Chương 9: Tên nhóc nhút nhát
‘ Đã hai ngày trôi qua rồi, Manh thúc thúc đó đa phần là đã chết’ Ngọc Phong thầm nghĩ, tuy nhiên hắn sẽ không nói ra đã kích Lục Linh.
Nhìn cậu bé cắn một họng thịt, Ngọc Phong cười nói “ ăn từ từ thôi, không ai tranh của ngươi đâu, mà ngươi có dự định gì chưa, sau này phải làm sao, tiếp tục chờ đợi thúc thúc của ngươi tới à?”
Lục Linh ngước đầu lên cong cái miệng dích đầy mỡ, cười “ Phong ca ca cứ gọi đệ Tiểu Linh là được rồi, không cần khách sáo, thực ra trong người đệ có một miếng truyền tin phù, tại lúc bị Phong Lang đuôi giết đệ đã dùng nó truyền tin cho cha đệ rồi, nhanh thì năm ngày, chậm thì sáu bảy ngày, sẽ có người đến đón đệ về thôi”
Ngọc Phong ngạc nhiên nhìn cậu bé “ truyền tin phù là cái gì thế?” đây cũng là lần đầu Ngọc Phong nghe về cái này, khi trước, hắn còn ở thành Định Phong chỉ nghe thấy khí binh truyền tin, tuy nhiên cái khí binh đó to bằng con Trâu Nước, chỉ để nguyên một chỗ tại bưu điện, không có di chuyển được.
Lục Linh quăng cái xương chân đi, nhìn vào cái đùi còn lại chảy nước miếng
“ Này ăn đi, nói nghe thử truyền tin phù là cái gì?” Ngọc Phong xé cái đùi còn lại đưa cho Lục Linh, hứng thú hỏi, từ nhỏ hắn sống trong thành Định Phong, chưa ra ngoài, nhưng thành Định Phong cũng chỉ là một cái thành nhỏ mà thôi, những điều hắn học được vẫn còn hạn chế nên hắn rất hứng thú với thế giới bên ngoài.
“ À, truyền tin phù là một loại phù lục được khí sĩ cấp năm chế tạo thành, nó có thể dùng để truyền tin giữa những nơi có khoảng cách cực xa, mỗi miếng Phù truyền tin chỉ dùng được một lần thôi” Lục Linh vừa ăn vừa giải thích.
“ Ồ , hay ghê nhỉ, thế tiểu Lục này, ngươi còn cái phù truyền tin nào hay không, cho ta một cái đi, coi như báo đáp ơn cứu mạng lúc nãy” Ngọc Phong xoa hai tay cười hắc hắc.
“ Nếu có thì đệ sẽ cho huynh nhưng cái truyền tin phù này đệ chỉ có một cái mà thôi, nó tác dụng rất lớn tuy nhiên để tạo ra nó cần phải có khí sĩ cấp năm có nhiều kinh nghiệm mới được, cho nên nó rất là hiếm, có tiền cũng không mua được, cha của đệ tình cờ mua được nó trong một hội đấu giá quy mô lớn sau đó đưa cho đệ xem như bùa giữ mạng vậy” Lục Linh vẽ mặt ủ rũ, hắn cũng không phải là hạng người keo kiệt, nếu hắn có hắn sẽ không do dự đưa cho Ngọc Phong.
Ngọc Phong nghe thấy thế liền thất vọng.
Lục Linh ngước mặt lên sợ xệch nói “ Phong ca ca, huynh đang tức giận à, đệ nói thật, đệ chỉ có một cái thôi, huynh đừng có đuổi đệ đi nhé, đợi khi nào người nhà đệ tới đệ sẽ báo đáp cho huynh”
Ngọc Phong khoát khoát tay “ không, ý ta không phải thế, có cái đó hay không cũng không quan trọng, đệ cứ đi theo ta đi, ta giúp đệ cũng không phải vì cần báo đáp, ở nơi thâm sơn cùng cốc như thế này, gặp tình cảnh như thế ai cũng sẽ giúp thôi”.
Ngọc Phong xé miếng thịt to cho vào mồn, vừa nhai vừa nói “ chắc gia tộc của đệ cũng to lớn lắm nhỉ? ở đâu thế?”
