, tảng đá này thật ra là một khối kim loại siêu cứng, gọi là Bàn Thạch Kim, tác dụng duy nhất của nó chính là làm bia thử vũ khí mà thôi chứ không thể là gì khác, các vết chém chằn chịt trên nó cũng từ đấy mà có. Loại kim loại này có một đặc tính rất thú vị, nếu nó là một khối lớn thì sẽ vô cùng bền chắc, nhưng nếu tách nó thành những khối nhỏ để luyện chế binh khí thì nhưng binh khí tạo ra không khác gì là sắt thép bình thường, có khi còn yếu hơn, chém vài nhát thôi là gãy.
Các dong binh tụ tập xung quanh tuy Ngọc Phong đã bảo tiếp tục luyện tập nhưng không tên nào làm cả, bọn họ ánh mắt dõi theo Ngọc Phong vô cùng hiếu kỳ, bọn họ muốn biết loại binh khí cường đại như thế nào mà đoàn trưởng phải đích thân đi kiểm nghiệm.
Ngọc Phong cũng nhận thấy tình huống xung quanh nhưng hắn cũng lười nói thêm, muốn luyện tập hay không là quyền của bọn hắn, với lại tính hiếu kỳ chính là đức tính thiên sinh của con người rồi, nếu không có đức tính này, con người không thể vươn lên, trở thành đỉnh tiêm của chuỗi thức ăn trên thế giới này được