“ Cũng không lớn lắm, gia tộc của đệ nằm trong thành Xuân Sinh” Lục Linh cười khách xáo, nhưng trong mắt cậu ta ánh lên vẻ tự hào nồng nhiệt.
‘ Hừ gia tộc của ngươi giàu như thế mà còn nhỏ thì các đại gia tộc ở thành Định Phong thì tính là cái gì, bọn nhà quê à’ Ngọc Phong nghĩ thầm.
“ Oh thế là nằm ở thủ đô rồi, hay đấy, nơi đó thế nào, đẹp không, nghe nói thủ đô nhiều thứ kỳ lạ lắm, có gì vui kể ta nghe với” Ngọc Phong ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Lục Linh
Lục Linh đỏ mặt cười gượng “ Phong ca ca, huynh đừng nhì ta như vậy, ta sợ đó” Ngọc Phong gãi đầu cười haha “ xin lỗi, xin lỗi, ta phấn khích quá đó mà”
“Ừm, để đệ kể cho huynh nghe, thành Xuân Sinh nhiều cảnh đẹp lắm như lầu Ngưng Bích , hồ Hoàng Xa…..” Lục Linh vừa ăn vừa kể cho Ngọc Phong nghe về những thú vui ở thủ đô
]
Hai người tính tình hợp nhau, vừa gặp mà như đã quen nói chuyện rôm rả trên trời dưới đất.
Giữa rừng sâu xanh thẳm của sơn mạch U Minh, bên cạnh dòng sông xanh biếc, tại đây hai cuộc đời trái ngược đã đang chéo vào nhau, một thiếu niên tóc đen, gương mặt thanh tú mang trong mình con mắt bất tử và một cậu bé tóc vàng, gương mặt thiên sứ với dòng máu cao quý. Không ai biết rằng sự tinh cờ này sẽ mang đến một tràng gió tanh mưa máu khắp bát quốc cương vực.
……………………………………….
Hú, hàng loạt tiếng sói tru phá vỡ khung cảnh yên bình, bên kia con sông năm con Phong Lang to lớn đang tụ tập tại vũng máu của con Phong Lang rượt đuổi Lục Linh, ngã xuống. Bọn chúng khịt khịt mũi đánh hơi rồi lại quay đầu hướng về mỏm đá phía bên kia sông sủa lớn.
Ngọc Phong là người phát giác ra sự có mặt của bọn chúng đầu tiên, hắn giật mình đứng dậy ra hiệu cho Lục Linh “ tiểu Linh mau đứng dậy, cúng ta phải rời đi ngay”
Tuy nhiên bên cạnh hắn hiện nay đã không còn bóng dáng Lục Linh, tai phía xa xa trong khu rừng, Lục Linh quơ quơ hai tay “ Phong ca ca cố lên, tiêu diệt cúng nó đi, đệ sẽ cổ vũ cho huynh”
“ Tên này sao mà nó chạy nhanh thế” đầu Ngọc Phong hiện ba cạch đen
HÚ UUUUUUUUU, lại hàng loạt tiếng sói hú vang lên, con Phong Lang to lớn nhất gầm một tiếng dẫn đầu phóng qua con sông, bầy sói còn lại cũng lũ lượt bám theo.
Không hề do dự, Ngọc Phong quay đầu bỏ chạy, khi đi qua bên cạnh Lục Linh tiện tay xách cổ áo nó vác lên trên lưng, cắm đầu trốn sâu vào trong rừng. Phía sau, bầy Phong Lang đuổi sát không buông bỏ. Cả đám tạo thành một đoàn tàu lửa nối đuôi nhau chạy loạn trong rừng .
Khoảng cách giữa Ngọc Phong và con Phong Lang dẫn đầu đang dần dần bị rút ngắn, bình thường Ngọc Phong sẽ không sợ bầy Phong Lang như thế này, với sức mạnh của Ngọc Phong hiện giờ có thể bỏ trốn thoát một cách an toàn hoặc nếu dùng hết sức chiến dấu cũng có thể nắm chắc sáu phần chiến thắng.
Nhưng bây giờ trên lưng Ngọc Phong đang manh theo một cục nợ to đùng làm tốc độ của hắn chậm lại. Ngọc Phong cũng chưa bao giờ có ý nghĩ vức bỏ Lục Tinh để bỏ chạy một mình, như thế không phải cách làm người của hắn, chưa kể tuy mới gặp lần đầu nhưng hắn cực kỳ thưởng thức Lục Linh, hắn xem cậu bé như em trai của mình vậy.
Nằm trên lưng Ngọc Phong, Lục Linh nhút nhát nói “ Phong ca ca, huynh thả đệ xuống đi, đệ có thể chạy một mình được mà”
“ Đừng có nghĩ quẩn, đệ yên tâm đi, ta sẽ không để cho đệ gặp bất cứ chuyện gì đâu, nên đệ cứ ở yên dấy đi, ta đang tính cách” Ngọc Phong trấn an Lục Linh nhưng mà câu nói ấy không có sức thuyết phục lắm.
“ Huynh không cần lo cho đệ đâu, thật ra đệ, đệ” Lục Linh ấp úng, nhưng cuối cùng cũng quyết tâm nói hết một hơi “ đệ cũng là một khí Linh, đệ cũng có thể tự mình chạy được, huynh bỏ đệ xuống mau, chúng nó đuổi tới sát đít rồi kìa”
Ngọc Phong bất ngờ trợn mắt xuýt chút nữa vấp ngã “ ngươi mà cũng là một khí linh, thế tại sao lại bỏ chạy khi con Phong Lang kia rượt, con Phong Lang kia chỉ là ma thú cấp hai sơ kỳ mà thôi, chỉ cần là khí linh một tinh cũng có thể đánh bại được nó”
“ Đừng có thắc mắc nữa, huynh mau bỏ đệ xuống, đệ tự chạy, khi nào an toàn đệ sẽ kể cho huynh nghe hết” Lục Linh gấp đến độ chảy nước mắt, mằn trên lưng Ngọc Phong nó đã mấy lần cảm giác có một bộ răng sắc lẻm liếc qua mông mình.
“ Được rồi, đệ chuẩn bị đi, ta thả đệ xuống đây, mong là đệ không có gạt ta, một, hai, ba, xuống” Ngọc Phong đếm tới ba ném Lục Linh về phía trước, sau khi giảm trọng lượng một mảng lớn, tốc độ Ngọc Phong bạo tăng, lại kéo giãn một khoảng cách với bầy Phong Lang.
Sau khi tiếp đất, Lục Linh cũng ngay lập tức vận chuyển thân pháp bám theo Ngọc Phong.
Thế là đoàn xe lửa lại tiếp tục vòng véo trong rừng, dẫn đầu là Ngọc Phong, phía sau một mét là Lục Linh, tiếp phía sau tám mét nữa là con Phong Lang to lớn đầu đàn, cuối cùng là bốn con Phong Lang còn lại.
Sau ba mươi phút, Ngọc Phong đã thấm mệt, nhưng phía sau Lục Linh vẫn luôn bám theo với khoảng cách một mét, từ đó có thể thấy tốc độ của Lục Linh không hề thu kém gì Ngọc Phong, có khi còn cao hơn.
“ Như thế này không được, chúng ta phải tìm chỗ nào nghĩ chân thôi, ta không chịu nổi nữa rồi!” Ngọc Phong vừa thở dốc, vừa nói
“ Sao chúng ta không trốn trên cây ấy, mấy cái cây này cao tơi hai mươi mét lận mà?” Lục Linh nêu ý kiến
“ Không được, Phong Lang là ma thú phong thuộc tính, bọn chúng có thể nhảy cao đến mười mét, chúng ta trốn trên cây sẽ không an toàn đâu?” Ngọc Phong lắc đầu bác bỏ
“ A Phong ca ca , phía trước chính là rừng hỏa mộc, mỗi cây đều cao ba mươi lăm mét, ngoài ra trên cây còn có hỏa quả, khi rụng xuống đất sẽ gây nổ to phóng xuất ra ngọ lửa nhiệt độ cao, nếu chúng ta trốn trên đó dùng quả cây ném xuống, huynh nói có hy vọng không” ánh mắt Lục Linh rực sáng nói
Nhìn phía xa xa, Ngọc Phong cũng trông thấy một cánh rừng toàn cây hỏa mộc, thân cây thô to cứng như sắt thép, lá cây thì đỏ rực như lửa, mắt hắn sáng ngời “ ý kiến hay, đi thôi”
Ngọc Phong đột ngột tăng tốc, dẫn đầu leo lên trên cây, Lục Linh bám sát phía sau không rời, khi leo lên được ba mươi mét, Ngọc Phong mới dừng lại, nhìn xuống phía dưới.
Bọn Phong Lang đã đến được gốc cây, chúng ngẩn đầu lên nhìn chằm chằm hai người ngọc Phong, con Phong Lang đầu đàn hú dài một tiếng dẫn đầu phóng lên thân cây, khi tới độ cao mười mét, nó phóng những móng chân sắt nhọn bám vào thân cây, lấy đà chuẩn bị cú nhảy tiếp theo.
Bổng nhiên một trái cây màu đen rơi trúng ngay đầu nó, Bùm, một tiếng nổ lớn, khói bụi bay tứ tung, con Phong Lang bị kình lực của vụ nổ làm rớt từ trên cao xuống mặt đất. Tiếp theo đó, vô số trái cây màu đen bay xuống tấn công bầy Phong Lang gây ra hàng loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc, Bùm Bùm Bùm Bùm Bùm Bùm Bùm Bùm Bùm.
Bầy Phong Lang không còn cách khác, chỉ đành cong đuôi bỏ chạy nhưng khi ra phạm vi ngoài cái cây năm mươi mét, con Phong Lang đầu đàn gầm một tiếng làm cả bầy đứng lại , một con mắt của nó đã bị cháy xén đi, nó ngẩn đầu lên trời cất tiếng hú thê lương rồi nằm xuống đất, com mắt còn lại nhìn chằm chằm hai người Ngọc Phong đầy thù hận, nó không tin hai con khỉ kia có thể trốn trên cây cả đời, chỉ cần bọn chúng xuống, nó sẽ ngay lập tức lao tới xé xác ra.
Tại trên cây, Ngọc Phong cùng Lục Linh thở phào nhẹ nhõm, hắn lấy túi nước bên trong nhẫn trữ vật tu từng ngụm sảng khoái rồi đưa cho Lục Linh “ may mắn là chạy tới rừng Hỏa Mộc này, nếu không là toi rồi” Ngọc Phong không sợ chết bởi vì hắn có Bất Tử Nhãn, điều làm hắn lo lắng chính là Lục Linh
Lục Linh cẩn thận nhận túi nước đưa lên miệng uống từ tốn, nó thầm nghĩ ‘ như thế này có phải là hôn gián tiếp như mẹ đã nói không nhỉ’, xong rồi lại đỏ mặt.
“Này tiểu Linh tại sao tự nhiên lại đỏ mặt thế” Ngọc Phong lấy làm lạ
“ Không có gì, tại chạy lâu quá nên hơi mệt tý thôi” Lục Linh xua tay bối rối
“Được rồi bây giờ đệ hãy kể đầu đuôi câu chuyện của đệ cho ta nghe, tại sao đệ là khí linh nhưng lại bị con Phong Lang rượt bán sống bán chết với lại cái bộ dạng khóc lóc kia nữa, là thật hay là đệ chỉ đùa giỡn với ta” Ngọc Phong chất vấn.
“ Đệ không có đùa giỡn Phong ca ca đâu, thật đó, đệ từ bé đã nhút nhát rồi, sợ gặp người lạ nữa vì thế nên ba mẹ đệ luôn bảo vệ đệ quá mức. Khi đệ lên sau tuổi bắt đầu tu luyện linh khí, gia gia của đệ bảo rằng đệ là kỳ tài ngàn năm có một, từ đó ông luôn giám sát đệ tu luyện, thật ra trong tâm đệ không thích việc tu luyện khô khan một chút nào, đệ cũng không thích đánh nhau, đệ không hiểu sao người ta cứ đánh đánh giết để làm gì?” mặt mày Lục Linh ủ rũ
“ Cũng bởi vì thế nên từ nhỏ đến lớn, đệ chưa từng giao thủ với ai, đệ cũng không biết đánh nhau như thế nào. Hôm đó đệ gặp con Phong Lang đó bỏ chạy là như vậy, với lại đệ bị đói tới hai ngày nên không con sức để chạy thoát, may mà gặp ca ca nếu không đệ đã bị nó ăn thịt rồi”.